Đồng Miên Miên nhìn bàn tay trống không của mình há hốc miệng, Bách Gia Yến động tác nhanh nhẹn lại dứt khoát, cô không kịp giữ lại sữa của mình. Nhìn Bách Gia Yến uống ngon lành thì vô cũng uất ức. “Sữa nào mà chả như nhau.”

Bách Gia Yến nhếch mép lên rồi nháy mắt. “Tôi không thích đồ ngọt.”

Cô giật giật khóe miệng, vừa nãy chẳng phải anh ta là người bảo ông chủ lấy sữa cho nhiều đường ư, bây giờ lại nói không thích đồ ngọt.

Khoan đã. Đồng Miên Miên chớp chớp mắt suy nghĩ rồi chợt nhận ra, chẳng phải sữa của cô cũng cho nhiều đường sao, cái tên Bách Gia Yến này chính là đang bày trò chọc tức cô đây mà.

“Bách Gia Yến, anh đúng là cái đồ không biết xấu hổ.” Đồng Miên Miên có chết cũng không thèm uống lại đồ thừa của người khác, cô lườm anh ta một cái, hung hăng vung tay quay lại mua một bịch sữa khác.

Trong lúc đợi Đồng Miên Miên đi mua bịch sữa mới, Bách Gia Yến tiện tay vứt bịch sữa cũ của mình vào thùng rác gần đó, bịch sữa còn lại cướp từ tay cô thì đổ hơn nửa vào bồn cây lề đường, chỉ giữ lại một ít coi như mình đã uống rất nhiều rồi.

Trước nay vốn không thích đồ ngọt, huống hồ cái sữa đậu này cũng thật khó uống quá đi, Đồng Miên Miên lại dễ dàng uống nó, thật đáng khâm phục!

Đồng Miên Miên vui vẻ đi tới, vừa đi vừa nắm chắc túi sữa đậu, lần này dù cướp có chạy đến cũng không cướp được sữa của cô. Chợt thấy Bách Gia Yến vẫn đứng đợi mình, cô làm thinh đi qua như không nhìn thấy.

“Cô không nhìn thấy tôi à?” Bách Gia Yến đi giật lùi theo Đồng Miên Miên.

Cô bỏ ống hút ra lè lưỡi với Bách Gia Yến. “Thì ra là anh à, ban nãy không thấy, tưởng anh tàng hình.”

Hết lần này đến lần khác bị Đồng Miên Miên cho ra rìa, Bách Gia Yến chỉ còn cách im lặng đi theo, không gây sự với cô nữa, xong nhìn Đồng Miên Miên từ phía sau anh lại cảm thấy cô rất thân thiện, Bách Gia Yến anh từ trước đến nay gặp qua muôn vàn phụ nữ tốt xấu, nhưng cảm giác Đồng Miên Miên mang lại cho anh thì ngoài cô ra không có ai.

Đồng Miên Miên giống như một con ốc sên, chỉ chạm nhẹ vào vỏ đã thu mình lại không cho ai động vào. Anh muốn hỏi, như vậy có cô độc không? Mới gặp một ngày mà thiện cảm nhiều đến thế, Đồng Miên Miên này Bách Gia Yến không có ý định cho bước qua đời mà không vương vấn tình duyên.

Trở về khách sạn, Đồng Miên Miên được Bách Gia Yến làm cho một phen kinh ngạc khi thấy anh ta mở cửa ngay căn phòng bên cạnh của cô.

“Nhìn gì? Lẽ nào những căn phòng ở đây chỉ được mình cô ở.” Bách Gia Yến vặn chìa khóa xong mở cửa, quay sang nhìn Đồng Miên Miên vẫn đang cảnh giác nhìn mình.

Đồng Miên Miên không thèm nhiều lời với Bách Gia Yến, cô mở cửa vào phòng, không quên chốt cửa lại, còn cài thêm dây khóa chống trộm.

Lặng nhìn Đồng Miên Miên vào phòng xong Bách Gia Yến mới vào phòng mình sau. Bách Gia Yến tiến thẳng đến bàn phòng khách, trên bàn có sẵn chiếc ly và chai rượu ngoại.

Nhấp một ngụm rượu ngon, Bách Gia Yến đứng dậy tiến đến cửa sổ, chăm chăm xuống con đường ngập đèn về đêm bên dưới, nơi này cách âm hoàn toàn, yên tĩnh đến đáng sợ.

Biết Đồng Miên Miên ở một nhà nghỉ nghèo nàn, Bách Gia Yến còn chưa kịp xử lý đã được tin cô chuyển đến khách sạn ở, người phụ nữ này giàu nghèo không rõ ràng, cũng không thấy giống một người có mối liên hệ bên ngoài, Bách Gia Yến anh cũng chỉ nhún vai bất cần cho qua, không quan tâm. Phụ nữ anh chú ý từ trước đến nay luôn có không gian riêng tư, anh không quản. Kể cả là phụ nữ có chồng hay chưa.

Nửa đêm Đồng Miên Miên đang nằm ngủ một mình trên chiếc giường lớn êm ái, bỗng chuông điện thoại mà Hoắc Từ Minh mua cho cô lại reo lên.

