Đấy, Colin nghĩ. Dứt khoát anh đã cố làm cô bất ngờ đến sững sờ.

Dẫn cho sự bất ngờ ấy rơi vào loại "dễ chịu" hay "khó chịu", anh cũng không chắc. Anh nghi ngờ là loại thứ hai.

Cô chẳng động đậy gì. Nhưng đằng sau cặp kính, hàng mi cô chớp chớp như cặp quạt bằng gỗ mun. "Kết hôn? Với anh?"

Anh cố không cảm thấy mếch lòng. "Anh phải nói, Minerva. Câu đó không hẳn là lời đồng ý nín thở vì phấn khích, vui mừng khôn xiết mà một người đàn ông muốn nghe đâu."

"Câu kia cũng không hẳn là lời cầu hôn nồng nhiệt, chân thành, có thể đảm bảo là thật. Thật ra, em còn không chắc nó có được xem là một lời cầu hôn hay không."

"Được rồi, cũng đúng." Giọng anh vui vẻ hơn. "Tạm thời cho em được trì hoãn đấy. Giờ thì, ra khỏi giường nào. Chúng ta phải mau lên nếu muốn đến được York tối nay."

"Khoan, khoan." Lúc anh ngồi dậy, cô tóm lấy cánh tay anh. "Em thấy bối rối quá. Cái này giống như một trong những cuộc đấu súng ngớ ngẩn được dàn dựng hả? Anh phát đi một lời đề nghị bừa bãi sáng tinh mơ, nó chạy thẳng qua đầu em và bằng cách nào đó, danh dự đã được đáp ứng ư?"

"Không, nó chẳng hề giống như thế tí nào. Anh nghiêm túc đấy. Anh có ý muốn lấy em mà."

"Nhưng em tưởng anh đã thề từ bỏ hôn nhân."

Anh nhún vai. "Hình như anh nhớ em cũng nói điều gì tương tự."

"Chính xác. Colin, em thật sự cảm kích cử chỉ này." Cô cắn môi. "Em nghĩ vậy. Nhưng em sẽ không kết hôn với anh chỉ vì anh bất chợt cảm thấy cắn rứt lương tâm. Cả hai ta đều biết ngay từ đầu là em sẽ bị hủy hoại mà."

"Phải, đó là bề ngoài thôi. Nhưng đây là thực tại."

"Thực tại thì em không hề cảm thấy bị hủy hoại." Cô cười nửa miệng, tỏ vẻ thẹn thùng với anh. "Chỉ bị đau một chút ở vài chỗ. Anh có cảm thấy đêm qua là sai lầm trầm trọng không?"

Anh chạm vào má cô. "Chúa ơi, không hề. Ngược lại mới đúng."

Anh để ánh nhìn thơ thẩn trên khuôn mặt dễ thương, đáng yêu của cô. Sau đêm họ trải qua cùng nhau, có gì đó trong tâm hồn anh cảm thấy cuối cùng cũng được đặt đúng chỗ.

"Vậy thì vấn đề thực sự là gì? Anh đang nghĩ cái quái gì thế?"

Cô chật vật ngồi dậy. Các tấm ga giường tuột xuống hông, để lộ thân mình của cô.

Hơi thở của Colin thoát ra khỏi cơ thể. Chết tiệt, trông cô y hệt đêm đầu tiên ấy. Mắt kính của cô trượt xuống chóp mũi, mái tóc xoăn dài xõa quanh vai, bầu ngực đang cám dỗ anh bằng vẻ tuyệt mĩ.

Một tiếng rên rỉ phát ra trong lòng ngực anh.

"Anh đang nghĩ," anh nói, "đêm qua không thể tránh được và lẽ ra anh nên biết thế nào ngày ta rời khỏi vịnh Spindle. Anh đang nghĩ việc mình phải làm, như một quý ông, là ra lệnh dừng ngay chuyến đi này và mau chóng thu xếp một lễ cưới đàng hoàng." Anh chặn lời phản đối của cô bằng cách chạm vào đôi môi cô. "Anh đang nghĩ việc mình muốn làm là đẩy em xuống giường trở lại, cài then cửa và dành cả tuần kế tiếp nghiên cứu cơ thể em cả trong lẫn ngoài. Nhưng trên hết, Min à..."

Anh đẩy cặp kính trở ngược lên sóng mũi cô, để cô có thể tập trung nhìn vào mặt anh.

"Anh đang nghĩ mình đã hứa với em hai điều. Là đưa em đến được buổi hội nghị và thực hiện được điều đó mà không quyến rũ em. Anh đã phá vỡ một lời rồi. Nhưng anh thật lòng muốn giữ lời hứa còn lại." Anh đứng dậy khỏi giường và chìa ra một tay cho cô. "Cho nên anh đang nghĩ cuộc nói chuyện này sẽ phải đợi. Ta không còn thời gian để lãng phí nữa."

Với cái lắc đầu hoang mang, cô nắm lấy tay anh. "Thôi được rồi."

