Thi Nhiêu vốn định uống xong cà phê sẽ đi tìm Khâu Thừa, nhưng bởi vì lời mời đột ngột này làm phá vỡ kế hoạch, cô sợ Tạ Dư nói không giữ lời nên cả buổi chiều đều đi theo chị mình không rời nửa bước.

Khi hai người về đến nhà thì Hàn Lâm đang bận rộn trong bếp, nghe thấy tiếng mở cửa nên vội vàng tắt lửa rồi đi ra, thấy vị khách không mời mà đến là Thi Nhiêu cũng ngẩn cả người.

"Em gái của em đến sao không báo trước?"

Giống như chẳng cảm nhận được sự khẩn trương của anh, Tạ Dư vẫn bình tĩnh cởi khăn choàng và áo khoác ra treo lên, quay đầu nhìn anh bất đắc dĩ nói.

"Con bé theo tôi cả một buổi chiều, không cho phép tôi nói trước với anh, tôi lên lầu thay quần áo, hai người muốn trò chuyện gì thì nói đi."

Với sự hiểu biết của cô về hai người thì căn bản chẳng nói được gì đâu, lòng hiếu kỳ của Thi Nhiêu đôi khi quá lớn, mà Hàn Lâm chẳng phải kiểu người sẽ thỏa mãn sự hiếu kỳ của người khác.

Cô dứt khoác đi lên lầu bỏ lại hai người tôi nhìn cô, cô nhìn tôi, tuy da mặt Thi Nhiêu có chút dày nhưng bầu không khí này vẫn xấu hổ không nói nên lời.

"Anh....không cần vào bếp xem một chút sao?"

Theo hướng ngón tay cô Hàn Lâm mới nhớ ra mình vẫn đang xào thức ăn, vội vàng mặc kệ cô rồi chạy vào bếp đóng cửa lại cái rầm.

Thi Nhiêu đứng ở phòng khách, nhìn vào cánh cửa đóng lại rồi nghĩ thầm: Sao mình lại không kéo theo Khâu Thừa đến chứ, để cho anh ấy phải học hỏi thêm một chút.

Tạ Dư thay một bộ quần áo thoải mái rồi đi xuống lầu, thấy em gái chỉ có một mình nhàm chán ngồi ở sô pha chơi điện thoại thì liền biết giống như trong dự đoán.

"Chị cho rằng cô sẽ truy hỏi anh ta mọi chuyện đến cùng."

"Chị cho rằng em không muốn sao, do anh ấy cứ ở mãi trong bếp không ra, em cũng không thể đuổi theo vào đấy để truy hỏi."

Ngụ ý chính là: Em là người có sĩ diện, chờ anh ấy ra thì sẽ hỏi.

"Chị vào xem anh ta, cô đợi một lát nữa sẽ có cơm ăn thôi."

Thấy cô gật đầu Tạ Dư mới xoay người đi vào phòng bếp, kéo cửa đi vào rồi thuận tay hạ màn xuống, không cho cô có bất cứ cơ hội nhìn trộm nào.

"Sao em mang người về cũng không nói trước gì cả, hôm nay thức ăn anh làm lại hơi loạn rồi."

"....."

Nhìn về phía cà tím đang để trên bàn có chút mùi cháy khét, Tạ Dư nhấp nháy môi không biết nên nói gì. Bây giờ có gọi cơm hộp cũng không kịp nữa rồi.

"Cứ để thế đi, buổi tối con bé cũng chẳng ăn gì nhiều đâu."

"Vậy thì cũng không nên sơ sài như thế đi."

"Anh than vãn cái gì, đã không biết xào rau còn muốn cãi nhau với tôi?"

"....." Hàn Lâm nhếch khóe miệng, ngoài cười trong không cười nhìn cô: "Anh cãi nhau với em lúc nào?"

"Vừa nãy đó."

"Em có thể nói đạo lý chút không, anh vừa rồi rất bình tĩnh đấy."

"Mặc kệ anh."

Tạ Dư liếc mắt rồi định đi ra ngoài, tay còn chưa kịp chạm vào cửa đã bị anh túm lại đặt lên tường, nhìn người đàn ông lại muốn "tạo phản" thì khóe môi cô giật giật.

"Em gái tôi còn ở bên ngoài đấy, đừng ép tôi động thủ."

"Anh đương nhiên biết cô ấy ở ngoài, em dự định khi nào mang anh về gặp ba mẹ?"

Nghe vậy cô giống như nghe được điều gì đó chê cười, vẻ mặt đầy trào phúng nói.

"Ngủ mơ tương đối nhanh đấy."

Nếu là người khác nghe được lời này có lẽ đã trở mặt, nhưng sự nhẫn nhịn cả đời này của Hàn Lâm đều dùng trên người cô, cho dù lời nói có khó nghe thì cũng ráng chịu đựng.

