***
Mạnh Thính và Thư Lan đã lâu lắm rồi không hề nói chuyện với nhau, Thư ba ba cũng hiểu giữa hai đứa con của mình đã không còn có khả năng quay về như xưa nữa rồi.
Mạnh Thính rửa mặt xong rồi trở về phòng đi ngủ.
Đêm hè không khí khô ráo, trong nhà không có lắp máy điều hòa nên Mạnh Thính mở cửa sổ ra, học một chút từ vựng mới rồi đi ngủ.
Cơn gió ngoài cửa sổ nhẹ nhàng thổi đến, đã lâu lắm rồi Mạnh Thính không nằm mơ, nhưng đêm nay cô đã có một giấc mơ.
Cô mơ về đời trước sau khi được tung hô là hoa khôi không lâu, trong năm ấy có một hôm cô làm xong trực nhật, là người cuối cùng rời khỏi lớp học.
Từng phiến lá cây ngô đồng bị gió thổi kêu vang sào sạt, làm trực nhật cùng với cô còn có một nữ sinh.
Nữ sinh ấy chọc vào cánh tay của cô: “Mạnh Thính cậu mau nhìn ra ngoài xem, cái người kia cứ nhìn chằm chằm vào cậu đó, cậu quen với anh ta hả?”
Mạnh Thính quay đầu sang, ở bên ngoài phòng học của bọn họ có một thiếu niên tóc màu bạc đang đứng đó.
Khi đó đang vào tháng Mười Một, anh đeo chiếc hoa tai kim cương màu đen, trên người khoác một bộ áo khoác bằng da. Khóe miệng của anh có một chút vệt máu còn tồn đọng, chắc chắn là mới vừa đánh nhau với người ta không lâu, nhìn qua là biết không phải học sinh trường Thất Trung.
Mạnh Thính không biết anh, khi cô đối diện với ánh mắt của anh, anh liền lập tức cong môi cười với cô.
Mạnh Thính quay đầu đi, từng bước một lau sạch bảng đen, cô khẽ nói với cô nữ sinh kia: “Tớ không biết anh ta.”
Nhưng vào tuần thứ hai sau đó khi cô đang đứng dưới gốc cây Du chờ xe buýt thì lại một lần nữa nhìn thấy anh.
Lần này không chỉ có một người.
Anh bước ra từ ngôi trường sát bên trường của cô, theo sau lưng là một đám thiếu niên.
Mùa đông ý lạnh thấu xương, ngón tay anh lười biếng cầm lấy chìa khóa xe.
Trong đám thiếu niên kia có người hỏi anh: “Anh Nhẫn, hôm nay đi đâu chơi đây?”
Một tay Giang Nhẫn đút túi quần, không thèm đếm xỉa tới đáp: “Tùy đi.”
Chưa đầy một lát sau anh lái một chiếc xe màu bạc sang trọng từ bãi xe dưới hầm lên.
Mấy học sinh đứng chờ ở trạm xe buýt đều đồng loạt nhìn sang.
“Má ơi, anh ta là Giang Nhẫn đó.”
“Có phải là cái người vừa nhập học liền đánh thầy cô giáo hay không?”
“Là bạn trai Thẩm Vũ Tình hả?”
“Đúng đúng đúng chính là anh ta!”
Mạnh Thính ngước mắt nhìn sang, đây là lần đầu tiên cô nghe tên anh từ trong miệng của người khác. Cô cũng giống như những người khác, đưa mắt dõi theo náo nhiệt bên kia, sau đó dời tầm mắt đi.
Vào thu, lá cây Du rơi xuống dưới chân cô.
Cô đeo một cái ba lô màu xanh nhạt, yên lặng đứng chờ xe buýt.
Lúc Hạ Tuấn Minh lái xe đi ngang qua, lơ đãng liếc mắt nhìn sang trạm xe buýt bên kia: “Nữ sinh kia thật là đẹp quá đi.”
