Lộ Dao không biết phải làm sao. Lúc này, không biết nên gật đầu hay lắc đầu, vì cô thực sự thích ăn chua…
 
Nhìn biểu cảm phong phú trên mặt Lộ Dao, Chu Gia Càng không thể không nhếch miệng nói với người phục vụ, “Cho thêm một vài món chua nữa!”
 

 
Lộ Dao câm nín.
 
Thức ăn được phục vụ rất nhanh, Lộ Dao nhìn một bàn đầy màu sắc mà bắt đầu chảy nước miếng, nhưng sư phụ cô còn chưa động đũa, cô cũng không dám ăn trước, chỉ có thể thèm thuồng mà nhìn chằm chằm.
 
Cô tròn mắt nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn, giống như ánh mắt đầy khát vọng của cún con đang xin thức ăn, Chu Gia Càng nhìn cô, nở nụ cười lần thứ hai vào tối nay, và không thể không dịu dàng hơn: “Ăn đi, còn chờ gì nữa!”
 
Lộ Dao như được đại xá, lập tức cầm đũa , vì thế Chu Gia Càng được dịp cười lần thứ ba trong đêm nay.
 
Lộ Dao ăn đến no căng bụng, điện thoại cô rung. Lộ Dao đặt muỗng ô mai của mình xuống, lấy điện thoại ra.
 

“Chị.”
 
Chử Nhứ vừa mở cửa nhà, Hoa Hoa liền nhảy lên. Xem ra là rất đói, cô một bên cho Hoa Hoa ăn, một bên nghe điện thoại: “Sao em chưa về. Hoa Hoa đều sắp chết đói này.”
 

 
Hoa Hoa là một chú cún lông xù Chử Nhứ nuôi, có rất nhiều đồ làm điệu. Cô một tay nắm chân của Hoa Hoa đang liếm tay mình, miệng còn phát ra âm thanh ô ô ô, xem ra là đói cực kì.
 
“A… Em quên nói với chị, em đang ở ngoài ăn cơm, bây giờ em về liền.” Lộ Dao ngượng ngùng, bình thường tan ca cô liền trực tiếp về nhà. Hiện tại ăn cơm xong đều đã 9 giờ, ở thành phố A, ngoại trừ gia đình chị họ, cô không có quen ai, xem ra là chị họ lo lắng cho cô.
 
“Ồ? Em ăn với ai?”
 
Lộ Dao ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Chu Gia Càng, thấy anh cũng đang nhìn mình, âm thanh lại nhỏ thêm vài phần: “Em, em ăn cơm cùng sư phụ…”
 
“Chu Gia Càng a! Chị yên tâm rồi, uy…Hoa Hoa! Không nói với em nữa, Hoa Hoa đói sắp điên rồi! Cúp nha!”
 
“Nga…” Lộ Dao còn chưa nói xong liền nghe “Đông” một tiếng, phỏng chừng là điện loại bị Hoa Hoa cào rớt trên đất.
 
“Đi thôi! Đưa cô về.” Chu Gia Càng cầm chìa khóa đứng lên.
 
Lộ Dao vốn dĩ nghĩ rằng mình về bằng xe buýt, nhưng nghĩ lại, cô chưa đến đây lần nào nên không biết nên bắt chuyến nào.
 
Khi Chu Gia Càng đi đến cửa, anh quay đầu nhìn thoáng qua, thấy Lộ Dao còn ngồi yên, anh thoáng gợi lên khóe miệng: “Không đi? Còn ăn chưa no sao?”
 
Lộ Dao vẫn luôn thấy sư phụ mình đẹp, chỉ là ngày thường có hơi quá nghiêm túc, làm cho người khác cảm thấy anh khá lạnh nhạt, vì vậy, thường ngày Lộ Dao rất ít khi cùng anh nói giỡn.
 
Cho nên Chu Gia Càng đột nhiên cười ôn nhu với cô như vậy….Cô có điểm không biết làm sao, vội vàng cầm di động và túi xách đi ra ngoài.
 
“Cô sống ở đâu?”
 
“Em sống tầng dưới của chung cư anh rể. Anh biết tiểu chung cư của anh rể chứ?” Lộ Dao hiện tại ở chung cư trước kia Chử Nhứ mua. Từ sau khi Chử Nhứ và Lục Thừa Duệ xác định quan hệ về sau, liền bị Lục Thừa Duệ bắt cóc đến nhà anh ở chung, cho nên chung cư Chử Nhứ vẫn luôn để đó không dùng.

