Trên khuôn mặt anh toát ra vẻ kiên nghị hào sảng, cho dù chỉ ngồi yên một chỗ rồi khẽ cau mày nhưng vẫn có thể toát ra phong thái cực kỳ kiên quyết.

Du Ánh Tuyết nhìn anh đến ngây người.

Từ trước đến nay, lúc nào anh cũng cẩn thận như vậy.

Anh ngẩng đầu lên thì thấy cô đang nhìn mình, bắt gặp đôi mắt mơ màng của cô nên cũng nhìn lại bằng ánh mắt sâu thăm thẳm: "Sao em đã tỉnh lại rồi?” Anh vừa nói vừa liếc nhìn đồng hồ đeo tay.

"Đói quá nên cháu tỉnh lại.”"Đã dặn nhà bếp chuẩn bị đồ ăn chưa?”"Cháu dặn rồi." Du Ánh Tuyết gật đầu một cái.

Kiều Phong Khang đặt cái bút máy Parker màu đen trên tay xuống rồi ngoắc tay với cô: "Qua đây.”Trong màn đêm, giọng nói của anh cực kỳ trầm thấp và dễ nghe.

Âm thanh ấy vang vọng khắp căn phòng, len vào trái tim ngây thơ non trẻ của Du Ánh Tuyết.

Cô nghe lời, đứng dậy đi về phía anh một cách ngoan ngoãn.

Từ đầu đến cuối, ánh mắt cô vẫn luôn nhìn anh không rời, cô đi vòng qua bàn đọc sách rồi đi đến bên cạnh anh.

Anh dùng một tay ôm lấy eo cô rồi khẽ kéo cô ngồi trên đùi mình.

Hai người cứ thân mật như vậy.

Mới vài ngày ngắn ngủi trôi qua mà Du Ánh Tuyết đã quen với cảm giác thân mật này rồi, thậm chí cô còn muốn nhiều hơn nữa.

Thực sự thì cô không thể kiềm chế bản thân mà khao khát một vòng tay ấm áp như vậy.

"Đã đỡ hơn chút nào chưa?” Kiều Phong Khang vừa hỏi vừa giơ tay sờ lên trán cô.

Du Ánh Tuyết từ từ nhắm hai mắt lại, cảm nhận nhiệt độ từ lòng bàn tay anh truyền tới.

Ổn rồi, nhiệt độ đã giảm xuống nhiều rồi.

Kiều Phong Khang thở phào một tiếng.

"Sao tự nhiên em lại bị sốt vậy?” Anh hỏi.

Mặc dù sắc mặt Du Ánh Tuyết đã tốt lên rất nhiều rồi nhưng cô vẫn còn hơi yếu.

Nghe anh hỏi như vậy thì cô cứ vô thức nhớ đến chuyện của Minh Đức nên đột nhiên trái tim cô hẫng một nhịp, hai mắt thì tối sầm lại.

Cô đặt cằm lên vai anh, im lặng không nói gì cả.


"Sao thế?” Kiều Phong Khang cảm nhận được dường như tâm trạng cô không được tốt lắm.

Bàn tay anh đặt lên cái gáy nhỏ nhắn, mềm mại của cô một cách nhẹ nhàng, anh muốn kéo cô ra.

Mặt Du Ánh Tuyết dán lên cổ của anh, cô lắc đầu khe khẽ, không chịu để anh nhìn mình mà chỉ cúi thấp đầu rồi nói: "Cháu không đi đâu cả, cháu vừa mới từ bệnh viện về.”"Chỉ là...!cháu thấy Minh Đức vẫn đang hôn mê bất tỉnh, còn dì Vân thì vất vả như vậy nên cháu cảm thấy hơi khó chịu.

Mới chỉ hai ngày thôi mà dì ấy đã tiều tụy đi nhiều rồi...”"Để mai tôi đi cùng em đến bệnh viên khuyên nhủ chị ấy, để chị ấy nghỉ ngơi cho thật tốt.”Kiều Phong Khang biết rõ là Du Ánh Tuyết thực sự lo lắng cho Minh Đức nên mới tin lời cô một cách dễ dàng như vậy.

Du Ánh Tuyết gật đầu một cái rồi khẽ nhướng mi, bên sườn mặt toát ra vẻ quyến rũ khiến người ta yên tâm của anh thu gọn hết trong đáy mắt cô.

Trái tim khẽ động đậy, cô bỗng dang hai tay ôm lấy cổ anh một cách âu yếm.

Kiều Phong Khang bỗng ngẩn người, trong lòng thoáng rung động.

Anh rũ mi rồi nheo mắt lại: "Tối nay em sao vậy?”Cánh tay dài của anh ôm cô càng chặt hơn khiến cơ thể hai người không còn một kẽ hở.