Cô mắt nhắm mắt mở ngồi dậy với lấy chiếc điện thoại mới đó, bên trên không có tên hiển thị, cô lưỡng lự mãi mới gạt nút nghe.

“Mười giây.”

Một giọng nam lạnh lùng cất lên bên tai Đồng Miên Miên, vì căn phòng rất yên tĩnh nên khi nghe điện thoại Đồng Miên Miên có cảm giác người nói như đang bên tai mình vậy, rất chân thực.

“Hoắc Từ Minh?” Đồng Miên Miên gần như tỉnh ngủ hẳn.

“Đang ngủ?” Nghe thấy giọng của cô, dường như anh tăng hơi ấm trong giọng nói lên một chút.

Đồng Miên Miên ngáp nhẹ một cái, đưa tay lên lau khóe mắt. “Anh biết mấy giờ rồi không, giờ này chẳng lẽ tôi lại thức đợi điện thoại anh.”

Bên đầu dây kia Hoắc Từ Minh cong khóe môi lên thành một đường cong đẹp mắt, tay anh vẽ thành một đường vòng nhẹ nhàng trên ly rượu trong suốt đắt tiền. “Lẽ nào cô đợi điện thoại của tôi.”

Đồng Miên Miên lắc đầu. “Ảo tưởng.” Chợt nhận ra có điều gì không đúng, Đồng Miên Miên nhìn đồng hồ hiển thị trong điện thoại, giọng nói nghi ngờ. “Hoắc Từ Minh, anh đêm hôm lại gọi cho tôi như vậy, Thẩm Vũ…”

“Thẩm Vũ ngủ rồi.”

Cô thở ra một hơi nhẹ nhàng, cũng phải, chắc Hoắc Từ Minh không ngốc nghếch đến nỗi để cho Thẩm Vũ biết còn qua lại với cô. “Anh gọi tôi có chuyện gì.” Đồng Miên Miên lạnh nhạt.

“Tôi chưa ngủ, tôi muốn cô thức cùng.” Hoắc Từ Minh thản nhiên trả lời, anh có thể cảm nhận được con thỏ bên kia mắt đã đỏ lên vì bị phá giấc mộng đẹp.

Đồng Miên Miên vừa nghe xong, trên mặt liền phủ một tầng sương lạnh. “Anh có thể bình thường một chút không Hoắc tổng? Con mắt nào của tôi trước kia ngưỡng mộ anh nhỉ, tôi muốn rửa nó.”

“Cô từng ngưỡng mộ tôi?”

“Giờ thì hết rồi.”

“Tại sao?”

“Vì anh không bình thường.”

“Ý cô là tôi rất bất thường à?”

“…”

Hoắc Từ Minh hỏi rất nhiều câu vô nghĩa khiến Đồng Miên Miên không muốn trả lời, cô ngáp thêm một cái nữa, rồi một cái nữa, cuối cùng ngả người xuống giường, điện thoại để bên tai nhưng mắt thì đã mơ hồ đi chỉ còn lại khoảng trống đen tối.

Bên ngoài trời đêm sao trăng lẫn lộn, gió hè cuốn lấy nhau qua các khe lá. Hoắc Từ Minh ngồi trên chiếc ghế da, mặc chiếc áo phông bình dị, ở nhà anh không ăn mặc cầu kỳ cho lắm, từ đầu tóc đến phục trang đều rất ưa nhìn. Thậm chí có cảm giác thân thuộc và ôn nhu hơn rất nhiều, liếc qua sẽ thấy vương vấn, rất đẹp trai!

Nghe thấy hơi thở đều đều qua chiếc loa điện thoại ngay bên tai, Hoắc Từ Minh đoán chắc Đồng Miên Miên đã ngủ quên rồi, những câu hỏi của anh nãy giờ cô đều không nghe, hoặc có thể không muốn nghe.

Đưa điện thoại đến trước bờ môi mỏng nam tính, anh nhỏ nhẹ. “Ngủ ngon.”

Vừa đặt điện thoại xuống bàn thì cửa thư phòng bật mở, Thẩm Vũ bước vào trong, trên tay cầm một ly nước cam ép. “Vẫn chưa làm xong sao?”

Hoắc Từ Minh nhìn tập tài liệu trên bàn, coi như là một câu trả lời.

“Ban ngày đã vất vả rồi, anh nên nghỉ ngơi đúng giờ giấc để tránh ảnh hưởng đến sức khỏe.”

“Được.” Hoắc Từ Minh nhận lấy ly nước cam uống một ngụm rồi đặt xuống bàn làm việc.

Thẩm Vũ mặc chiếc váy ngủ lụa mỏng, cô tiến tới ôm cổ Hoắc Từ Minh, ngồi lên đùi anh dụi dụi vào ngực anh. "Từ Minh, thiếu hơi anh em không ngủ được.

Hoắc Từ Minh vuốt ve lưng của Thẩm Vũ dịu dàng. “Ngoan.”

Thẩm Vũ nũng nịu một hồi cuối cùng thấy Hoắc Từ Minh vẫn không lung lay tâm trí, liền tự giác rời đi tránh làm ảnh hưởng đến công việc của anh.

Hoắc Từ Minh dựa mình ra sau ghế, đưa tay lên vuốt vuốt mi tâm vẻ mệt mỏi.