Sau khi Tống Gia Mạt nói xong, thế giới lâm vào sự trầm mặc.

Bây giờ cô mới ý thức được mình vừa buột miệng thốt ra cái gì.

Cô, nói với, Trần Tứ.

Áo lót này, nhỏ quá.

Cô, mặc, không vừa.



……

Có thể làm như không nghe thấy được không, xin anh đấy!

Khựng lại khoảng chừng hai giây, thiếu niên hơi giật giật ngón tay, thấp giọng nói: “…Được.”

Tống Gia Mạt: “…”

Anh trả lời làm cái quái gì?

Cô hận không thể xử tử mình ngay tại chỗ, không cần nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa.

Như vậy thì có thể không cần đối mặt với Trần Tứ, ha ha.

Một lúc sau, một chiếc áo lót màu hồng nhạt lại được đưa vào.

Không đúng, không phải là một chiếc.

Ba chiếc, Trần Tứ lấy cả ba chiếc áo cô vừa mua tới đây.

“Cái này đủ lớn rồi chứ?”

Đủ rồi… Đủ rồi…

Xin anh… Câm miệng lại đi…

Ngày mai em sẽ di cư tới sao Hỏa ngay…

Tống Gia Mạt căng da đầu thay quần áo, lề mề thêm một lúc nữa trong phòng tắm rồi mới chịu đi ra.

Trần Tứ giống như đang đợi cô, đứng dựa vào cửa, thấy cô đã thay quần áo xong mới mở cửa phòng ra.

Lý Uy: “Suýt nữa là em ngạt thở trong này rồi, he he.”

“…”

Lý Uy ra ngoài lấy một cái đĩa rồi lại vào phòng Trần Tứ chơi game.

Nghe tiếng trò chơi mông lung, Tống Gia Mạt chậm chạp sấy tóc, đầu óc trống rỗng, đã chết lặng.

Thậm chí cô còn cảm thấy ngực này còn không thuộc về mình nữa.

Trong phòng bếp truyền đến âm thanh, là dì giúp việc đang rửa trái cây tiếp khách.

Tống Gia Mạt trộm lấy một quả lê, nhìn thấy có vải trong tủ lạnh thì nói: “Bỏ thêm mấy quả vải nữa đi ạ.”

Trần Tứ thích ăn.

Sau khi bày biện xong, nhiệm vụ trái cây hiển nhiên rơi xuống đầu cô.

Cô đi vào phòng của Trần Tứ, vừa đặt đĩa xuống thì nhận được lời mời.

Lý Uy: “Tiểu Mạt Lỵ, đến đây chơi hai ván không? Trò chơi trí tuệ nè.”

“Anh bị Trần Tứ ngược đãi, không muốn chơi với ổng nữa.”

Khách đã mời như vậy, cô cũng không tiện từ chối, ngồi xuống thảm, bắt đầu trò chơi với Lý Uy.

Trò chơi này cùng loại Sudoku, phải điều khiển cho nhân vật nhảy lên chiếc hộp.

Cô tập trung vào trò chơi, không kìm được mà hóa thân vào nhân vật, cơ thể cũng nhảy theo nhân vật trong game, bắt đầu nghiêng ngả.

Bỗng một chiếc áo sơ mi từ trên trời giáng xuống, đừng ở trên vai cô.

Cô kinh ngạc quay đầu nhìn Trần Tứ: “Làm gì đấy.”

Trần Tứ: “Lạnh.”

“Em không lạnh mà.”

“Em lạnh.”

“…”

Cô cảm thấy vô cùng khó hiểu, nhưng trò chơi vẫn đang tiếp diễn, đã tới lượt cô.

Cô không rảnh so đo với Trần Tứ, tiếp tục tính nhẩm.

Mãi cho đến khi đánh xong hai ván với Lý Uy, sau khi trở về phòng…

Cô kéo áo sơ mi xuống mới phát hiện cổ áo ngủ có hơi rộng, để lộ ra đai an toàn tinh tế màu hồng nhạt.



……

Không muốn sống nữa, nhưng lại không dám chết.

Sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau, cô dậy muộn.

Luống cuống tay chân sửa soạn đồ đạc, lúc đi tới cửa, cô phát hiện Trần Tứ đang định xuất phát.

Trần Tứ thấy cô đi tới thì bước chân khựng lại hai giây, ra hiệu cho cô đi trước.

Tống Gia Mạt: “Sao vậy?”

“Không phải đang trốn tránh anh à?”

Anh thản nhiên nói: “Cho em một cơ hội, đi trước đi.”

“…”

Cô bĩu môi, nghĩ.

Hóa ra hành động hai ngày nay của cô Trần Tứ đều biết cả.

Cũng đúng, anh thông minh vậy cơ mà.

Tống Gia Mạt cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Cũng không phải là trốn tránh anh…”

“Vậy nên nói như nào,” Anh thản nhiên hỏi, “Xấu hổ?”

Hai chữ này nói ra từ miệng anh không hiểu sao lại mang đến cảm giác lạnh lùng ý  nhị mà lưu luyến.

Không hiểu sao, cô nghe mà hai gò má nóng lên.

Tống Gia Mạt xoa xoa vành tai: “Cũng không…”

“Cũng không biết, nên đối mặt thế nào…”

“Không cần đối mặt thế nào cả.”

Anh nói, “Ở trước mặt anh, em muốn làm gì thì làm.”

*

Buổi sáng ngày hôm đó, cuối cùng bọn họ vẫn đi cùng nhau.

Nhưng suốt cả đường đi vẫn không nói gì với nhau, cô vẫn luôn nói chuyện phiếm với Doãn Băng Lộ.

Cô ẩn ẩn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng lại không biết mở miệng từ đâu.

Buổi sáng hôm nay thật sự quá yên bình, giáo viên bên câu lạc bộ mở cuộc họp cho bọn cô, lắng nghe tiết mục “rung động” kia.

Tống Gia Mạt lấy đủ loại nhịp tim đập khác nhau làm dẫn chứng, sau đó dùng một khúc piano làm nhạc đệm, dần dần kể lại một vài câu chuyện về rung động.

Cô lựa chọn những đoạn nhạc đệm khác nhau cho những câu chuyện khác nhau, vô cùng hài hòa.

Hai thứ bổ sung cho nhau khiến câu chuyện càng thêm sâu sắc, khiến nhịp tim đập càng thêm ấn tượng.

Còn Vạn Nhã mở đầu bằng các cuộc phỏng vấn, sưu tầm khoảnh khắc rung động của rất nhiều người, đọc lại những khoảnh khắc này giống như phát radio.

“Tổng thể thì Tống Gia Mạt vẫn tốt hơn một chút, tái hiện sinh động, mới mẻ, độc đáo.” Cô giáo nói, “Nhưng mà tuần sau đã bắt đầu phát thanh rồi, nhưng bên Tống Gia Mạt vẫn chưa chọn đủ người đúng không? Thôi thì để Vạn Nhã lên trước vậy.”

“Không sao đâu cô,” Vạn Nhã nói, “Nếu Tống Gia Mạt tìm đủ thành viên rồi thì để cậu ấy phát thanh đầu tiên cũng được ạ. Dù sao thì lần này cậu ấy cũng làm tốt hơn một chút mà.”

Tống Gia Mạt: “Không cần đâu, không còn mấy ngày nữa, sau khi bọn em tìm đủ người còn phải luyện tập nữa ạ.”

“Lần này cứ để Vạn Nhã lên trước đi ạ.”

Cô giáo nói được, rất nhanh sau đó, hai người rời khỏi văn phòng.

Tống Gia Mạt và Vạn Nhã đi song song với nhau, bầu không khí bỗng chốc có hơi yên tĩnh.

Dù sao thì hôm qua những đàn anh đàn chị đã đồng ý với cô lại chạy về phía Vạn Nhã, bây giờ nói gì cũng cứng nhắc.

Tống Gia Mạt xoay người, muốn đi mua đồ gì đó.

