Tống Gia Mạt điều chỉnh lại tâm trạng, đoán rằng có lẽ tâm trạng đêm nay không tốt là vì đói bụng.

Bởi vì sau khi cô về đến nhà, ăn một bát hoành thánh nhỏ do dì giúp việc làm, nhìn thấy Trần Tứ đi ra khỏi phòng…

Tất cả cảm xúc đều tan thành mây khói.

Chỉ còn lại sự kinh ngạc.

Tống Gia Mạt: “Anh về từ bao giờ thế?”

“Về từ sớm rồi.” Trần Tứ mặc đồ ngủ có họa tiết mây trắng, khiến anh trông cao quý vô cùng, “Em…”

Cô vội vàng nói tiếp: “Em bỗng nhiên không muốn chơi trò đó nữa nên đi chỗ khác chơi, cuối cùng không tìm thấy mọi người nên tự mình về.”

“Sao không gọi điện thoại?”

Cô lấy điện thoại ra nhìn, vì hết pin nên điện thoại đã tự động tắt nguồn.

Bảo sao không nhận được gì cả.

Đã có lý do, Tống Gia Mạt giơ màn hình đen xì lên: “Anh nhìn này, hết pin rồi.”

Trần Tứ nhìn qua, không nói gì nữa, xoay người đi vào phòng sách.

Một lúc sau, Tống Gia Mạt cũng mang theo điện thoại đi vào, vừa đi vừa trả lời tin nhắn của Triệu Duyệt.

Triệu Cá Nhạc Tử: [Cậu cảm thấy Chu Thanh thế nào?]

Tống Gia Mạt nghĩ nghĩ, cảm thấy không ổn: [Cậu ta sến quá.]

[Tớ đã sến rồi nên không chịu nổi người sến đâu.]

Sau khi nhắn xong, Triệu Duyệt cũng không gửi tin nhắn tới nữa, Tống Gia Mạt cũng lấy sách vở ra, bắt đầu chuẩn bị bài.

Trần Tứ thấy cô không giống có chuyện gì nên cũng không để ý nữa.

Kết quả, đến khi anh bỗng tỉnh giấc lúc nửa đêm, mở cửa ra, chỉ thấy một con ma đầu quấn khăn tắm, hai tay ôm đầu, lặng lẽ đi qua đi lại trong phòng khách.

Nếu cẩn thận lắng nghe thì thấy những gì cô đang lẩm bẩm là…

“Nam mô a di đà phật.”

Tống Gia Mạt: “Chỉ một con ma mà khiến mình mất ngủ tới tận bây giờ.”

Điện thoại của cô đang phát nhạc, chính là “Chú Đại Bi”, TV thì đang bật bản tin Thời sự.

“…”

Trần Tứ: “Em lại mê tín rồi à?”

Cô cũng không muốn…

Nhưng đã qua lâu như vậy rồi, theo lý mà nói thì phải quên đi rồi mới phải, kết quả vừa nằm xuống nhắm mắt lại thì thứ kia lại bật ra!

Tống Gia Mạt: “Thế mà anh còn ngủ được? Sao anh có thể ngủ được chứ? Anh không thấy đáng sợ à?”

“Không đáng sợ bằng em.”

Cô bĩu môi, nản lòng ngồi trên ghế sô pha.

“Em thật sự muốn ngủ mà, hơn ba giờ rồi, nhưng mà em thật sự không ngủ được, một khi nhắm mắt lại thì em sẽ lập tức nghĩ tới con ma đối diện với em kia…”

“Không được không được, em lại nghĩ tới nữa rồi,” Cô vội vàng mở to âm lượng, “Đức Phật từ bi, Đức Phật từ bi, ác quỷ lui đi…”

Trần Tứ: “…”

Anh duỗi tay, bỗng nhấc cổ áo cô lên, xách cô vào phòng.

Tống Gia Mạt: “Anh làm gì đấy! Có phải anh chê em ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh… nên muốn nhốt em ở đây, nhưng mà em…”

Anh rút một quyển sách ra, ngồi ở mép giường:

“Ngủ đi, đợi em ngủ rồi thì anh sẽ đi.”

