Hoa Tri Dã lái xe về đến nhà, Mục Thị đã rời đi, cô mở cửa phòng đi vào, nhìn thấy áo khoác, dây chuyền, bờm mèo và đuôi mèo vẫn chưa kịp dọn dẹp, cô bước qua cầm đuôi mèo lên.

Cảm nhận thị giác khi vừa nhìn thấy bức ảnh vẫn còn như in, Mục Thị nằm giữa giường, tập trung nhìn vào ống kính. Hoa Tri Dã ngồi xuống, vị trí Mục Thị nằm chụp ở ngày sau lưng, cô ngẩng đầu lên nhìn.

Đèn trần…

Cô vẫy vẫy cái đuôi trong tay, tưởng tượng một tiếng trước Mục Thị mượn ánh đèn này chụp ảnh, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.

Mục Thị bay rạng sáng 1 giờ, khi nàng đến nơi lập tức gửi tin Wechat cho Hoa Tri Dã, tiếp theo cùng Tiểu Mã tới khách sạn, mọi thứ xong hết, nàng lấy điện thoại ra xem, nửa tiếng trước Hoa Tri Dã đáp lời ân.

Có lẽ trên máy bay ngủ được một lát nên giờ này Mục Thị rất tỉnh táo, nàng chui vào chăn gửi cho Hoa Tri Dã dấu chấm hỏi kèm theo ngủ chưa?

Xung quanh yên tĩnh trở lại, Mục Thị nghiêng người cầm điện thoại chờ đợi, nhìn chằm chằm vào giao diện nói chuyện phiếm với Hoa Tri Dã, không qua mấy giây, nàng nhìn thấy Hoa Tri Dã trả lời.

Hoa Tri Dã: Vẫn chưa.

Mục Thị không khỏi mỉm cười, nàng đổi tư thế nằm, đánh chữ.

Mục Thị: Ngủ không được sao?

Mục Thị: Ba giờ rồi!

Hoa Tri Dã: Bị em đánh thức.

Mục Thị: Thật sự sai lầm á!

Mục Thị: Cần cung cấp phục vụ bằng giọng nói không?

Hoa Tri Dã: Ngày mai không làm việc sao?

Mục Thị: Buổi chiều.

Màn hình đột nhiên vọt ra một giao diện khác, Hoa Tri Dã gọi điện cho nàng.

Mau mau ấn nút nghe, nhỏ giọng nói: “Hoa lão sư, chào buổi tối.”

Chữ cuối cùng kéo dài âm thanh, ngày càng nhỏ dần gần như biến mất không thấy. Hoa Tri Dã ở bên kia nghe xong bật cười, hỏi: “Bên cạnh có ai không?”

Mục Thị cười: “Không có, quá an tĩnh.”

Máy điều hòa mở vừa đủ không quá lạnh, lại chui vào trong chăn, Mục Thị cảm thấy có chút hít thở không thông, lập tức chui khỏi chăn, dùng tay chặn lại.

“Chị xem ảnh chụp em gửi khi nãy chưa?” Mục Thị hỏi.

Hoa Tri Dã nhàn nhạt trả về: “Thấy.”

Mục Thị a một tiếng: “Thấy rồi? Đẹp không? Cũng không phản hồi một chút, em chụp rất lâu a.”

Hoa Tri Dã: “Lúc đó chị đang họp.

Mục Thị: “Như vậy a, thế chị có thích không?”

Mục Thị: “Cũng được.”

Mục Thị kéo dài chữ ồ: “Cũng được a.” Đột  nhiên trở nên ủy khuất: “Người ta chụp lâu như thế, mà chị chỉ cảm thấy cũng được thôi, biết vậy không gửi cho chị rồi.”

Hoa Tri Dã: …

Mục Thị từng xem album ảnh trong điện thoại Mục Thị. Lúc đó nàng không có mục đích đặc biệt gì, chỉ nhàm chán cầm điện thoại của cô chơi một chút, sẵn tiện cài vân tay, vô tình bấm vào album ảnh, trong nháy mắt đó không phải không kinh ngạc, tất cả đều là ảnh của nàng, tứ trên xuống dưới mấy trăm tấm, thậm chí ảnh của cô cũng không có.

Về sau mới hiểu được, Hoa Tri Dã có thói quen chỉ cần thấy ảnh của nàng, cô sẽ bấm lưu lại.

Buổi tối Mục Thị chụp không nhiều lắm, do động tác hạn chế lại chỉ có một mình, trong mấy tấm chọn tấm đẹp nhất dưới cái nhìn của nàng gửi cho Hoa Tri Dã. Nhưng nàng không ngại trêu chọc Hoa Tri Dã, quả nhiên sau khi nói xong lời này, Hoa Tri Dã ở bên kia trầm mặc hồi lâu, Mục Thị cũng không vội, nhắm mắt chờ đợi.

Không bao lâu, âm thanh Hoa Tri Dã truyền tới.

