Giây đầu tiên rơi xuống nước, Tống Gia Mạt nảy ra một suy nghĩ hoang đường:

Không thử thì không biết, chỗ này mát mẻ thật đấy.

Bắc thành vẫn luôn khô nóng, đêm tháng chín cũng có nhiều sâu bọ, vào lúc cả người chìm vào trong nước, cảm giác cả thế giới an tĩnh hơn nhiều, nhiệt độ cơ thể cũng giảm xuống rất nhiều.

Cô sẽ hưởng thụ sự thoải mái này… nếu như cô biết bơi.

Tống Gia Mạt nhanh chóng mất bình tĩnh, bắt đầu ra sức vùng vẫy, mặc dù tiếng nước chảy ào ào bên tai nhưng cô vẫn có thể nghe được tiếng Trần Tứ thở dài nói không nên lời.

Có gì đâu mà nói không nên lời! Nếu không phải là anh làm em sợ thì cũng sẽ không đến mức này!

Trần Tứ xoay người, ngồi bên thành hồ vớt cô lên, nhưng thiếu nữ vùng vẫy mạnh quá, không lâu sau cũng kéo anh xuống luôn.

Vất vả lắm mới tìm được thăng bằng, tay cô lại không cẩn thận thả lỏng, cái nắp đầy những “lời cầu nguyện” trôi ra ngoài, cô nhanh chóng quơ quơ hai tay để vớt lại, sợ bị anh nhìn thấy.

Rất nhanh sau đó, thiếu niên mở miệng ngăn lại: “Tống Gia Mạt, buông tay.”

Cô bày ra vẻ mặt anh dũng hi sinh.

“Vậy không bằng anh bảo em đi tìm cái chết đi.”

Nếu bị anh nhìn thấy cô trù anh bị hói đầu hay là ế vợ cả đời thì có khác gì bị chết đuối ở đây đâu?

“…”

“Buông tay.”

“Không buông.”

“Nếu còn không buông tay thì quần anh sẽ bị em kéo tụt luôn đấy.”

“…”

Như đụng phải củ khoai lang nóng phỏng tay, cô nhanh chóng thả tay ra.

Nheo mắt lại cẩn thận tìm kiếm một lần nữa, lúc này cô mới tìm lại được cái nắp, nắm thật chặt trong lòng bàn tay.

Trần Tứ căn bản không thèm để ý cô đang sốt ruột cái gì, chỉ vớt cô ra khỏi mặt nước sau đó vẩy vẩy, lúc này mới mang cô về nhà.

Tống Gia Mạt: “…”

Em là chó à?

Sau khi về đến nhà, cô nhanh chóng chạy đi tắm, tiếng nước trong phòng Trần Tứ cũng đồng thời vang lên, con gái tắm rửa thường hơi lâu, chờ tới khi cô tắm xong ra ngoài thì Trần Tứ đã ngồi trên sô pha.

Cô bận tới mức mặc kệ tóc vẫn đang còn ướt, nhưng điều hòa trong phòng khách mở nhiệt độ thấp, Trần Tứ nhanh chóng mang máy sấy tới.

“Sấy khô tóc trước đã.”

Cô bị sự xuất hiện đột ngột của anh làm cho hoảng sợ, cô vẫn còn đang đeo tai nghe, Trần Tứ thấy vậy thì cho rằng có lẽ cô không nghe thấy nên đi tìm phích cắm rồi bật máy sấy lên.

Rất nhanh sau đó, Tống Gia Mạt cảm thấy trên đầu mình nhiều thêm một bàn tay, thiếu niên chỉnh máy sấy sang chế độ mạng nhất, động tác cũng không hề dịu dàng, không có kết cấu, tùy ý tạo kiểu.

Cô hoài nghi rằng tóc mình sẽ bị anh sấy thành bờm sư tử.

Thiếu nữ dùng sức lắc lắc đầu, phản kháng: “…Chỉ có cún mới bị sấy lông như vậy thôi!”

Anh thản nhiên cười một cái, nhưng vẫn xoa lung tung trên đầu cô.

“Em cũng nhận biết đúng đắn bản thân mình đấy.”

“Để em, để em tự sấy,” Cô không thể nhịn được nữa, giành lấy máy sấy, “Còn chưa đợi tới khi anh bị hói năm 18 tuổi thì em đã bị anh làm cho hói trước rồi.”

Trần Tứ: “Cái gì?”

