Editor: Hedy
- --0o0---
Đầu ngón tay anh khẽ run, kìm lòng không được vươn tay ra.
***
"Thí sinh đạt giải quán quân cuộc thi lần này chính là..." Người dẫn chương trình dừng lại một chút, "Bạn Mạnh Thính với số điểm đạt được là 142 điểm."
Mạnh Thính đứng dậy.
Cô không ngờ rằng mình có thể thành công.
Trái tim cô đập liên hồi, tám nghìn vạn...
Hạ Tuấn Minh bên dưới bày ra khuôn mặt như vừa mới tỉnh mộng: "Mẹ nó... Tao cược thắng rồi à?"
Đám Phương Đàm và Hà Hàn cũng ngây ngẩn cả người.
Hạ Tuấn Minh: "Trời ơi cô ấy lợi hại thật đó nha!"
Nụ cười bên môi Giang Nhẫn chứa đựng hàm ý không rõ ràng.
Hà Hàn nói: "Anh Nhẫn, anh đi đâu thế?"
Giang Nhẫn không trả lời anh ta, đi thẳng một đường ra ngoài.
Người trong ban tổ chức làm việc vô cùng gọn gàng linh hoạt, phần thưởng dành cho ba người đứng đầu được ban phát tại chỗ. Mỗi thí sinh được trao bằng khen tương ứng với thứ hạng của mình, còn có một chiếc thẻ ngân hàng kèm theo.
Lư Nguyệt đứng bên cạnh Mạnh Thính, sắc mặt khó coi.
Nhiều năm qua người giành giải nhất chính là cô ta, lúc ban đầu đã cầm chắc chiến thắng trong tay, ấy vậy mà bị Mạnh Thính đoạt lấy.
Nhưng nói cho cùng cũng là do vấn đề tâm lý của Lư Nguyệt, tâm tư cô ta đều gửi gắm trên người Giang Nhẫn, đối với việc ôn luyện không mấy chú tâm, mấy năm trước đi thi còn đạt được 140 điểm, năm nay chỉ được 136 điểm. Suy cho cùng cô ta còn trẻ người non dạ, suy nghĩ trong lòng đều hiện ra rõ ràng.
Lúc lên sân khấu nhận giải Lư Nguyệt đã điều chỉnh tốt thái độ, hướng về phía Mạnh Thính mỉm cười: "Chúc mừng đàn em nhé."
Mạnh Thính không rành về mấy vấn đề giao thiệp, nghe vậy cũng nhẹ nhàng đáp lại: "Cảm ơn, em cũng chúc mừng đàn chị Lư Nguyệt."
Lư Nguyệt thầm cười lạnh, chỉ là một giải quán quân thôi không phải sao? Dạng người như Mạnh Thính, cô ta từ nhỏ đã gặp qua nhiều rồi, nghèo túng đơn sơ, xám xịt bụi bậm, trừ thành tích đáng nói ra thì còn có sở trường gì nữa chứ.
Còn Lư Nguyệt thì sao? Cô ta xinh đẹp, gia cảnh sung túc, thành tích tốt chỉ là thứ để cô ta dệt gấm thêu hoa mà thôi. Những gì cô ta có, cả đời Mạnh Thính cũng không bao giờ có được.
Điều duy nhất khiến cô ta khó chịu chính là cô ta đã nói trước mặt đám người Giang Nhẫn là mình sẽ cầm giải quán quân về cho bọn họ xem, bây giờ lại đứng thứ hai.
Sau khi các nhiếp ảnh gia chụp ảnh xong, các thí sinh đã tự mình trở về nhà. Đa số các bậc phụ huynh đều đang an ủi con em mình, sau đó cùng nhau rời khỏi học viện.
Mạnh Thính đi phía sau cùng.
Cô đeo chiếc cặp màu xanh nhạt, hiện giờ đã là giữa trưa, ánh mặt trời chói chang.
Ánh nắng chiếu xuống, cô cụp mắt, khẽ đưa tay đặt lên trán. Ngoài đường treo rất nhiều bong bóng rực rỡ sắc màu để chào mừng ngày Lễ Tạ Ơn.
Một cánh tay thon dài mạnh mẽ đột nhiên xuất hiện trước mắt cô.
Trên tay cậu thiếu niên đeo găng tay màu đen, anh đang cầm một cái ly kem màu hồng: "Mạnh Thính."
