Mặc Thưởng mặc áo phông, quần sooc quá đầu gối. Khóe miệng hơi nhếch lên trông phiêu du mà không giấu được khí chất mạnh mẽ. 

“Em xem, nên học cách chào hỏi cuồng nhiệt giống như Thẩm Vũ với bạn anh kìa.” Nói rồi Mặc Thưởng đánh mắt sang nhìn cặp đôi bên cạnh có chút tị nạnh. Thẩm Vũ xem vậy mà rất biết cách nũng nịu Hoắc Từ Minh, nhìn lại Đồng Miên Miên trước giờ còn không biết lấy lòng người khác, hai người chơi thân với nhau mà tính cách không giống nhau chút nào. 

Đồng Miên Miên hơi mím môi nhìn bọ họ thân mật, cô biết là chồng cô chỉ có ý trêu cô thôi. Chứ Mặc Thưởng thừa biết từ trước đến nay cô vẫn không bao giờ sến súa như vậy, có lẽ từ khi sinh ra cô đã trầm hơn so với mọi người, tính cách cũng đặc biệt hơn.

“Vợ cậu thùy mỵ vậy, muốn gì?” Hoắc Từ Minh tay vẫn choàng eo Thẩm Vũ, hơi hạ giọng nhìn Mặc Thưởng và Đồng Miên Miên. 


“Mặc Thưởng, anh làm cô ấy buồn đấy.” Thẩm Vũ cau mày cao giọng với Mặc Thưởng, chỉ mới lướt mắt qua cô ấy cũng nhận ra đáy mắt Đồng Miên Miên có chút tự ti.

Nghe vậy Mặc Thưởng lập tức nhìn xuống người phụ nữ đối diện mình, Đồng Miên Miên vẫn không lộ vẻ gì gọi là buồn hay tức giận mà.

Bắt chước Hoắc Từ Minh, Mặc Thưởng choàng eo Đồng Miên Miên, hơi cúi đầu xuống hít lấy hương thơm từ tóc mềm mại của cô. “Nói vậy thôi, vợ anh vẫn là tuyệt vời nhất.” Dứt lời liền mở cửa xe cho Đồng Miên Miên. “Mời quý cô lên xe.” 

“A…” Cô đỏ mặt nhìn Thẩm Vũ đang cười xấu mình, bên cạnh là Hoắc Từ Minh cũng đang hài lòng với hành động của Mặc Thưởng. Anh ta mặc quần âu, áo sơ mi đen, đến giày cũng màu đen. Trái lại hoàn toàn với Mặc Thưởng, anh ta rất sang trọng, đặc biệt là bên chiếc siêu xe và Thẩm Vũ.


Hai người đi hai xe khác nhau, cô và Mặc Thưởng chỉ đi một chiếc xe bình thường. Tuy vậy cũng là chiếc xe cô và chồng đi được đã mấy năm, rất ấm áp.

“Thắt dây an toàn vào đi, chúng ta cùng đến nhà của Hoắc Từ Minh.” 

Cửa xe đóng lại, Mặc Thưởng tự thắt dây an toàn cho mình, không quên nhắc nhở cả Đồng Miên Miên. 

Đến nhà của bọn họ sao? Hôm nay lại đến đột ngột như vậy, chỉ có thể là Mặc Thưởng và chồng của Thẩm Vũ đã có hẹn gì với nhau ở đó. Vậy là cô và Thẩm Vũ lại có cơ hội tám chuyện rồi.

Gật đầu nhẹ, Đồng Miên Miên thắt dây an toàn vòng qua người mình rồi ngồi ngay ngắn nhìn về phía trước. Mãi mà không thấy xe xuất phát mặc dù xe của vợ chồng Thẩm Vũ đã vượt lên phía trước được một đoạn đường khá xa rồi. 

