Kể từ hôm ấy, Tử Phong và Sinh Nhã Hân gia nhập vào đoàn đội học tập, bắt đầu những ngày tháng bận rộn hơn bao giờ hết.

Thậm chí, so sánh với mấy người Âu Dương Bội, hai người họ càng thêm gấp gáp hơn, bởi vì lúc này bọn họ đã là thần, sinh và tử nguyên tố đều nằm trong tay bọn họ, cho nên bọn họ phải nhanh chóng hiểu rõ mọi thứ để không làm ra bất kỳ sai lầm nào.

Cộng thêm lo lắng cho tình hình dưới nhân giới, mọi người càng thêm tăng tốc độ trau dồi kiến thức để có thể nhanh chóng trở về thăm một lần.
Cuối cùng, phải gần ba tháng sau, bọn họ mới miễn cưỡng được phép nghỉ ngơi, nhân dịp này xuống nhân giới một chuyến.

Lúc đầu, nhân số tham gia chuyến đi này vốn chỉ có mười người, nhưng ở giây phút cuối đã tăng thêm một người.
Người thứ mười một, không ai khác chính là Ám Khang.

Nguyên nhân theo lời anh ta nói thì là vì đang rảnh rỗi, cộng thêm trước đó đã bất khả kháng gây ra rắc rối nghiêm trọng cho nhân giới cho nên muốn cùng bọn họ xuống hỏi thăm và nói lời xin lỗi.
Bởi vì hiểu lầm đã được giải quyết hoàn toàn nên mọi người cũng không có cảm xúc tiêu cực gì với Ám Khang, đối với chuyện anh muốn đi cùng đương nhiên cũng không có ý kiến gì.
Có Không thần ở đây, việc mở đường hầm không gian liền giao cho ông.

Để thuận tiện, mọi người chọn điểm đến là bên ngoài Cung điện hoàng gia.

Sau gần nửa tiếng bay trong đường hầm không gian, bọn họ rốt cuộc cũng trở về được nơi mà bọn họ đã sinh sống gần hai mươi năm qua.
Bạo loạn vừa kết thúc, cả đất nước đều đang ở trạng thái cảnh giác ở mức cao nhất.


Mười một người đột nhiên xuất hiện ở ngay trước cổng Cung điện lập tức dọa đám lính canh kinh hách.

Nhóm binh lính còn chưa kịp thấy rõ dung mạo người đến đã trước nhất xông lên bao vây bọn họ lại.
Thế nhưng, tốc độ của Tình Băng lại càng nhanh hơn.

Cô điểm ngón giữa lên mi tâm, tay còn lại vươn về phía trước, nhanh chóng nói, “Bình tâm.”
Nháy mắt, tâm trạng hoảng hốt và kinh nghi của nhóm binh lính đều biến mất.

Lúc này bình tĩnh lại, bọn họ mới nhận ra người đến là ai, lần nữa hốt hoảng, vội vàng buông vũ khí xuống, cung kính run rẩy hành lễ.
Mười một người đương nhiên sẽ không so đo với bọn họ.

Tử Phong đứng ra nói miễn lễ, cùng mười người còn lại tiến vào trong Cung điện.

Đồng thời, anh cũng tùy tiện chọn ra một người, vừa đi vừa hỏi anh ta về tình hình quốc gia trong ba tháng qua.
Giống như dự đoán của Nguyệt Thống khi trước, khi toàn bộ bán thần đều đã bị tiêu diệt, một mình Lãnh Hàn không thể làm nên trò trống gì.

Quân phản loạn của hắn rất nhanh đã bị đánh bại, người thì chết người thì đầu hàng; hắn ta thì bị bắt giữ, đang nhốt ở trong đại lao của Cung điện, chờ ngày xét xử.
Mà trùng hợp thay, ngày thảo luận án xử lại là ngày hôm nay.
Biết được cha mẹ của bọn họ đều đang ở trong phòng hội nghị thảo luận về mức án phạt của Lãnh Hàn, Tử Phong liền để cho binh lính quay về cương vị, còn mình thì dẫn mọi người di chuyển đến đó.


Người lính kia biết bọn họ định đến phòng hội nghị, đắn đo vài giây liền quyết định không nói gì, cung kính lui đi.
Sinh nhật của Tử Phong vừa mới qua được vài ngày, tuy rằng chưa có lễ phong Thái tử nhưng chuyện này chỉ là vấn đề của thời gian.