Vạn Nhã nhắc nhở: “Tớ nghe bọn họ nói lát nữa Lý Thiên Vương sẽ gọi một vài lớp tới hội trường mở cuộc họp, cậu đừng đi xa quá.”

“Sao cậu biết?”

Vạn Nhã nói: “Sáng nay hóng hớt được tin tức từ hội học sinh.”

Tống Gia Mạt cười một cái.

“Cậu hóng hớt giỏi thật đấy.”

Chỉ một câu vô cùng đơn giản thế này lại như có điều ám chỉ, Vạn Nhã đang bước đi bỗng hơi khựng lại, đợi đến khi lấy lại tinh thần thì Tống Gia Mạt đã rời đi.

*

Quả nhiên đúng như lời Vạn Nhã nói, tiếng chuông vừa vang lên thì lớp trưởng đã đi vào phòng học.

“Mọi người xếp hàng ở cửa lớp nhé, Lý Thiên Vương… không phải, hiệu trưởng bảo chúng ta tới hội trường lớn.”

Có lẽ lần này có mấy lớp đến đó, mọi người ngồi xuống theo thứ tự, sau đó chờ đợi Lý Thiên Vương lên sân khấu.

Trong lúc chờ đợi, Doãn Băng Lộ hỏi cô: “Vừa rồi tình hình sao rồi?”

“Không sao cả.”

“Tiết mục của tớ tốt hơn của Vạn Nhã một chút, vốn dĩ tuần sau nên là tớ xuất hiện, nhưng không phải là chúng ta vẫn chưa đủ người à, vậy nên tớ nhường Vạn Nhã lên trước.”

Doãn Băng Lộ xùy một tiếng: “Thôi, chúng ta chắc chắn có thể tìm được người mà, hơn nữa chắc chắn sẽ còn tốt hơn ba người kia… cậu đừng tức giận vì mấy chuyện thế này, không đáng.”

“Vốn dĩ trước đó cũng có đôi chút,” Tống Gia Mạt lắc lắc đầu, “Nhưng bây giờ thì không.”

“Nếu dễ dàng bị cướp đi thì sớm muộn gì cũng sẽ bị cướp đi thôi.”

Không phải bây giờ thì sau này cũng sẽ vậy.

Ưu thế của việc phát thanh đầu tiên là có thể nắm bắt cơ hội, cũng dễ dàng để lại ấn tượng hơn.

Nhưng với người không có kinh nghiệm, cũng dễ dàng gặp phải rất nhiều vấn đề.

Nhưng trên cơ sở này, tổ Hai có thể căn cứ vào những vấn đề mà tổ Một gặp phải để rút kinh nghiệm, cũng có thể dễ dàng tạo nên những thứ mới mẻ độc đáo hơn.

Tổ Hai có thể trở thành bất lợi của cô… cũng có thể trở thành ưu thế của cô.

*

Trong lúc nói chuyện, Lý Thiên Vương cũng đã đi lên sân khấu.

“Lần này thầy muốn nói một vài điều về bài kiểm tra lần này.”

“Đã mở loa trường nên các lớp không có mặt ở đây cũng hãy lắng nghe một chút.”

“Những người có mặt ở đây chứng tỏ là trong lớp các em xảy ra một vài vấn đề nhỏ; những lớp không có mặt có nghĩa là gần đây các em cũng xem như ngoan ngoãn, nhưng cũng không thể lơ là cảnh giác.”

“Những người ở đây phải chú ý cử chỉ và lời nói của mình, nhìn thấy thầy cô phải chào, đi học không được làm việc riêng, đồng phục cũng phải ăn mặc chỉnh tề cho thầy, có nghe thấy chưa?”

Lý Thiên Vương mở nắp chai uống một ngụm trà.

“Mục tiêu của chúng ta là…”

Tống Gia Mạt: “Không bị sâu răng?”

“…”

Cô chỉ thuận miệng nói tiếp như vậy theo thói quen, không ngờ Lý Thiên Vương lại tạm dừng vào đúng lúc này, cũng không nghĩ tới hội trường lại bỗng yên tĩnh trong khoảnh khắc đó.

