Lần thứ hai trong hai đêm liền, Minerva tỉnh giấc vì những tiếng rên rỉ như bị tra tấn.

Kỳ này, chúng không phải từ Colin.

Khi tỉnh hẳn, cô thấy anh đang ngủ bên cạnh cô rất ngon lành. Tuy nhiên, những âm thanh kinh khiếp phát ra từ bên kia tường vang vọng tới tai cô. Những tiếng la hét vô cùng hung tợn và ghê gớm.

"Colin. Colin!" Cô lay cánh tay anh. "Dậy đi. Có ai đang bị giết kìa."

"Hả? Ai?" Anh bật phắt dậy trên giường, đập đầu vào ngay khung xà nghiêng. "Ý cô là ngoài tôi ra hả?"

Cô khẽ chạm vào cánh tay anh và nghiêng đầu ra ám hiệu. "Lắng nghe đi."

Anh nhắm mắt lại.

Những âm thanh thô bạo đáng sợ ấy vẫn tiếp diễn. Cô nghe thấy tiếng rít inh tai của một người phụ nữ.

"Sao?" Cô giục, đang dần phát điên. "Chẳng phải ngài nên mặc đồ vào sao và nhanh lên nữa? Chí ít cũng rung chuông gọi chủ trọ đi chứ? Ta phải làm gì đó."

Anh thở dài và xoa xoa mắt. "Không phải tiếng giết người đâu. Chả có ai sắp chết cả. Ngoại trừ theo kiểu Pháp."

"Cái gì? Ngài nói 'kiểu Pháp' là sao?"

"Giao hợp," anh nói, nằm phịch xuống giường và rung cổ tay lên che mắt. "Họ không có đánh nhau, cho dù họ là ai. Thực ra bọn họ đang có một khoảng thời gian tuyệt vời." Anh thì thào nói thêm, "Hai kẻ chết toi."

"Lúc nào cũng ầm ĩ như vậy sao?" Cô hỏi.

"Chỉ khi nào tốt đẹp thôi."

"Tốt đẹp?" Minerva chau mày lắng nghe. Tiếng bên kia chẳng có vẻ gì là tốt đẹp cả. Người đàn bà tội nghiệp ấy thậm chí còn đang thét gào tên Chúa.

"Tại sao cô rất hiếu kì và am hiểu mà lại ngây thơ đến thế? Cô hiểu giao hợp là gì phải không?"

"Dĩ nhiên là tôi hiểu chứ. Dù gì cũng biết kiến thức về nó." Một tiếng hét đâm xuyên qua tường. Cô nắm chặt cánh tay anh. "Colin, ngài có chắc...?"

"Chắc." Anh lấy gối che mặt và kêu rên vào đó. "Vậy mà tôi cứ tưởng ngủ lang một mình là sự tra tấn đớn đau hơn rồi chứ."

Tiếng động rầm rầm nhịp nhàng càng lúc càng to hơn, nhanh hơn. Một tiếng trống trầm của đàn ông hợp cùng tiếng thét inh ỏi của người phụ nữ kia.

Và rồi mọi thứ ngừng lại.

"Đấy," Colin nói, lấy gối đặt trở lại sau đầu. "Họ xong việc rồi đó. Giờ nó hết rồi, ta có thể ngủ được một chút."

Một vài phút trôi qua.

"Cô vẫn còn thức," anh nói.

"Ngài cũng thế."

"Không thể ngủ được. Quỷ tha ma bắt. Cơ thể tôi quá dễ bị ảnh hưởng." Anh lăn người qua nhìn cô, các ngón tay anh đụng phải mép tay áo cô. "Có lẽ nào cơ thể cô cũng vậy? Cô có bị khuấy động không?"

Cô không hiểu tại sao cơ thể cô lại đỏ bừng lên. Hay vì sao ngón cái của anh lại vuốt ve cánh tay cô theo kiểu đó.

Cô nói, "Tôi cảm thấy bối rối là chủ yếu."

