Phiên ngoại 2: Cố Thư x Cố Duyên Tu

Editor: Lemon

Sau đó nữa, Cố Thư cũng không biết làm sao lại cùng Cố Duyên Tu ngủ một giấc.

Chờ khi cô tỉnh lại người đàn ông đó vẫn còn ở đây.

Cố Thư giật giật cơ thể, toàn thân càng không thoải mái, cổ tay cô hơi đỏ, là bị người nào đó nắm chặt mà ra.

Nhớ đến những động tác lúc đó, còn có mồ hôi trên người anh chảy xuống, cùng với hô hấp của anh bên tai cô, Cố Thư liền cảm thấy hoảng.

Giờ này khắc này, cô rất muốn tiếp tục giả làm đà điểu, tìm một hố cát chui đầu vào.

Nhưng không được.

Trên sô pha cách đó không xa, người đàn ông đang nhắm hờ mắt ngồi ở chỗ kia.

Cố Thư hơi động đậy cơ thể, Cố Duyên Tu liền ngẩng đầu nhìn sang, giọng nói trầm thấp “Tỉnh rồi?”

Cố Thư “……”

Cô lại chui vào trong chăn.

Một lát sau, cô nghe được tiếng bước chân càng ngày càng gần.

Cố Duyên Tu ngồi ở một bên, một tay ôm người từ trong chăn ra, lúc này trên người Cố Thư đang mặc áo ngủ không biết từ chỗ nào ra.

Cô chần chừ một chút, ngẩng đầu lên nhìn anh.

“Anh……”

Cố Duyên Tu duỗi tay, vén đầu tóc lộn xộn của cô ra sau tai, thấp giọng hỏi “Cảm giác thế nào?”

Cố Thư “……”

Cô không hé răng.

Cố Duyên Tu nhìn chằm chằm cô một lát, vừa định nói gì đó Cố Thư đã giành nói trước.

“Anh Duyên Tu, anh không cần cảm thấy có lỗi đâu, chuyện này không trách anh.” Cô nhanh chóng nói “Là do em, anh cũng biết là do em lừa anh vào khách sạn trước, cho nên chúng ta hiện tại xem như thanh toán xong.”

Vừa dứt lời, trong phòng yên tĩnh thật lâu.

Lâu đến nỗi Cố Thư thiếu chút nữa cho rằng anh đã đi rồi.

Bỗng dưng Cố Thư nghe thấy được tiếng nghiến răng nghiến lợi.

“Thanh toán xong?”

“Cái gì gọi là thanh toán xong?”

Cố Thư “Chính là ——”

Cô vừa ngẩng đầu, Cố Duyên Tu liền cúi đầu hôn xuống, hung ác vô cùng, giống như là muốn nuốt luôn cô vào bụng vậy.

Cố Thư ưm một tiếng…… Suy nghĩ hoàn toàn rối loạn.

Đến cuối cùng, cô chỉ nhớ rõ Cố Duyên Tu đưa cô về chung cư của Thẩm Mộ Xuy, còn nói.

—— bọn họ sẽ không có kết thúc, cũng đừng nghĩ thanh toán xong.

——nếu cô đã trêu chọc anh thì đừng tưởng toàn thân mà lui.

Lúc Thẩm Mộ Xuy về đến nhà, Cố Thư đang nằm trên sô pha giả chết.

Cô vươn tay chọc chọc gương mặt Cố Thư.

Cố Thư thần sắc uể oải mở mắt ra nhìn cô, vẻ mặt túng dục vô độ.

“Về rồi à?”

Thẩm Mộ Xuy gật đầu “Tớ có mua cơm cho cậu, anh Duyên Tu nói cậu không chịu ăn cơm, ăn một chút nhé?”

Cố Thư “…… Không ăn.”

Cô ấm ức nói “Đàn ông chú.”

Thẩm Mộ Xuy cười “Là do cậu trêu chọc người ta trước, bây giờ còn ghét bỏ?”

Cô nhìn về phía Cố Thư “Kể tớ nghe một chút được không?”

Cố Thư liếc cô, cuối cùng vẫn không nhịn được đem những chuyện Cố Duyên Tu làm với mình từ đầu tới đuôi kể hết ra.

Thẩm Mộ Xuy trợn tròn mắt, khó có thể tin nhìn cô “Lợi hại vậy à?”