Tống Gia Mạt sửng sốt, ngơ ngác chớp chớp mắt.

“Thật sao?”

Thiếu niên lười trả lời lại, nhưng thật sự mở sách ra đọc, cô nhìn tấm lưng dài rộng của anh, bỗng sinh ra một cảm giác an toàn.

Tống Gia Mạt mím môi, chậm rãi nằm xuống.

Cô kéo chăn lên tận cằm: “Vậy thì… nếu anh cảm thấy nóng thì có thể mở điều hòa.”

“Ừm.”

Cô thử nhắm mắt lại, nhưng cơn buồn ngủ không rõ ràng lắm, vào lúc đang thiêm thiếp, cô bỗng cảm thấy người ở mép giường cử động nhẹ.

Tống Gia Mạt lập tức mở mắt: “Em vẫn chưa ngủ! Anh đừng đi!”

Trần Tứ cạn lời: “Anh đổi quyển sách.”

“…À.”

“Dù sao em muốn ngủ cũng cần thời gian, anh không thể vừa thấy em không nói gì là đi luôn được, nếu em chỉ mới thiêm thiếp thôi thì tiếng bước chân của anh vẫn có thể đánh thức em…”

Trần Tứ: “Yên tâm đi, chờ em ngủ say như heo chết thì anh mới đi.”

“Em không phải là heo!”



Đêm càng ngày càng sâu, tiếng thiếu nữ hít thở đều đều chậm rãi.

Trần Tứ khép sách lại, cô vẫn chưa bị đánh thức.

Trước khi ra khỏi phòng, anh liếc cô một cái, cạn lời cười nhẹ.

“Còn nói không phải heo.”

*

Trần Tứ là liều thuốc an thần hữu ích.

Cũng may có anh ở bên cạnh, nếu không không ngủ cả một đêm, chắc hẳn cô sẽ không thể tránh khỏi việc suy nhược thần kinh.

Ngày hôm sau tới trường, Triệu Duyệt vắng mặt cả buổi, tới lúc gần tan học mới đến.

Tống Gia Mạt giật mình hỏi: “Cậu sao thế? Sao tớ gửi tin nhắn cho cậu mà cũng không thấy cậu nhắn lại?”

Triệu Duyệt bỏ balo xuống: “Tớ mệt quá.”

Nói tới đây, Tống Gia Mạt nâng sách lên che miệng lại hỏi:

“Hôm qua cậu và Trần Tứ thế nào rồi?”

“Tỏ tình rồi,” Triệu Duyệt nói, “Bị từ chối như trong dự kiến.”

“Cậu tỏ tình??”

Tống Gia Mạt cũng hoàn toàn không ngờ tới, “Đã biết sẽ bị từ chối thì cậu còn tỏ tình làm gì!”

Triệu Duyệt thở dài: “Nếu không thì làm sao bây giờ, sau khi share bài viết kia cho cậu, tớ cũng cảm thấy việc này nên được giải quyết.”

“Có thể thành công thì tốt, mà không thành công thì tớ sẽ đi tìm người tiếp theo… không thể lãng phí thời thanh xuân với người không yêu sớm được.”

Triệu Duyệt: “Hơn nữa, tỏ tình cũng chỉ có hai loại kết quả… thành công hoặc là thất bại, tỷ lệ 50:50.”

“Cho dù khả năng thất bại lớn đến đâu đi nữa thì vẫn có một nửa cơ hội thành công mà.”

Lý lẽ này của cô ấy vừa nghe thì thấy rất kỳ lạ, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, hình như cũng không sai.

Tống Gia Mạt: “Hôm qua lúc trượt tuyết không phải anh ấy còn kiểm tra quần áo giúp cậu à? Tớ còn tưởng rằng hai người tiến triển tốt lắm chứ.”