Anh cười khùng khục. "Tôi sẽ không tin cô lại ngây thơ đến thế." Bàn tay anh quét dọc bên thân người cô. "Cô có biết có niềm khoái lạc trong việc ấy không?"

"Vâng, tôi đã luận ra được điều đó. Nhưng nếu như vậy thì sao nghe nó không dễ chịu hơn thế?"

"Bởi vì hành động yêu không văn minh. Nó thuộc trạng thái nguyên thủy thuần túy, cơ bản nhất. Ban sơ và hoang dại. Cô nên hiểu biết một chút, nếu cô đã từng..." Cô hầu như có thể nghe được cặp lông mày của anh nhướng lên đột ngột. "Gượm đã. Đừng bảo là cô chưa từng nhé.  Cô, người phụ nữ của khoa học, người có thể đọc vanh vách logarit xác định hình dạng chính xác của một vỏ ốc ammonite. Đừng bảo tôi rằng cô không hiểu cơ thể hoạt động của chính cơ thể mình nhé."

"Tôi sẽ không bảo gì hết." Hơi thở cô trở nên run run.

 "Nhất định là không thể nào," anh nói, tay để trộm qua đùi cô, "mà nhà thám hiểm hang động gan góc này lại chưa hề thám hiểm vùng vịnh bé nhỏ của mình nhỉ?"

Anh chạm vào cô qua tấm trải giường. Ở đó. Giữa hai chân. Sự kích động màu trắng bay xuyên qua bóng tối. Tiếng thở gấp chực thoát ra, nhưng cô chóng mím chặt môi.

"Cô vừa nói gì á?"

Cô lắc đầu. Trống ngực đánh liên hồi.

"Hm. Tôi nghĩ cô hiểu rõ về khoái cảm." Tay anh bắt đầu di chuyển vòng quanh. "Nhưng chỉ là loại kín đáo, thầm lặng. Lúc nào cô cũng có người cận kề xung quanh, phải không nào? Nào là chị em, người hầu. Cô có tự làm thế này không? Miệng cắn chặt, mặt úp vào gối để rất, rất yên lặng không?"

Các ngón tay anh nhẹ nhàng phớt qua những nơi riêng tư của cô, những đụng chạm ấy nhẹ hẫng đến nỗi có thể biện minh rằng chúng chỉ là ngẫu nhiên, không cố ý. Nhưng cô biết rõ hơn thế và cơ thể cô cũng vậy.

Kiểu đụng chạm cấm kỵ đến không ngờ này của anh gần như kích động hơn cả sự tiếp xúc thân thể nữa.

Một người đàn ông đang chạm vào cô, ở đó.

Colin đang chạm vào cô.

Chuyện này không thể đang xảy ra được. Cô không thể cho phép chuyện này xảy ra.

Nhưng nó đang xảy ra và cô đang cho phép điều đó và - trời ơi, nó thật kì diệu. Đi qua những làn lớp váy lót của cô và tấm phủ giường, cử động của đôi tay anh đang nén giữ hơi thở cô.

"Colin..."

"Không, không. Nếu tôi sai, đừng bảo gì hết. Tôi đang cực kì thích thú với ý nghĩ này. Nhà khoa học bé nhỏ đang tiến hành các cuộc khảo sát thầm kín dưới lớp áo ngủ của mình. Hoặc có khi là trong bồn tắm chẳng hạn. Những ngón tay hiếu kì tha thẩn, thăm dò. Đuổi bắt cơn khoái lạc trong lúc nó tích tụ lại... và lớn dần." Giọng anh ám muội và suy đồi. "Cho đến khi cơn cực cảm rung lên trong em trong sự yên tĩnh hoàn toàn đến đáng sợ."

Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô và khẽ rên lên. "Có Chúa biết, Min. Sức tưởng tượng của một người đàn ông quả thực rất mạnh mẽ. Nhưng tôi nghĩ đó là hình ảnh khêu gợi nhất mà tôi từng ấp ủ."

"Nhưng... nhưng ngài sai rồi. Phần lớn là sai."