Anh ta cảm thấy bản thân tốt nhất vẫn là đừng nên nói gì, cứ yên lặng tuân theo lệnh là được.
Đứng ở trước cửa phòng hội nghị, Tử Phong gõ cửa.

Một lát sau, cửa phòng được kéo ra.
“Có chuyện----- Tại sao các con lại đến đây?” Lưu Công tước vừa nhìn rõ người đến liền nghi hoặc, hơi nhíu mày hỏi.
Mười một người đứng ở bên ngoài đồng loạt mỉm cười, còn chưa kịp giải thích, bên trong đã vang lên âm thanh.
“Lưu Công tước, là ai đến vậy?” Kèm theo đó là tiếng bước chân loạt xoạt ngày càng gần.
Chủ nhân của tiếng nói ấy mở rộng cánh cửa ra, diện mạo của mười một người đứng ở bên ngoài nháy mắt lọt vào trong tầm mắt của tất cả mọi người trong phòng.
Sau hai giây im lặng tĩnh mịch, một loạt các tiếng cọ xát đổ vỡ ầm ĩ vang lên.
Đức vua không thể tin vào mắt mình đột ngột đứng bật dậy, dùng thuật thuấn di tức tốc dịch chuyển đến cửa phòng, run rẩy giơ tay lên chạm vào người thiếu niên trước mặt, “…P-Phong?”
Giọng ông run rẩy, ngay khi cảm nhận được nhiệt độ ấm áp nơi đầu ngón tay truyền lại, ông vội vàng chộp lấy cổ tay anh, giống như sợ hãi chỉ một giây sau thôi anh sẽ lại biến mất một lần nữa.
Đức vua lại nhìn lướt qua, tìm ra được bóng dáng Sinh Nhã Hân đứng ở phía sau một chút, bèn kéo Tử Phong xuyên qua nhóm người đến trước mặt cô, đồng dạng bắt lấy cổ tay cô, hai mắt nhanh chóng đỏ lên, hỉ cực mà khóc, “Hân Nhi của cha…”
Hai anh em vốn còn đang ôm tâm tình vui mừng khẩn trương vì sắp gặp lại cha mẹ, vừa mới bị Đức vua ôm chặt nức nở gọi, đáy lòng nháy mắt liền xoắn lại, căng trướng, vừa nóng vừa đau.

Bao nhiêu áy náy và hổ thẹn xông lên, khóe mắt cũng chợt nóng rực, đồng thời đưa tay ôm chặt lấy ông.
Lúc đó bọn họ chỉ một lòng nghĩ đến người trong lòng, lại cũng vì ý chí không đủ vững vàng trước trực giác điên cuồng mãnh liệt chỉ bảo mà không màng đến cha mẹ xông vào đường hầm không gian, nay khi mọi chuyện đều đã qua, bọn họ mới thấy hối hận vô cùng.

Tiếng hô xúc động của Đức vua như một tiếng chuông đánh thức tinh thần của những người còn lại trong căn phòng.

Giây sau, bọn họ cơ hồ đồng loạt chạy đến, tìm đến chỗ con mình vui mừng bật khóc ôm chầm lấy bọn họ.
Trong cả đám, chỉ có mỗi Lưu Công tước và Ám Khang là lẻ loi cô đơn, tay chân nhất thời lúng túng không biết phải làm gì, chỉ có thể ngượng ngùng tránh sang một bên, để lại không gian cho chín gia đình sum vầy.
Ở giữa một đám người đang ôm nhau khóc, hai người họ liền trở nên vô cùng nổi bật.

Lưu Công tước lơ đãng nhìn qua, còn đang không rõ tình huống hiện tại là thế nào thì chợt nhận ra Ám Khang, sắc mặt ông ta liền sầm xuống.

Không nói một lời, ánh mắt Lưu Công tước biến lãnh, nâng tay lên tấn công Ám Khang.
Ám Khang có một chút không ngờ rằng Lưu Công tước sẽ bỏ qua bước chất vấn tra khảo mà lập tức động thủ, nhưng anh dù sao cũng là Ám nhi thần, vẫn kịp phòng thủ trước đòn tấn công của ông ta.
Tiếng động lớn bên bọn họ đánh gãy khoảnh khắc trùng phùng của mọi người.

