Chương 4: Hồi phục của ánh sáng

"Lansecy!" Jasmine tiến lên một bước, kéo bạn tốt của mình, Lansecy dừng lại, dùng một đôi mắt to màu lam nhìn chằm chằm cô, ánh mắt đó xem ra hình như đã biết Jasmine muốn nói cái gì.

Cho dù như thế, Jasmine vẫn là kiên trì đến cùng nói: "Lansecy, không bằng thế này, tôi đi trộm dây chuyền Long Thập Tự, sau đó nghĩ cách dán lên trán của Quang Minh kỵ sĩ, cậu liền không cần..."

"Jasmine." Lansecy dịu dàng cất tiếng gọi.

Jasmine bị gọi đến da đầu tê dại, khi Lansecy áp dụng tư thái mềm dẻo là khó đối phó nhất, nhưng chuyện liên quan đến tính mạng của bạn tốt đấy! Cô làm sao có thể trơ mắt nhìn Lansecy có nguy hiểm tính mạng, lại làm như không biết, còn kéo cô đến khắp nơi đi cứu Leola đây?

Lansecy cười cười, kéo tay của một cô gái kia, cô đương nhiên biết Jasmine chỉ là lo lắng cho cô, nếu như tình huống ngược lại, hôm nay có nguy hiểm tính mạng là Jasmine, sợ rằng biểu hiện của mình còn sẽ càng kịch liệt, nói không chừng một quyền đánh ngã Jasmine, sau đó lôi đi nhốt lại cũng không chừng. Bởi thế, Lansecy cũng biết, mình ắt phải thuyết phục bạn tốt trước.

"Jasmine, chúng ta đều nhìn thấy Leola biến thành dạng gì rồi, nếu như muốn cậu từ hôm nay trở đi đều nhìn Leola như thế, cậu nguyện ý không?" Lansecy dịu dàng hỏi.

Jasmine trầm mặc, nếu cô nguyện ý, vậy thì sẽ không bởi vì nhìn thấy Misery bị bắt, liền vội vàng theo Lansecy đến tháp chiêm tinh tìm Mocha rồi.

"Cậu không muốn, tôi cũng không muốn." Lansecy kiên định nói: "Nếu như sau này đều được nhìn khuôn mặt của người mình yêu mến, lại tìm không được một chút thần tình quen thuộc, vậy tôi thà rằng liều mạng của mình, ít nhất có thể gọi Leola trở về. Mà tôi tin tưởng, nếu như hôm nay có nguy hiểm là Jamine cậu, cậu nhất định càng kiên định hơn tôi, càng không chùn bước, cho nên cậu không có lý do ngăn cản tôi."

Nghe xong, Jasmine buông vai xuống, không sai, chính là điểm này khiến cô căn bản không có lập trường đi ngăn cản Lansecy. Dưới khuyên nhủ hết lời không có kết quả, Jasmine cũng chỉ đành đồng ý bạn tốt tiếp tục cái hành động này, chỉ là có một chuyện, cô lại dị thường kiên trì.

"Đi tìm Cappuccino giúp." Jasmine kiên trì.

Lansecy trái lại vô cùng kinh ngạc: "Cậu chẳng phải luôn luôn không thích tam ca tôi sao?"

Jasmine ngượng ngùng một hồi, giải thích: "Đó là trước kia, bây giờ tôi phát hiện Cappuccino hình như không phải ngu xuẩn như thế, trái lại có vẻ biết không ít chuyện, nếu như có thể tìm anh ta giúp, hẳn là có thể tránh được rất nhiều nguy hiểm."

"Cậu nói đúng." Lansecy gật đầu nói: "Từ sự kiện lần trước xem ra, tam ca hình như thật sự không ngu xuẩn như bề ngoài anh ấy thoạt nhìn..."

"Cô sai rồi, đầu của hắn so với bề ngoài của hắn càng ngu xuẩn." Tiểu Hỏa Cầu lạnh lùng bốc ra nói.

"Có thể đừng một câu ngu xuẩn này, một câu ngu xuẩn nọ không hả? Chẳng lẽ ta thoạt nhìn thật sự ngu xuẩn như thế sao?" Cappuccino trốn ở trong góc, ủy khuất ngồi vẽ vòng tròn.