Cô giật nảy mình, giương mắt lên nhìn anh.
Anh cười: "Nhìn ông đây làm gì, mau cầm đi."
Mạnh Thính không thích tiếp xúc với anh, càng không muốn nhận đồ anh đưa, cô cúi nhìn mũi chân mình: "Có thể không nhận được không?"
"Thử nói một câu nữa xem."
Anh thật sự rất hung dữ.
Mạnh Thính không còn cách nào khác đành đưa tay tiếp nhận.
Năm đó trong nước chưa phổ biến loại kem ly tinh xảo như thế này. Sau khi mẹ qua đời, cô không còn mua bất cứ món đồ ăn vặt nào nữa. Thời gian trôi qua, trong trí nhớ của cô hình dạng kem giống như một cái túi tiền, có thể là một khối tiền, hoặc cũng có thể chừng 5 xu.
Nhưng món đồ trong tay cô khác hoàn toàn.
Nó giống như một chiếc vương miện nhỏ.
Là loại kem ly xa xỉ của Ý.
Cô cũng đã từng thấy qua loại kem này, một ly hơn trăm vạn.
Đài phun nước bằng thủy tinh sáng óng ánh, cô bị ép phải cầm lấy, có chút luống cuống.
Mạnh Thính sợ hãi anh sẽ giống kiếp trước mà yêu thích cô, cô lấy hết dũng khí hỏi anh: "Vì sao anh đưa tôi thứ này?"
Giang Nhẫn rũ mắt nhìn cô, cảm nhận được sự bất an của cô, anh cười tùy tiện: "Vì sao à? Đánh cược thua chứ sao. Cho cô thì cô nhận đi, lải nhải nhiều như vậy làm gì."
Mạnh Thính thở phào nhẹ nhõm, giọng nói của cô dịu xuống: "Cảm ơn anh."
Trên người cô tỏa ra hương thơm, khẽ dựa gần vào là có thể ngửi thấy.
Tựa như hoa dành dành lần đầu nở rộ trong mùa hè, vừa giản dị vừa ngây ngô.
"Mạnh Thính, thành tích của cô rất tốt à?"
Mạnh Thính không được tự nhiên đáp: "Cũng bình thường."
Giang Nhẫn không thể nhịn được cười.
Cô vừa không hiểu gì vừa thấy xấu hổ: "Anh cười gì vậy?"
"Cười cô nói dóc đấy, tốt thì nói tốt đi, còn mẹ nó bình thường cái gì."
Tuy nhiên trong thế giới của cô, từ nhỏ đến lớn cô đã được tiếp nhận nền giáo dục như vậy. Làm người phải luôn khiêm tốn, ôn hòa, không được kiêu ngạo tự đắc. Sự tồn tại của Giang Nhẫn tựa như một tia sáng phản nghịch không chịu bất cứ sự trói buộc nào, cắt đứt tất cả khiêm tốn ngụy trang. Gương mặt Mạnh Thính đỏ bừng, chợt nhận ra cô không có cách nào phản bác lại anh.
"Tôi muốn về nhà." Cô lui ra phía sau một bước, hơi cách xa anh.
Giang Nhẫn cong môi: "Để tôi đưa cô về."
Mạnh Thính suýt bị hù chết, nhanh chóng lắc đầu: "Không cần đâu, có xe buýt rồi."
Ý cười bên khóe môi Giang Nhẫn dần nhạt đi.
Mạnh Thính xoay người đi, cô bước đi rất chậm, Giang Nhẫn chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của cô. Không biết tại sao anh đột nhiên muốn bị xem thường một chút.
Hạ Tuấn Minh ở phía xa trợn mắt há hốc mồm nhìn hồi lâu, không phải anh Nhẫn không tham gia cá cược sao?
Giang Nhẫn đi đến, ném chìa khóa xe máy cho anh ta: "Đem xe tao về đi."
"OK."
Thấy anh bàn giao xong chuẩn bị đi, Lư Nguyệt đột nhiên lên tiếng: "Giang Nhẫn!"
Giang Nhẫn không kiên nhẫn quay đầu: "Nói."
"Hôm nay cậu thật sự không phải đến cổ vũ tôi?"
Giang Nhẫn cười cười: "Cô nói thử xem."
Mí mắt Lư Nguyệt nhanh chóng đỏ lên: "Cậu đến là vì em ấy... Nhưng mà khắp trường ai cũng đều biết mắt của em ấy..."