“Chắc là cậu nhìn lầm rồi, lúc tớ đi ra không thấy hai người đâu cả, tớ ra cùng Chu Thanh mà.”

“…”

Thế mới biết là mình nhìn nhầm, ngón tay Tống Gia Mạt gõ nhẹ vào trán: “Vậy bây giờ cậu sao rồi?”

Triệu Duyệt: “Cậu nghĩ thế nào?”

“Nếu cậu còn thích anh ấy thì cứ thử lại một lần nữa xem sao, một lần cuối cùng, tránh để bản thân hối hận, ít nhất là mình cũng đã cố gắng hết sức rồi.”

Tống Gia Mạt nói, “Để anh ấy nhìn thấy một vài ưu điểm của cậu, trước hết để anh ấy sinh ra tò mò hoặc hảo cảm với cậu, không phải sau đó sẽ dễ giải quyết hơn sao?”

“Ví dụ như?”

“Ví dụ như cậu có sở trường đặc biệt nào đó hay không, dễ thấy một chút, rồi show ra cho anh ấy thấy.”

Triệu Duyệt nghĩ nghĩ: “Nhảy múa có tính không?”

“Đương nhiên là tính rồi! Sao cậu không nói sớm là cậu còn biết nhảy múa?”

Tống Gia Mạt nói: “Cậu đã từng nghe câu này chưa? Trước sự gợi cảm, đáng yêu không đáng một đồng.”

Cô nói một cách đầy đạo lý: “Con trai nông cạn lắm, chỉ thích cái đẹp thôi.”

Triệu Duyệt: “Nhưng mà là tớ tự học, chỉ biết nhảy đơn giản thôi.”

“Đủ rồi đủ rồi.” Tống Gia Mạt nói, “Tìm một cơ hội, tớ hẹn Trần Tứ ra, sau đó bật BGM*, ánh đèn các thứ lên… kéo rèm ra, cậu xuất hiện trong điệu nhảy, làm gì có tên con trai nào mà không rung động?”

Cơ hội nói đến là đến, buổi chiều hôm đó đúng lúc có một sân khấu kịch thiếu người, bạn của Triệu Duyệt gọi cô ấy qua đó.

Tống Gia Mạt: “Đi đi, hôm nay tớ cũng không bận chuyện gì, có thể đi cùng với cậu.”

Trước khi hẹn Trần Tứ, Triệu Duyệt nhờ Tống Gia Mạt cho cô ấy vài lời khuyên khi chọn trang phục.

Cô ấy thay một chiếc váy ngắn màu đen, Tống Gia Mạt nhìn một lát, đưa ra lời khuyên: “Đừng hở quá.”

“Sao vậy?”

Nhớ lại gì đó, Tống Gia Mạt xoa cằm: “Trần Tứ sống ở thời nhà Thanh, hình như thích váy dài hơn thích chân.”

“…”

*

Chủ đề của vở kịch lần này tương tự như Harry Potter, khung cảnh là học viện phép thuật.

Triệu Duyệt đóng vai thiên nga đen, phần đầu xen lẫn trong đám đông, không ai biết thân phận thật sự của cô ấy, cuối cùng mới xuất hiện dưới ánh sáng để cứu vớt mọi người.

Nói tóm lại, là một nhân vật rất tỏa sáng.

Còn về phần Tống Gia Mạt…

Vốn dĩ cô cũng không nghĩ tới mình cũng phải diễn, đang nghĩ xem nên gửi tin nhắn thế nào cho Trần Tứ thì bả vai bỗng bị người ta vỗ vỗ.

“Bạn học, cậu có thể diễn cùng bọn mình được không?”

“Làm diễn viên quần chúng thôi, không cần lời thoại, cũng không cần di chuyển, ngồi im một chỗ rồi nghe theo hiệu lệnh là được.”

Tống Gia Mạt đang do dự thì nữ sinh kia lại cầu xin: “Thật sự không tìm được người khác, cậu giúp bọn mình đi mà.”