“Chị muốn, gửi tất cả cho chị.”

2

Mục Thị nhẹ giọng cười, mở mắt: “Không phải chị nói cũng được thôi sao?” Nàng vỗ vỗ chăn mềm: “Những tấm còn lại chắc chắn không được rồi, xấu, không bằng tấm em gửi cho chị.”

Hoa Tri Dã hỏi: “Em gửi hay không gửi?”

Mục Thị: “Để em suy nghĩ một chút.”

Đầu bên kia lại trầm mặc, Mục Thị che miệng cười trộm, nghĩ nghĩ phải mài thêm một hai câu mới được, thì nghe: “Lão bà!”

Thanh âm cực thấp, xuyên qua sóng điện, trực tiếp truyền vào nội tâm Mục Thị. Nàng lập tức nổi da gà, không biết nên hối hận hay cảm thấy may mắn, lúc trước bắt Hoa Tri Dã gọi nàng là lão bà.

“Ôi.” Mục Thị chui lại vào chăn: “Chán ghét thật.”

Mục Thị nói xong để điện thoại xuống, bấm vào giao diện trò chuyện gửi tất cả ảnh chụp cho Hoa Tri Dã, miệng còn thì thầm: “Có chút mơ hồ.”

Hoa Tri Dã yên lặng nhận hình ảnh, yên lặng chờ, sau khi Mục Thị gửi xong, lên tiếng gọi: “Hoa Tri Dã.”

Hoa Tri Dã ứng tiếng.

Mục Thị: “Em hỏi chị một vấn đề.”

Hoa Tri Dã: “Em hỏi đi.”

Mục Thị: “Nếu như, dáng dấp em không đẹp mắt, không lọt vào mắt chị, bây giờ chúng ta có ở cùng một chỗ không?”

Hoa Tri Dã gọn gàng dứt khoát: “Không!”

2

Mục Thị: …

Mục Thị: “Thẳng thắng như vậy?”

Hoa Tri Dã bổ sung một câu còn ngay thẳng hơn: “Nếu em không trưởng thành như vậy, nhìn chị cũng không nhìn, dù chỉ một lần.”

Mục Thị: …

Đột nhiên nàng không biết nên khóc hay cười: “Cho nên, chị thích vẻ ngoài của em hay thích con người em?”

Hoa Tri Dã: “Thời gian trước là vậy, sau này không phải.”

“Thời gian trước?” Mục Thị hỏi: “Là khi nào?”

Hoa Tri Dã suy tư thật lâu: “Không nhớ rõ lắm.”

Mục Thị nghĩ nghĩ, ngợi ý cho cô các mốc thời gian: “Thời điểm chúng ta gặp gỡ lần đầu tiên, có tính là lúc trước không?”

Hoa Tri Dã: “Tính.”

Mục Thị cười lạnh một tiếng, ngữ khí bình thản: “Lúc đó căn bản chị không nghĩ sẽ ở bên em?”

Hoa Tri Dã: “Đại khái như vậy.”

Nhưng lập tức phủ nhận đáp án của mình: “Cũng không phải là vậy.” Hoa Tri Dã hơi thở dài: “Khi đó tiến thối lưỡng nan, hơn nữa chị không bắt được tâm tư của em, để lại một câu uống say rồi chạy mất, chị cảm thấy em đang chơi chị, cho nên rất lưu tâm.”

2

Mục Thị rất ít cùng Hoa Tri Dã nói tới vấn đề này, kỳ thật nàng có chút buồn ngủ nhưng ráng chống đỡ tinh thần tiếp tục nghe.

“Không phải chị rất thích phụ trách sao?” Mục Thị hừ một tiếng: “Chị ăn người ta xong, không phụ trách?”

Hoa Tri Dã bị chọc cười, nói: “Nếu em coi chị là pháo hữu, thì cần gì phải phụ trách?”

Mục Thị nghẹn họng.

“Vậy bây giờ thế nào?” Mục Thị hỏi: “Có muốn cùng em một chỗ không?”

Hoa Tri Dã không chút do dự: “Có.”

Mục Thị dừng lại, ý thức bản thân vừa nói cái gì, cười lớn một tiếng: “Em có thể coi đây là cầu hôn?”

Hoa Tri Dã: “Chị nguyện ý.”

“Ha ha ha.” Mục Thị cười vài tiếng: “Không được, không tính, cưới thì chị đi mà cầu hôn, ban đầu là em theo đuổi chị, công bằng một chút, muốn chị cầu hôn em.”

“Hảo hảo.” Đầu kia trả lời.

Mục Thị cười khanh khách: “Hoa lão sư, thực sự biết cách làm người khác vui.”

“Em còn một vấn đề.” Mục Thị lại mở miệng, nàng nghe Hoa Tri Dã ừ một tiếng, nói tiếp: “Nếu như hiện tại, mặt em bị hủy hay biến thành khó coi.”