Anh ngưng lại. "Phần lớn?"

Lạy Chúa, cái quái quỷ gì khiến cô nói thêm từ đó thế? Toàn bộ cuộc thảo luận này quá sức xấu hổ đến khó tin được. Cô đã từng tiến hành những cuộc thám hiểm của riêng mình? Có. Những lúc hành động ngấm ngầm ấy có giống như chút cảm giác hồ hởi mà cô đang cảm thấy ngay bây giờ không, với anh? Chúa ơi, không.

Cô chưa hề có bất kì cảm giác nào thế này. Rõ ràng cô vừa là cô gái hư vừa là nhà khoa học tồi. Đúng là thất bại về mọi mặt.

"Tôi nghĩ chúng ta cần một bài học khác, Min à."

Lời của anh tạo cảm giác rộn ràng chạy xuyên qua cô. "Thế nào?"

"Ừ." Bàn tay anh chạm lên bụng cô. "Phải, em cần hiểu chuyện này. Tính cuồng nhiệt của nó. Chuyện đó có thể tuyệt vời đến thế nào khi diễn ra một cách chân thực, đầy nhục dục và ầm ĩ." Anh lật tay lại, dùng phần sau các ngón tay lần theo tới ngay dưới đường cong trên ngực cô. "Em cần biết mình đáng nhận được gì từ một người đàn ông. Không thì cuối cùng em sẽ vướng vào một cuộc hôn nhân lạnh nhạt nào đấy. Bị trói buộc vào một nhà địa chất già chát, nhạt thếch mà những ý tưởng của ông ta có thể khiến em hâm mộ, nhưng sự đụng chạm của ông ta sẽ chẳng bây giờ, không bây giờ khiến em quằn quại, rên rỉ và kêu thét lên đâu."

Tay anh cử động chậm dần, rồi từ từ dừng lại ở phần xương ức của cô.

"Em có tin tôi không?" Anh nói.

"Bằng cái gì?"

"Bằng cơ thể em. Bằng xúc cảm của em."

Anh nói huỵch toẹt ra điều đó. Cô không biết phải trả lời thế nào. Cô đã tin anh bằng sự an toàn và tài sản của mình rồi. Thậm chí cô còn có thể tin anh bằng cả danh tiết của mình. Nhưng cô biết mình chẳng bao giờ tin người đàn ông này bằng trái tim mình. Mà chẳng phải nó là bộ phận thiết yếu của cơ thể cô sao?

Nhưng cô muốn, tha thiết cần sự đụng chạm từ anh. Đôi môi lóng ngóng thèm khát dục vọng. Cô không thể bắt bản thân mình từ chối.

"Nhắm mắt lại," anh nói. "Nhắm mắt lại và hãy nghĩ đến người ấy."

Cô nhắm mắt lại. "Nghĩ đến ai?"

"Đến người ấy, bất kể anh ta là ai. Ngài Alisdair Kent. Hay chàng hoàng tử trong truyện cổ tích. Em phải mơ về một ai đó chứ. Mọi quý cô đều thế."

Cô cho là vậy. Tất cả các cô gái đều có một người theo đuổi trong mộng và Minerva cũng không phải ngoại lệ.

Nhưng đa số bọn họ chẳng hề có cơ hội này, được nằm cạnh anh bằng xương bằng thịt. Việc này lại đang xảy đến với cô. Bởi vì - dù cô ép mình không cho phép thỏa thích mơ mộng viển vông - khi cô đầu hàng và tự hình dung ra cảm giác an toàn và được say mê trong vòng tay một người đàn ông đẹp trai, quyến rũ, quá tầm với...

Người đàn ông ấy tuyệt nhiên trông rất giống Colin.

Cô ghét phải thừa nhận điều đó, kể cả với chính mình. Và ý nghĩ rằng anh có thể ngờ ngợ đoán ra... thật quá sức khổ sở khi ngẫm nghĩ về nó.

