Một năm còn lại, cuộc sống của Tống Gia Mạt trở về với sự buồn tẻ.

Các khóa huấn luyện dày đặc, rèn luyện nâng cao, kỹ năng giao tiếp…

Mỗi giây mỗi phút đều được lấp đầy, nhắm mắt lại là có thể ngủ, ngày hôm sau vừa nghe thấy tiếng chuông là mọi người lập tức rửa mặt chuẩn bị đấu tranh với một ngày mới.

Bận rộn cũng tốt, cô nghĩ, bận rồi thì sẽ không còn trống rỗng nữa.

Tháng mười hai, kỳ thi năng khiếu đến đúng như dự kiến.

Mùa đông năm nay dường như lạnh hơn mọi năm, các nữ sinh đi ngủ từ sớm, sáng hôm sau thay váy rồi đi đến địa điểm thi.

Dù sao cũng là nghề phải xuất hiện trước ống kính, ngoại hình là một điểm cộng, mọi người đều trang điểm ăn mặc thật xinh đẹp, chỉ mặc thêm áo khoác lông chống lạnh bên ngoài.

Chỉ là trong phòng chờ, Tống Gia Mạt vẫn không nhịn được mà giậm chân, cảm thấy hơi lạnh đang ngấm vào xương cốt.

Nữ sinh bên cạnh hỏi cô: “Sắp tới lượt chúng ta rồi, đi vệ sinh đi?”

“Được.”

Mặc áo khoác vào thì không tiện, hơn nữa cũng cách không xa, vì thế bọn cô cởi áo khoác lông vũ ra rồi đi tới nhà vệ sinh.

Lúc Tống Gia Mạt quay trở về, cô phát hiện chiếc áo mình đặt trên ghế đã biến mất.

Cô hỏi nam sinh ở hàng phía sau: “Cậu có nhìn thấy áo khoác của tôi đâu không?”

“Không biết, vừa rồi hỗn loạn quá, tôi cũng không để ý, cậu tìm lại thử xem?”

Nữ sinh bên cạnh cũng tìm cùng cô một lúc, vẫn không tìm thấy.

“Chắc là áo khoác của mọi người giống nhau quá nên bị người ta cầm nhầm rồi, thôi,” Tống Gia Mạt lắc đầu, “Cậu đừng tìm nữa, yên tâm chuẩn bị vào thi đi.”

“Vậy cậu phải làm sao bây giờ? Còn nửa tiếng nữa, chắc là lạnh chết mất.”

Nữ sinh kia nghĩ ngợi: “Hai chúng ta khoác chung một cái đi.”

Cứ như vậy, hai nữ sinh gian nan sưởi ấm cho nhau.

Tống Gia Mạt vì muốn dịch chuyển lực chú ý nên không thể không thấy điện thoại ra lướt.

Một phút trước, Bốn Mắt trùng hợp đăng một status mới.

[Hôm nay mình bị sao quả tạ chiếu hả? Vừa vào trường thì chuông đã kêu, ống hút không chọc thủng nắp ly trà sữa được, đã thế cái cốc còn bị vỡ tan tàn. *Tan nát.*]

Nghĩ nghĩ, Tống Gia Mạt an ủi cậu ấy: [Vẫn là tớ xui hơn này, sắp thi rồi mà áo khoác thì bị người ta lấy mất, bây giờ lạnh muốn chết.]

Cô lại run cầm cập một lúc, cất điện thoại, ngẩng đầu thì thấy có một cô giáo đi đến trước mặt mình.

“Áo của em đâu?”

“Hình như bị người ta lấy mất rồi ạ.”

“Vậy em mặc cái này đi,” Cô giáo đưa cho cô một chiếc áo khoác dài, “Trời lạnh quá.”

Tống Gia Mạt có hơi sửng sốt, mãi cho tới khi bóng người đã đi xa mà cô vẫn chưa phản ứng lại được.

Nữ sinh cũng kinh ngạc, thấp giọng hỏi: “Sao cô có nhiều áo khoác thế?”

Tống Gia Mạt cũng cảm thấy rất kỳ lạ.

Cô nghĩ ngợi: “Chắc là trước đó cũng có thí sinh bị lấy nhầm áo nhỉ?”