Cầm một cái xô bằng da từ trong lều của dân chăn cừu, Colin đi lấy nước từ một dòng suối gần đó. Trong lúc Minerva tắm rửa, anh nhúng mình trong dòng nước lạnh lẽo - cả người lẫn áo sơ mi.

Áo của anh cần giặt giũ, còn anh cần nước tắm buốt giá cho tỉnh táo. Anh đã lấy đi sự trinh tiết của cô. Anh đã phá vỡ tất cả quy tắc của chính mình, từ bỏ ít nguyên tắc còn lại mà anh nắm giữ. Bất luận cô có phản đối thế nào hoặc có ném trả lại anh bao nhiêu lời nói của chính anh, lương tâm của anh khăng khăng xác định chỉ có một hướng hành động duy nhất.

Anh phải kết hôn với cô.

Nhưng trước tiên anh phải đưa cô đến được buổi hội nghị kia đã.

Cô không muốn lấy anh đơn giản chỉ vì anh đã hủy hoại cô và Colin cũng không muốn thế. Không, anh muốn cô kết hôn với anh vì anh đã giúp cô chiến thắng. Anh sẽ chứng tỏ cho cô thấy - cho bản thân - rằng anh có thể là con người tốt dành cho cô.

Khi anh lặn trong dòng nước lạnh, một sự nghi ngờ mờ ảo, quỷ quyệt cuộn xoáy len lỏi trong suy nghĩ của anh.

Con đường đến Edinburgh được lát bằng những ý định tốt đẹp. (23)

(23). (Tục ngữ/ Cách ngôn): lấy cảm hứng từ câu "The road to Hell is paved with good intentions", nghĩa là nếu không làm đúng mục đích tốt đẹp ban đầu, sớm muộn gì người ta cũng phải trả giá đắt cho hành động của mình. 

Anh buộc sự nghi ngờ đó ra khỏi tâm trí, trồi lên khỏi mặt nước và vuốt nước trên mặt. Lần này sẽ khác. Hôm nay, mọi chuyện sẽ khác. Lạy Chúa, anh ghét vùng nông thôn - ấy thế mà, anh lại đang ở giữa một vùng đồng cỏ, đang đi về túp lều của dân chăn cừu, tự nhiên ngớ ngẩn ước chi mình có thể thuê nó lại làm nhà nghỉ mát mùa hè.

Lúc anh trở lại lều, ướt đẫm và run lẩy bẩy, Minerva trao cho anh một cái nhìn đáng sợ qua cặp kính. "Anh sẽ cảm lạnh mất."

Anh nhún vai, vắt nước ra khỏi vạt áo. "Mặt trời cũng đủ hong khô nó sớm. Đơn đặt hàng đầu tiên khi ra đến York" - anh kéo mạnh quần ống túm lên và gài lại phía dưới chiếc áo ướt sũng - "là quần áo mới."

"Anh có chắc ta có thể đến được hội nghị chuyên đề không?" Cô nhẩm đếm số ngày trên ngón tay. "Chỉ còn ba đêm nữa thôi là tới ngày rồi."

"Chúng ta sẽ tới kịp. Tối nay ta sẽ đến York. Từ đó, với ngân quỹ đã được làm đầy, ta có một chuyến hành trình mới. Ta chỉ dành ít giờ để ăn, mua sắm và thuê một xe ngựa bốn bánh và rồi ta lên đường."

"Nhưng anh sẽ khổ sở. Xe ngựa bốn bánh rất nhỏ và tù túng. Chưa kể là còn đắt tiền nữa. Chúng ta sẽ không có đủ tiền để thuê ngựa cho anh đi qua York đâu."

"Cách nhanh nhất rồi. Nếu cứ đi một mạch thẳng luôn, ta sẽ đến được Edinburgh vừa kịp lúc."

"Một mạch thẳng luôn? Không dừng lại ngủ qua đêm à?" Mắt cô tràn ngập lo âu.

Anh lắc đầu. "Không đủ thời gian đâu."

"Nhưng Colin..."

"Và ta cũng không có thời gian bàn cãi đâu." Anh nhấc một bên rương của Francine lên. "Xuất phát thôi."

Tiền khiến mọi thứ dễ dàng hơn. Họ có được một bữa sàng đàng hoàng, có xe chở đến trạm xe tiếp theo và từ đó, Colin thuê một con ngựa cưỡi cạnh xe của cô. Con ngựa cuối cùng của anh trong chuyến hành trình này.

Họ đến York lúc xế chiều. Anh tìm được quán trọ lớn nhất và tốt nhất trong vùng. Giữ Minerva sát bên mình, anh lại gần chủ quán.

"Tôi có thể giúp gì được cho ngài ạ?" Người chủ quán lơ đãng hỏi.

"Chúng tôi cần một bữa tối thật ngon. Sử dụng một phòng trong vài tiếng, chỉ để nghỉ ngơi và thay đồ. Và rồi tôi cần hỏi thuê một xe ngựa bốn bánh chở chúng tôi đi lên hướng Bắc."