Anh có thể cảm nhận được sự phụ thuộc và lưu luyến của cô dành cho mình vào lúc này.

Cô gái nhỏ này đã từng sợ hãi, chống đối và thậm chí là chán ghét anh đến mức nào..

"Dì Lý nói với cháu là chú đã rất lo lắng, cháu...” Du Ánh Tuyết nhẹ nhàng nói
Đôi môi hồng hào, căng mịn khẽ lướt qua da cổ anh.

Bầu không khí lúc này hơi nóng lên, yết hầu của anh căng lại.

Anh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt sâu thăm thẳm: "Vậy thì sao?”"Nên cháu muốn cảm ơn chú.”"Ôm tôi là hành động thể hiện sự cảm ơn của em đấy à?”Cô vùi mình vào vai anh rồi gật đầu.

Tâm trạng của Kiều Phong Khang rất tốt, anh nắm cằm cô rồi nâng mặt cô lên.

"Em coi tôi là trẻ con sao? Hay thấy tôi giống bảo mẫu hả?”Giọng nói của anh bị đè nén cực thấp, ánh mắt anh vẫn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia.

Cảm nhận được hơi thở dồn dập của Du Ánh Tuyết, anh có cảm giác như bản thân đang bị xoáy sâu vào.

Một lúc lâu sau cô mới hỏi: "Vậy nếu không phải cảm ơn như thế này thì cháu phải làm gì?”Kiều Phong Khang không còn kiên nhẫn nên dùng hành động để trả lời nữa, anh khẽ hôn lên môi cô.

Đột nhiên trên môi nóng lên, trong lòng Du Ánh Tuyết khẽ run rẩy, hai tay cô siết chặt lấy cổ anh theo bản năng.

Ngay cả lông mi cô cũng run rẩy đến kịch liệt.

Mặc dù số lần hai người họ hôn môi không hề ít, nhưng lần nào cũng khiến trái tim cô phải run lên bần bật.

Nụ hôn khiến hô hấp của hai người càng lúc càng nặng nề.


Anh hôn đến mức dường như Du Ánh Tuyết đã rơi vào mê loạn, cơ thể cô dần dần mềm oặt ra.

Tay anh không tự chủ được mà mò vào trong áo ngủ của cô.

"Đau quá...” Cô kêu lên một tiếng, đau đến mức đầu óc tỉnh táo lại một chút, cô vội vàng nắm tay anh lại.

Cô trừng mắt nhìn anh một cách tủi thân, trong mắt dâng lên vệt nước.

Anh bị lửa tình làm cho đầu óc trở nên mê muội nên quên mất là cô vừa mới cạo gió ở sau lưng.

"Vậy chúng ta đổi chỗ khác." Giọng nói trầm thấp, gợi cảm của anh khẽ thay đổi.

Anh lại hôn lên môi cô một cách âu yếm thêm lần nữa, bàn tay lại từ từ lần mò lên phía trên.

Anh cởi một vài cúc áo ngủ trước ngực cô ra rồi vùi đầu vào trong đó.

Hai tay Du Ánh Tuyết đặt trên vai anh giống như đang từ chối nhưng cơ thể cô không cưỡng lại được mà mềm oặt ra, cô híp đôi mắt ẩm ướt đầy nước mắt của mình lại.

Cô cảm thấy hơi khó chịu, đáng nhẽ ra cô không nên để anh kiểm soát cơ thể của mình một cách dễ dàng như vậy mới phải, cô đâu phải người phóng túng như vậy chứ.

Nhưng...!bắt đầu từ khi nào mà cô không thể từ chối anh được nữa rồi?"Cậu chủ, cô Ánh Tuyết, tôi mang...”Đúng lúc hai người đang chìm đắm trong ý loạn tình mê thì đột nhiên cửa phòng đọc sách bị đẩy ra, cô giúp việc trẻ tuổi bưng bát cháo đi vào.

Vừa nhìn thấy cảnh bên trong phòng, tất cả từ ngữ của cô ta đều tắc lại trong cổ họng.

Cảnh này...!hình như có hơi tươi mát.

"Ai cho phép cô vào đây mà không gõ cửa?” Kiều Phong Khang quát lên một tiếng, trên mặt tràn ngập vẻ ác liệt.

Ánh mắt lạnh như băng của anh nhìn thẳng vào người giúp việc, lạnh lẽo như băng tuyết ngày đông khiến cô ta rùng mình một cái.

"Xin lỗi, tôi xin lỗi cậu chủ...” Người giúp việc liên tục nói lời xin lỗi, bát cháo trong tay cô ta suýt thì rơi xuống đất.