Cô chớp chớp mắt “Anh Duyên Tu ……mạnh tay với cậu vậy sao?”

“Cậu nói đi?”

Thẩm Mộ Xuy nghĩ nghĩ “Vậy không phải cậu nên vui sao?”

“Tớ mắc gì vui?”

Thẩm Mộ Xuy nghiêm túc nói “Khoảng thời gian trước, cũng không biết là ai ở đây mạnh miệng nói thích Cố Duyên Tu trói cậu, như vậy không phải đúng ý cậu rồi sao.”

Thẩm Mộ Xuy nói, tắc lưỡi “Nhưng mà nhìn không ra nha, anh Duyên Tu thoạt nhìn lịch sự văn nhã, lại mạnh tay như vậy?”

“Quả nhiên, tổng tài bá đạo vẫn là tổng tài bá đạo.”

Cố Thư “……”

Đột nhiên không muốn người chị em này nữa phải làm sao bây giờ.

Hai người đối diện nhìn nhau, Thẩm Mộ Xuy cười cười, duỗi tay ôm cô an ủi vài giây.

“Cậu đừng bi quan như vậy xđược không?”

“Vậy cậu muốn tớ làm sao bây giờ?”

Thẩm Mộ Xuy nghĩ nghĩ, nghiêm túc phân tích “Thật ra tớ cảm thấy anh Duyên Tu không phải không có tình cảm với cậu.”

Cố Thư “……Ồ, tình cảm anh trai em gái sao, tớ biết.”

“Không phải.”

Thẩm Mộ Xuy ý vị sâu xa nhìn cô “Tình cảm anh trai em gái mà có thể lăn lộn cậu chết đi sống lại? Uống say không nói, lúc tỉnh táo cũng như vậy?”

Cố Thư “……”

“Còn nữa ——” Thẩm Mộ Xuy cười cười, làm người đứng xem nói “Cố Duyên Tu trước giờ cho dù xã giao cũng không uống say, anh ấy lại cùng cậu làm ra loại chuyện này sao?”

Thấy Cố Thư muốn mở miệng phản bác, Thẩm Mộ Xuy lập tức nói “Đừng cắt ngang lời tớ, cậu đừng nói không có, chỉ dựa vào giá trị con người cùng diện mạo cùng với dáng người của Cố Duyên Tu, phụ nữ tre già măng mọc chạy theo anh ấy nhiều đếm không xuể, tại sao cố tình lúc uống say lại xảy ra quan hệ với cậu?”

Nhìn bộ dáng Cố Thư trầm mặcx.

Thẩm Mộ Xuy nhướng mày nói “Tự cậu suy nghĩ lại đi, tớ cũng không muốn lắm lời, nhớ ăn cơm đó, tớ đi ngủ đây.”

“……Ờ.”

Từ đó về sau, Cố Thư cùng Cố Duyên Tu không thể hiểu được liền có một tầng quan hệ đặc thù.

Cô sẽ không chủ động đi tìm Cố Duyên Tu, nhưng chỉ cần Cố Duyên Tu có thời gian sẽ chạy sang chỗ cô.

Tự nhiên mà vậy, hai người trộn lẫn không biết bao nhiêu lần.

Mãi đến khi Cố Thư về nước.

Sau khi Cố Thư về nước, Cố Duyên Tu không về cùng.

Rốt cuộc núi cao hoàng đế xa, nếu anh đã trở lại, trong nước không biết có bao nhiêu đôi mắt đang nhìn chằm chằm anh đâu.

Cố Thư có được thời gian thả lỏng, nhưng đồng thời cũng giống như mất một thứ gì đó rất quan trọng.

Cô cùng Cố Duyên Tu thỉnh thoảng có liên lạc nhau, nhưng đã không còn cảm giác thân mật như trước kia.

Lại sau đó Cố Thư tự tìm việc cho mình làm, mỗi ngày chụp ảnh, danh tiếng càng lúc càng cao, tuy rằng vẫn mê chơi như trước nhưng không còn là cô gái chỉ dựa vào gia đình nuôi.

Thẩm Mộ Xuy cũng về nước, mà Cố Duyên Tu……Vẫn không về.

Có đôi khi Cố Thư hy vọng Cố Duyên Tu về sớm một chút, có đôi khi lại nghĩ, về trễ chút cũng được.

Ít nhất cô sẽ có càng nhiều thời gian suy nghĩ đoạn quan hệ của hai người tương lai sẽ phát triển thế nào.