Mà câu nói kia của cô cũng uyển chuyển nhẹ nhàng mà mạnh mẽ truyền khắp toàn trường.

Lý Thiên Vương: “…”

“Tống Gia Mạt, em thích nói lắm đúng không, tới đây, em lên đây mà nói này.”

Tống Gia Mạt đang định xua tay thì bỗng nảy ra ý tưởng nào đó.

Cô đứng dậy: “Vâng ạ, em cảm ơn thầy.”

Lý Thiên Vương: “…”

Tranh thủ lúc Lý Thiên Vương còn chưa phản ứng lại, cô dựa vào ưu thế chỗ ngồi nên trực tiếp đi đến bên cạnh micro:

“Xin chào các bạn, gần đây tổ phát thanh số Hai của bọn tớ đang tìm người, không phân biệt tuổi tác hay giới tính, nếu bạn tham gia thì chỉ có lợi chứ không hại, không lừa bạn đâu, ông đi qua bà đi lại, đừng bỏ lỡ nha.”

“Địa điểm phỏng vấn là ở bậc thang của hội trường, thời gian vào giờ nghỉ trưa hằng ngày, có thể đăng ký online qua email, tớ sẽ để lại địa chỉ mail trên diễn đàn trường. Mặc kệ nắng mưa, tổ phát thanh số Hai vẫn luôn chờ bạn.”

Nói xong, không chờ Lý Thiên Vương nổi giận, cô đã ngoan ngoãn bổ sung thêm một câu:

“Cảm ơn thầy đã cho em cơ hội tuyên truyền này, em sẽ cố gắng trở thành một phát thanh viên giỏi.”



Lý Thiên Vương hít một hơi thật sâu.

Cô cũng đã nói tới mức này, sáng qua lại còn chữa cháy giúp trường, thầy ấy cũng không tiện nói thêm gì nữa, chỉ nói: “Em về chỗ cho thầy.”

Cô gái nhỏ vẫn ngoan ngoãn như cũ, gật đầu như gà mổ thóc.

“Vâng thưa thầy.”

Bên kia, lớp 12 nào đó đã cười nghiêng cười ngả từ lâu.

Lớp 12-1 sôi nổi một lúc.

“Ha ha ha ha ha ha ha anh Tứ à, đây là em gái anh đúng không? Trâu bò thật đấy, làm cho Lý Thiên Vương không nói được gì luôn, muốn nổi bão cũng không được.”

“Cười chết tôi mất, thiên tài phát thanh hả?”

“Ban phát thanh? Chỗ đó chơi có vui không?”

Trần Tứ vốn dĩ đang cúi đầu cười cùng bọn họ, nghe thấy câu này cuối cùng cũng mở miệng: “Ông đừng tham gia.”

Người nọ tỏ vẻ phẫn uất: “Biết rồi! Sẽ không nhúng chàm em gái bảo bối của ông đâu!”

*

Sau khi thông báo như vậy trên loa trường, buổi tối về đến nhà, Tống Gia Mạt lập tức đăng một topic tuyển người lên diễn đàn trường kèm theo email có nhân của mình.

Sau khi đăng bài xong, cô vội vàng đi làm bài tập, đến hơn 9 giờ tối mới nghỉ ngơi.

Bận rộn cả ngày, cô tắm rửa xong thì ngồi duỗi người tại chỗ.

Đúng lúc này, Trần Tứ quay về.

Trong tay anh vẫn còn cầm cái cốc đựng gì đó, mùi hương từ từ bay vào phòng khách.

Vì việc trốn tránh anh đã bị vạch trần, trong lòng cô ít nhiều vẫn hơi ngượng ngùng, giấu đầu lòi đuôi, cảm thấy mình nên làm gì đó để thoát khỏi tội danh này.

Vì thế cô đi dép lê vào, chạy bước nhỏ qua chỗ anh.

Trần Tứ cho rằng cô muốn lấy đồ nên tự nhiên đưa cốc lẩu Oden trong tay qua, cô cũng tự nhiên nhận lấy.