“Chắc là vậy,” Nữ sinh kia cười cười, “Xem ra cậu cũng khá là may mắn đấy.”

Thế hả?

Tống Gia Mạt kéo khóa áo khoác lên, có hơi thất thần.

Cô cho tay vào túi áo, sờ thấy có hai tờ tiền năm tệ, xem ra đúng là đã từng được mặc qua.

Cô lắc lắc đầu, tập trung chuẩn bị cho kỳ thi.

Thi xong, cô nán lại địa điểm thi một lúc lâu, tìm được giáo viên kia, trả áo lại.

Giáo viên lại cười nói không cần: “Dù sao cũng không mặc đến, em cứ mặc về nhà đi, trên đường cũng lạnh mà.”

Sau khi liên tục nói lời cảm ơn, cô mặc chiếc áo này về nhà, giặt sạch sẽ rồi cất vào tủ quần áo.

*

Kết thúc kỳ thi năng khiếu, tiếp theo là kỳ thi của trường học càng bận rộn hơn.

Cô vừa chuẩn bị kỳ thi của trường vừa bắt đầu chủ động ôn tập các môn văn hóa, thường tới tận nửa đêm mới vội vàng tắt đèn đi ngủ.

Giữa tháng hai, cô chính thức trở về THPT số Sáu đi học.

Vì vẫn luôn hỏi thăm Doãn Băng Lộ về tiến độ học tập trên trường, hơn nữa vẫn chăm chỉ học bài, nắm chắc kiến thức nền, vậy nên sau khi quay về trường học, Tống Gia Mạt nhanh chóng đuổi kịp chương trình.

Trên bàn học của cô đặt một quyển lịch bàn, mỗi ngày trôi qua sẽ gạch chéo một ô như đang đếm ngược, bút hết mực hết cây này đến cây khác, số ô lịch cũng càng ngày càng ít…

Gạch chéo ô cuối cùng, một ngày mùng 7 tháng 6 nữa lại đến.

Việc thi Đại học đơn giản hơn tưởng tượng của cô một chút, đến môn thi cuối cùng, thậm chí cô còn làm xong trước mười phút.

Ra khỏi phòng thi, bước chân của mọi người đều rất nhẹ nhàng.

Ở cổng địa điểm thi, phụ huynh, người nhà của học sinh chen chúc, vô cùng đông vui.

“Thi thế nào, có tốt không?”

“Ôi chao đã bảo không được hỏi điểm rồi, nào nào nào, mẹ dẫn con đi ăn lẩu.”

“Đưa cặp cho mẹ, lúc anh con thi mẹ còn không long trọng như vậy đâu, trân trọng đi.”

Dưới ánh mặt trời chói chang, thiếu nữ lẻ loi một mình, lặng lẽ đi qua đám đông ồn ào náo nhiệt.

Bước chân của cô dừng ở cửa một quán trà sữa, năm nay lại có món mới, nhưng vị nho vẫn bán chạy.

Cô mím môi, nhìn hàng người thật dài, cuối cùng vẫn rời đi.

Khi ngồi trên xe, cô nhìn thấy cổng trường THPT số Sáu chợt lóe qua cửa sổ.

Tấm kính cửa sổ như biến thành một tấm màn trập, được ký ức ghi lại thành một tấm ảnh, kẹp vào những trang sách trưởng thành thật dày rồi khép lại.

Đoàn tàu thời gian báo còi, dừng ở điểm dừng này rồi lại tiếp tục di chuyển về phía trước.

*

Đêm nay ăn cơm ở nhà.

Đây là lần đầu tiên Tống Gia Mạt về nhà sau một năm.

Gia đình bác cả cũng tới, phòng khách vô cùng đông vui, Nhuế Huyên kéo lấy cô hỏi đông hỏi tây, bọn cô trò chuyện một lúc đã nhanh chóng đến giờ cơm.

Bữa cơm này được chuẩn bị cho cô, món ăn nào cũng là món cô thích ăn, trên bàn cơm, thi thoảng người lớn sẽ nhắc tới cô, cô lễ phép trả lời, sau đó lại tập trung ăn cơm.

Cuối cùng khi rời khỏi bàn, đĩa tôm hùm đất được đặt bên cạnh bát của cô từ đầu tới cuối vẫn không được đụng đến.