Giang Nhẫn ngoái đầu nhìn, chỉ mới liếc mắt thôi đã trông thấy Mạnh Thính đứng dưới gốc cây Du.
Hai con mắt Hạ Tuấn Minh tỏa sáng: “Để em đi làm quen chút nha.”
Giang Nhẫn thản nhiên nói: “Không cho phép.”
“Sao vậy anh Nhẫn?”
Một đám nam sinh tấp nập nhìn sang, có người giật mình thốt lên: “Là hoa khôi Mạnh Thính của trường Thất Trung sao?”
Giang Nhẫn im lặng hồi lâu, sau đó bỗng đáp lại lời khiến người khác cả kinh: “Bởi vì tao thích cô ấy.”
Hạ Tuấn Minh ngớ người ra một lúc lâu: “Mẹ nó không phải chứ, anh gặp qua cô ấy hồi nào?”
Tuần trước, bởi vì có một trận đánh nhau mà anh phải sang trường Thất Trung giải quyết hậu quả.
Dưới chiều hoàng hôn, cô đứng bên ban công lau dọn, hàng mi dài buông xuống vô cùng tự nhiên.
Vốn dĩ sau khi bồi thường tiền xong là anh đi ngay, thế nhưng đột nhiên không thể nào bước đi khỏi được nữa rồi.
Sau đó cứ thế mà như kẻ điên nhìn chăm chú vào cô đang làm trực nhật.
Đám nam sinh kia đều cho là Giang Nhẫn đang nói đùa.
Nhưng vào buổi tối đó, anh đã chia tay với Thẩm Vũ Tình. Thẩm Vũ Tình khóc như lê hoa đái vũ*, khiến cho đám nam sinh dấy lên lòng thương cảm thổn thức.
(*) chắc ai cũng biết đến cụm từ này rồi nhưng Hedy muốn giải thích cho các bạn nào chưa hiểu: Lê hoa đái vũ [梨花带雨]: Giống như hoa lê dính hạt mưa, vốn miêu tả vẻ đẹp khi khóc của Dương Quý Phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái. Câu này xuất phát trong bài thơ “Trường Hận Ca” của Bạch Cư Dị:
“Lê hoa nhất chi xuân đái vũ.” (Cành hoa lê lấm tấm hạt mưa xuân)
Thẩm Vũ Tình náo loạn, thậm chí muốn đánh Giang Nhẫn, nhưng anh chỉ nắm chặt cổ tay cô ta, giọng điệu lạnh lẽo: “Đừng có làm ba cái trò sống dở chết dở này nữa, ông đây không hề chạm qua cô.”
(*) Giang ca ca sạch lắm nhé mn~
Tin tức bọn họ chia tay qua ngày hôm sau đã truyền đi khắp nơi, nhưng người ngoài lại không biết tình hình bên trong, tất cả mọi người đều suy đoán rốt cuộc là nguyên nhân gì.
Nhưng lần thứ ba Mạnh Thính nhìn thấy anh là vào lúc đang tu sửa đường phố. Cô không thể nào ngồi xe buýt nữa, mượn Thư ba ba một chiếc xe đạp nhưng bị một thiếu niên tóc bạc cười cản đường.
Mùa thu gió hơi se lạnh, cô nhớ đến những lời đồn đại về người trước mặt này, bỗng chốc cảm thấy e sợ.
Cô không biết anh mà.
Bốn phía tĩnh lặng.
Cô rất sợ mấy thể loại lưu manh như thế này.
Khóe miệng anh còn máu ứ đọng vẫn chưa tan, bàn tay đặt trên tay lái chiếc xe đạp của cô. Nụ cười trông rất là lưu manh: “Nè, có chịu làm bạn gái của anh không?”
Mạnh Thính cho là mình nghe lầm.
Cô mở to hai mắt, đôi mắt màu trà giống như gặp ma mà nhìn anh.
