Đón năm mới phải đợi đến 0h, người lớn sức khỏe có hạn nên 9h đã lên lầu nghỉ ngơi, Thi Nhiêu cùng Khâu Thừa ngồi trên sô pha một lát, sau đó thấy lạnh nên cũng chạy lên lầu.

"Ba mẹ em không gọi đến thúc giục về nhà sao?"

Thi Nhiêu đang lướt Ipad nên chỉ liếc mắt qua anh rồi nói: "Em để điện thoại chế độ im lặng."

Nhìn cô gái đang tập trung chơi game, khóe miệng của anh giật giật dở khóc dở cười.

"Sao dạo này em phản nghịch thế? Là nhờ anh góp thêm sức mạnh ư?"

"Anh đừng có mà tự dát vàng lên mặt mình, em vốn chẳng phải người chịu nghe lời, chẳng qua lúc trước che giấu tốt thôi."

"Đừng đùa nữa, giờ em đang chơi game gì đây?"

Nói xong anh đưa tay muốn lấy Ipad, Thi Nhiêu nhanh chóng xoay người né đi.

"Anh quan tâm làm gì, đón năm mới chẳng có gì thú vị cả, không bằng để em chơi game một chút."

"Chúng ta trò chuyện chút đi."

"Không có gì để nói cả, chờ qua 12h đi rồi nói."

Khâu Thừa một mình ngồi nhìn cô chơi Anipop(*), cuối cùng bất đắc dĩ mở TV lên nghe những tin tức đón năm mới, sau đó cũng tải Anipop về điện thoại để chơi với cô.

(*) giống game xếp kim cương (hay Candy Crush) đó.

Đến gần 11h, đôi mắt Thi Nhiêu đã quá mỏi nên mới chịu bỏ Ipad xuống, xoay người chen vào ngực anh làm nũng.

"Giúp em xoa xoa vai đi, vừa rồi chơi game nên mỏi quá ~."

"...." Dù sao cũng không qua màn được nên anh ném luôn điện thoại qua một bên, kéo cô ngồi lên đùi rồi đưa tay xoa hai vai cho cô.

"Chúng ta cứ thế này đón giao thừa có phải quá nhạt nhẽo không?"

Cô gái thoải mái tựa vào đùi anh, nheo mắt nói: "Anh còn dám nói, không phải lúc ở Tạ gia nói chuẩn bị bất ngờ sao, kết quả đến rồi thì lại chẳng có gì!"

"Ai bảo không có?"

Nghe vậy Thi Nhiêu xoay người mong chờ nhìn anh, mờ mịt hỏi.

"Có cái gì thế?"

"Có anh này." Lời vừa dứt đã bị cô véo một cái, Khâu Thừa đau đến hít một hơi.

"Em nhẹ tay chút, sao chỗ nào cũng véo thế."

"Ai bảo anh gạt em, em chưa lấy kéo cắt luôn đã may cho anh rồi."

Thi Nhiêu thu tay lại đặt dưới cằm, tiếp tục hưởng thụ sự phục vụ của anh.

Khâu Thừa nhìn cô gái nằm trên đùi, động tác trên tay không dừng lại nhưng tâm trí đã bay đến vấn đề khác.

"Bảo Bảo, em cảm thấy khi nào thì đàn ông thích hợp thành gia lập nghiệp?"

"Thành gia lập nghiệp? Không phải người ta nói 30 sao, chắc trên dưới 30 đi. Anh dời xuống chút nữa, đừng mãi bóp vào hai bả vai chứ."

"....." Khâu Thừa nhướng mày, nghĩ thầm: Em lắm yêu cầu thật đấy.

"Đúng đúng đúng, là chỗ đó, giúp em xoa xoa thật tốt nào."

"Trên dưới 30, vậy chênh lệch khoảng bao nhiêu?"

"Cái này sao, cách trên dưới 3 tuổi đi, nếu cao hơn thì cảm giác người đã bắt đầu già rồi."

Nghe xong lời này Khâu Thừa khẽ suy nghĩ trong lòng xem năm nay mình bao nhiêu tuổi rồi.