Cô không dọn về nhà sống mà lại quay về căn phòng nhỏ của mình.

*

Kỳ thi Đại học kết thúc, còn hơn hai tháng nữa, không biết làm gì cho mới mẻ.

Không có gì để kể đến ư? Hình như cũng có, cô dùng giấy chứng nhận Top 10 câu lạc bộ mà mình nhận được để thuận lợi giành được giải thưởng của Beluga FM Radio, cũng thành công liên lạc với người phụ trách bên kia, có được một radio nhỏ thuộc về mình, ngày nào cũng đi đây đi đó, suy nghĩ chủ đề, tìm kiếm tài liệu sống, điều tra thông tin, hoạt động trên Weibo.

Có tiếng nói ư? Có lẽ cũng có, cô có chất giọng tốt, lựa chọn được những chủ đề thú vị, được một ứng dụng đề cử, thu hút không ít người nghe, dần dần, lượng khán giả càng ngày càng nhiều, lượng fan nghe radio cũng tăng đều từng ngày.

…Dù thế nào đi nữa, cô cũng chưa từng từ bỏ việc tiến về phía trước.

Tháng bảy, cô nhận được thông báo trúng tuyển, cuối tháng tám mới có giấy báo nhập học của Túc Đại.

Cô thành công thi vào ngôi trường mình mong muốn, điều đáng nhắc tới là Doãn Băng Lộ và Giang Tự cùng thi vào một trường, cách trường cô nửa tiếng đi xe.

Còn Phí Liệt đi tới một nơi xa hơn, trước khi chia tay, Bốn Mắt còn chảy một giọt nước mắt cá sấu.

Lúc này, trước tòa nhà của Túc Đại đầy người đứng chụp hình, những bó hoa được đặt bên cạnh các pho tượng aesthetic trông càng thêm nổi bật, những người bán hoa gần đó kiếm được bội tiền.

Cô kéo vali đi ngang qua, bánh xe vali lăn vòng, cọ xát với mặt đường tạo thành tiếng vang.

Bỗng bả vai bị người ta vỗ nhẹ: “Tống Gia Mạt?”

Tống Gia Mạt quay đầu, nhìn thấy một khuôn mặt xa lạ.

“Cậu là…?”

“Bạn cùng phòng của cậu, chúng ta đều ở phòng 7107.” Nữ sinh kia mỉm cười, lộ ra cái răng khểnh trắng tinh, “Tớ tên là Dương Dương, cậu cứ gọi tớ là Tiểu Dương là được rồi.”

Nữ sinh này trông khá hiền lành, Tống Gia Mạt cũng cười với cô ấy: “Nhưng mà sao cậu biết tớ?”

“Cậu là thủ khoa bài kiểm tra năng khiếu của trường mình mà, sao có thể không biết cậu được chứ?!” Tiểu Dương nói, “Lúc biết được ở cùng phòng với cậu tớ vui cả đêm đấy. Đi thôi đi thôi, dẫn cậu tới phòng bọn mình, trước đó tớ đã tới rồi, quen đường lắm!”

Đúng là Tiểu Dương rất hiểu biết về trường, nhanh chóng dẫn cô tới phòng ký túc xá, thuận lợi đăng ký vào ở.

Bọn cô may mắn, lần này ở tầng một, không cần phải trèo cầu thang.

Đợi bọn cô đi vào, bạn cùng phòng thứ ba đã tới từ lâu.

Cô bạn cùng phòng này là một cô gái biết chăm sóc sức khỏe, ngày đêm bổ sung dinh dưỡng, mùa hè nóng như vậy nhưng cô ấy vẫn uống được nước cẩu kỷ.

Cô ấy tên là Quý Phán, để cho tiện, Tiểu Dương trực tiếp gọi cô ấy là Cẩu Kỷ, nghĩ lại thì cũng khá hợp.

Phòng ký túc xá của bọn cô khá ít người, tổng cộng chỉ có ba người, căn phòng rộng rãi thoáng mát, đón lấy ánh nắng mặt trời.

Tống Gia Mạt mở vali ra sắp xếp hành lý.

Cô lấy một con gấu bông nhỏ đặt lên đầu giường, trong lúc vô tình, một cuống vé rơi xuống đất.

Tiểu Dương nhặt lên giúp cô, lơ đãng nhìn qua.