Anh nói: “Ông đây không có nói đùa, có chịu hay không đây?”
Đôi môi cô tái nhợt lắc đầu.
“Bộ biết anh à?”
Mạnh Thính nhẹ nhàng gật đầu.
Anh vô cùng có tiếng tăm, vừa mới nhập học đã đánh thầy cô. Toàn bộ trường Thất Trung đều biết đến anh. Đứa con độc nhất của nhà họ Giang không biết đã phạm phải lỗi lầm gì mà đã bị đuổi cổ ra khỏi nhà.
Người ấy chính là Giang Nhẫn.
Anh có chút không ngờ đến vậy mà cô cũng biết đến anh: “Nói nghe nguyên nhân chút coi.”
Cô nhón mũi chân, đẩy lùi chiếc xe về sau mấy bước.
Cánh môi nhẹ nhàng cong lên: “Tôi không thích anh.”
Mấy từ kia thốt ra rất nhẹ, cả quá trình ngay cả nhìn anh một cái cô đều không thèm. Mạnh Thính đạp xe về nhà.
Giang Nhẫn ngắm nhìn bóng lưng của cô một hồi lâu, trầm giọng mắng một câu mẹ nó.
Cô gặp qua anh đến ba lần, nhưng không có lần nào là có ấn tượng tốt cả.
Học sinh cá biệt, đánh nhau.
Yêu sớm, không chung tình.
Trước khi đôi mắt Mạnh Thính được chữa khỏi, đã sớm quen thuộc với mấy chuyện tỏ tình kiểu này. Giang Nhẫn ở trong mắt cô còn tệ hại hơn những người theo đuổi trước đó rất nhiều.
Về sau anh luôn luôn đứng ở phía xa quan sát cô.
Lúc cô tan học đón xe buýt về nhà, lúc trường học của cô tổ chức chuyến đi leo núi Vạn Cổ. Tan học trời mưa cô không mang dù theo thì trước cửa phòng học sẽ luôn luôn có một chiếc dù đặt đó. Xung quanh tán dù có một chút khói bụi nhàn nhạt.
Mạnh Thính không hề động đến nó, cô cởi đồng phục ra, chùm lên đỉnh đầu đội mưa chạy về.
Nước mưa ướt nhẹp nhỏ xuống trên vầng trán của cô.
Cô bị thiếu niên ngăn lại ở trạm xe buýt.
Rất dễ nhận ra anh đã hơi nổi nóng rồi: “Sao lại không dùng dù, coi thường ông đây à?”
Mạnh Thính cảm thấy không hiểu nổi. Nước mưa thuận theo hàng mi dài của cô trượt xuống, cô sẽ sẽ nhiễm trùng đôi mắt nên nhắm mắt lại nhẹ nhàng lau đi giọt nước. “Không phải.”
Năm ấy cô vô cùng thẳng thắn, cô nói: “Đừng làm vậy nữa, tôi sẽ không yêu đương với anh đâu.”
Cặp mắt anh đen nhánh, “Anh có chỗ nào không tốt? Em nói đi, anh sẽ sửa.”
Mạnh Thính cảm thấy không cần phải vậy.
Anh muốn một món đồ chơi mới, nhưng cô không muốn trở thành món đồ chơi mới kia của anh, chỉ đơn giản là vậy.
Mạnh Thính chưa từng cảm nhận qua sự nghiêm túc của anh.
Ấn tượng khắc sâu nhất trong ký ức của cô chính là có một lần, anh đuổi theo chiếc xe buýt mà cô đang ngồi, chạy theo rất lâu, ánh mắt rất cố chấp.
Ngoài cửa sổ lác đác mưa rơi, từng giọt mưa rơi xuống trên cửa sổ thủy tinh khiến cho tầm mắt người ta dần mơ hồ, cô không quay đầu nhìn anh.
Chiếc xe cuối cùng cũng bỏ xa bóng dáng của anh ra sau.