“Em cầm túi gì vậy?” Mặc Thưởng đã chú ý tới túi nhỏ trong tay Đồng Miên Miên, có ý dò hỏi bằng cặp mắt nghi ngờ.


“À, em có mua tặng anh một món quà.” Đồng Miên Miên bật cười đưa chiếc túi ra lúc lắc cho Mặc thưởng xem.

Mặc Thưởng nheo mắt nhìn, lấy chiếc túi từ tay Đồng Miên Miên mở ra xem. Túi nhỏ như vậy, không biết Đồng Miên lại đi mua thứ gì? Đi mua sắm cả ngày mà nhìn vợ của Hoắc Từ Minh cầm bao nhiêu là túi lớn túi nhỏ, Đồng Miên Miên vậy mà chỉ cầm theo túi nhỏ này.

“Lại là cà vạt?” Mặc Thưởng lộ rõ thái độ không vui, tay cầm hộp cà vạt như muốn bóp nát.

Đồng Miên Miên chỉ biết cúi gằm đầu, hai tay siết chặt lấy nhau. Có lẽ món quà này đã quá quen thuộc với Mặc Thưởng rồi.

“Em xem, tốt nhất từ giờ đừng cầm tiền đi mua thứ gì nữa. Nhà còn chưa đủ cà vạt hay sao? Mắt của em chỉ nhìn được cà vạt thôi à? Tốn tiền!” Mặc Thưởng giận dữ ném hộp cà vạt ra phía sau xe rồi cứ thế nhấn ga lao xe về phía trước khiến Đồng Miên Miên giật mình không dám thốt ra.
Đôi mắt cô ánh nước, cô nhìn ra ngoài cửa xe, từng góc phố vụt qua tầm mắt của cô, hệt như tình yêu của cô và Mặc Thưởng...cô càng cố gắng muốn tình yêu đi chậm lại một chút để cả hai yêu thương nhau hơn, Mặc Thưởng càng muốn nó đi nhanh, nhanh đến nỗi bỏ qua rất nhiều giai điệu tươi đẹp của tình yêu.

Xe dừng lại trước căn biệt thự lớn tách biệt ở khu tầng lớp thượng lưu. Mặc Thưởng lái xe vào trong hầm để xe được thiết kế ngay dưới ngôi nhà. Xe dừng lại, Mặc Thưởng cứ thế xuống xe không nói năng gì để cho Đồng Miên Miên tự xuống khỏi xe. Hai người ra khỏi hầm đã thấy Hoắc Từ Minh và Thẩm Vũ đứng bên ngoài chờ đợi.

“Hai người đi lâu vậy?” Hoắc Từ Minh đưa tay ra vỗ vào vai Mặc thưởng.

“Tắc đường.” 

Câu trả lời trống rỗng của Mặc Thưởng khiến cả vợ chồng nhà Thẩm Vũ nhăn mặt, Đồng Miên Miên lúc này mới chậm rãi đi tới, cô cố gắng làm như không có chuyện gì xảy ra.
“Được rồi, không nói nữa. Lên nhà đi đồ ăn đã xong xuôi.” Thẩm Vũ tuy không hài lòng với thái độ của Mặc Thưởng nhưng không muốn làm Đồng Miên Miên khó xử liền đi đến kéo tay cô. “Miên Miên, chúng ta vào trong. Cũng lâu rồi cậu chưa đến nhà mình đấy.”

“Ừm…” Cô cười gượng, cùng Thẩm Vũ lướt qua hai người đàn ông anh tuấn.

Hai người đàn ông cùng nhìn hai bóng lưng thon gọn, Hoắc Từ Minh nhướng mày đút tay vào túi quần. “Đừng quá nghiêm khắc với phụ nữ, tôi thấy vợ cậu không vui.”

Mặc Thưởng đưa tay lên cổ bẻ lệch sang một bên, mặt vô tâm trả lời. “Vợ tôi mà tuyệt vời như vợ cậu thì tôi đã không nghiêm khắc.” Nói xong Mặc Thưởng cứ thế đi theo hai người phụ nữ lên nhà mà không ngoái lại phía sau.

