Lâm Thiển Y hoàn hồn, ngây ngẩn nhìn Hạ Minh Duệ vẫn như trước không thèm ngẩng đầu lên, ánh mắt anh không những chuyên chú mà còn tận tâm. Lúc này trông anh hoàn toàn khác với đêm hôm đó. Trên vầng trán không còn toát lên vẻ đẹp tà khí nữa mà thay vào đó là sự lạnh lùng nghiêm nghị.

Giờ phút này trên người anh toát ra một loại khí thế đặc biệt, khiến cho người khác không thể không tin phục. Cái loại cảm giác này thật giống như người kia rõ ràng ngay tại trước mắt, nhưng lúc nào cũng cảm thấy giữa bản thân và anh ta có một khoảng cách không thể vượt qua. Đây là hơi thở vương giả của chúa tể, lạnh lùng nhưng cuồng ngạo.

Thật sự là một người đàn ông đặc biệt!

Đợi lâu như vậy cũng không thấy người phụ nữ trước mặt có động tĩnh gì, Hạ Minh Duệ không kiên nhẫn ngẩng đầu.

Ánh mắt ngơ ngác của Lâm Thiển Y đụng phải ánh mắt của Hạ Minh Duệ, tim cô lại lần nữa đập điên loạn, không khỏi lắp bắp nói.

“Tôi, tôi không biết cà phê để ở đâu!”

Lời vừa thốt ra cô liền hối hận. Cô tại sao lại có thể dễ dàng khuất phục như vậy? Thật sự là không có tiền đồ mà, cô âm thầm khinh bỉ bản thân.

“Trong ngăn kéo thứ hai bên tay trái cô.”

“Ờ!”

Lâm Thiển Y hành động theo quán tính, máy móc đi tới ngăn kéo thứ hai bên tay trái, lấy ra một bịch cà phê.

Thời điểm Lâm Thiển Y đem tách cà phê nóng hổi đặt trước mặt Hạ Minh Duệ, cô rốt cục có thể thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Không hiểu vì sao người đàn ông trước mặt tạo cho cô một loại áp lực cực lớn? Khiến cô làm việc gì cũng hết sức dè dặt, cẩn thận, thật không giống cô của trước kia.

Trước kia cô không phải là một cô gái có hơi cẩu thả nhưng rất hoạt bát sao? Như thế nào bây giờ lại trở nên chậm chạp, sợ trước sợ sau như vậy?

Hạ Minh Duệ ngước mắt nhìn Lâm Thiển Y một cái, bưng tách cà phê trước mặt lên uống một ngụm.

“Chết tiệt! Cô định phỏng chết tôi à?”

Hạ Minh Duệ phun ngụm cà phê ra, miệng hít khí lạnh. Trên áo sơ mi trắng rõ ràng có thể thấy được vệt cà phê loang lỗ.

“**!”

“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Không mau lại lau giúp tôi!”

Hạ Minh Duệ lúng túng tay chân, rút ra khăn giấy lau khoé miệng, áo sơ mi. Ánh mắt sắc bén thiếu chút nữa liền có thể phun ra lửa.

“Ô ô!”

Lâm Thiển Y vẫn còn chút lơ mơ, từ từ đi lại, vòng qua phía trước Hạ Minh Duệ, không chút để ý rút khăn giấy ra lau. Vừa lau vừa âm thầm chửi rủa.

“Cố ý, cô cố ý có phải không?”

Đôi mắt đen như mực của Hạ Minh Duệ chằm chằm nhìn Lâm Thiển Y, nhìn đến khi cô chột dạ, ánh mắt đảo qua đảo lại.

“Gì chứ?”

“Sao có thể?”

Ai bảo anh không đợi nguội một chút rồi hãy uống, đây không phải tự mình rước lấy khổ sao? Trách ai chứ? Cũng không phải cô ép anh uống. Lâm Thiển Y chu cái miệng nhỏ, lầm bầm nói.

“Này, anh làm gì vậy?”

Lâm Thiển Y giật nảy mình nhảy ra xa, thật sự là quá vô sỉ. Anh ta cư nhiên cởi áo ra, lộ ra nửa thân trên trơn bóng. Khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng, mắt to không ngừng chớp, ngó nghiêng nhìn xung quanh, chính là không dám nhìn thẳng vào Hạ Minh Duệ.

Cô không khỏi giơ tay lên che tầm mắt của mình lại, miệng không ngừng lảm nhảm.

“Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn!”

Nhưng là đợi một hồi mà cũng không thấy Hạ Minh Duệ có hành động gì khác, Lâm Thiển Y lặng lẽ hí mắt quan sát, khoé miệng lúc này bỗng co rút lại.

Người này đang khoanh hai tay lại, ung dung nhìn cô chằm chằm. Lâm Thiển Y hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào. Trai đơn gái chiếc thế này mà lại để trần như vậy, anh cũng không phải là kẻ cuồng hở hang!

“Anh, anh mau mặc áo vào đi!”

Ngay sau đó, trước mắt Lâm Thiển Y bỗng tối sầm. Hình như có vật gì đó rơi trên đầu cô, cô có chút tức giận, đưa tay kéo xuống.

“Đem áo đi giặt đi. Cũng không phải chưa thấy qua, mắc cỡ cái gì!”