"Không, tướng mạo tạm được, ít nhất còn có huyết thống của Long Hoàng khiến ngươi thoạt nhìn giống người một chút..." Tiểu Hỏa Cầu vẻ mặt nghiêm túc xem xét Cappuccino: "Đáng tiếc! Trong ánh mắt của người lại lộ ra một loại ánh sáng ngu xuẩn, bộc lộ dung lượng não chân thực của ngươi."

"Hừ hừ, nào có ánh sáng ngu xuẩn gì chứ..."

"Chẳng lẽ không phải sao? Nếu như không phải Mocha cảnh cáo ngươi, sợ rằng ngươi sớm đã bởi vì mỗi ngày tìm Long Hoàng đi xem mỹ nữ, mà bị hắn giết chết một trăm lần bởi vì phiền nhiễu rồi." Đôi mắt của Tiểu Hỏa Cầu liếc xéo Cappuccino.

Cappuccino có chút ủy khuất biện giải nói: "Ta nào biết phụ hoàng đột nhiên đổi tính chứ, trước kia ông ấy chỉ sẽ cười hơ hơ nhìn ta mà thôi, đều sẽ không tức giận..."

"Tam ca!"

Lansecy trợn lớn mắt, nhìn Cappuccino và Tiểu Hỏa Cầu không biết từ đâu bốc ra, mà bọn họ lại có thể còn ung dung đấu võ mồm?

"Muội muội." Cappuccino mặt khốn khổ, thê lương hỏi: "Ánh mắt của ta thoạt nhìn thật sự rất ngu xuẩn sao?"

"Ơ..." Lansecy có chút do dự, tỉ mỉ nhìn, vẫn thật sự rất ngu, có điều thân là em gái chung quy không nên nói anh trai mình ngu đi? Cô đành khéo léo nói: "Kỳ thực không có ngu xuẩn như thế."

Trong mắt của Cappuccino dâng lên một tia hi vọng, sau đó bị Hỏa Long của mình tạt một gáo nước lạnh: "Không có ngu xuẩn như thế, nghĩa là nói vẫn là rất ngu."

Cappuccino ngay tại chỗ trọng thương không dậy nổi, ngã xuống đất lặng lẽ chảy nước mắt.

"Nếu như anh không chịu giúp cứu em trai của mình, vậy anh chính là đại đần độn nhất thế kỷ!" Jasmine nghiêm túc ngồi xổm bên cạnh Cappuccino lẩm bẩm nói.

Cappuccino cứng đờ, vẻ mặt cười khổ nhìn cô, đồng thời cười khổ nói: "Nếu như ta không muốn cứu Leola, chẳng lẽ cô cho rằng, ta và Tiểu Hỏa Cầu là đặc biệt chạy đến trước mặt hai người chọc cười sao?"

Jasmine kinh ngạc hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ không phải sao?"

"..."

"Quên đi, quên đi, Tiểu Hỏa Cầu, chúng ta đi thôi! Dù sao cũng không có người coi hai chúng ta ra tích sự gì..." Cappuccino cúi đầu ủ rũ, toàn thân u ám xiêu vẹo mà đi, nhìn kỹ, quanh thân còn có hai đốm gì đó màu trắng xanh đang phiêu.

Ai nói không có người coi chúng ta ra tích sự gì! Tác giả đều vẫn luôn rất cảm tạ hai chúng ta hòa hoãn bầu không khí căng thẳng đây... Tiểu Hỏa Cầu đi theo bên cạnh hai đốm màu trắng xanh nói.

"Chờ một chút! Tam ca, bọn em cần anh trợ giúp!" Lansecy vội vàng gọi hắn lại.

Mặc dù vẻ mặt ủ rũ rời khỏi, nhưng bước chân của Cappuccino lại xiêu vẹo đến vận tốc thấp hơn mười "mét" một giờ, đồng thời lỗ tai dựng thẳng đến còn muốn nhọn hơn chủng tộc tinh linh trong truyền thuyết, sớm ở lúc chữ "chờ" của Lansecy vừa ra khỏi miệng, chân phải hắn vừa sắp đạp xuống lập tức lơ lửng bất động.