Cô núp trong chăn suy tư.

Kỳ thật…… cô vẫn muốn Cố Duyên Tu nhanh nhanh trở về.

Cố Thư hoài nghi bản thân xuất hiện ảo giác, người mình nghĩ tới trước khi ngủ hình như xuất hiện ở trong nhà cô, còn ở trong phòng ngủ của cô nữa.

Thậm chí……

Cô lắc lắc cổ tay mình, bị trói tại chỗ không thể động đậy.

Cô ngẩng dầu, nương ánh sáng mỏng manh nhìn về phía người tới.

Cố Duyên Tu cúi đầu, hôn xuống môi cô, sau khi cảm nhận được động tác của cô người đàn ông dùng giọng nói khàn khàn hỏi “Tỉnh rồi?”

Cố Thư “……”

Anh hôn lên đôi mắt đang run run của cô, thấp giọng nói “Cũng nên tỉnh rồi.”

Cố Thư “Anh trở về khi nào?”

Cố Duyên Tu tựa hồ là sửng sốt, quấn quýt lấy đầu lưỡi cô giọng không rõ ràng nói: “Em đoán đi.”

“……”

Đoán cái rắm.

Cố Thư còn chưa kịp suy nghĩ kỹ đã bị những cảm giác kỳ lạ đánh sâu vào, cứ như vậy cả ngày cô không thể phát ra một câu nói hoàn chỉnh.

Cô giống như cá nằm trên thớt, mặc người ta lăn qua lộn lại.

Mãi đến khi cô  “Hơi thở thoi thóp”.

Mấy ngày kế tiếp, Cố Thư không có cách nào bước ra khỏi phòng.

Cố Duyên Tu giống như là một tên bi3n thái, như Cố Thư mong muốn cùng cô chơi ——y.

Hơn nữa, là đủ loại.

Những suy nghĩ trong đầu trước kia của cô, Cố Duyên Tu đều cho cô thử hết một lần.

Lúc bị lăn lộn, Cố Thư nghĩ.

Trước kia nhất định là đầu óc cô bị nước vào rồi mới có thể cảm thấy rất thú vị rất vui, thậm chí khi đó còn nghĩ…… Cố Duyên Tu trông văn nhã bại hoại như vậy, có thể làm anh lay động nhất định sẽ rất k1ch thích.

Hiện tại mà xem.

Thật sự ——cmn k1ch thích.

Cố Thư cô chịu không nổi!!!

Cố Thư chạy.

Sau khi Cố Duyên Tu nghe được tin tức nhưng thật ra không có phản ứng gì quá lớn

Nhịn nhiều ngày như vậy, dựa theo tính cách của cô chạy trốn là đương nhiên.

Anh thần sắc tự nhiên trả lời một tiếng, nhìn về phía trợ lý “Không có việc gì, ra ngoài đi.”

Vừa mới nói xong, cửa văn phòng bị người ta gõ gõ.

Cố Duyên Tu ngẩng đầu nhìn, là anh họ Cố Thư.

“Bận không?”

Cố Duyên Tu hỏi lại “Cũng bình thường, có chuyện gì không?”

Cố Cảnh nhìn anh “Cậu nói đi?”

Cố Duyên Tu híp mắt, bảo trợ lý ra ngoài trước.

Trong văn phòng vô cùng an tĩnh, Cố Cảnh lắc lắc cổ, hếch cằm về phía anh “Cậu đứng dậy.”

Cố Duyên Tu “……”

Anh mới vừa đứng lên, cả người còn chưa kịp phản ứng Cố Cảnh đã vung nắm đấm sang.

Cố Duyên Tu lảo đảo một chút, suýt nữa té ngã.

Anh còn chưa đứng vững, Cố Cảnh lại vung nắm tay thứ hai sang.

Ngoài văn phòng, một đám trợ lý nghe thấy tiếng ẩu đả mà sửng sốt.

“Cái này……là có chuyện gì vậy?”

Tổng trợ lý nghĩ tới chuyện của Cố tổng cùng Cố tiểu thư, ho một tiếng nói “Không có chuyện gì đâu, mọi người giản tán đi làm chuyện của mình đi.”

Hắn chần chừ một chút, gọi điện cho bác sĩ riêng của Cố Duyên Tu, bảo người tới đây trước phòng ngừa vạn nhất.