"Vậy anh đổi cái khác, khi nào cùng anh về nhà?"

"Đáp án vẫn thế, ngủ mơ tương đối nhanh."

Vừa dứt lời người đàn ông đã áp sát lại, hung dữ uy hiếp bên tai cô.

"Em cứ mạnh miệng tiếp đi, anh xem em có thể chống đỡ đến khi nào."

"Dù sao cũng sẽ hơn anh, sức chịu đựng của tôi rất tốt."

"Phải không, nhưng hôm qua ở trên giường chưa được 15 phút em đã đầu hàng đấy thôi."

Lời vừa ra khỏi miệng thì mặt Tạ Dư nhanh chóng ửng đỏ lên, giống như viên một kẹo đào mê người. Nếu không phải sợ bị cô đá thì anh thật sự rất muốn cúi xuống cắn một cái.

"Làm người không phải vẫn nên giữ mặt mũi một chút sao?"

"Mặt của anh sớm đã bị em giẫm nát rồi." Nói xong anh buông vai Tạ Dư ra, thuận tay nhéo eo cô một cái rồi mới nghiêm túc nói.

"Mang món này ra ngoài đi, bảo em gái em rửa tay là có thể ăn cơm rồi."

Tạ Dư trừng mắt với anh một cái rồi xoay người bê đ ĩa cà tím xào lên, Hàn Lâm nhanh tay kéo cửa ra rồi nhìn theo cô đi ra ngoài.

Trước khi ăn cơm Thi Nhiêu quét mắt một vòng bàn ăn, phát hiện ra có đủ vị cả, có canh, có xào, có chiên, xem qua thì ổn đấy nhưng không biết hương vị thế nào.

"Ăn đi, ăn nhanh rồi biến về nhà em đi."

"Chị yên tâm, em chẳng muốn làm bóng đèn đâu, ăn xong sẽ lập tức cút ngay."

Nói xong cô cầm đũa rồi nhìn về phía đối diện cười híp mắt: "Em thử trước nhé."

Tạ Dư nhếch cằm lên ý bảo cô đừng nói xàm, Thi Nhiêu cười cười rồi xuống tay với món cà chua xào trứng trước, hương vị không mặn không nhạt, không quá xuất sắc nhưng vẫn tạm ổn.

Ăn cơm chỉ là phụ, nói chuyện phiếm mới là chính, Thi Nhiêu vừa ăn cơm vừa tìm hiểu thêm thông tin.

"Hai người quen biết bao lâu rồi? Làm sao gặp được thế?"

"Anh ta biết chị hai năm, chị biết anh ta được nửa năm."

"....." Thi Nhiêu chớp chớp mắt, nghĩ thầm: Khoảng thời gian sao chẳng hợp lý thế này.

"Mới nửa năm đã ở chung, tốc độ của hai người nhanh thật đấy."

"Không có ở chung, anh ta là bảo mẫu của chị, có trả lương."

"....." Thi Nhiêu cảm thấy mình hoàn toàn chả hiểu gì, vì thế muốn tìm sang Hàn Lâm vẫn luôn không nói gì để xác minh, thế nhưng mà anh ta lại gật đầu, giống như chẳng có chút xấu hổ nào cả.

"Vậy hai người hiện tại rốt cuộc là quan hệ gì thế, không phải mối quan hệ bạn trai bạn gái sao?"

"Là người yêu, nhưng cũng là quan hệ thuê mướn."

Lời này là Hàn Lâm nói, lúc nói anh còn thuận tay gắp cho Tạ Dư một miếng thịt hầm ngó sen, động tác, phong thái và giọng điệu đều tự nhiên ngoài sức tưởng tượng của cô.

"Thì ra còn có loại quan hệ kiểu này, là kiến thức em quá ít rồi. Anh là người địa phương sao?"

Hiện tại "cô tám dì bảy" đều không có ở đây, ba mẹ càng không có nên loại tra hỏi này đương nhiên do em gái là cô mở miệng rồi.

"Không phải, tôi là người phía Nam."

"Nhà anh còn có ai không?"

"Có khá nhiều người, nhà chúng tôi bây giờ là ba thế hệ ở cùng nhau."

"Ba mẹ anh làm gì?"

"Một người là giáo viên, một người buôn bán."

Nghe anh nói vậy Thi Nhiêu cảm thấy gia đình họ ít nhất cũng khá giả: "Lúc đầu anh làm nghề gì?"

"Lúc đầu? Trợ lý của chị cô."

"Thật sự? Cho nên từ lúc còn làm việc chung hai người đã bắt đầu ái muội?"