“Ấy, cậu còn tới Melbourne à? Du lịch sau khi tốt nghiệp hả? Ở đó có vui không?”

Ngón tay của Tống Gia Mạt hơi khựng lại rồi mới nghiêng đầu nói: “Xem như cũng ổn.”

Cô nói: “Chỉ là chủ nhà không được tốt tính cho lắm, thích nhảy múa vào buổi tối, sẽ nướng bánh nướng xốp rất thơm, nhưng mà chưa bao giờ chia cho ai cả, cũng không bán, dưới tầng có hai con chó, nhìn thấy tớ là sủa, làm tớ không dám ra khỏi nhà.”

“Thế này mà cũng ổn hả?” Cẩu Kỷ nói, “Vậy sau đó cậu dỗ hai con chó kia kiểu gì?”

“Không dỗ được, vậy nên không thể ra khỏi nhà.”

Tiểu Dương: “Không ra khỏi nhà? Tương đương với việc ở trên tầng hơn một tháng á?”

“Ừm.”

“Vậy thì tính là du lịch cái gì? Mỗi ngày cậu làm những gì?”

“Nghe nhạc, làm radio.”

Cẩu Kỷ dựng thẳng ngón tay cái: “Trâu bò.”

Nói xong đề tài này, mọi người lại bắt đầu sửa sang lại hành lý của mình.

Hơi lạnh của điều hòa từ từ thổi tới, Tống Gia Mạt nằm trên giường, nhìn hai cuống vé máy bay khứ hồi, suy nghĩ bay xa.

Không có ai hiểu rõ hơn cô rằng cô vẫn còn thích Trần Tứ.

Thi Đại học xong, muốn tìm anh trong đám đông, lúc tiến vào cổng trường cũng chờ anh, chỉ cần không khiến bản thân bận rộn, chỉ cần có thời gian để nghĩ ngợi thì cô đều sẽ nghĩ tới anh.

Nhưng mà không thể, dù có thích tới mấy cũng phải dừng lại, vốn dĩ nói rằng muốn làm anh em với nhau không phải là vì tự nguyện, mà là vì lúc ấy cô thấy anh quá khổ sở, cô không muốn anh phải chịu đựng những chuyện này, vậy nên lựa chọn tự mình gánh vác.

Cũng không sao, cô cũng đã quen rồi.

Sao có thể cam lòng làm anh em chứ, cô nghĩ, từng thích một người như vậy, thích nhiều tới mức nhìn một cái cũng thấy mình được hời, ngay cả khi chia tay cũng phải bóp nát một ngón tay, nước mắt chảy khô, trái tim chết lặng thì mới có thể làm được.

Nhưng cô không muốn trở thành chướng ngại vật của anh nữa.

Anh tốt đẹp như vậy, bên cạnh sẽ nhanh chóng xuất hiện người mới, quên cô đi, anh sẽ có thể có một cuộc sống thật tốt đẹp.

Bác cả nói đúng, bọn họ cũng biết bọn họ không có khả năng, nhân cơ hội này sửa lại cho đúng cũng tốt.

Không có cô, Trần Tứ vẫn sẽ sống tốt như cũ.

Còn bây giờ, cô sẽ giấu thật kỹ bí mật mình thích anh, chôn giấu mãi mãi, giấu kỹ tới mức ngoại trừ cô ra sẽ chẳng có ai hay biết.

Cô nghiêng người, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

*

Giấc ngủ này của Tống Gia Mạt khá nông, lúc mơ lúc tỉnh, thi thoảng còn có thể nghe được tiếng bạn cùng phòng trò chuyện, thi thoảng lại như trở về mấy năm trước, cái thời cô và Trần Tứ còn vô tư lự, anh giành bánh kem của cô, lúc đó thiếu nữ sẽ hờn dỗi cả ngày, cảm thấy không có gì khó chịu hơn điều này.

Bây giờ mới biết được, hóa ra có thể nhìn thấy anh, có thể giận dỗi đều là hi vọng xa vời.

Thời gian thật tàn nhẫn, tàn nhẫn tới mức ngay cả nằm mơ cô cũng biết những điều tốt đẹp này chỉ là giấc mộng.

Lúc tỉnh lại, cô phát hiện gối đầu ước đẫm một mảng lớn.