“…”

Ý thức mình vừa vạ miệng, Tống Gia Mạt chột dạ sờ sờ mũi, tiện đà ngẩng đầu, nở một nụ cười vô cùng ngoan ngoãn: “Không có gì, chỉ là em sợ anh trai em bị mỏi tay thôi mà, máy sấy nặng lắm, không biết đau lòng cho người khác, không giống như em, em chỉ biết đau lòng cho anh trai.”

Trần Tứ đứng im tại chỗ, trầm mặc hồi lâu.

Tống Gia Mạt: “Sao vậy?”

“Không sao, chỉ là thấy hơi buồn nôn.”

“…”

*

Tống Gia Mạt bận rộn suốt một tuần, công việc hằng ngày không phải là làm đề thì cũng là chữa đề, khó khăn lắm mới đợi đến cuối tuần, đương nhiên cô phải tắt đồng hồ báo thức, ngủ một giấc đến khi nào tự tỉnh thì thôi.

Trần Tứ thức dậy sớm, hơn tám giờ đã ăn sáng xong.

Ánh mặt trời trong phòng sách phù hợp, có một chiếc ghế sô pha lười đặt dựa vào tường, ánh nắng chiếu vào, bên trên sô pha có đặt một con gấu bông nhỏ vô cùng bắt mắt.

Trần Tứ đi qua, nhặt gấu bông lên, quen cửa quen nẻo kéo khóa kéo sau lưng nó ra, thò ngón tay vào tìm kiếm.

Với mức độ hiểu biết của anh về Tống Gia Mạt, sao lại không biết cô đang làm gì.

Sau khi bị rơi xuống nước ngày hôm đó, lúc về nhà cô lập tức lén lén lút lút nhét đồ vào đây, còn tự cho rằng thần không biết quỷ không hay, ngày nào cũng phải kiểm tra xem đồ còn ở đây hay không cho chắc, nếu anh mà không lấy ra nhìn thì đúng là có lỗi với hành động suy đi tính lại kỹ lưỡng của cô.

Rất nhanh sau đó, anh rút ra một cái nắp hình tròn trong đám bông mềm mại.

Thiếu niên rũ mắt nhìn.



Trầm mặc khoảng ba giây, anh nheo mắt, sau đó lại rơi vào khoảng lặng càng dài hơn.

*

Giấc ngủ này Tống Gia Mạt ngủ rất ngon, ngủ thẳng đến hơn mười giờ mới dậy.

Ăn đại chút bánh mì, cô tiếp tục đi làm đề, nhân tiện chờ cơm trưa.

Giờ cơm trưa, ngay khi cô vươn bàn tay  nhỏ bé tội lỗi của mình ra, miếng cánh gà cuối cùng trong đĩa bị người ta gắp mất, rơi vào trong bát Trần Tứ.

Thiếu nữ thoáng nheo mắt, nguy hiểm nhìn người đối diện, dáng vẻ như chuẩn bị đánh nhau.

“Nhìn cái gì?” Anh vô cảm nói, “Nhìn xem anh có bị hói đầu lúc 18 tuổi hay không à?”

Tống Gia Mạt đang uống canh thì bị sặc ngay lập tức.

“Khụ, khụ khụ khụ khụ…”

Cô che miệng ho khan vài tiếng, khuôn mặt cũng hơi đỏ lên, nhưng cũng tiện che giấu sự xấu hổ khi bị người ta vạch trần.

Anh đã biết rồi? Không thể nào!!!

Trần Tứ như biết cô đang suy nghĩ gì, thong thả nâng mắt nhìn cô, nhàn nhạt nói: “Lần sau trước khi làm chuyện xấu đừng viết đáp án lên mặt.”

Tống Gia Mạt trầm mặc nửa giây, đương nhiên, cũng chỉ là nửa giây.

Rất nhanh sau đó, cô lại nói nói cười cười: “Sao em làm vậy có thể gọi là làm chuyện xấu được, em làm vậy là để bảo vệ tình cảm của chúng ta mà, em sợ anh nhìn thấy sẽ không vui, ảnh hưởng đến cảm xúc của anh, sao anh có thể nói em như vậy được, anh nói vậy khiến người ta đau lòng lắm đó.”

Giỏi lắm, còn biết trả đũa rồi cơ đấy.

Trần Tứ rũ mắt: “Thế hả, đau lòng vậy thì anh lại phải tự trách mình rồi.”

Nói thì nói vậy, nhưng từ biểu cảm và giọng điệu của thiếu niên đều không nhìn ra chút ý “tự trách” nào.

Cô lại giả vờ như không nhìn thấy, một lòng một dạ thuận theo lời anh.