Hoắc Từ Minh tối sầm mặt nhìn Mặc Thưởng. Có người nào đi so sánh vợ mình với vợ bạn như cậu ta không chứ. Theo như anh thấy thì Đồng Miên Miên ngoài ít nói ra thì cũng quan tâm Mặc Thưởng không kém gì Thẩm Vũ đối với anh. Mặc dù đúng là không bằng Thẩm Vũ.
Bên trong biệt thự được thiết kế rất độc đáo, riêng về bản thiết kế của biệt thự này Đồng Miên Miên đã thấy đắt đỏ, đồ đạc bên trong còn nhiều giá trị hơn. Cô nhớ không nhầm bên trên tầng hai còn có hồ bơi nữa. Bạn của cô quá tốt rồi, cô cảm thấy vui cho Thẩm Vũ vì lấy được người chồng yêu thương mình.

“Zô zô zô dzô!” 

Vài tiếng sau bên trong biệt thự không ngừng thốt ra tiếng hò reo say xỉn. Thẩm Vũ mặt hơi đỏ cầm cốc bia náo loạn nhất trong số bốn người. Cả Đồng Miên Miên cũng bị bia làm cho quên mất bản thân mình là ai, cả bốn người họ uống một lúc một nhiều, sớm thôi bên dưới sàn hoa đã là hai két bia, chai bia lăn lóc tứ tung.

Hai người đàn ông trụ cột đã ngà say, Thẩm Vũ và Đồng Miên Miên đã say mèm. Trong lúc hai người đàn ông kia còn đang mải uống bia, Thẩm Vũ thì thầm vào tai Đồng Miên Miên. “Miên Miên à...nói cho cậu biết một...hức bí mật. Mình đã đặt lén máy quay trong phòng, đợi khi hai vợ chồng cậu về, mình chơi khăm Từ Minh một...một chút.”
“Hưm…” Đồng Miên Miên vốn chẳng nghe thấy gì, cô gục đầu dưới bàn.

Vừa hay điện thoại của Thẩm Vũ đổ chuông, cô ấy áp điện thoại lên nghe, đang say cũng bừng tỉnh một chút. “Mẹ nuôi bị đau đầu ư? Đợi con nhé, con đến ngay.” Dứt lời mặc kệ ba người phía sau, Thẩm Vũ lắc lư người cố giữ tỉnh táo nhất có thể lao ra ngoài xuống hầm để xe, dùng cặp mắt hoa mờ lái xe ra khỏi biệt thự.

Mặc Thưởng uống đã say nên nằm ra ghế ngủ ngon lành, tay vẫn còn cầm cốc bia đang sắp rơi xuống đất.

“Cô say rồi à?” Hoắc Từ Minh uống thêm một ngụm bia, mắt hơi híp lại nhìn Đồng Miên Miên.

Cô ngẩng đầu lên cười một cách mất kiểm soát, tay phe phẩy. “Tôi không say...chồng tôi...hức...mới say.” Cô cố mở to mắt nhìn cảnh vật trước mắt, cuối cùng vẫn nhắm lại vì không nhìn thấy gì, chóng mặt quá.
“Mặc Thưởng không biết có lái xe được không.” Hoắc Từ Minh vỗ bộp tay lên vai Mặc Thưởng nhưng không thấy cậu ta trả lời.

“Ưm…” Đồng Miên Miên nóng nực, cô đưa tay tháo một nút cúc ở cổ rồi nói lăng loạn xạ. “Lái cái gì chứ, bây giờ kể cả...anh! Ngủ với tôi...Mặc Thưởng còn chẳng biết nữa là.”

“Ồ?” Hoắc Từ Minh đặt cốc bia xuống dưới bàn, mày hơi nhướng.