Ngày nghỉ hè cuối cùng của lớp Mười Một, Thư Lan kéo cánh tay cô ngượng ngùng nói: “Chị, em nói cho chị nghe một bí mật nhé.”
Cô ta nói: “Em thích một nam sinh cùng tuổi với chúng ta, anh ấy tên là Giang Nhẫn.”
Mạnh Thính nhíu mày: “Anh ta không tốt đâu.”
Thư Lan hỏi cô: “Chị thật sự nghĩ vậy sao?”
Mạnh Thính gật đầu.
Thư Lan nũng nịu nói: “Vậy chị đừng nói chuyện với anh ấy có được không?” Mạnh Thính gật đầu, năm đó Thư Lan trong lòng cô chính là quan trọng nhất.
Giang Nhẫn lại chính là tên lưu manh chính hiệu.
Cô nói được thì làm được.
Về sau đó, cô không còn gặp mặt Giang Nhẫn nữa.
Mạnh Thính một lòng muốn thi đậu vào trường đại học tốt, nhưng khi học lớp Mười Hai, trong nhà xảy ra một trận lửa lớn. Lúc ấy là vào thời điểm ngủ trưa, Thư Lan bị vây ở trong ngọn lửa, Mạnh Thính không nghĩ ngợi gì mà lao vào cứu cô ta. Cuối cùng bị lửa thiêu hỏng mặt, mà Thư Lan lại hoàn hảo không có chuyện gì.
Sau đó cô tỉnh lại trong bệnh viện, lúc dần dần bình phục lại thì Giang Nhẫn đã sớm quay về thành phố B.
Mạnh Thính nhận được rất nhiều hoa tươi và trái cây của những người đến thăm cô.
Trong đó cũng có mấy cái là thuộc về những nam sinh từng thầm cảm mến cô.
Tình cảm thời niên thiếu rất ngây ngô giản dị, cô không còn khuôn mặt xinh đẹp nữa nhưng vẫn nở nụ cười kiên cường nói cảm ơn với bọn họ.
Cho đến tận lúc chết đi cô vẫn không gặp qua Giang Nhẫn lần nào.
Vậy nên cô chưa từng cảm nhận qua sự nghiêm túc của anh.
Anh tạo nên trò đùa vô hại, cô cũng không bị cuốn vào trong đó. Có người thích vẻ đẹp như hoa như ngọc của cô, nhưng sẽ chẳng có mấy ai thích một nửa gương mặt bị bỏng đáng sợ như thế.
Mấy năm sau đó cô cũng quên đi anh. Chỉ nghe nói anh kế thừa tập đoàn Tuấn Dương to lớn như vậy mà trở thành một tội phạm giết người.
Cho đến khi sống lại, Giang Nhẫn lại một lần nữa xuất hiện bên trong sinh mệnh của cô.
Nhiệt tình như lửa, bá đạo cố chấp.
Giấc mơ này kéo dài thật dài, tất cả đều là ký ức của cô đối với Giang Nhẫn. Đến lúc trời rạng sáng, Mạnh Thính tỉnh lại, có chút không thể nào bình tĩnh nổi.
Cuộc đời của cô ở kiếp trước trôi qua thật ngắn ngủi, Giang Nhẫn xuất hiện trong đời cô như chuồn chuồn lướt qua mặt nước, nhẹ nhàng, lại không có chút ảnh hưởng nào. Cô cũng không biết vì sao mình lại mơ đến anh.
Trời còn chưa sáng hẳn, Mạnh Thính ôm đầu gối ngẩn người một hồi lâu.
Cô cảm thấy trái tim mình thật kỳ lạ, có cảm giác nó đang đập thình thịch. Không biết tại vì sao, cô luôn cảm thấy đời trước dường như cô chưa từng hiểu biết qua Giang Nhẫn.
Cô mơ hồ nhận ra, Giang Nhẫn dường như không hề nói đùa.