Mà dư âm của hai chữ "trợ giúp" còn chưa hết, Cappuccino sớm đã "vụt" một tiếng, chớp mắt dịch trở về trước mặt em gái, lộ ra biểu tình "ta là anh trai tốt, nguyện ý vì em gái xông pha khói lửa".

"Muội muội! Em nói đi, bất luận em muốn tam ca làm cái gì, ta đều nguyện ý..."

"Đi bắt Lancelot!" Lansecy mở lớn đôi mắt to vô tội.

Ta không có nghe nhầm chứ? Là muốn Cappuccino đi bắt Lancelot? Hay là để cho Lancelot bắt Cappuccino? Nghe lên hẳn là cái sau... Tiểu Hỏa Cầu không chút lạc quan phán đoán.

Tươi cười của Cappuccino trong chớp mắt cứng đờ, hỏi ngược lại: "Em nói bắt ai? Huyết Lang sao? Vậy không có vấn đề, ta có thể hạ thuốc mê trong rượu của hắn..."

"Quang Minh kỵ sĩ." Lansecy nghiêm túc hẳn hoi nói.

"Hả? Em nói sai rồi đi? Là Hắc Ám kỵ sĩ đi?" Cappuccino vẫn là cố sống cố chết bám lấy Huyết Lang.

"Tam ca!" Lansecy có chút không kiên nhẫn la lên tiếng.

Cappuccino lập tức mặt như đưa đám, âm thanh phát run nói: "Muội... Muội muội à! Lancelot... em biết chữ Lancelot đại biểu cái gì không? Đó là kỵ sĩ truyền kỳ nhất, tấm gương của mọi kỵ sĩ đấy! Ngoại trừ bố già chúng ta, hắn là gã khó chọc nhất, cũng khó ứng phó nhất trên thế giới! Em, em chẳng lẽ muốn thấy nửa đời sau của tam ca là ở trên xe lăn sống qua ngày sao?"

"Nhưng, không bắt hắn lại, phải làm sao dán dây chuyền Long Thập Tự lên trán hắn đây?" Lansecy rất là khổ não nói.

Nghe thấy lời này, Cappuccino lộ ra thần tình dở khóc dở cười: "Muội muội à! Muốn dán dây chuyền lên trán của hắn, cũng không nhất định phải bắt hắn đi? Lancelot mặc dù cố chấp, chẳng qua rất nói đạo lý, khuyên bảo hắn trái lại còn có khả năng, muốn bắt hắn... Ta thấy ta vẫn phải tu luyện thêm mấy trăm năm mới có thể giúp em rồi."

(Dứt khoát chờ sau khi Lancelot chết rồi, bắt xác còn có khả năng hơn. Bắt người? Quên đi!)

Tiểu Hỏa Cầu ở trong lòng lạnh lùng nói.

Cappuccino ahem hai tiếng, sau đó lộ ra thần sắc kiên quyết: "Cứ quyết định thế đi! Đầu tiên đến phòng đệ đệ trộm dây chuyền rồi nói."

Chuyện trộm gà bắt chó trái lại làm rất thoải mái... Tiểu Hỏa Cầu lắc đầu thở dài.

◊◊◊◊

"Lance, có muốn đi uống một ly không?"

Tuy nói, mới đem Misery người cùng phục vụ hoàng thất tống vào giam lao, sau khi để cho hắn ăn cơm tù miễn phí, Huyết Lang vẫn là bộ dạng không sao cả, cười hì hì tìm Lancelot cùng đi uống rượu.

Lancelot lắc lắc đầu, hắn căn bản không thể thoải mái như Huyết Lang, nhìn thấy Leola... Không, bây giờ là Ngân Nguyệt thái tử rồi, đủ loại hành động quái dị của hắn, lại nghĩ đến lời của Bạch Thiên nói, nhiều lần khiến Lancelot cảm giác sự tình thực sự không đúng lắm, chỉ là không biết vấn đề ở đâu thôi.

"Huyết Lang, cậu không cảm thấy Ngân Nguyệt điện hạ hình như hoàn toàn khác với trước kia sao?"