Ngẫm lại, đây cũng không phải là chuyện gì phức tạp, Tống Gia Mạt gật đầu, hỏi: “Vậy mình có cần thay quần áo không?”

“Đến đằng sau sân khấu thay một bộ mà cậu thích là được rồi!”

Vai quần chúng của Tống Gia Mạt chỉ là một chú chim nhỏ màu trắng, bên chân là một mô hình nhỏ nhắn tròn trịa, nhìn qua vô cùng đáng yêu.

Cô chụp lại rồi gửi cho Trần Tứ.

Trần Tứ: [Rất giống em.]

[…]

Cô hít sâu một hơi, lúc này mới gõ xong tin nhắn: [Rạp hát 307 đằng sau trường học, anh đến xem biểu diễn đi.]

[Không rảnh.]

Trần Tứ vừa gửi tin nhắn tới thì Tống Gia Mạt lại bị người phụ trách gọi tới nói có chuyện cần làm, đợi tới lúc cô trở về, Triệu Duyệt đang ngồi xổm bên cạnh điện thoại của cô, không biết đang làm gì.

“Anh cậu không tới à? Làm sao bây giờ?”

Tống Gia Mạt bình tĩnh một cách bất ngờ: “Yên tâm, sẽ đến.”

Mười phút sau, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở cửa.

Tống Gia Mạt: “Ấy, đến rồi kìa.”

Triệu Duyệt: “…”

Không hiểu nổi logic của hai anh em cậu.

Rất nhanh sau đó, vở kịch bắt đầu.

Tống Gia Mạt không biết trước cốt truyện, bởi vậy không hiểu lời kịch, ỷ vào việc ánh đèn không chiếu tới mình nên bắt đầu tự do phát huy.

Bên cạnh có một cái đĩa nhỏ đựng táo tàu mùa đông đã được thành viên đoàn kịch rửa sạch, nói là nếu khát thì có thể ăn.

Cô ăn hai quả, nhìn thấy Triệu Duyệt lên sân khấu, quan sát một hồi, cơn buồn ngủ cũng kéo tới.

Trong khoảng thời gian này cô quá mệt mỏi, buổi trưa lại không ngủ trưa, cô chống đầu, mí mắt bất giác nhắm lại.

Trần Tứ ngồi ở hàng đầu: “…”

Từ góc độ này của anh, chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấy tất cả động tác của cô.

Cô gái nhỏ mặc một bộ trang phục lông xù xù, hai tay giống như hai cái cánh, trên đầu buộc một quả bóng, còn dán một vài sợi lông nhỏ màu trắng.

Cô đang vật lộn với cơn buồn ngủ, cái đầu gật gù liên tục, khi cái đầu hoàn toàn đập xuống bàn thì cô bỗng bừng tỉnh, lại ngẩng đầu lên lần nữa…

Sau đó lại tiếp tục dần dần gục xuống.

Trần Tứ khoanh hai tay trước ngực, xem cô có thể ngủ tới khi nào.

Đột nhiên, một quả táo xốp rơi xuống từ đỉnh đầu cô rồi lơ lửng giữa không trung, cô cũng bừng tỉnh, ngẩng đầu lên.

Nhìn khẩu hình miệng thì hình như đang hỏi: Kết thúc rồi à?

… Có lẽ là sắp kết thúc rồi.

Rất nhanh sau đó, toàn bộ sân khấu đều được treo những quả táo với độ cao không đều nhau, sau đó pháo hoa được đốt lên, khán phòng sáng đèn.

Chào bế mạc.

Cô xoa xoa cái đầu không bị thương rồi đi theo nhóm diễn viên quần chúng xuống sân khấu, đi đến giữa đường, như nhớ ra mình quên không lấy thứ gì đó, thế là cô cầm đĩa lên, lấy đi quả táo mùa đông cuối cùng.

Trần Tứ: “…”

Cạn lời một lúc, anh bỗng bật cười.

Sau khi cười xong, ngay cả anh cũng sửng sốt, cũng không rõ vì sao mình lại cười.