Vốn đang nghĩ nên làm thế nào để khuấy động bầu không khí, nhưng vừa cúi đầu thì cô đã buột miệng thốt ra: “Sao anh không thêm nước?”

“Không thêm,” Trần Tứ nói, “Phiền phức.”

“Nhưng mà không thêm nước thì ăn kiểu gì bây giờ…”

Cô chọc chọc xiên tre, thuận miệng cắn một miếng, nghe thấy anh nói: “Vậy thì em đừng ăn nữa.”

“…”

Tống Gia Mạt im lặng một lúc, chậm rãi nói: “Vốn dĩ em có muốn ăn đâu.”

“Nhưng em cảm thấy không thể lãng phí đồ ăn anh mua cho em được… Anh có ý tốt, em nhận lấy đồ ăn không thể nhận này chỉ là vì không muốn làm anh đau lòng thôi.”

Cô cảm thán một tiếng: “Haiz, em vĩ đại quá mà.”

“…”

Tối nay Trần Tứ chưa ăn gì, nhưng may mà dì giúp việc có nấu canh nấm thông.

Dì giúp việc múc cho anh một bát canh rồi nói: “Cháu ăn trước đi, dì đi lấy cơm rang tôm cho cháu.”

Tống Gia Mạt ngồi ở một bên, gật gật đầu, sau đó lại ăn hai miếng cá viên.

Trần Tứ dùng cơm trong phòng khách, thế là cô về phòng làm chuyện của mình.

Mở email ra, có hơn ba mươi email, cô mở ra sàng lọc từng cái một, định xem xem có ai phù hợp không thì sẽ trả lời người ta.

Nhưng nhìn nội dung email và nghe đoạn ghi âm giọng nói của bọn họ, cô lâm vào sự trầm mặc vi diệu.

Tống Gia Mạt cứ nhìn như vậy hơn bốn mươi phút.

Mãi cho tới khi giọng nói của thiếu niên vang lên sau lưng.

“Vẫn chưa chọn được à?”

“Chưa… chưa tìm được ai phù hợp.” Cô xoa xoa tóc, “Em cảm thấy họ đều chỉ đăng ký cho vui mà thôi, không hề có ý định nghiêm túc tham gia.”

Trần Tứ nhìn cô, đang nghĩ xem mình có cần an ủi cô hay không thì cô nhanh chóng đứng dậy.

“Không sao, ngày mai còn có buổi phỏng vấn trực tiếp nữa, nói không chừng sẽ có không ít hạt giống tốt, mặt đối mặt sẽ càng khách quan hơn!”

“…Ừm.”

Cô gấp laptop lại, cất vào ngăn kéo.

Trần Tứ cũng ngồi vào vị trí cửa mình, bắt đầu soạn thời khóa biểu ngày mai.

Dường như tất cả đều khôi phục như bình thường.

Nhưng chỉ có cô biết có chỗ nào khác nhau.

Cô có tâm ma, ngay cả khi ngồi cùng anh, dựa vào cánh tay anh đều sẽ ngứa ngáy.

Tống Gia Mạt mím môi, lặng lẽ nghiêng đầu liếc nhìn anh.

Cũng chỉ dám nhìn một cái, sợ bị anh phát hiện, trước kia cô không như vậy, làm gì cũng quang minh chính đại, thậm chí lúc thò lại gần chụp ảnh anh cũng không có suy nghĩ gì. Không, có lẽ không phải là không có suy nghĩ gì, mà có lẽ là cô chưa từng phát hiện mà thôi.

Bởi vì quá thân thiết, thật lâu thật lâu trước đây cũng đã quá thân thiết.

Sự thân thiết này sẽ khiến người ta quen thuộc, chỉ cần không có tình huống đột ngột phát sinh, thậm chí nếu không có tiết mục rung động kia của ban phát thanh… thì có lẽ cả đời này cô cũng sẽ không phát hiện.

Giữa hai cái bàn có một khe hở, giống như một đường ranh giới vô hình.

Suy nghĩ của thiếu nữ lóe lên, cánh tay chống lên sách vở, hơi vượt qua một chút.