Ánh mắt của anh khi nhìn cô nóng rực như thế, khi cô lơ đãng nhìn lại thì anh sẽ không kìm lòng mình được mà mỉm cười. Anh vì cô mà chuẩn bị dù che mưa, sau đó ngồi xổm ở trạm xe buýt thấp thỏm đợi cô. Chờ mong cô sẽ dùng chiếc dù mà anh đưa cho để che mưa, nhưng sau đó lại nổi cơn nóng giận khi thấy cô đội mưa chạy đến.
Sau này khi anh đuổi theo cô cả một quãng đường, vừa giận dữ vừa không cam lòng hô lớn gì đó.
Cô bị ngăn cách bởi cửa sổ xe và màn mưa, không thể nghe được anh nói gì.
Mạnh Thính đột nhiên rất muốn biết, ở thời điểm đó đến tột cùng là anh muốn nói điều gì? Vì sao anh lại rời khỏi thành phố H? Rõ ràng là người có tiền đồ vô lượng, cái gì cũng có, nhưng vì sao lại trở thành một tên tội phạm giết người?
Cô vỗ vỗ gương mặt khiến cho bản thân tỉnh táo một chút, những chuyện đã qua cũng không thể nào quay lại được nữa, cô chỉ có thể vĩnh viễn suy đoán mà không thể nào biết được chân tướng.
Mạnh Thính mặc quần áo tử tế đi xuống lầu, mua xong bữa sáng. Thứ Hai cô đến trường học cũng là ngày dạy bù cho Giang Nhẫn.
Quả thật anh không thích hợp để học tập chút nào.
Lúc anh đem bài tập cô giao đưa đến trước mặt, Mạnh Thính ở phòng 101 trợn tròn mắt nhìn.
Ngay trước mặt anh, cô đưa mắt nhìn lần lượt từng thứ một. Hơn mười đề bài, cô ôn cho anh hai câu nhỏ, những câu còn lại cô không đề cập đến đều sai bét hết.
Giang Nhẫn: “…”
Mạnh Thính cũng không tức giận, ngồi cùng với anh tìm ra nguyên nhân, cô chỉ chỉ đề thứ hai: “Cái này tương tự với bài mà chúng ta từng làm qua, anh còn nhớ không?”
Giang Nhẫn nhớ mới là lạ.
Mạnh Thính nói lại với anh lần nữa.
Anh nhíu mày, nghe rất chăm chú.
Nhưng rốt cuộc vì không có nền tảng, rất nhiều chỗ cái hiểu cái không. Mạnh Thính đều đã đem hết căn bản của cấp hai để bổ sung lỗ hổng kiến thức cho anh, đến cả chính Giang Nhẫn cũng không biết anh rốt cuộc là có biết hết chưa nữa.
Sắp kết thúc buổi tự học tối thì trời liền đổ mưa.
Mạnh Thính nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết vì sao lại nhớ đến giấc mơ kia. Chiếc dù kia mang theo khói bụi, còn có cảnh tượng anh đuổi theo cô trong màn mưa, hét khàn cả giọng.
Mùa hè nhiều mưa, thời tiết rất dễ dàng thay đổi.
Trong lớp học truyền đến tiếng hoan hô: “Trời mưa rồi!”
Giang Nhẫn nhìn màn mưa bên ngoài, tâm tư khẽ rạo rực.
“Có mang theo dù không?”
Mạnh Thính không mang, rõ ràng ban ngày vẫn còn ánh nắng mặt trời chói chang như thế, nên không ai nghĩ đến khi đêm xuống trời sẽ đột nhiên mưa to như vậy.
Còn kèm theo tiếng sấm sét khẽ lóe lên nữa.
Bình thường trong tình huống thế này, trường học sẽ cho học sinh ngoại trú về nhà sớm, vậy nên đám học sinh mới phấn khích đến vậy. Giang Nhẫn nói: “Vậy em về bằng cách gì?”