"Ngài tính đi bao xa tới hướng Bắc?" Chủ quán hỏi.

"Edinburgh. Chúng tôi tính đi một mạch đến nơi luôn."

"Thế sao?" Người đàn ông họ ngờ vực, cặp mắt đóng ghèn của ông ta lướt khắp bộ quần áo xốc xếch của họ.

"Tôi sẽ trả trước," Colin đề nghị.

"Ồ, phải đấy. Ngài chắc chắn sẽ làm vậy rồi." Chủ quán nhướng một lông mày và xoa xoa đỉnh đầu. Ông ta ra một con số và Colin đếm từng đồng tiền để trả.

Anh ngả người về trước và nói khẽ với ông ta. "Nghe này, có lẽ ông có thể giúp tôi thứ khác. Quý cô của tôi đây đã bị tách khỏi hành lí của mình. Trước khi chúng tôi tiếp tục, tôi cần tìm cho cô ấy một chiếc áo đầm mới. Cái nào đẹp ấy."

Chủ quán quan sát Minerva. "Bà vợ của tôi có thể tìm được cho cô ấy gì đó, tôi cam đoan."

"Chất lượng tốt nhất mà cái này có thể mua." Colin thêm vài đồng sovereign vào số tiền anh đã trả cho chiếc xe ngựa.

Minerva há hốc. "Colin, đừng. Ta không đủ tiền đâu."

"Không thương lượng gì hết. Em phải có nó."

"Nhưng..."

Chủ quán bật cười. "Thôi nào, thưa cô. chắc chắn quý ngài đây không cần phải phác họa cho cô thấy bức tranh ra sao. Dù là bỏ nhà trốn đi, đàn ông đều muốn cô dâu của mình ăn vận thích hợp."

"Nhưng..." Minerva gọi với theo khi ông ta lê bước đi khỏi, biến mất qua một ô cửa. "Ông ơi, chúng tôi đâu có trốn nhà."

"Tất nhiên là không rồi," ông ta hô ngược lại. "Các cặp tình nhân mấy người, chẳng có ai là không trốn cả."

Cô quay sang Colin.

Anh nhún vai. "Có tranh cãi cũng chẳng ích gì. Em nghĩ ông ta sẽ tin chúng ta đang đi đến hội nghị địa chất học à?"

"Lạ thật," cô nói lúc họ ngồi xuống một cái bàn để gọi bữa tối. "Hôm nay chúng ta đã gặp vận may một cách khác thường. Trời khá đẹp, ngoài trừ cơn mưa nhỏ đó. Không mất tiền hay đồ đạc. Không ẩu đả. Không cướp đường. Em cứ dòm chừng qua vai, ngỡ sẽ thấy những tên bắt cóc kia đuổi theo Hoàng tử Ampersand chứ."

"Ờ, đừng lo về bọn chúng. Chúng ta sẽ bỏ xa mấy tay cướp ấy lại phía sau. Tin anh đi, nhóm đó không có tổ chức hay đủ siêng năng để theo ta ra ngoài hạt của chúng đâu." Anh xoa cằm. "Nhưng anh phải thừa nhận, anh sẽ chẳng hề bị sốc nếu thấy người khác đuổi kịp ta."

"Ai?"

"Bram. Hoặc Thorne, hoặc cả hai. Khi anh họ anh nghe được chuyện này, anh không thể hình dung được anh ấy sẽ tán thành. Anh ấy thừa biết anh chả có dự tính kết hôn, đó là vào hai ngày trước khi ta đi. Và nếu Susanna bày tỏ bất kì nghi ngờ nào về sự tự nguyện của em... anh sẽ không ngạc nhiên nếu anh ấy quyết định em cần được giải cứu."

Người hầu gái mang lên cho họ hai ly rượu vang đỏ. Colin gọi một bữa ăn thịnh soạn bao gồm bò bít tết, cá hầm, rau củ trộn xốt và bánh tart táo. Dạ dày anh gầm gừ vì đói.

"Nhưng em đã để lại một bức thư," Minerva nói khi cô hầu đã dời gót. "Em đã nói với chị là ta sẽ trốn nhà đi cùng nhau."

"Chứng cứ mỏng manh lắm. Em đã quên bỏ lại cuốn nhật ký giả kia."

"Đúng là vậy. Và quyển nhật ký thật thì chẳng hề ca tụng tính cách của anh." Cô liếc anh qua ly rượu một cách cẩn trọng. "Nhưng đó không phải tất cả mọi thứ em đã bỏ lại. Còn một thứ khác nữa."

"Ồ, thật sự?" Bị trí tò mò kích thích, anh ngả người tới trước. "Gì thế?"

"Anh, um..." Đỏ mặt, cô hớp một ngụm rượu lớn. "Có thể anh đã viết cho em một lá thư."

- Hết chương 24 -