“Không được.” Nàng nghĩ nghĩ, giả thiết này hình như có chút không thực tế, đổi lại: “Nếu em đâm đầu vào thẩm mỹ, một ngày nào đó chị cảm thấy em khó coi, có phải chị không yêu em nữa không?”

2

Hoa Tri Dã an tĩnh mấy giây, có vẻ như cô cũng đang tự hỏi vấn đề này. Mục Thị yên lặng chờ, cảm thấy có chút khẩn trương.

Đại khái qua khoảng nửa phút, bên kia trả lời: “Sẽ không!”

Mục Thị câu môi cười.

Hoa Tri Dã tiếp tục: “Lúc trước vì cảm thấy em đẹp, nên tiếp xúc nhưng hiện tại hoàn toàn tương phản, vì em là em, hơn nữa cảm thấy cái gì của em cũng tốt.”

Mục Thị nghe xong, ôm chặt chăn trộm cười vài tiếng, hơn nửa đêm, lời tâm tình thế này rất dụ hoặc.

‘Cái gì của em cũng tốt!’

Hỏi đáp hoàn tất, lúc này Mục Thị mới từ giả thiết trở về thực tại, nàng nhìn thời gian trên màn hình, hỏi: “Ngày mai chị có đi làm không?”

Hoa Tri Dã cười: “Bây giờ mới quan tâm chị sao?”

Mục Thị ai nha một tiếng: “Buổi tối con mèo cào người quá mức, không cúp máy được, nếu không mai nghỉ phép đi, em mới xem thời gian biểu của chị, sáng ngày mai không có việc gì đặc biệt.”

Nàng đổi qua mở loa ngoài, vừa nhắn tin cho Cao Văn Tuệ, vừa nói: “Em giúp chị thông báo với Cao trợ lý rồi, bây giờ hảo hảo ngủ đi.”

Hoa Tri Dã bật cười: “Em nói cái gì?”

Mục Thị trở mình, đem nội dung tin nhắn gửi cho Cao Văn Tuệ đọc lại: “Đêm dài đằng đẵng, Hoa lão sư mệt mỏi, buổi sáng ngày mai không tới công ty.”

Tin nhắc thật sự làm người khác suy nghĩ lung tung, Hoa Tri Dã bất đắc dĩ trách cứ: “Nghịch ngợm.”

1

Mục Thị cười cười, hỏi: “Mấy ngày nữa chị phải bay qua Anh phải không? Em nghe Cao trợ lý nói bên đó có buổi tọa đàm.”

Hoa Tri Dã trả lời: “Đúng, dẫn học sinh tham gia thiết kế gương, thuận tiện được mời tham gia tọa đàm, ở Luân Đôn.”

Mục Thị gật đầu ồ một tiếng: “Hình như lúc đó em cũng ở Luân Đôn, không biết em có thể tới nghe không?”

Lời nói Hoa Tri Dã mang theo ý cười: “Có thể a, hoan nghênh đại minh tinh của chúng ta.”

Mục Thị bị chọc cười.

Hai người chúc ngủ ngon rồi cúp điện thoại, Mục Thị để di động qua một bên, nàng nhắm mắt chốc lát nhưng ngủ không được, tìm tư thế thoải mái hơn, nhớ lại cuộc trò chuyện với Hoa Tri Dã vừa rồi.

Lời lẽ dỗ ngon dỗ ngọt nàng nghe rất nhiều, thậm chí tự nàng cũng có thể hạ bút thành văn nhưng Hoa Tri Dã thì khác, nàng luôn tin tưởng cô, mỗi một câu đều rất tin tưởng, ở trong mắt nàng, Hoa Tri Dã không biết gạt người khác, ngay cả khi đùa giỡn một hai câu cũng có thể chọc lòng nàng nở hoa hồi lâu.

Cho nên lời tâm tình xuất pháp từ miệng Hoa Tri Dã tất cả đều là nói thật, hứa hẹn chính là hứa hẹn, không mang theo mập mờ.

Đêm dài, không biết sau khi cúp máy Hoa Tri Dã có giống nàng hiện giờ, nhớ nàng như nàng đang nhớ cô không?

Bắt đầu tình yêu thường rất dính người, không biết có phải như vậy là hỏng bét hay không? Lúc trước nàng luôn khịt mũi xem thường những cặp tình nhân luôn muốn thấy nhau mỗi ngày nhưng bây giờ nàng lại như thế.

1

Nàng nghĩ, nếu bản thân rảnh, nàng có thể yên yên tĩnh tĩnh không nói câu nào đứng sau lưng Hoa Tri Dã nhìn cô vẽ cả ngày cũng được.

Mục Thị nhìn trần nhà thở dài, cảm thấy không nên tiếp tục suy nghĩ lung tung, nếu không ngay mai thức dậy hai mắt lại thâm đen, chụp ảnh sẽ rất khó coi.

Hoa Tri Dã -  Ngủ ngon.