"Vậy theo ý của em thì anh cũng đã đến phạm vi lập gia đình rồi."

Thi Nhiêu:???

"Anh có ý gì, gài bẫy em đúng không?"

"Không có, anh chỉ muốn hỏi chút thôi, dù sao bạn bè anh chưa ai kết hôn cả, còn là độc thân, còn thảm hại hơn anh."

"Anh muốn giới thiệu bạn gái cho bọn họ?"

"Anh mới không rảnh mà làm mấy chuyện vô bổ đó, loại chuyện của những người nhiều chuyện thì liên quan gì đến anh."

Thi Nhiêu gật đầu, giống như vừa ý với sự giác ngộ của anh nên giơ ngón tay cái lên.

"Vậy thì tốt, nhiệm vụ lớn nhất của anh bây giờ chính là đối phó với Khâu Thụy, những chuyện khác đừng nghĩ đến."

"Cũng không thể nói vậy, có một số chuyện quan trọng vẫn nên tính toán trước, như chuyện kết hôn chẳng hạn. Vừa rồi chính em nói trên dưới 30 mà, anh cách 30 không nhiều, khi nào em mới suy xét chuyện kết hôn hửm?"

"...." Tốt đấy, thì ra là muốn gài em!

Thi Nhiêu chống tay ngồi dậy, vươn ngón trỏ chọc chọc vào ngực anh.

"Anh có ý gì, dùng ý của em để làm khó em?"

Người đàn ông bị cô chọc đến đau, vội vàng chụp ngón tay cô lại rồi dùng biểu cảm tha thiết nhìn cô.

"Anh là nghiêm túc, nếu không phải do chuyện hiểu lầm của mấy năm trước, không chừng con chúng ta đã có thể gọi ba mẹ. Mấy năm nay, mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, mặc kệ những người xung quanh khuyên nhủ thế nào thì trái tim anh vẫn luôn không thay đổi."

"Đời này, em là cô gái duy nhất anh muốn cưới làm vợ, là chiếc xương sườn thiếu mất trong anh."

Cách lớp vải áo vẫn cảm nhận được nhịp tim đập nhanh của anh, dọc theo mạch máu rồi chạy thẳng đến tim cô, thịch thịch thịch như tiếng trống, tim cô đập mạnh như muốn nhảy ra ngoài.

Khâu Thừa im lặng nhìn cô, ánh mắt vô cùng thâm tình, giống như ngoại trừ cô thì chẳng thấy được gì nữa, đôi mắt ấy giống như sinh ra chỉ dành cho cô.

"Anh, anh đừng thế mà."

Ngày thường anh đều chơi kiểu lưu manh, hôm nay thay đổi phương pháp làm cô không đỡ kịp.

Thi Nhiêu đỏ mặt dời đi ánh mắt, muốn rút tay về nhưng không được, người đàn ông lúc này như một bức tượng điêu khắc mà vững vàng trước mặt cô, làm cho người ta vừa an tâm vừa sợ hãi.

"Anh buông tay trước được không, anh làm em đau đấy."

Người đàn ông nới lỏng tay một chút nhưng vẫn dùng đủ lực để cô không thoát đi được, cô thử vài lần rồi cũng từ bỏ.

"Lúc trước không phải em đã nói sao, chuyện kết hôn...."

Cô nghiêng đầu nhìn chằm chằm tấm trải bàn hoa văn, cô gắng để cho anh không thấy là mình muốn đàm phán gì cả, nhưng vẫn bị thanh âm nhàn nhã của anh chặn ngang.

"Khi nói chuyện, nhìn anh."

"Hửm?" Thi Nhiêu ngước lên nhìn anh, Khâu Thừa nhướng mày bảo cô nói tiếp.

Nhưng khi đối diện với ánh mắt sáng ngời kia của anh làm cô không thể nói được lời nào, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không biết sắp xếp từ ngữ hoàn chỉnh thế nào.

"Không còn gì để nói?"