Nghe vậy Hàn Lâm đảo mắt qua cô gái đang tập trung ăn cơm, rồi ngẩng đầu cười nói với Thi Nhiêu.

"Cô cảm thấy có khả năng sao?"

"...." Vốn dĩ cô cũng cảm thấy không có khả năng, nghe thấy câu hỏi này sao lại càng chắc chắn không bao giờ có khả năng đó.

"Nhìn qua có vẻ không có khả năng thật, chị gái tôi khi làm việc luôn tập trung hết mọi tinh thần, loại yêu đương công sở này không có chuyện xảy ra với chị ấy đâu."

Hai người bọn họ tôi hỏi anh đáp, bầu không khí tương đối hòa hợp, chỉ là mãi đến khi bữa cơm sắp kết thúc Thi Nhiêu cũng chẳng hỏi ra được vấn đề quan trọng nào, đều chỉ là mấy chuyện qua loa bên ngoài.

"Anh như vậy không ổn lắm, muốn cưới chị tôi thì không phải trước hết phải lấy lòng tôi ư?"

"Vì sao? Cô làm chủ được cô ấy chắc?"

"....." Mặt Thi Nhiêu cứng lại, cảm giác ngực bị người ta đâm cho hai nhát đao, máu đang tuôn trào ra ngoài.

"Không, không thể, nhưng tôi có thể giúp anh."

"Con người của tôi vẫn thích dựa vào bản thân hơn là nhờ vả người khác, cảm ơn."

Cạy miệng Hàn Lâm không được nên cô đành quay qua tìm Tạ Dư: "Hai người ngày thường cứ thế này mà ở chung sao?"

"Không có, anh ta nói quá nhiều điều vô nghĩa, chị luôn mang tai nghe."

"....."

Khâu Thừa, anh mau tới đây đi, một mình em đấu không lại!!!

"Em...." Thi Nhiêu hít sâu một hơi nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ: "Không sao, hai người vui vẻ là được rồi, có cơ hội thì gọi thêm Khâu Thừa, bốn người chúng ta cùng gặp mặt."

"Nói sau đi, tạm thời chị không muốn cùng hai người ăn cơm, về sau cô cũng đừng đến đây ăn ké nữa, chị sẽ không mở cửa."

"......"

Đột nhiên cô rất muốn túm cổ áo của Hàn Lâm hỏi: Thiếu hiệp, sao ngươi có thể nhẫn nhịn được người này lâu như vậy? Có luyện qua bằng phương pháp nào sao?

Sau khi cơm nước rồi rời đi chỗ của Tạ Dư, Thi Nhiêu lái xe đến tìm Khâu Thừa, đã bước vào mùa đông nên hoa cỏ của mẹ Khâu đã được chuyển vào lều, trong sân nhìn có chút hoang vu.

Nghe được động tĩnh nên Khâu Thừa kéo cửa sổ ban công ra xem thử, thấy chiếc xe quen thuộc kia tiến vào thì vội vàng chạy xuống lầu.

"Sao đến mà không nói với anh trước?"

Thi Nhiêu mở cửa xe ra rồi phóng thẳng lên người anh, hỏi ngược lại.

"Làm sao? Giấu người nên sợ em thấy?"

"Giấu người? Anh đúng là có nghĩ đến, nhưng em chẳng cho anh cơ hội đó."

Lúc nói chuyện anh vỗ vỗ eo Thi Nhiêu, Thi Nhiêu ngượng ngùng từ hông anh trượt xuống, ánh mắt lướt qua ban công trên tầng 2 rồi cúi đầu nói nhỏ.

"Sao mẹ anh vẫn còn chưa ngủ thế?"

"Gần đây tâm trạng bà ấy không tốt."

"Lại xảy ra chuyện gì?"

"Hoa bà ấy trồng chết rồi."

"....."

Nghe thấy tin tức "bi thương" ấy thì khóe môi Thi Nhiêu giật giật, kéo cánh tay anh đi vào nhà.

"Em mới đi ăn ké cơm ở chỗ chị em về, trình độ nấu ăn của bạn trai chị ấy đúng là...một lời khó nói hết."

Ở trên bàn cơm cô không dám nói, đến đây rồi thì có thể yên tâm bình luận rồi.

"Bạn trai cô ấy biết nấu ăn? Người anh em kia trước kia làm gì không biết."

"Trước kia là trợ lý của chị ấy, bây giờ là bảo mẫu kiêm bạn trai."

"Khó tin thật đấy, một người luôn bắt bẻ như chị em mà chịu đựng được một người bạn trai nấu ăn không ổn sao?"

"Sao em biết được, coi như sức mạnh của tình yêu đi. Giống như khi anh nấu cháo cho em vậy, dù không muốn ăn nhưng vẫn phải vì anh mà ăn nhiều thêm một chút."