Nhưng mà, hắn đã xem thường Cố Cảnh rồi.

Cố Cảnh tuy xúc động, nhưng mỗi một quyền đều không đánh vào chỗ hiểm, ít nhất đối với Cố Duyên Tu đã từng tập võ chỉ là bị thương ngoài da.

“Đánh trả đi!”

Cố Duyên Tu kéo kéo môi, dùng ngón tay lau đi vết máu trên khóe miệng “Không thích.”

Cố Cảnh nghiến răng nghiến lợi, hung hăng cho anh một đấm.

“Cậu trêu chọc ai cũng được, tại sao lại đi trêu chọc Cố Thư?”

Cố Duyên Tu không hé răng.

Đánh một hồi, Cố Cảnh buông cổ áo anh ra, hỏi lần cuối “Tôi hỏi cậu, sao lại là Cố Thư!”

Cố Duyên Tu trực tiếp nằm trên sàn.

Anh nhìn trần nhà, im lặng một lát sau mới cười cười “Đúng vậy, sao lại là Cố Thư.”

Rõ ràng, từ trước kia vẫn luôn xem cô như em gái.

Từ khi nào tình cảm đã lặng yên không một tiếng động biến chất, trở nên càng thêm tham luyến, càng thêm muốn càng nhiều.

Có thể là do cô gái nhỏ luôn dùng ánh mắt sùng bái nhìn anh, cũng hoặc là…… Khi nào, Cố Duyên Tu cũng không xác định.

Anh chỉ biết, ngày đó lúc vừa bước vào phòng khách sạn, hắn đã tỉnh lại.

Cố Thư làm cái gì, anh cũng biết, có men say, nhưng không đủ để làm anh phân không rõ mấy thứ kia.

Cố Cảnh thở d0"c, hung hăng đạp lên chân anh.

“Chuyện này tôi không để yên cho cậu đâu.”

Cố Duyên Tu cười khẽ, quay đầu nhìn hắn “Đánh còn chưa đủ?”

“Chỗ Cố Thư ……” Cố Cảnh nhìn anh “Cậu tốt nhất là cho một câu trả lời đi.”

“Ừ.”

Cố Duyên Tu hiểu rõ “Tiền đề là Cố Thư không chạy.”

Cố Cảnh “……Vậy không phải là do cậu tự tìm lấy?”

Cố Duyên Tu cũng không giải thích nhiều.

Anh lười biếng mà ngồi dậy, không chút nào để ý vết thương trên mặt cùng trên người mình, ngẩng đầu nhìn Cố Cảnh, nói một câu “Nếu không phải Cố Thư, thì cũng sẽ không có người khác.”

Cố Cảnh hơi ngây ra.

Hắn cúi đầu, thật sâu nhìn anh, kéo kéo khóe môi rồi bỏ đi.

“Lời này cậu nói với tôi cũng nói vô dụng.”

Đến buổi tối Cố Thư mới biết được Cố Duyên Tu bị Cố Cảnh đánh.

Cô ngước mắt nhìn người nói chuyện “Cậu nói cái gì?”

Người nọ dừng một chút “Anh Cảnh cùng anh Duyên Tu không biết có phải cãi nhau hay không, tớ nghe nói anh Cảnh chạy tới công ty đánh anh Duyên Tu một trận, anh Duyên Tu mặt mũi bầm dập hết cả, nghe nói còn gọi bác sĩ tới nữa.”

Vừa mới nói xong, Cố Thư liền biến mất không thấy.

Sau khi đám người phản ứng lại, mọi người hai mặt nhìn nhau “……Có chuyện gì vậy nhỉ?”

Có người sửng sốt, nói “Các cậu nói xem, anh Cảnh ngoại trừ vì Cố Thư, còn vì ai mà đi đánh anh Duyên Tu sao.”

“Đúng vậy, hai người đó là anh em tốt mà.”

Mọi người “……”

Mẹ ơi, cẩu huyết dữ vậy hả??

Lúc Cố Thư về đến nhà, Cố Duyên Tu đang mở họp qua video.

Cũng không biết đầu óc Cố Duyên Tu làm sao, sau khi về nước cũng không về nhà mình ở, ngược lại cứ ở cái ổ nhỏ của cô.

Cô đẩy cửa ra, Cố Duyên Tu nghe tiếng động liền ngẩng đầu nhìn sang.

Hai người liếc nhau, Cố Thư híp mắt nhìn vết thương trên mặt anh.