Mặt cô ta lập tức đỏ bừng, trái tim trong lồng ngực đập mạnh liên hồi, cô ta vội vàng lui ra ngoài rồi đứng chờ ở cửa.

Du Ánh Tuyết đỏ bừng mặt vì xấu hổ rồi trừng mắt nhìn anh bằng vẻ luống cuống.

"Em trừng mắt nhìn tôi làm gì?” Đột nhiên bị người khác cắt ngang, đúng là tức quá mà!Kiều Phong Khang cúi đầu nhìn cô một cái, vẻ mặt lúc anh nhìn cô và vẻ mặt lúc anh nhìn người giúp việc kia rõ ràng là khác nhau một trời một vực, không còn vẻ tàn bạo như vừa rồi nữa.

Cưỡng ép bản thân kiềm chế lại ham muốn đang cháy hừng hực, anh giúp cô cài từng nút áo rồi nói bằng giọng khàn khàn: "Tôi nên trừng mắt nhìn em mới đúng.


Tối rồi còn không ngoan ngoãn nằm trong phòng ngủ đi, tự nhiên lại chạy đến phòng đọc sách dụ dỗ tôi làm gì hả?”Anh khẽ ngân âm cuối lên khiến cho câu nói thêm phần mờ ám.

Du Ánh Tuyết lẩm bẩm, đúng là oan quá mà!Cô chỉ là...!ừ thì...!thì đột nhiên cô nhớ anh quá nên mới chạy sang đây thôi mà, ai mà biết anh lại bộc phát thú tính ở đây chứ? Do anh không chịu phân biệt thời gian, không gian cho hợp lý chứ đâu phải do cô.

"Nếu chú không thích cháu ở đây thì cháu đi là được, từ nay cháu cũng sẽ không vào phòng đọc sách thêm một lần nào nữa." Cô chỉn chu lại quần áo rồi giả vờ tức giận, trượt xuống khỏi chân anh.

Kiều Phong Khang đứng lên, cánh tay dài ôm gọn cả người cô lại, bỗng chốc cô đã bị anh vây vào mép bàn.

Thân hình cao lớn của người đàn ông bao phủ toàn bộ cơ thể cô.

Từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt anh quét qua cái ghế xoay: "Ngoan ngoãn ngồi xuống, ăn hết bát cháo rồi đi ngủ.”Giọng nói phát ra cực kỳ trầm thấp.

Giọng nói anh vẫn luôn như vậy, không cho người khác có cơ hội xen vào giống như một mệnh lệnh, nhưng cũng lại giống như một sự dỗ dành.

Du Ánh Tuyết có cảm giác dường như càng ngày bản thân cô càng không có triển vọng gì cả.

Anh vừa nói như vậy, cô đã làm theo ngay lập tức.

Cô liếc anh một cái rồi ngoan ngoãn ngồi xuống ghế.

"Bưng cháo vào đây." Anh hướng về phía cửa rồi nói.

Du Ánh Tuyết ngồi trước bàn đọc sách, nhìn bóng lưng anh đến mức si mê.

Ánh sáng rực rỡ của ngọn đèn pha lê kéo dài thân người cao ngất của anh.

Bóng lưng được ánh sáng chiếu vào càng trở nên phẳng phiu, rộng rãi, tỏa ra sự mạnh mẽ khiến cho người ta có cảm giác an toàn.

Đến tận bây giờ, Du Ánh Tuyết vẫn không hiểu tại sao mà cô và anh..

Giữa hai người họ không chỉ đơn giản là mối quan hệ trên dưới theo vai vế trong nhà mà còn là khoảng cách dài tận mười hai năm..

Nếu nói khoảng cách thế hệ là ba năm thì giữa họ có những bốn khoảng cách thế hệ.

Cho nên mỗi khi nghĩ đến, cô vẫn cảm thấy mọi chuyện đều rất huyền diệu.

Người giúp việc bưng cháo vào rất nhanh.

Du Ánh Tuyết xấu hổ muốn trốn sau lưng Kiều Phong Khang, hai tay cô nắm lấy áo sơ mi của anh.

Có rất nhiều người muốn dùng chiêu tự lừa dối mình, nghĩ rằng chỉ cần mình không nhìn thấy đối phương thì chắc đối phương cũng sẽ không nhìn thấy mình đâu.

Kiều Phong Khang biết cô dễ xấu hổ nên anh đuổi người giúp việc ra ngoài ngay lập tức, anh tự bê bát cháo nóng hổi vào rồi đặt lên trên bàn đọc sách.

"Không cần trốn nữa." Anh dùng tay nhấc cái đầu nhỏ của cô ra ngoài: "Lại đây ăn cháo đi, đừng để bị đói, không lại phát sinh ra những bệnh khác đấy.”Lúc cửa phòng đọc sách đóng lại, Du Ánh Tuyết mới cẩn thận thò đầu ra ngoài.