Tống Gia Mạt xuống giường thay vỏ gối, cô đã có thể thuần thục làm chuyện này.

Kết quả vừa trèo xuống thang thì trên đầu vang lên vài tiếng rẹt rẹt, sau đó cả phòng ngủ chìm vào một màu đen.

Cẩu Kỷ: “Tớ lướt điện thoại nhiều quá nên bị mù rồi à?”

“Chắc là đèn bị hỏng rồi.” Tống Gia Mạt mở đèn flash lên, “Ký túc xá có thang không? Để tớ xem thử.”

Tiểu Dương đi mượn cho cô một cái thang, Tống Gia Mạt tắt công tắc nguồn điện, ngồi bên trên vặn bóng đèn ra.

Tiểu Dương cảm thán: “Cậu giỏi thật đấy, cái này cũng biết làm á? Tớ còn tưởng cậu chỉ là một bình hoa thôi cơ, tớ đáng chết!”

Giọng điệu của Tiểu Dương hài hước đáng yêu, vốn dĩ sẽ khiến người ta cảm thấy thư giãn vui vẻ, nhưng cô lại hơi hoảng hốt, nhớ tới không lâu trước đây, hình như mình còn bị Doãn Băng Lộ phàn nàn.

Khi đó Doãn Băng Lộ nói gì nhỉ?

… “Vừa nhìn đã biết cậu bị anh cậu chiều hư quá rồi, cái gì cũng không biết làm, thay vỏ gối cũng thay xiên xiên vẹo vẹo.”

À, hình như không phải là không lâu trước đây, mà đã hơn một năm rồi.

Trần Tứ cũng thường cười cô ngốc, anh không biết là, bây giờ anh đi rồi, cái gì cô cũng biết làm cả.

Thất thần suy nghĩ nên bị bỏng nhẹ, Tống Gia Mạt xuýt xoa một tiếng, lúc này mới cúi đầu.

Tiểu Dương: “Có cần gọi người đến sửa không?”

“Không cần,” Cô nói, “Bóng đèn bị cháy rồi, thay cái khác là được.”

“Cái này mà cậu cũng có thể nhìn ra được á?”

“Tớ từng sống một mình mà.”

Tiểu Dương nhanh chóng đi mua một cái bóng đèn mới, Tống Gia Mạt nhận lấy, từ từ lắp vào.

Trong bóng tối, Tiểu Dương lại cảm thán: “Đúng rồi, Mạt Mạt, cậu có bạn trai chưa?”

Cô vừa muốn buột miệng nói có thì khựng lại một lúc, mỉm cười lắc đầu: “Không có, sao vậy?”

“Cậu ưu tú như vậy, cô đơn thì phí lắm.” Tiểu Dương nói, “Tớ quen nhiều trai đẹp lắm, cậu thích kiểu nào?”

Tống Gia Mạt ngẩng đầu, nói: “Không cần.”

“Sao thế, cậu không thích con trai à?”

Vấn đề này khó mà trả lời được, cô hơi khựng lại.

Cẩu Kỷ nói: “Chắc là bị tổn thương tình cảm nên tạm thời không muốn bắt đầu yêu đương nữa đây mà.”

“Không sao,” Tiểu Dương vội vàng an ủi, “Không sao đâu, cậu xinh như vậy, sau này chắc chắn sẽ gặp được người tốt hơn nữa, cũng càng thích cậu hơn nữa…”

Tống Gia Mạt nhìn vách tường, trong bóng tối, trông nó như một máy chiếu phim loại nhỏ.

Trần Tứ lần đầu đánh nhau vì cô, Trần Tứ đưa quần áo cho cô, Trần Tứ lọc xương cá cho cô, Trần Tứ thiên vị cho cô, Trần Tứ nói trời có sập xuống cũng có anh che cho em…

Trần Tứ có thể không chút do dự cầm dao chặt đứt con đường gấm hoa bằng phẳng trước mặt vì cô.

Nguồn điện được bật lên, Tống Gia Mạt đưa tay điều chỉnh công tắc.

“Sẽ không.”

Vào lúc ánh đèn sáng lên, thiếu nữ nhẹ giọng nói: “Sẽ không có ai yêu tớ hơn anh ấy.”