Cố Duyên Tu ho một tiếng, nói với bên kia.

“Hôm nay tới đây thôi, tan họp.”

“Chuyện này về sau rồi nói.”

Không chờ mọi người kịp phản ứng lại, Cố Duyên Tu đã tắt video.

“Sao đã về rồi?”

Cố Thư “Đây là nhà em sao em lại không thể trở về.”

Cô mím môi, nhìn Cố Duyên Tu “Sao mặt anh bị thương?”

Cố Duyên Tu cười “Không phải em biết rồi sao?”

“Sao Cố Cảnh đánh anh?”

Cố Duyên Tu nhìn chằm chằm cô một lát, đứng dậy bước tới.

“Em nghĩ sao.”

Cố Thư cúi đầu, nhìn mũi chân hai người sắp chạm vào nhau, thẹn quá thành giận nói “Sao em biết được.”

Cố Duyên Tu duỗi tay, khó có khi ôn nhu xoa xoa tóc cô.

“Ừm, vì em.”

Cố Thư “……Ồ.”

Cô ngẩng đầu nhìn Cố Duyên Tu.

“Anh có đánh trả không?”

“Không có.”

Cố Duyên Tu kéo cô đến sô pha trong phòng khách ngồi xuống, thấp giọng nói “Không có tư cách đánh trả.”

Cố Thư buột miệng thốt ra “Sao anh không có tư cách đánh trả?”

Nghe vậy, Cố Duyên Tu nhướng mày “Anh đánh anh vợ tương lai, như vậy không được lắm?”

Cố Thư “……”

Cô sửng sốt, kinh ngạc không thôi nhìn anh “Anh nói cái gì?”

Cố Duyên Tu thong thả ung dung lặp lại một lần.

Cố Thư lúc này cuối cùng cũng nghe rõ.

“Anh——”

Cố Duyên Tu một tay kéo cô gái vào lòng, thấp giọng nói “Vẫn chưa nói với em, đêm đó anh không uống say.”

Cố Thư “…… Vậy anh——” Cô nhướng mày “Cố ý?”

Khóe miệng Cố Duyên Tu ngậm cười “Không phải.”

Anh dừng một chút, nhỏ giọng nói “Chỉ muốn nhìn xem, em với anh có phải tâm linh tương thông không.”

Cố Thư nghe những lời này còn chưa suy nghĩ kịp.

Chờ cô phản ứng lại Cố Duyên Tu đã gật đầu thừa nhận.

“Nếu không phải em, sao anh lại giấy.” Anh cúi đầu, hôn lên khóe môi cô nói “Xin lỗi, vẫn luôn không nói với em, cái này có hơi mất mặt.”

“Tâm tư anh đối với em, so với em đối với anh càng lâu hơn.”

Không phải một năm hai năm, là nhiều năm trước cũng đã có suy nghĩ không chính đáng.

Cố Thư bị hôn đến đầu váng mắt hoa, đến cuối cùng cô giống như cũng không biết nên đáp lại như thế nào.

Hình như —— như vậy là tốt nhất.

Người này vốn chính là cô vẫn luôn tâm tâm niệm niệm muốn bắt lấy.

Trước kia vẫn luôn cho rằng là do cô có suy nghĩ bất chính với anh, anh chỉ xem cô như em gái, cho nên mới vẫn luôn quật cường không chịu bỏ xuống mặt mũi.

Cô ưm một tiếng, ngay lúc Cố Duyên Tu áp xuống liền nắm lấy áo anh nói “Anh đồng ý chuyện này với em đi.”

“Hử?”

“Vính viễn đối xử tốt với em.”

Cố Duyên Tu rất biết nghe lời đồng ý “Được.”

“Nếu anh làm chuyện có lỗi với em——”

Cố Thư híp mắt “Em sẽ làm anh thân bại danh liệt.”

Cố Duyên Tu gật đầu, hôn lên mắt cô, trịnh trọng đáp “Được.”

Tác giả có lời muốn nói.

Chủ yếu là này hai người quá dám, hoàn cảnh jj đặc thù, cũng không dám viết nhiều~~ liền viết đến đây thôi. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, cũng cảm ơn mọi người đã thích ‘tháng đổi năm dời’, hy vọng tôi cũng có thể vẫn luôn đồng hành cùng mọi người, tháng đổi năm dời, yêu yêu!!