Đợi cả buổi không nghe được lời nào nên anh chủ động xuất kích, Thi Nhiêu cắn khóe môi gật gật đầu.

"Nếu em không biết nói gì thì đến lượt anh nói. Em thích anh không?"

Thi Nhiêu gật đầu, nghĩ thầm: Vô nghĩa, nếu không thích anh thì sao lại bỏ mặc gia đình để chạy đến đây đón năm mới với anh chứ.

"Vậy em yêu anh không?"

Cô tiếp tục gật đầu.

"Em có nguyện ý gả cho anh không?"

"....." Thi Nhiêu ngẩn người, chần chờ một lát rồi vẫn gật đầu.

"Em cảm thấy anh không cưới nổi em?"

Gật đầu mãi theo thói quen, không nghe rõ anh hỏi gì vẫn gật đầu, đến giữa chừng mới phát hiện không đúng nên vội vàng lắc đầu.

"Cho nên, vì sao lại không gả cho anh chứ?"

Quả nhiên kịch bản vẫn là như thế, còn giữ chặt tay chân để cô không còn đường lui nữa.

"Em không có nói sẽ không gả cho anh, mà chỉ là chờ thêm một thời gian nữa hãy nói đến chuyện này."

"Ngày mai rồi lại ngày mai, ngày kia rồi lại ngày kia nữa, lùi lùi chắc đến vài năm nữa. Không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của người khác, chỉ chậm trễ thời gian và tinh lực của chúng ta thôi."

"Nếu là ba năm trước đây chúng ta còn có thời gian để ăn, để chơi, nhưng bây giờ anh đã sắp 30 rồi. Kết hôn, rồi chuẩn bị hôn lễ, sau đó còn lo đến nhà tân hôn, thêm con cái nữa chắc đã trên dưới 35 rồi."

"Hiện tại anh không bắt em phải lập tức đồng ý, nhưng anh cần một thời gian xác định chứ đừng mãi mơ hồ như thế, cứ nói khi nào em chuẩn bị sẵn sàng, anh sẽ lập tức mang hoa và nhẫn xuất hiện trước cửa nhà em."

"Được không?"

Một câu "Được không" phảng phất nghe được sự nhẫn nhịn của anh trong mấy năm rồi, là sự chua xót, bất bình và kèm theo đó cả sự hèn mọn chôn sâu trong lòng anh.

Thi Nhiêu vẫn giữ nguyên tư thế vừa rồi ngồi trên giường nhìn anh, đôi mắt cùng chóp mũi bỗng dưng có chút chua xót như bị hành tây kích thích.

Lời từ chối cô không thể nào nói ra được, nhưng cũng không thể giả ngu lừa anh giống như lúc trước, càng không thể cho anh một đáp án rõ ràng.

Kết hôn không phải chuyện nhỏ, cô cảm thấy bản thân mình vẫn chưa chuẩn bị tốt, không biết là do đâu nhưng vẫn thấy còn thiếu điều gì đó.

Là áp lực, là do tình cảm quá mãnh liệt, hay do xúc động nhất thời thì cô cũng không rõ ràng, chỉ cảm thấy giữa mình và anh còn thiếu một thứ nào đó.

Nhìn cô gái bị chính mình ép đến không biết phải làm sao, trong lòng Khâu Thừa vừa đau vừa tức, anh đưa tay kéo Thi Nhiêu đến mép giường, ấn chốt trên tường một cái cả căn phòng liền tối đen.

Hai mắt Thi Nhiêu đẫm lệ đứng bên cửa sổ, không biết anh định làm gì nhưng nước mắt cô vẫn tuôn rơi, dù tầm nhìn đã không rõ lắm nhưng cô vẫn thấy ánh đèn lấp lánh từ trong lều hoa phát ra.

"Nơi đó là gì thế?"

"Quà tặng cho em, nhưng anh chẳng biết bây giờ em còn muốn nhận không."

"Vì sao lại không nhận chứ?"

Thi Nhiêu hỏi xong liền kéo anh chạy ra ngoài, nhưng vừa chạm đến cạnh cửa đã bị anh giữ lại.