“Ngẩn người làm gì,” Trần Tứ gõ gõ bàn, chỉ chỉ vào video học online trước mặt cô: “Kết thúc rồi.”

Cô cắt ngang dòng suy nghĩ của mình, chuyển sang bài học online tiếp theo.

Vừa hết một tiết chính trị ngắn, bây giờ là thời gian nghỉ ngơi ít ỏi, một bong bóng chat nhảy ra, là Doãn Băng Lộ.

Nước Khoáng: [Cậu định trưa mai bắt đầu tuyển người lúc mấy giờ?]

Tống Gia Mạt nghĩ nghĩ: [Tan học tớ sẽ qua đó, cậu đưa cơm đến cho tớ là được rồi.]

Nước Khoáng: [Ok, quyết định vậy đi.]

Không thêm băng: [Chắc chắn vẫn phải nghiêm túc một chút, tớ định chỉnh kiểu tóc một chút, như vậy cũng có vẻ đáng tin hơn.]

Nước Khoáng: [Thế nào gọi là kiểu tóc đáng tin cậy?]

Nhất thời không thể nói rõ, Tống Gia Mạt quyết định gửi ảnh mẫu cho cô ấy.

Sau khi làm tóc xong, Tống Gia Mạt nghiêng người ngồi xổm trước gương, chụp cho cô ấy một bức ảnh không lộ mặt.

[Thì là trưởng thành ưu tú một tí, theo phong cách sạch sẽ mới mẻ.]

Hai phút sau, Doãn Băng Lộ nhắn lại: [Được đấy.]

[Nhưng mà tư thế này của cậu… giống người mẫu trong một cuốn tạp chí tớ đã từng xem lắm, cậu có biết người mẫu đó không?]

[Tên là gì thì tớ quên mất rồi… Có bốn chữ, dáng người đẹp lắm, lại còn đóng phim nữa.]

Ấy.

Tống Gia Mạt như thể cảm nhận được điều gì đó, được khen giống người mẫu, trong lòng tự nhiên cũng có hơi phấn khích.

Cô mím môi, cũng không biết nghĩ gì mà đẩy tấm ảnh tới trước mặt Trần Tứ.

“Giống Mizuhara Kiko không?”

Trần Tứ liếc mắt nhìn cô một cái, một lúc sau mới mở miệng.

“Giống hộp sữa đậu nành.”



Không khí bị phá hỏng trong nháy mắt, cô bỗng vớ lấy một cái gối: “Anh im đi!”

Tiết học online bốn mươi phút nữa lại trôi qua, sau khi bình ổn tâm trạng, nghĩ đến buổi phỏng vấn ngày mai, trong lòng cô vẫn hơi không yên tâm.

Tống Gia Mạt nửa quỳ trên ghế, có hơi đau đầu kéo kéo mũ áo.

Bỗng nhiên cô nghĩ tới gì đó, đầu gối dịch chuyển đến gần Trần Tứ.

Trần Tứ lười biếng liếc cô một cái.

“Làm gì đấy hộp sữa đậu nành?”

“…”

Có việc nhờ anh, em nhịn.

Tống Gia Mạt: “Anh à, sáng mai em có buổi phỏng vấn, anh có thể tới giúp em đọc tên những người đăng ký được không?”

Không chờ Trần Tứ mở miệng, cô vội vàng bổ sung: “Bởi vì có rất nhiều người thích anh, anh tới đọc một chút cũng đồng nghĩa với việc giúp em kiếm khách… không phải, là tuyên truyền, khiến em càng đáng tin hơn.”

Trần Tứ lật trang sách, đáp án nằm trong dự kiến.

“Không đi.”

Cô mím môi: “Anh à.”

“Đừng mong chờ.”

“Xin anh đấy.”

“…”

Cô gái nhỏ ngồi quỳ trên ghế, cái đầu hơi cúi, hai lọn tóc nhỏ uốn quanh gò má.

Trên cái mũ của cô còn có hai cái tai nhỏ, bây giờ cô đang chắp hai tay trước ngực, ngón cái dán vào cánh môi, nhỏ giọng xin xỏ:

“…Xin anh đấy.”