Đôi mắt lam của Lancelot nhìn chằm chằm vào Huyết Lang, hắn vẫn luôn biết Huyết Lang biết rõ rất nhiều chuyện, chỉ là ít khi hỏi mà thôi.

Huyết Lang nhướn nhướn mày: "Đó thì lại làm sao? Kệ hắn bây giờ là đức hạnh gì, chờ hắn tương lai biến thành Long Hoàng, chúng ta vẫn đều phải nghe lời của Long Hoàng. Không lẽ cậu sẽ bởi vì tính cách của Long Hoàng quái dị, liền quyết định không nghe lời của hắn sao?"

Lancelot sâu sắc nhìn Huyết Lang, chậm rãi mở miệng: "Đây không chỉ là tính cách quái dị đi? Huyết Lang, cậu có chuyện giấu tôi."

Huyết Lang nhíu mày, ngay sau đó cười ha ha nói: "Đương nhiên rồi, chuyện tôi không nói cho cậu thế nhưng có đầy, ví dụ như tôi lần trước đã độc chiếm một cô em tuyệt vời, cũng có nói cho cậu đâu... còn có tôi và Cappuccino đánh cược cậu là quen mặc quần tam giác hay quần tứ giác, chuyện tôi thua cược cũng không có nói cho cậu."

Nghe Huyết Lang nói hươu nói vượn, Lancelot chỉ là lặng im, đôi con ngươi lam nhìn chằm chằm vào Huyết Lang, chỉ là da mặt của Huyết Lang chừng như còn dày hơn da rồng, lập tức dùng biểu tình vô tội nhìn trở lại.

"Vì sao không nói cho tôi?" Lancelot có chút rầu rĩ nói, hắn rất khẳng định Huyết Lang chắc chắn biết rất nhiều chuyện, chỉ là không chịu nói cho hắn thôi.

Nghe vậy, Huyết Lang cũng chỉ có thể cười khổ ở trong lòng... Lance lão huynh à! Chẳng lẽ cậu muốn tôi nói với cậu, kỳ thực cậu mấy trăm năm qua, vẫn luôn đều bị Long Hoàng "lừa gạt" sao? Nếu nói rồi, phỏng chừng Huyết Lang hắn không phải bị Long Hoàng làm thịt, thì cũng là bị Lancelot bạn tốt nhiều năm của mình làm thịt.

Chậc! Huyết Lang hắn thế nhưng là giữ vững chết tử tế không bằng sống bám víu.

Lancelot thấy Huyết Lang vẫn là biểu tình vô tội, liền biết hắn bất luận thế nào cũng không chịu nói rồi, chỉ là cứ như thế, cũng khiến Lancelot càng thêm khẳng định, nhất định có một số chuyện mình không biết.

Bạch Thiên, tên kỵ sĩ trẻ tuổi kia, Lancelot gần như chỉ ngửi thôi, đã có thể ngửi ra khí tức chính nghĩa mà toàn thân tiểu tử trẻ tuổi này phát tán ra, chỉ là, một kỵ sĩ chính nghĩa như thế vì sao lại trở thành đối địch với hắn? Đối đầu của chính nghĩa luôn luôn đều là tà ác, chẳng lẽ mình đại biểu cho tà ác?

Không! Đây là chuyện không cho phép xảy ra, hắn phải làm cho rõ chân tướng, nếu Huyết Lang không nói, vậy thì trực tiếp đi tìm Ngân Nguyệt thái tử là được.

Nghĩ xong nên làm thế nào, Lancelot lập tức xoay người chuẩn bị rời khỏi, chỉ là lúc này, Huyết Lang phía sau lại bất ngờ túm lấy hắn. Lancelot nhạ dị quay đầu, dùng ánh mắt nghi hoặc dò hỏi, chỉ thấy Huyết Lang bất lực hỏi: "Cậu muốn làm cái gì?"

"Đi tìm Ngân Nguyệt điện hạ." Lancelot đơn giản rõ ràng trả lời.

"Làm gì chạy đi tìm hắn? Hắn thế nhưng còn ở đại lục Acalane, hai chúng ta mới từ đó trở về, đầu tiên cùng bạn lâu năm uống một ly cũng không được à?" Huyết Lang trợn lớn mắt, tìm Ngân Nguyệt chẳng phải là tìm Long Hoàng sao? Đùa cái gì vậy hả! Hơn nữa dù là mù cũng nhìn ra được, Ngân Nguyệt hiện tại là ở trạng thái khác thường... tóm lại, trước hết ngăn cản rồi nói!