 
Sau đó Lộ Dao vào ở, Hoa Hoa sống cùng cô, nghe nói là bởi vì Lục Thừa Duệ không thích Chử Nhứ suốt ngày dính lấy nó…
 
“Ừm, biết.” Làm sao mà không biết, chung cư đó là Lục Thừa Duệ dụ Chử Nhứ mua, toàn bộ tầng trên đều bị Lục Thừa Duệ mua lại. Ngoại trừ bức tường chịu lực, hầu hết tất cả đều được thay đổi. Trang hoàng thiết kế phòng ở là anh phụ trách, thay đổi rất lớn, hơn nữa Lục Thừa Duệ lại còn yêu cầu rất cao, làm anh tốn không ít công sức.
 
*******
 
 
Lộ Dao về đến nhà về sau, phát hiện Chử Nhứ ôm Hoa Hoa ngồi trên sofa xem TV, liền nói: “Chị, sao chị còn ở đây?”
 
“Thấy em chưa về, vì vậy chị ở đây đơi! Sợ em bị bắt cóc, làm sao chị ăn nói với dì đây a!” Kỳ thật, cô và Lục Thừa Duệ giận nhau, nên trốn xuống lầu dưới.
 
“Em ở bên cạnh sư phụ, ai dám bắt cóc em.”
 
“Nha! Thân thiết như vậy a! Chị tìm sư phụ cho em thấy thế nào?”
 
Nhớ tới những lời Chu Gia Càng nói hôm nay, Lộ Dao nở nụ cười, nói: “Tốt a! Rất tốt!”
 
 
Chử Nhứ vừa định tiếp tục truy vấn, tiếng gõ cửa vang lên, Lộ Dao vội vàng mở cửa.
 
Quả nhiên, Lục Thừa Duệ mặt mày khói mù đứng ở cửa.
 
“Đã trễ thế này, nên về ngủ thôi.” Lời này là nói với Chử Nhứ.
 
“Không về, tối nay em ngủ với Dao Dao.” Chử Nhứ quay mặt đi.
 
Lục Thừa Duệ nhìn Hoa Hoa vẫy đuôi với mình, ngồi xổm xuống, bế chú Poodle, quay người đi lên lầu, nhẹ nhàng phiêu phiêu ném lại một câu: “Ba phút nữa em còn chưa lên, anh liền ném Hoa Hoa của em từ lầu 7 xuống.”
 
Lộ Dao: (⊙o⊙)……
 

Chử Nhứ…. Không tình nguyện mà đi dép lê, lẹp xẹp đi lên lầu…
 
Tác giả có lời muốn nói: Tối nay hơi muộn một chút (╯ □) o Ngày mai tôi sẽ thêm một chương o (n_n) o
Có vẻ như sự sắc sảo của tiểu nam chủ Chu Gia Càng nhà ta đều bị Lục Boss và Kỷ Tam che lấp mất, nhưng Tiểu Chu là đàn ông tốt nha.
Cuối cùng, đó là thời gian để dành một số lời khen ngợi. Hãy để lại nhận xét cho Xuyên Xuyên nha. (mắt lấp lánh) o(n_n)o
 
^^^^^^^^^^^^^^^^
 
Hôm nay vừa đến văn phòng, Chu Gia Càng liền ném cho cô một quả bom: “ Làm một tài liệu về phong cách thiết kế, vật liệu chính và hàng thủ công chính của Nhã Viên cho tôi.”
 
Lộ Dao như bị sét đánh, quả nhiên không có bữa cơm trưa nào là miễn phí trên đời, không đúng, là cơm tối, cuối cùng hiện tại cô đã hiểu đạo lý này nha.
 
Tối hôm qua cô ấn tượng sâu sắc với đồ ăn ngon của Nhã Viên a! Không phải là cách trang trí và công nghệ, Lộ Dao cắn bút, vẻ mặt rối rắm hồi tưởng cái thiết kế tao nhã kia.
 
Một giờ sau, Chu Gia Càng nhìn Lộ Dao còn đang rối rắm, nói: “Đem những gì cô viết đưa tôi xem trước.”