Hình như là… bị sự đáng yêu của cô chọc cười.

Trần Tứ rũ mắt nhìn điện thoại một lát, lúc này mới đứng dậy.

*

Vở kịch kéo dài không lâu lắm, sau khi Trần Tứ xem xong vẫn có thể về trường tự học một lúc.

Buổi tối, Trần Tứ vừa về đến nhà thì Tống Gia Mạt sấn đến.

Cô hỏi: “Thế nào? Thiên nga đen không tồi đúng không?”

Trần Tứ hoài nghi liếc cô một cái.

“Thiên nga đen gì, không phải vai diễn của em chỉ là một con chim thôi à?”

Tống Gia Mạt nhìn vẻ mặt của anh, chớp chớp mắt, như thể bị sét đánh.

“Thiên nga đen thì sao? Vai chính thì sao? Cốt truyện thì sao?”

“Chính là pháp sư che giấu sức mạnh của mình, trà trộn giữa đám học sinh ấy, cuối cùng không phải có một đoạn nhảy đơn dài ba phút à? Điệu nhảy của cậu ấy không đẹp à???”

“…”

Thế giới tĩnh lặng.

Tống Gia Mạt nhất thời á khẩu, cảm giác mình tốn nhiều công sức như vậy, kết quả là Trần Tứ chỉ đến xem cho vui chứ chẳng để tâm gì cả.

Vậy nên vở kịch hơn hai mươi phút hầu như chỉ để trải đường cho Triệu Duyệt, anh không chỉ không có ấn tượng gì mà xem ra anh còn không hề biết gì?

Không phải là anh ngủ gật lúc xem đó chứ?

Cô thật sự có hơi tức giận.

“Sao lại không biết gì cả, vậy hơn nửa tiếng anh ngồi đó để xem cái gì?”



…..

Phòng khách lại yên tĩnh hồi lâu, lúc này Trần Tứ mới nhàn nhạt mở miệng: “Chơi điện thoại.”

Tống Gia Mạt: “…”

“Nhân tiện nhìn thấy em ăn táo,” Anh nói, “Đó không phải là đạo cụ à?”

“Hóa ra nửa tiếng đó anh ngồi soi em à?” Tống Gia Mạt không còn gì để nói, “Nội dung chính thì không thấy mà lại thấy em ăn vụng đạo cụ?”

“Còn có ngủ gà ngủ gật.”

“…”

“…”

“Được, anh giỏi lắm…”

Tống Gia Mạt không còn lời nào để nói, sau ba phút hít sâu, cô xoay người trở về phòng.

Lúc hơn chín giờ, cô nhận được tin nhắn Triệu Duyệt đang ăn đồ nướng ở gần đây, hỏi cô có muốn tới không.

Cửa tiệm đó lúc nào cũng có người xếp thành hàng dài, lần nào đi qua cô cũng muốn ăn nhưng vẫn chưa có lần nào thành công.

Vì thế cô gái nhỏ khoác áo khoác, rụt rè nói: [Chỉ ăn một chút thôi.]

Đi đến cửa lại nhìn thấy Trần Tứ, cô bày ra vẻ mặt vô cảm, thậm chí còn quên mất công tác nịnh nọt bình thường, trực tiếp kéo cửa đi ra ngoài.

Dì giúp việc vô cùng nhạy bén, đợi tới lúc cô ra khỏi cửa thì hỏi: “Thế này là thế nào vậy?”

Trần Tứ thản nhiên nói: “Đang giận cháu.”

“Vì sao lại giận?”

“Không biết ạ.”

“…”

*

Lúc Tống Gia Mạt đến nơi, Triệu Duyệt đang nói chuyện với bạn mình.

Cô cũng không quen biết với người ta nên cũng không nói nhiều, thi thoảng bị nhắc tên thì mới tham gia cuộc trò chuyện của mọi người.

Triệu Duyệt: “Hôm nay anh cậu cảm thấy thế nào?”