Tống Gia Mạt: “Cũng không cần tự trách đâu, mặc dù lần này đúng là anh hiểu lầm em, nhưng em cũng sẽ không so đo với anh đâu, nếu anh thật sự thấy có lỗi, vậy thì… cái cánh gà kia…”

Trần Tứ: “…”

Trần Tứ đặt cánh gà trở lại bát của cô, cô nhanh chóng cắn một miếng, nghe thấy anh đặt câu hỏi.

“Hỏi em một chuyện này.”

“Hửm?”

“Gần đây em nói chuyện buồn nôn như vậy, học ai thế?”

“…”

Cô đang định ăn xong cái cánh gà này thì xử lý anh sau, nhưng lúc vừa cắn vào miếng sụn gà thì dì giúp việc bên cạnh cười nói: “Tốt thật đấy, trông giống hệt anh em ruột.”

Tống Gia Mạt ngừng đũa, Trần Tứ cũng nghiêng nghiêng đầu.

Bầu không khí trên bàn ăn hơi lắng xuống, lúc này Giang Tuệ mới nhận ra được điều gì đó, “Dì lại lắm miệng rồi.”

“Không sao.” Tống Gia Mạt cười cười, “Nhưng đừng nói mấy lời này trước mặt bố, cháu còn không phải là cô con gái nhỏ nhà họ Trần hay sao?”

Dường như cô đã hình thành thói quen, vì đã ở bên nhau quá lâu nên cô đã xem mình và Trần Tứ có cùng chung dòng máu từ lâu, là người thân mà không có bất kỳ ai trên thế giới này có thể thay thế được.

Thậm chí khi dì Giang nói “giống”, cô còn có chút hoảng hốt.

Bắt đầu từ đêm mưa gió sấm chớp ầm ầm nào đó, bắt đầu từ cuộc trốn chạy kinh động đất trời kia…

Vận mệnh của bọn họ được buộc chặt trên cùng một con thuyền, cho dù trời đầy giông bão hay trời quang mây tạnh thì vận mệnh của bọn họ đều gắn chặt với nhau.

Giang Tuệ lại nói: “Khi nào thủ tục nhận nuôi hoàn tất?”

Trần Tứ: “Sắp rồi ạ.”

“Tốt rồi, vậy thì không cần chờ bao lâu nữa là các cháu có thể trở thành anh em thật sự rồi.”

Anh nói, “Đúng vậy.”

*

Sau bữa cơm trưa, Tống Gia Mạt lại đi ngủ trưa, cơn thèm ngủ của cô luôn nhiều hơn bạn bè cùng trang lứa một chút, trước kia nghe bạn bè nói rằng, con gái thích ngủ cũng sẽ dậy thì tốt hơn người bình thường…

Tống Gia Mạt cúi đầu nhìn nhìn, cảm thấy mình có lẽ là một ngoại lệ.

Cô làm một ít bài tập, sau đó vòng ra cửa sau, đi thẳng ra sân.

Trên tay cô gái nhỏ cầm một cái túi, quen cửa quen nẻo tìm được nơi lần trước bị té ngã, nhặt tất cả “điều ước” bị rơi ở đó lên cho vào túi.

Có lẽ những cái này đều được cô viết lung tung khi còn nhỏ, viết xong cũng không biết nên ném đi đâu, sau đó biết được phải dùng tiền xu, mà cũng không phải điều ước nào cũng có thể thành hiện thực.

Nhưng may thay, lỡ như những nguyền rủa đó của cô với Trần Tứ trở thành sự thật… Tống Gia Mạt nhắm mắt lại, không dám nghĩ tiếp nữa.

Trước khi buộc túi lại, cô bốc đại một cái trong đó ra, giống như mở chiếc hộp mù*.

*Hộp mù là “hộp quà bí ẩn”, là loại đồ chơi mà bạn sẽ không biết bên trong chứa thứ bất ngờ gì.

Nội dung lần này được viết trên một tấm gỗ nhỏ, nét bút vẫn ngây ngô non nớt:

[Hôm nay anh mình lại chê mình sức yếu, lúc mình di chuyển cái ghế bị nó đè lên chân, anh ấy nói anh ấy có thể khiêng năm cái ghế như thế này, buổi tối còn tập tạ tay trước mặt mình. Mình biết khi con trai già đi sẽ không còn sức lực, hi vọng sau này anh ấy không lên được.]

Không lên được? Không lên được cái gì?

Tay trói gà không chặt, không nâng nổi tạ tay lên nữa?