Nhóm Âu Dương Bội vội vàng buông cha mình ra, lên tiếng ngăn Lưu Công tước.
“Khoan đã! Anh ấy không phải người xấu!”
“Lưu Công tước đừng động thủ!”
“Lưu Công tước bình tĩnh chút!”
Lưu Công tước vốn không định nghe theo, nhưng thấy Hỏa Huệ Lan chạy ra chắn trước mặt Ám Khang, ông ta chỉ có thể nén giận ngừng tay, trừng bọn họ nói, “Các con đang làm cái gì vậy?! Hắn là phe phản loạn đó!!”
Tử Phong nói nhanh, “Mọi chuyện chỉ là hiểu lầm! Ngài bình tĩnh lại một chút, chúng ta vào trong phòng an vị trước rồi chúng ta sẽ giải thích kỹ càng cho ngài nghe.”
Lưu Công tước thấy Hoàng tử đã đứng ra nói chuyện, chỉ có thể nhìn qua phía Đức vua.

Đức vua tuy cũng không rõ ràng lắm là chuyện gì, nhưng ông biết bí mật của bọn họ cho nên lúc này liền trầm mặc tin tưởng, gật đầu với Lưu Công tước.
Lưu Công tước không còn cách nào khác, chỉ có thể hậm hực thu tay lại, quay trở về chỗ ngồi của mình, thế nhưng ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn dán chặt trên người Ám Khang, giống như muốn nhìn nhất cử nhất động của anh, tránh cho anh làm ra chuyện gì.
Ám Khang có thể thông cảm được cho thái độ của Lưu Công tước nên không tức giận, chỉ là…

Nhìn người con gái đang đứng trước mặt mình, khóe môi Ám Khang vẽ lên một nụ cười dịu dàng lại có chút gì đó vui sướng, vỗ nhẹ đầu cô, “Về sau đừng chắn trước mặt anh như vậy, phải là anh chắn phía trước em mới đúng chứ.”
Khuôn mặt Hỏa Huệ Lan hơi cứng lại, mím môi ra vẻ không có chuyện gì nói, “Ông ta sẽ không dám làm em bị thương.”
Ám Khang mỉm cười, “Lỡ như ông ta không kịp dừng tay thì sao? Lan Nhi nghe lời, sau này đừng làm như thế nữa.”
Khuôn mặt Hỏa Huệ Lan nháy mắt đỏ lên, xù lông sẵng giọng, “Đã bảo anh không được phép gọi em như thế nữa rồi!”
Cái người này, cô với anh có thân thiết gì đâu mà dám gọi cô như vậy chứ!
Ám Khang cười cười gật đầu, “Được được, sẽ không gọi em như vậy nữa.”
Hỏa Huệ Lan tức giận mím môi, không muốn nhìn anh nữa xoay người bỏ vào phòng trước.
Đừng tưởng rằng cô không biết anh đang nghĩ gì.

Lần trước anh cũng nói như vậy!
Mọi người đều tiến vào trong phòng, các vị phụ huynh thì ngồi lại vị trí của mình khi trước, còn nhóm Âu Dương Bội thì ngồi ở phía sau cha mình.

Lưu Công tước không hề biết gì về thần nên bọn họ cũng không thể nói sự thật, chỉ đơn giản mà nói rằng lúc trước Ám Khang dẫn quân tiên phong tấn công vào Kinh Đô là vì lúc đó anh đang bị cha của mình khống chế.
Lưu Công tước nghe vậy, đương nhiên cho rằng mọi người là đang nói đến Lãnh Hàn.

Tuy rằng cảm thấy vẫn không thuyết phục lắm, nhưng bởi vì mấy vị phụ huynh, đặc biệt là Đức vua lại hoàn toàn tin tưởng vào lời giải thích này của bọn họ, cho nên Lưu Công tước cũng không thể làm được gì.
“Được rồi, cuộc họp hôm nay tạm dừng ở đây đi.

Tất cả giải tán đi,” Đức vua đột nhiên nói.
Bình thường Lưu Công tước sẽ không đồng ý, dù sao cuộc họp hôm nay vốn là để thảo luận về án xử của Lãnh Hàn, bọn họ còn chưa nói ra được cái gì sao có thể giải tán? Nhưng lúc này bởi vì đang tức chuyện Ám Khang, ông ta cảm thấy mình cũng cần thời gian để bình tĩnh lại, bèn đứng dậy hành lễ với Đức vua, sau đó liền không nói lời nào đi thẳng ra khỏi phòng.
Mộ Công tước đứng dậy đi đến ngưỡng cửa, nhìn ra ngoài quan sát xem ông ta đã thật sự đi chưa, sau đó mới đóng cửa lại.
Cửa vừa mới đóng kín, Đức vua đã nhìn sang hai đứa con của mình, sa sầm nét mặt trầm giọng nói, “Hai đứa có gì muốn nói?”.