Nhắc đến Trần Tứ, Tống Gia Mạt lắc đầu, nói: “Thật sự không được thì đành bỏ đi vậy, tớ cảm thấy anh ấy thật sự không có trái tim mà.”

“Với nghị lực này của cậu, nếu đi tìm người khác thì chắc đã bắt đầu yêu đương ngọt ngào từ lâu rồi.”

Nói tới đây, Tống Gia Mạt ngẩng đầu, ra hiệu bằng ánh mắt: “Cậu thấy người bên kia thế nào, cậu ta là học sinh thể dục của THPT số Một, học sinh thể dục giỏi lắm đấy.”

Triệu Duyệt nhìn theo ánh mắt của cô.

Tống Gia Mạt: “Còn là bạn cùng trường cũ của cậu nữa.”



Bởi vì trong nhà có kiểm soát giờ giấc ra vào nên Tống Gia Mạt nói chuyện được một lúc rồi rời đi.

Sau khi cô đi, nữ sinh bên cạnh Triệu Duyệt mới mở miệng: “Có gì mà khó theo đuổi chứ, tớ chưa thấy ai khó theo đuổi bao giờ.”

“Chỉ là cậu ta không muốn giới thiệu anh trai mình cho cậu thôi, theo miêu tả của cậu, anh trai cậu ta đối xử tốt với cậu ta như vậy, nếu tớ là cậu ta thì tớ cũng không nỡ để anh trai tìm bạn gái, làm giảm bớt sự quan tâm của anh ấy dành cho tớ.”

“Hay là đêm mai tớ tìm người dạy dỗ cậu ta một trận, đe dọa một chút, kiểu gái ngoan thế này dễ bắt nạt nhất, vừa hỏi là sẽ nói thật ngay.”

“Cậu đừng nói lung tung.” Triệu Duyệt nhíu mày: “Đừng tìm người lung tung, cậu mau ăn đi.”

*

Lúc chạng vạng tối hai ngày sau, Tống Gia Mạt về hơi muộn một chút, lại tới hiệu sách đi dạo hai vòng, khi cô đi ngang qua một con hẻm nào đó, bỗng nhiên có một bàn tay vươn ra túm cô vào trong.

Trong chớp mắt ấy, trời đất quay cuồng, cô còn chưa đứng vững thì đã bị người ta đẩy một cái, bị đẩy sát vào tường.

Tên đại ca Xỏ Khuyên hỏi cô: “Mày là Tống Gia Mạt hả?”

Nương theo ánh sáng mỏng manh trong hẻm nhỏ, cô thấy trước mặt có khoảng bốn, năm người.

Ba nam sinh đứng đầu, đằng sau còn có hai người.

Dường như người họ cũng cảm thấy không nhìn rõ nên lại mở đèn flash lên chiếu thẳng vào mặt cô, rồi lại so sánh với ảnh chụp, lúc này mới chắc chắn.

“Biết vì sao tao tìm mày không?” Xỏ Khuyên hỏi.

Ánh đèn đường mông lung, mơ hồ chiếu đến vết sẹo trên mặt Xỏ Khuyên và con dao gấp trên tay gã.

Lưỡi dao mỏng mà sắc bén, lóe lên ánh bạc lạnh lẽo.

Trong lúc nhất thời, nhịp tim cô đập nhanh hơn, đầu óc gần như trống rỗng.

Rất nhanh sau đó, có tiếng bước chân ở đầu hẻm.

Cô ngửi được mùi hương quen thuộc.

Thi thoảng khi phơi vỏ gối, cô cách anh rất gần, gối đầu của cô cũng sẽ có mùi hương như vậy.

Mùi Sprite ướp lạnh kết hợp với một chút man mát của hương bạc hà, nhẹ nhàng lành lạnh, nhưng giờ phút này lại khiến người ta cảm thấy vô cùng an toàn.

“Ai đẩy em ấy?”

Trần Tứ thấp giọng, nhặt một ống sắt cũ bị vứt ở một bên lên, ngước mắt lên như đang cảnh cáo.

“Tự giác đứng ra đây.”