Giang Nhẫn lạnh lùng liếc cô ta: "Cô nói xong chưa?"
Lư Nguyệt không biết vì sao cảm thấy sợ hãi, vốn dĩ trong lòng cô ta cực kỳ uất ức. Tất cả mọi người đều biết thân phận của Giang Nhẫn, cô ta vốn cho rằng anh và Thẩm Vũ Tình tách ra thì mình sẽ có cơ hội, nhưng bây giờ mới biết hóa ra không phải như vậy.
Anh ta vậy mà đến tìm Mạnh Thính.
Nhưng con mắt Mạnh Thính có vấn đề cơ mà? Nhưng dưới ánh mắt kia của Giang Nhẫn, Lư Nguyệt không dám hó hé tiếng nào.
Cô ta không biết làm gì ngoài việc nhìn anh rời đi.
Hà Hàn sửng sốt hồi lâu: "Tao thấy anh Nhẫn đối với Mạnh Thính hình như có một chút ý tứ."
Hạ Tuấn Minh nhìn chìa khóa trong tay, cảm thấy trời dường như sắp sụp luôn rồi: "Con mẹ nó khẩu vị của anh ấy thật là..." Cho tới bây giờ anh ta vẫn còn nhớ bộ dạng của Mạnh Thính trên thẻ học sinh.
Phương Đàm cũng không chắc chắn, hồi lâu sau mới nói: "Đừng nghĩ nhiều quá, Giang Nhẫn sẽ không nghiêm túc đâu."
***
Tuyến xe về nhà Mạnh Thính là tuyến số 382. Khoảng chừng 10 phút là đến, rất nhanh.
Lúc cô lên xe cũng trùng hợp là giờ tan tầm, trên xe chen chúc không chịu nổi.
Lơ xe nói tiếng địa phương, bảo tất cả mọi người lui về sau.
Mạnh Thính kiểm tra thẻ giao thông*, bàn tay nắm chặt tay vịn trên đỉnh đầu.
(*) nguyên văn là 交通卡, Thẻ giao thông là thẻ IC (thẻ thông minh, thẻ vi mạch) không tiếp xúc, có thể được sử dụng cho giao thông công cộng như xe buýt và vận chuyển đường sắt, và được sử dụng để thanh toán. Chỉ cần quét mã, bạn có thể trả số tiền cần trả. Nếu không có số dư, bạn có thể nạp tại điểm nạp tiền gần đó. (Nguồn: baidu)
Một giây trước khi cửa xe khép lại, Giang Nhẫn bước lên.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời anh đi xe buýt, nhìn sơ qua toàn là người và người, không nhịn được "chậc" một tiếng.
Lơ xe dùng tiếng phổ thông không thạo nhắc anh: "Này chàng trai, đưa tiền hoặc quét thẻ."
"Bao nhiêu?"
"Một đồng."
Giang Nhẫn sờ sờ túi quần, hồi lâu sau đưa mắt nhìn Mạnh Thính, cười méo mó: "Bác tài, tôi không có thẻ cũng không có tiền."
Trong nháy mắt trên xe chợt yên tĩnh.
Lơ xe đờ người một chút, cho nên người này là muốn quỵt tiền xe sao?
"Vậy cậu xuống xe đi."
Mạnh Thính theo đám người nhìn sang, ai cũng dùng ánh mắt quái dị nhìn anh, nhưng chính anh lại không thèm để ý.
Tim Mạnh Thính đập thình thịch, hy vọng anh mau xuống xe.
"Học sinh giỏi, lại đây quét thẻ cho tôi đi."
Mạnh Thính đối diện với cặp mắt đen như mực của anh, lấy hết can đảm nói: "Anh lái xe về đi."
Giang Nhẫn không nhịn được cười: "Cô nhẫn tâm như vậy à?"
Thấy Mạnh Thính không chịu giúp đỡ, anh đưa tay lục trong túi được 100 đồng ném cho lơ xe.
Lơ xe sững sờ: "Cậu đây là..." Sau đó không biết nói gì nữa, khởi động xe.
Mạnh Thính nhíu mày, xe buýt không cho thối tiền lẻ, cho nên Giang Nhẫn đi xe buýt thôi mà bỏ ra 100 đồng? Cô có hơi hối hận, vừa rồi nếu cô quét thẻ cho anh thì anh cũng không đến nỗi thảm như vậy. (dễ thương ^^)
Năm nay giao thông trọng điểm không được giải quyết, trên xe buýt đầy nghẹt người chen chúc nhau.