"Bên ngoài gió lạnh, em đang mặc ít như thế, hơn nữa....em hẳn là biết bên trong có gì, xác định vẫn muốn đi xem sao?"

"....." Nghe xong câu hỏi của Khâu Thừa, Thi Nhiêu lại ngẩn người, nếu đi xem xong vẫn từ chối thì liệu có dẫm nát tâm can anh không?"

Cô cúi đầu trầm tư cạnh cửa nhưng vẫn không buông tay anh, khoảng chừng một phút sau cô mới ngước lên nhìn anh, giống như đã suy nghĩ cẩn thận rồi nên kiên định nói.

"Xem chứ, vì sao lại không xem? Mấy năm nay anh chẳng tặng cho em được lễ vật nào. Khó lắm mới chuẩn bị một lần, sao em lại không xem được?"

Dứt lời cô kéo Khâu Thừa chạy đến phòng quần áo, ném chiếc áo khoác nỉ đen cho anh, còn mình mặc vào chiếc áo lông vũ ngắn màu xanh lục.

"Thế này đã xong rồi? Chân em lộ ra ngoài thì sao?"

Vừa rồi vừa vào phòng ngủ cô đã thay váy, bây giờ chỉ một chiếc áo khoác thì sao đủ.

"Không sao, chúng ta chạy đến là được rồi."

Nói xong cô kéo Khâu Thừa chạy như bay ra ngoài, vừa mở cửa lều ra đã bị mùi hương hoa ngào ngạt ập vào.

Ở ngoài xem thì cũng không đến nổi nào, tiến vào rồi cô mới phát hiện nơi này thay đổi không ít, nhờ bóng đèn phát sáng nên ở đây giống như đang ban ngày, ảnh chụp của cô và Khâu Thừa trong quá khứ được treo lên, bên cạnh còn có những chiếc chuông nhỏ, chạm vào sẽ phát ra những âm thanh leng keng.

"Anh làm?"

"Chứ không lẽ em mong mẹ anh sẽ giúp?"

Anh cũng chạm chạm vào những tấm ảnh làm những chiếc chuông run lên, sau đó kéo cô đi tiếp vào bên trong.

Đi sâu vào trong cô mới phát hiện điều mới mẻ hơn, anh còn nghịch ngợm tỉa hoa thành tên của hai người.

"Dì không đánh chết anh sao, dám tỉa hoa của dì ấy thành như vậy?"

"Mẹ anh đúng là có nghĩ đến điều đó, nhưng anh nói với bà ấy: Giờ mẹ tiếc hoa hay là muốn có cháu bế. Bà ấy im lặng rồi xoay người đi ra ngoài."

Nghe được những lời này, cô tưởng tượng đến khung cảnh lúc đó đã cảm thấy buồn cười.

"Không phải anh quá gạt người sao, hoa này thì đổi đâu ra cháu chứ?"

"Hoa này đương nhiên không đổi được cháu, nhưng có thể giúp anh lừa được một cô vợ, mẹ của đứa bé đây rồi thì ngày có cháu chắc không xa đâu."

Nói xong anh kéo sợi dây đỏ phía trước, một lá thư rơi xuống, Thi Nhiêu theo bản năng đưa tay ôm lá thư vào người.

"Đây là gì?"

"Thư tình."

"...." Nhìn người đàn ông như đang từ bỏ trị liệu, cô cầm thư trong tay mà phụt cười.

"Anh không thể uyển chuyển chút sao?"

"Đã đến bước này thì uyển hay không uyển chuyển gì nữa chứ? Vốn dĩ định trước 0h sẽ mang em đến đây, cùng nhau đếm ngược giây phút đón năm mới, kết quả không khí đều bị em phá hỏng."

Thi Nhiêu nín cười rút tấm card từ trong phong bì màu xanh lam nhạt ra.

"Bảo Bảo thân yêu!"

"Em xem thì xem thôi, còn đọc lên làm gì?"