"Hửm?" Khâu Thừa quay đầu nhìn cô: "Lời này của em ý là ăn cháo anh nấu đã làm khó em rồi?"

"Cũng không phải là làm khó, dù sao tài nghệ của anh và Hàn Lâm cũng không chênh lệch lắm, nhưng ít nhất người ta còn biết nấu đồ xào, còn anh chỉ biết nấu cháo, còn bị ngọt nữa."

"....."

Nghe cô bình luận một tràng làm Khâu Thừa muốn lên cơn đau tim, phải tìm cơ hội để cảnh cáo người anh em cột chèo này một chút mới được. Đâu phải không thuê nổi người giúp việc, cần gì phải tự mình lăn vào bếp như thế chứ!

"Đúng rồi, thiếu chút nữa quên chính sự. Vừa rồi lúc trò chuyện Hàn Lâm có chỉ ra điểm tử để đối phó với hai mẹ con Khâu Thụy."

"Nói nghe thử xem."

Trong lúc nói chuyện hai người đã đi đến cửa, Khâu Thừa kéo cửa ra để cô đi vào trước, Thi Nhiêu tự giác lấy dép lê ra rồi vừa thay giày vừa nói.

"Anh ta nói ba anh dù sao cũng là người đào hoa bên ngoài, "phương diện kia" hẳn là không được, nhưng người phụ nữ kia đang ở độ tuổi như lang như hổ, không bằng đi tìm một tên trai bao cao cấp để phục vụ bà ta."

"Nếu bà ta không động tâm thì bỏ đi, còn nếu động tâm thì chúng ta có thể bắt Khâu Thụy phải xét nghiệm ADN rồi."

Khâu Thừa nghe xong thì khóe miệng nhếch lên: "Người này....chắc là anh em lưu lạc bên ngoài của Cố Dương rồi, đều là kiểu thích tổn hại người khác."

"Em cảm thấy anh ta nói rất có lý mà, đối phó với loại người vô sỉ thì cần phải dùng biện pháp càng vô sỉ hơn, anh ta còn nói có thể giúp giới thiệu mấy tên trai bao cao cấp."

"Anh ta sao lại quen biết với những tên trai bao, con mẹ nó còn là loại cao cấp."

Khâu Thừa vuốt cằm rồi như nghĩ đến một số chuyện không tốt lắm, biểu cảm cũng hiện lên sự khinh thường.

"Anh đừng nghĩ bậy, anh ta không phải trai bao, lúc gặp được chị em anh ta vẫn còn là xử nam(*) đấy."

(*)trai tân

"Cái này em cũng biết? Rốt cuộc hôm nay hai người đã trò chuyện đến mức độ nào rồi."

Thi Nhiêu nhíu mày cẩn thận suy nghĩ, đúng thật là hôm nay nói đến rất nhiều vấn đề.

"Anh quản cái này làm gì, người ta là người đứng đắn, chẳng qua quan hệ tương đối rộng nên kiểu người nào cũng có quen biết thôi. Anh cảm thấy biện pháp anh ta nói thế nào?"

"Anh cảm thấy cũng đủ ý nghĩa đấy."

Thi Nhiêu gật đầu kéo anh vào trong, vừa ngồi xuống sô pha đã gác chân lên đầu gối anh: "Cái "trái dưa chuột" của ba anh bảo đảm chẳng thỏa mãn được người phụ nữ kia, nếu bà ta không động tâm thì chúng ta cũng đâu tổn thất gì đúng không."

"Nói thế cũng đúng, ông già kia...."

Một người đàn ông đã từng ngoại tình lại phát hiện mình bị lừa dối, không chừng có thể tức giận đến mức đột tử.

"Anh không phải vẫn còn suy nghĩ về tình cảm cha con đấy chứ? Tỉnh tỉnh lại đi! Ông ta đối xử như thế với mẹ và anh, cho dù có chết thì cũng xứng đáng. Còn có thể tranh thủ lúc công ty đang rối loạn mà nhảy vào rồi đuổi cổ tên em trai kia của anh ra khỏi công ty."

Cô yêu ghét vẫn luôn rất rõ ràng, không lấy ân báo oán, tốt là tốt, không tốt chính là không tốt.

Nhìn người đàn ông đang do dự cô dường như nghĩ ra điều gì, Khâu Thừa không phải không hận mấy người kia, mà cái anh muốn là đường đường chính chính đánh bại bọn họ, thật ngốc nghếch.

"Trước khi anh nắm giữ được Khâu gia em sẽ không gả cho anh. Nếu anh vẫn muốn tìm cơ hội để đánh trả thì cứ tiếp tục chờ đi, đến lúc em mất hết kiên nhẫn thì xem anh đi đâu tìm vợ!"