Cô cảm thấy chiếc giường đang rung chuyển. Và rồi cô cảm nhận được trọng lượng của anh đang dồn phía trên cô. Sức nóng và bắp thịt của toàn bộ cơ thể đàn ông trải dài lên người cô, với chỉ một tấm ga giường ngăn cách họ.

Cô trở nên căng thẳng. Ở khắp nơi.

"Suỵt," anh thầm thì, tách chân cô ra một cách từ tốn nhưng bền bỉ cho khớp với bề rộng của hông anh. "Không sao đâu. Tôi sẽ không làm đau em. Tôi sẽ không kéo tấm phủ giường này ra. E, an toàn bên dưới nó. Chỉ cần giữ cho đôi mắt nhắm và đôi môi hé mở. Và học để biết chuyện này phải mang lại chuyện thế nào."

Học để biết chuyện này phải mang lại cảm giác thế nào. Chẳng phải chuyện này phải mang lại cảm giác dịu dàng âu yếm và lãng mạn sao?

Chẳng phải làm tình phải mang lại cảm giác như tình yêu sao?

Chỉ có điều này không phải tình yêu. Đây chỉ là một trò tiêu khiển gây xao lãng, một bài học. Lại là một sự giả tạo tinh vi khác.

Dẫu vậy, phản ứng của cơ thể cô lại là thật. Tay chân cô bồn chồn không yên dưới tay chân anh. Cô đang thở hổn hển đến nỗi trở nên choáng váng và dần lả đi.

"Một người tình giỏi," anh thì thầm, gieo những nụ hôn nóng bỏng ngay bên dưới tai cô, "sẽ dành thời gian cho em. Anh ta sẽ luôn đặt em lên trước của anh ta. Anh ta sẽ để cho em thoải mái trải nghiệm, động chạm. Thoải mái đòi hỏi bất kể cái gì mà cơ thể em khao khát."

Tay anh sượt qua của cô. Chỉ thoáng nhẹ qua tựa như lông. Cảm giác đầy sửng sốt và tuyệt diệu.

"Em có thích thế không?" Anh hỏi. "Muốn thêm không?"

Có. Có và muốn chứ, làm ơn.

"Vậy thì em phải nói cho tôi biết. Không cần bằng lời nếu em không muốn. Khi đang bị cuốn vào quá trình, em có thể - và chắc hẳn - không tìm được lời lẽ. Nhưng một người đàn ông thực hiện công việc tốt nhất khi được khích lệ. Cho nên nếu em muốn thêm, em phải nói cho tôi biết. Bằng một tiếng thở gấp, hoặc thở dài, hoặc khẽ rên rỉ. Hãy thử lại lần nữa, nhé?"

Một lần nữa, ngón tay anh đùa bỡn cô. Rồi tay anh biến mất, gần như trước khi cô kịp biểu lộ cảm xúc.

Và rồi không có gì hết.

Cô bặm môi. Cô biết anh đang đợi chờ phản ứng của cô. Thật là bực mình với gã thích chòng ghẹo này. Anh sẽ đưa cô đến bờ vực của niềm khoái lạc đang run rẩy và tan chảy, rồi cứ thế mà bỏ rơi cô ở đó. Trừ phi cô van nài xin thêm.

Minerva vẫn nằm yên và im lặng trong khoảng thời gian chừng như kéo dài dằng dặc, nội tâm đang tự đánh vật với nhau. Vật lộn giữa khao khát muốn được nếm thêm chỉ một chút nữa và nỗi sợ sẽ để bản thân đi quá xa.

Nhu cầu ban sơ và tính tò mò đã chiến thắng.

Môi cô hé mở, từ từ thở dài ra một tiếng du dương.

Anh đáp lại bằng một tiếng rên trầm và vang rền. "Phải. Chính thế. Thở dài cho tôi một lần nữa xem nào."

Cô lại thở dài, lần này có nhiều xúc cảm hơn và anh tưởng thưởng cô bằng một cú véo nhẹ. Người cô cong lên về tay anh, đầu lăn qua một bên.

"Em có thích không?" Anh chất vấn. "Trả lời đi."