Thi Nhiêu cầm tấm card, giận dỗi ngược lại: "Cũng chỉ có hai chúng ta ở đây, sao em không được đọc chứ, anh đã không biết xấu hổ viết ra những lời này thì sao bây giờ lại sợ em đọc hả?"

Nói xong cô thu hồi ánh mắt lại, tiếp tục chuyên chú nhìn vào tấm card, cố gắng dùng giọng điệu mềm mại diễn cảm hết sức.

"Anh chính là anh Khâu Thừa em yêu nhất....Ý của anh là sao vậy chứ?"

"Em đọc thì đọc đi, nói nhảm nhiều thế làm gì." Vừa nói anh còn vừa đưa tay chọt vào gáy cô, Thi Nhiêu quay đầu trừng anh một cái mới đọc tiếp.

"Chúng ta quen biết nhau có lẽ đã 20 năm rồi, đôi lúc anh còn có ảo giác rằng chúng ta vẫn chỉ là những đứa nhóc cùng nhau đàn hát ở trong quán bar năm ấy."

"Mấy năm này, anh vẫn luôn tự kiểm điểm bản thân, xem xét có những khuyết điểm nào để sửa lại, biến mình thành một người đàn ông hoàn mỹ nhất, một người đủ để em có thể an tâm mà tựa vào."

"Tương lai còn rất dài, nhưng anh luôn hy vọng em sẽ luôn ở bên anh, mặc kệ đi đâu, mặc kệ làm gì thì chúng ta vĩnh viên có nhau."

"Nhẫn ở trong những đóa hoa phía sau em, nếu em nguyện ý mang nó lên...."

Thanh âm Thi Nhiêu càng lúc càng nhỏ, cô xoay người tìm trong hoa hồng đỏ phía sau, đây là lật từng cánh hoa tìm nhẫn trong truyền thuyết.

Đột nhiên có một luồng sáng chiếu vào mắt cô, cô nghi ngờ xong sau đó bước lên dừng trước bông hoa có chứa chiếc nhẫn kim cương.

"Em cầm lên làm gì? Em cũng đâu định mang lên."

Thi Nhiêu cẩn thận đánh giá chiếc nhẫn trong tay, thấy bên hông nhẫn còn có khắc chữ viết tắt trong tên bọn họ, xúc động ngước lên nhìn anh.

"Anh mua lúc nào thế?"

"Năm ngoái, nhưng năm nay lại thấy không hài lòng nên mua thêm lần nữa, thích không?"

"Thích, anh giúp em đeo lên đi."

"???"

Thấy anh ngẩn người nên cô cầm nhẫn đặt vào tay anh.

"Em chỉ là nhờ anh đeo lên giúp em chứ không phải đồng ý gả cho anh, anh đừng tự mình đa tình đấy."

Lời còn chưa dứt Khâu Thừa đã kéo bàn tay nhỏ cô đến, cẩn thận mà dịu dàng đeo chiếc nhẫn ngón tay cô.

Nhìn chiếc nhẫn đặt riêng vì cô, anh đem tay Thi Nhiêu đến bên môi mình rồi hôn lên.

"Anh biết sẽ rất hợp với em mà."

Nhìn người đàn ông đang rất vui vẻ cô cũng cười, sau đó nhón chân hôn lên mặt anh một cái.

"Xem anh nỗ lực như thế, nhẫn em nhận lấy, nhưng chuyện kết hôn vẫn chưa tính đến đâu. Chờ đến khi nào anh nắm giữ được Khâu gia, chặt đứt hết mọi lo sợ trong tương lai thì em sẽ thoải mái mà cho anh một danh phận."

"Thật?"

"Thật! Em lừa anh khi nào chứ, chỉ  cần anh giữ chặt được Khâu gia thì em sẽ liền nói với fans bạn trai em là ai."

"Những lời này anh sẽ nhớ kỹ, đến lúc nào đó không nhận thì xem anh "xử" em thế nào."

Nói xong anh duỗi tay ôm vai Thi Nhiêu hôn xuống, Thi Nhiêu cũng vòng tay qua cổ anh, nhón chân hôn nhiệt tình đáp lại anh.