Mạnh Thính đáp: “Đợi mưa tạnh dần rồi thì về, trạm xe buýt cũng không xa.”
Kết quả chờ đến khi tiếng chuông tan học vang lên, những tia sét lấp lóe trên bầu trời đêm, mưa vẫn không hề nhỏ đi chút nào.
Mạnh Thính thật rất phiền muộn.
Bây giờ đang là mùa hè, không thể giống mùa thu mà mang theo áo khoác bên mình. Cô thấy giấc mơ đêm qua quả là đoán trước sự việc, nói nôm na chính là giấc mơ xui xẻo.
Điện thoại di động của Giang Nhẫn vang lên, anh lấy ra nhìn.
Là tin nhắn Hạ Tuấn Minh gửi đến: [ Anh Nhẫn, anh đang ở Thất Trung hả? Có cần em lái xe anh đến không? ]
Đám người bọn họ đều không có ở trường học, đều đang buông thả ở bên ngoài.
Ngón tay Giang Nhẫn lướt nhanh trên bàn phím: [ Không cần. ]
Anh chờ đến khi ngọn đèn trên lầu dạy học chuẩn bị tắt, nói với Mạnh Thính: “Đi thôi cô giáo nhỏ, về thôi.”
Mạnh Thính cũng biết chờ đợi cũng không phải là cách hay, Thư Dương không thấy cô về, Thư ba ba rất có thể vẫn còn ở chỗ làm.
Cô đành phải đi theo Giang Nhẫn rời khỏi phòng học 101.
Giang Nhẫn khóa chặt cửa, rồi liếc nhìn cô một cái, bắt đầu cởi áo thun của mình ra.
Mạnh Thính mơ hồ đoán được anh chuẩn bị giở trò gì đó, da đầu tê cả lên: “Anh làm cái gì đó!”
Anh ‘chậc’ một tiếng: “Đưa em về nhà chứ sao.”
Anh cũng chỉ có chút quần áo vậy thôi.
Động tác của Giang Nhẫn rất thành thạo, cởi nhanh áo thun ra, cơ bắp thiếu niên rắn chắc, đường cong cánh tay mạnh mẽ cứng cáp, còn có cơ bụng tám múi. ( aaa sao mà nhiều vậy~~~)
Phần eo hẹp của anh đi xuống dưới, nhìn qua tràn ngập sức sống. (≖‿≖✧) (>////<)
Giang Nhẫn đem áo che lên đỉnh đầu cô: “Được rồi, đi thôi.”
Khuôn mặt Mạnh Thính đỏ ửng: “Tôi không cần cái này, anh mau mặc quần áo đàng hoàng được không vậy?” Cô muốn kéo áo trên đầu mình xuống.
Anh đè lại không cho phép, bá đạo nói: “Làm gì đó, còn chê anh nữa à, lâu lắm rồi ông đây không có hút thuốc đấy nhé, quần áo mỗi ngày đều thay, rất sạch sẽ.”
Mạnh Thính nói: “Không phải vậy, không có chê anh.” Trên áo của anh có mùi hương, cũng không phải thơm mà là mùi hoóc-môn nam tính mạnh mẽ.
Sao cô có thể được bảo hộ trong lớp áo của anh mà cùng anh chạy trong mưa được chứ? Như vậy thật ngốc nghếch, áo chỉ có thể che được tóc, trên thân chẳng phải sẽ ướt nhẹp hết sao?
Anh cao hơn cô, cô vừa mới liếc mắt đã thấy ngay lồng ngực rắn chắc.
Anh không thấy xấu hổ sao?
(*liêm sỉ gì tầm này nữa Thính Thính ơi~)
Mạnh Thính giảng đạo lý cho anh nghe: “Cái này thì không cần đâu, mưa to quá, cũng phải ướt cả người thôi.”
Anh đè lại bàn tay làm loạn của cô: “Mẹ nó, em nghe lời chút đi có được không.”