Vẻ ngượng ngùng, xấu hổ đó của cô khiến Kiều Phong Khang cảm thấy rất đáng yêu.


Sau đó cô cầm thìa lên ăn cháo.

Kiều Phong Khang cầm tài liệu ngồi trên ghế sô pha nhìn cô, đôi chân anh duỗi ra thẳng dài miên man, thân hình nuột nà, kiều diễm.

Thỉnh thoảng anh sẽ ngẩng đầu lên nhìn cô, thấy dáng vẻ phồng miệng húp từng ngụm cháo lớn của cô thì anh cảm thấy rất vui.

Tình yêu chính là như vậy, phức tạp nhưng cũng thật giản đơn.

Không cần làm gì cả, chỉ cần nhìn nhau từ một khoảng cách ngắn như thế và lắng nghe nhịp thở của nhau.

Chỉ như vậy thôi cũng đủ làm anh cảm thấy hài lòng rồi
Không khí trong phòng đọc sách cứ êm dịu như vậy một lúc lâu.

Ngày hôm sau.

Du Ánh Tuyết phải đến bệnh viện từ sáng sớm, Kiều Phong Khang đích thân lái xe đưa cô tới đó.

Lúc hai người họ đến nơi, phía bệnh viện đặc biệt sắp xếp một phòng nghỉ cực kỳ sang trọng cho họ, bà cụ nhà họ Kiều và Kiều Vân Nhung cũng đã đến.

"Bà, bác cả.”Du Ánh Tuyết chào hỏi một cách ngoan ngoãn rồi đứng sánh vai cùng với Kiều Phong Khang.

Kiều Phong Khang cũng chào hỏi một lượt.

Bà cụ kéo hai người họ ngồi xuống.

Ánh mắt của Kiều Vân Nhung xẹt qua mặt hai người như đang muốn dò xét điều gì.

Du Ánh Tuyết không biết ánh mắt đó của bà ta là có ý gì nhưng cô vẫn cảm thấy bất ổn trong lòng nên bất giác siết chặt hai tay đang đặt trên đùi trong vô thức.

Ánh mắt cô lại càng không dám nhìn thẳng vào Kiều Phong Khang vì cô sợ để lộ điều gì đó.

nhé!
Trong lúc cô đang cảm thấy cực kỳ căng thẳng thì bà cụ hỏi: "Phong Khang, bệnh cũ của con lại tái phát hả? Có sao không?”"Vâng ạ, mẹ đừng lo, con không sao đâu, nghỉ ngơi vài ngày là được.”"Ừ! Ánh Tuyết, gần đây cháu với chú ba ở cùng nhau nên cháu chăm sóc chú ba giúp bà nội nhé.

Cháu nhớ nhắc chú ba đi ngủ sớm một chút, đừng quá bận rộn với công việc, được không?”Du Ánh Tuyết gật đầu: "Vâng ạ, chắc chắn cháu sẽ giúp bà chăm sóc chú ba thật tốt.”"Mẹ, mẹ yên tâm đi mà.

Con nghĩ nếu mẹ không dặn dò thì Du Ánh Tuyết cũng sẽ nhìn chằm chằm chú ba của con bé thôi, mẹ không phải người duy nhất yêu thương chú ba của con bé mà." Đột nhiên Kiều Vân Nhung nói chen vào, lúc nói chuyện, ánh mắt của bà ta nhìn Du Ánh Tuyết bằng vẻ dò xét: "Ánh Tuyết, bác cả nói có đúng không?”Du Ánh Tuyết thoáng rùng mình một cái.

Dường như Kiều Phong Khang không hiểu ý tứ trong lời nói kia của Kiều Vân Nhung nên anh quay lại nhìn cô rồi hỏi: "Có đúng không?”"...” Du Ánh Tuyết cảm thấy hoa mắt chóng mặt.

Cô liếc mắt nhìn anh một cái, đôi mắt ám muội, mờ ám của anh khiến cô không cưỡng lại được.

Cô chỉ khẽ mím môi rồi nói: "Đương nhiên...!đương nhiên là vậy rồi ạ.”Kiều Phong Khang nghe được câu này thì cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, khóe môi không tự chủ được mà cong lên.

Du Ánh Tuyết vừa thấy ánh mắt sâu xa của Kiều Vân Nhung nhìn mình thì trong lòng tràn ngập vẻ căng thẳng.

Cô cúi đầu rồi chột dạ mà đế thêm một câu: "Chú ba nuôi cháu lớn như vậy, nếu cháu không yêu thương chú ba thì cháu đúng là đứa không có tình người mà...”.