Dáng dấp Giang Nhẫn cao ráo, đối với anh mà nói không gian càng thêm chật chội.
Xe lắc qua lắc lại, mấy lần Mạnh Thính suýt chút nữa là va vào người đàn ông trung niên trước mặt. Một đôi găng tay màu đen nắm chặt cổ tay cô, kéo cô về lại.
"Giang Nhẫn."
"Ừ."
Mạnh Thính nói: "Anh buông tôi ra đi."
"Buông ra cô có thể đứng yên một chỗ không?"
Cô kìm nén đến đỏ mặt: "Có thể."
Âm thanh cười khẽ của anh vang lên, bá đạo nói: "Không cho nói nữa."
Sau đó anh quay đầu hướng người đàn ông phía sau nói: "Chen mẹ gì mà chen, thử đụng trúng ông đây một chút coi." Anh nói chuyện không hề kiêng kị, cũng không quan tâm nó có tục tĩu hay không.
Người đàn ông kia lúc đầu cũng muốn mắng lại nhưng thấy bộ dạng của Giang Nhẫn liền run sợ.
Cậu thiếu niên này cao ráo, nhuộm quả đầu bạc, trên tai đeo hoa tai kim cương màu đen, trông giống như thuộc băng đảng xã hội đen. Ông ta không dám lên tiếng, chỉ có thể đi ra ngoài.
Giọng điệu hung ác của Giang Nhẫn làm Mạnh Thính có hơi sợ hãi, cô cố gắng đứng cách xa anh ra.
Giang Nhẫn quay đầu thấy cô như vậy, cong cong môi: "Cô sợ cái gì, đâu có hung dữ với cô đâu."
Khuôn mặt Mạnh Thính ửng đỏ, anh thật sự rất hung dữ nha.
Cô nắm chặt lan can kim loại, không lên tiếng.
Xung quanh rõ ràng rộng rãi thông thoáng hơn lúc nãy.
Xe buýt lắc lư suốt quãng đường, trạm cuối cùng cách nhà Mạnh Thính không xa lắm. Cô xuống xe mới phát hiện sắc mặt Giang Nhẫn khó coi.
Anh mím chặt môi, cau mày.
Anh say xe rồi.
Mạnh Thính rũ xuống hàng mi dài, quay người đi về nhà.
Giang Nhẫn bởi vì cảm giác buồn nôn mãnh liệt kia mà tâm tình hết sức bực bội.
"Mạnh Thính."
Cô quay đầu lại.
"Sao cô không ăn đồ tôi mua cho cô?"
Ly kem trong tay đã tan chảy, cô đứng yên không nhúc nhích. Thấy Mạnh Thính im lặng, ánh mắt anh chợt lạnh lẽo, sải bước đi tới: "Được rồi đó, cô coi thường tôi quá đủ rồi."
Anh đưa tay cướp lại, trực tiếp ném vào thùng rác bên cạnh.
Một tiếng "bịch" vang lên.
Cô ngước mắt nhìn anh.
Bọn họ đứng rất gần nhau, phía sau cặp kính màu đen, đôi mắt cô lấp lánh ánh nước mang theo chút uất ức.
Sao anh có thể bá đạo như vậy chứ?
Muốn cho thì cho, muốn ném thì ném.
Thôi bỏ đi... Cô cũng không cùng anh sống chung cả đời, cho nên không cần tính toán với anh làm gì.
Cô suy nghĩ hồi lâu, nhẹ nhàng nói: "Anh đưa tay đây."
Những sợi tóc mềm mại của cô, dưới ánh mặt trời dường như được phủ lên trên một tầng ấm áp. Giang Nhẫn mặt lạnh, Mạnh Thính dịu dàng nói: "Xin lỗi, là lỗi của tôi."
Đầu ngón tay anh khẽ run, kìm lòng không được vươn tay ra.
Khi đó là đầu mùa đông tháng mười một.
Không khí trong lành.
Anh cúi đầu, bên trong găng tay màu đen, có một viên kẹo mềm vị chanh được đặt lên.
__________________________
Úi chà chà anh Nhẫn nóng vậy thôi chứ dễ dỗ lắm nà =))) phận làm thê nô không thể tránh khỏi đâu nha.
Chúc mn nghỉ lễ vui vẻ nha~