Anh dùng áo che lại cái đầu nhỏ của cô, Mạnh Thính bị bọc đến nổi chỉ chừa lại đôi mắt, anh là cái đồ bệnh thần kinh.
Anh hung dữ nói: “Anh nói được là được.” Sau đó lôi kéo cô chạy.
Mạnh Thính tức chết rồi. Vừa chạy được mấy bước, quần áo quả nhiên bị ướt, dính chặt vào eo, tia sét chiếu sáng bầu trời. Mạnh Thính rất muốn đánh chết cái tên chết tiệt này: “Tôi đã nói không cần rồi, anh còn không tin. Buông tôi ra.”
Giang Nhẫn không buông, nước mưa rơi xuống từ trên bả vai của anh.
Bàn tay nắm chặt lấy tay cô cực kì nóng.
Anh vẫn còn nhớ rõ lúc trước cai thuốc là bởi vì trên người dính toàn mùi khói thuốc lá.
Xung quanh chỉ có tiếng mưa nhưng anh lại thấy sung sướng vô cùng.
Anh làm được rồi.
Thật sự không còn hút thuốc lá nữa rồi.
Chiếc áo thun sạch sẽ được khoát lên người cô sẽ không còn mùi thuốc nữa, là anh đã chịu đựng và khó chịu vô cùng để đổi lấy. Cai thuốc lá đối với một kẻ nghiện như anh thật không dễ dàng chút nào, giống như bệnh của anh vậy, nhưng giờ phút này đây anh tin chắc rằng bệnh của mình có thể từ từ tốt hơn.
Chỉ cần có cô bên cạnh.
Mạnh Thính vẫn còn giãy giụa, giọng nói của cô mang theo sự buồn bực: “Không được kéo tôi, tự tôi có thể đi được.” Cô giận dữ, “Nếu anh không chịu buông tôi ra, cuối tuần này sẽ cho anh làm ba mươi đề toán.”
Giang Nhẫn không nhịn được cười, mẹ nó.
Ba mươi đề toán cơ đấy.
Anh quay người lại.
Lồng ngực trần trụi của thiếu niên đập vào mắt cô, anh tiến lại gần, vành tai cô đỏ bừng, kéo lớp áo xuống che kín hai mắt mình.
“Em cho rằng anh thật sự muốn thi đại học hay sao hả Mạnh Thính?”
Chẳng lẽ không đúng sao?
Cô không còn nhìn thấy gì, xung quanh đều là hương vị của anh.
“Anh không thích trường học, không thích học bổ túc, không thích học hành, cũng không muốn thi đại học.”
Cô chớp mắt vài cái.
Từ nhỏ đến lớn cô đều ngoan ngoãn vâng lời, không thể nào hiểu được anh vì cái gì mà không thích. Nếu như không thích thì tại sao còn muốn học làm gì?
Anh giật lấy lớp áo trên đầu cô, trong màn đêm lộ ra một đôi mắt ướt đẫm ngượng ngùng.
Trong đôi mắt anh mang theo ý cười: “Mấy cái đề kia của em, ông đây đều không biết gì hết.”
Cô có hơi mơ hồ. Cũng không biết anh làm thế nào nghiêm túc như vậy, lúc nào cũng thế. Trang giấy làm bài mỗi lần đều viết đầy trên đó, trước đó thậm chí cô còn cảm thấy anh thật đáng thương, sao mà có người đần như vậy, dạy thế nào cũng không hiểu nổi.
Giang Nhẫn cười: “Em nói xem vì cái gì mà anh phải hao tốn thời gian mấy tiếng để mù mờ làm bài tập thế hả?”
Trái tim Mạnh Thính đập liên hồi.
Nước mưa làm ướt hàng mi dài của cô, anh nhẹ nhàng lau đi: “Bởi vì chỉ có làm thì lần tiếp theo mới được gặp em.”