Tống Gia Mạt không nhịn được mà bật cười, không xem tiếp nữa. Cô buộc túi lại thật chặt, nhét vào một cái hộp rồi định tìm đại một cái cây nào đó chôn xuống.

Tới lúc cô vất vả hoàn thành công việc mới xoay người, bĩu môi nói: “Sao, em biết là anh ở đó.”

Trần Tứ đang đứng dưới gốc cây bạch quả, một tay đặt trong túi, vẻ mặt lười biếng.

“Lại giấu bao nhiêu lời mắng anh rồi?”

“…”

“Muốn xem cũng không được, em khóa lại bằng mật mã rồi.” Cô đánh đòn phủ đầu, “Nhưng mà, nếu anh thật sự tò mò…”

“Đợi anh dẫn chị dâu về thì em sẽ bảo chị ấy đọc cho anh nghe.”

Anh nhíu mày, “Vì sao lại muốn cô ấy đọc những thứ này?”

“Bởi vì bên trong đều là những hành động xấu xa của anh, em muốn vạch trần gương mặt thật của anh, không thể để cho chị dâu chẳng hay biết gì được!”

Cô càng nói càng chờ mong ngày ấy mau đến: “Nhân tiện để anh trải nghiệm một chút cảm giác của em khi bị anh chấm chữa bài tập.”

“…”

Tống Gia Mạt: “Nói tóm lại, kiếp này anh tránh không thoát đâu.”

Cô muốn xem xem ai sẽ là người xui xẻo phải kết hôn với Trần Tứ.

*

Kỳ thi tháng diễn ra đúng lịch.

Vì kỳ thi lần này bị ảnh hưởng bởi sóng gió của việc trộm đề, nhà trường đã tăng cường giám sát, phòng thi không xếp theo thành tích như trước đây nữa mà sắp xếp ngẫu nhiên.

Cứ như vậy, không ai biết mình sẽ ngồi cùng ai, giúp giảm thiểu khả năng gian lận và quay cóp.

Tiết học cuối cùng kết thúc, lớp trưởng đi lên bục giảng.

“Mọi người dọn dẹp lại bàn học đi nhé, sách vở còn thừa thì để ở phía cuối phòng học, đợi lát nữa sẽ dán sơ đồ chỗ ngồi của chúng ta sau.”

“Sau đó cần khiêng một ít bàn ra ngoài, mọi người đối chiếu theo danh sách trên bảng, những bàn nào không cần dọn ra ngoài thì có thể về trước để tránh việc làm chậm trễ việc bố trí phòng thi của nhà trường, trực nhật hôm nay là Tống Gia Mạt và Triệu Duyệt.”

Triệu Duyệt kêu rên: “Sao lần đầu tiên tớ trực nhật lại là lúc bố trí phòng thi vậy chứ, số kiểu gì không biết.”

“Vẫn ổn, cũng không phải là nhiều lắm.” Tống Gia Mạt nói, “Chỉ nhiều hơn công việc ngày thường chuyện di chuyển bàn ghế và dán sơ đồ phòng thi thôi mà.”

“Thế này còn chưa đủ nhiều chắc? Tớ còn phải về nhà ăn kem chơi game nữa!”

Kết quả là hôm nay có rất nhiều người vội về, chỉ dọn bàn còn ghế thì vẫn để ở cuối phòng học, bảy, tám cái ghế xếp thành mấy hàng.

Triệu Duyệt: “Mấy cái này cũng phải dọn ra ngoài hả?”

“Ừ, phải để lên trên bàn.”

Triệu Duyệt đang lau quạt, Tống Gia Mạt định tự mình dọn dẹp một ít trước, nhưng ghế dựa có hơi nặng, một lần cô chỉ có thể mang một cái ra ngoài.

Lúc cô đi đi lại lại lần thứ năm, có nam sinh chơi bóng xong trở về, thấy thế thì hoảng sợ.

“Sao chỉ có một mình cậu làm thế? Để tớ giúp cậu.”

“Không cần không cần…”

Nhưng mấy nam sinh kia đã chủ động xin ra trận, nhanh chóng giúp cô đặt mấy cái ghế dựa còn lại vào đúng vị trí.

Cô thật sự rất ngại, đi về phía máy bán đồ tự động: “Để tớ mời các cậu uống nước.”

Kết quả bị bọn họ cười ngăn lại: “Không cần đâu, bọn tớ đã mua nước rồi, muốn chơi bóng nên đi lên lấy cặp sách.”

“Chỉ giúp cậu khiêng mấy cái ghế thôi mà, đừng khách sáo như vậy, lần sau có chuyện gì thì lại gọi bọn tớ, đợi cậu dọn xong chắc cũng trật khớp mất.”