Một tiếng rên nhỏ nhẹ nhàng thoát ra từ miệng cô. Anh nói đúng. Thêm tiếng vào sự khoái cảm giúp nó trở nên ngọt ngào hơn, sắc hơn đến thế đó. Thật hơn.

"Phải. Chúa ơi, phải. Đây là cách khiến một người đàn ông phát điên đấy cưng." Tay anh ôm trọn lấy ngực cô trong lúc anh rải những nụ hôn khắp cổ thon dài của cô, nhấm nháp làn da cô. "Một khi tôi đã làm em thở dài, điều duy nhất tôi có thể nghĩ tới là làm sao khiến em rên rỉ. Rồi kêu rên. Rồi thét lên khi không thể kìm giữ được."

Cảm xúc khoái lạc bay vụt qua cô. Thật mãnh liệt. Ám ảnh. Chẳng giống bất cứ thứ gì cô từng biết đến.

Anh trao cho cô đúng thứ cô khao khát.

"Đúng rồi, Min. Đây chính là cách chuyện đó diễn ra." Nhu cầu ban sơ len lỏi vào giọng anh. "Đừng bây giờ bằng lòng với thứ thấp kém hơn. Dũng cảm lên. Phóng túng, ầm ĩ và đáng yêu. Chúa ơi, em đáng yêu quá."

Lúc ấy xung quanh là bóng tối, cô biết chắc chắn anh không thể nhìn thấy cô. Nhưng cũng chẳng quan trọng. Cô cảm thấy đáng yêu. Bên dưới sự đụng chạm của cô, làn da phát sốt của anh lướt qua nóng bỏng và dễ chịu. Cùng nhau, họ đã làm nên cảm giác cực kì sửng sốt và tuyệt diệu này.

Mắt cô mở bừng, vụt to và nhìn vô định vào bóng tối lờ mờ. "Colin."

"Ừ." Anh tiếp tục không ngừng nghỉ. "Phải, gọi tên tôi đi. Lớn hơn nữa."

"Colin, tôi..." Giọng cô bị ngắt quãng bởi một tiếng thở gấp đáng sợ. "Tôi không thể..."

"Đừng chống lại nó. Tất cả đều đúng như nó phải thế. Thật hoàn hảo." Khi vẫn đang liên tục lao tới, anh hạ trán xuống vai cô. "Em thật hoàn hảo."

Nó đến rồi đấy, cảm giác ấy. Cuộn xoáy, trêu chọc. Lôi cô từ bên trong. Kéo cô vào nơi xa lạ và tăm tối. Cô bám lấy anh chặt hơn, bấm móng tay vào đôi vai trần của anh.

Đừng buông em ra.

Anh hôn lên má cô, đôi môi cô. "Hãy vì tôi nào, em yêu. Và vì bản thân mình."

Rốt cuộc cô cũng đầu hàng nó. Cô nghe thấy mình thét lớn lúc niềm khoái lạc cuối cùng cũng bắt được cô, nâng cô lên. 

Toàn bộ việc này là sao? Cô không biết bây giờ phải nghĩ về anh thế nào nữa. Và chắc chắn không biết làm thế nào để nhìn anh, nói chuyện với anh sáng hôm sau. Cô phải nghĩ về mình thế nào đây, sau khi cô đã kêu rên và gọi tên anh? Cô đã bị hủy hoại rồi sao? Cô là ả lẳng lơ chăng?

Anh lăn qua bên cạnh, một tay còn quấn trong tóc cô. Ngực anh nâng lên và hạ xuống với một tiếng thở thật dài. "Lạy Chúa, đàn bà."

Đàn bà. Cô là đàn bà rồi.

"Em mãi khiến tôi kinh ngạc. Tôi bắt đầu là thầy em, dạy bài học. Và rồi chẳng hiểu sao... vài phút sau, tôi lại tuôn tràn như một nam sinh." Anh khẽ bật cười khàn khàn.

Và có vẻ như mấy giây sau đó, anh đã chìm vào giấc ngủ say.

- Hết chương 12 -