Tống Gia Mạt nghĩ nghĩ, nhấp môi: “Vậy thì tiết thể dục tuần sau tớ lại mời nước nhé?”

“Ha ha ha lần đầu tiên tớ thấy có người muốn mời khách thế đấy, được rồi, tiết thể dục sẽ gọi cậu, bọn tớ đi trước nhé?” Đám nam sinh vẫy vẫy tay với cô, tiêu sái tạm biệt, “Ngày mai gặp lại.”

Tống Gia Mạt nói tạm biệt với bọn họ xong, quay người lại, Triệu Duyệt tiến lên.

Triệu Duyệt cảm thán tự đáy lòng: “Có mặt xinh tốt thật đấy, có phải lúc cậu ra ngoài cũng có người chủ động kéo vali giúp cậu không?”

Không biết cả ngày cô ấy đang suy nghĩ chuyện gì, Tống Gia Mạt búng tay cô ấy: “Mau làm xong việc của mình đi, chúng ta mau dán xong sơ đồ phòng thi đi, không phải cậu muốn đi ăn cua rang me à? Tớ đi với cậu, đến muộn thì quán ăn sẽ đóng cửa đấy.”

“Ok, chỉ cần dán mấy cái này lên góc trái bàn học là được đúng không?”

“Ừ, tớ cắt xong cả rồi.”

Kết quả còn chưa dán được mấy cái thì trên mặt Triệu Duyệt lộ vẻ khó xử: “Tớ muốn đi WC.”

“…”

“Đi đi, tớ dán giúp cậu.”

Triệu Duyệt hoan hô hai tiếng: “Cậu là người siêu siêu tốt luôn! Tớ yêu cậu.”

Thời gian Triệu Duyệt rời đi có hơi lâu, động tác của Tống Gia Mạt mau lẹ, dán xong chỗ ngồi rồi cô lại lau bảng đen. Quét dọn vệ sinh xong, cô vỗ vỗ tay, cuối cùng cũng kết thúc công việc.

Mười lăm phút sau Triệu Duyệt trở về, không nghĩ tới Tống Gia Mạt đã làm xong mọi việc rồi, cô ấy đứng ở cửa kinh ngạc một lát mới tiếp tục hoan hô: “Gặp được cậu đúng là may mắn của ông đây.”

“…”

Hai người rời khỏi phòng học, khóa cửa cẩn thận, lúc xuống tầng đúng lúc đi qua lớp 5, Triệu Duyệt suy nghĩ một chút: “Hình như cậu thi ở lớp 5 thì phải, có muốn xem phòng thi trước không?”

“Không cần đâu, người không biết còn tưởng rằng tớ sắp thi Đại học ấy chứ.”

“Nhìn chút thôi mà, cũng có mất tiền đâu, như vậy thì sáng mai có thể ngủ thêm năm phút.”

Tống Gia Mạt thừa nhận, đây đúng là một cám dỗ lớn.

Cửa lớp 5 không khóa, Triệu Duyệt đẩy cửa ra, kéo cô đi vào.

Triệu Duyệt vừa đi vừa nói: “Dựa vào tên của cậu thì chắc ở cuối phòng đấy.”

“Ở cuối cũng tốt, lúc thu bài cũng thu cuối cùng, thoải mái thời gian. Đi thi tớ sợ phải ngồi bàn đầu lắm, giám thị luôn nhìn chằm chằm vào tớ, bị nhìn chằm chằm như thế ảnh hưởng tới khả năng phát huy của tớ!”

Nhưng tìm một loạt ở hàng cuối cũng không tìm thấy tên cô.

“Chỗ cuối là 2036 rồi, tớ là 37,” Tống Gia Mạt nâng mắt, “Chẳng lẽ tớ lùi xuống lớp 6?”

“Không đâu! Tớ xem qua rồi, cậu ở lớp 5 mà.”

“Lạ thật, vậy thì tớ ngồi đâu…”

Vừa nói xong, như thể dự cảm được điều gì đó, Tống Gia Mạt quay đầu nhìn về phía trước.

Trên bục giảng có thêm một bộ bàn ghế, nếu cô nhớ không lầm, hình như là mới thêm vào.

Đi lên bục giảng, trên góc trái của chiếc bàn có một hàng chữ được dán xiêu xiêu vẹo vẹo:

Tống Gia Mạt, 112002037.

Triệu Duyệt: “Mọe, mình cậu ngồi trên bục giảng, mẹ nó đứa nào thiếu đạo đức thế?”