Lancelot cũng không để ý tới Huyết Lang, gọi độc giác thú xong liền muốn đi khỏi, bởi vì hắn biết rõ lợi hại mồm mép của người bạn này, nếu không muốn bị lời xằng bậy của hắn ảnh hưởng, biện pháp tốt nhất chính là đừng ngó ngàng tới hắn.

Thấy Lancelot không ngó ngàng mình, trong lòng Huyết Lang bắt đầu trở nên cuống cuồng. Long Hoàng bây giờ đã tỏ rõ có đứa con trai hữu dụng vừa lại nghe lời, nói thực, sợ rằng đã không phải quá quan tâm có thêm hoặc là thiếu đi một Quang Minh kỵ sĩ, hắn thế nhưng không hi vọng nhìn thấy bạn lâu năm của mình từ đây trở thành một "nhân vật trong truyền thuyết", sau đó biến mất ở trên thế giới này.

Tuy nói thực lực của Quang Minh kỵ sĩ không cho phép coi thường, nhưng Long Hoàng thế nhưng sẽ không làm cái quyết đấu quang minh chính đại với hắn đâu à!

"Chờ một chút!"

Lancelot ngẩn người, quay đầu nhìn Huyết Lang, trên mặt đầy là nghi hoặc, nhưng thấy chính Huyết Lang cũng là bộ dạng không hiểu gì cả, hắn thế nhưng vẫn chưa mở miệng nói gì hết!

"Quang Minh kỵ sĩ, xin ngài chờ một chút."

Lansecy và Jasmine thở hổn hển phóng tới, xa xa đã nhìn thấy Quang Minh kỵ sĩ sắp rời khỏi, bọn họ không khỏi sốt ruột gọi hắn lại, ai biết Quang Minh kỵ sĩ đi lần này, lúc nào mới trở lại đây?

Lancelot mang theo nghi hoặc, nhìn hai cô gái chạy về phía hắn, nói thật, trong lòng hắn là hết sức kinh ngạc, hắn trước giờ không có giao thiệp gì với công chúa, làm sao đột nhiên, công chúa điện hạ lại tìm tới hắn? Lancelot mặc dù mê hoặc, nhưng vẫn là nhảy xuống độc giác thú, chờ công chúa chạy tới.

"Cầm giúp ta một chút."

Lancelot đang nghi hoặc nhìn công chúa Lansecy, lúc nghe thấy câu này, bàn tay theo tự nhiên vươn ra, nhưng trong chớp mắt một cỗ đau đớn cháy bỏng lại từ lòng bàn tay truyền tới, hắn lập tức rụt tay lại, cho rằng đã bị công kích, tay trái lập tức tuôn ra đấu khí màu trắng, đánh về phía người tới.

Một cỗ đấu khí màu đen khác lại ngăn cản hắn, lúc này Huyết Lang vội hô lên: "Chờ một chút! Là Cappuccino."

Lancelot ngẩn người, lập tức nhìn qua, trước mắt quả nhiên là Cappuccino cả mặt tái nhợt, hắn hiển nhiên bởi vì suýt nữa bị đánh trúng, mà hoảng sợ không nhẹ.

"Tam hoàng tử vì sao công kích tại hạ?" Miệng của Lancelot mím rất chặt, sắc mặt hết sức không vui, cho dù là hoàng thất cũng không thể tùy tiện công kích kỵ sĩ.

Cả người Cappuccino sớm đã trốn ở phía sau Huyết Lang, lộ ra nửa khuôn mặt biện giải nói: "Ta đâu có công kích ngươi chứ, ta chỉ là muốn ngươi cầm giúp dây chuyền một chút mà thôi. Nè! Dây chuyền còn ở trên tay Huyết Lang đây, hắn đâu có sao!"

Lancelot quay đầu nhìn hướng Huyết Lang, chỉ thấy hắn cả mặt vô tội gãi gãi mặt, xòe lòng bàn tay, trên tay quả nhiên nằm sợi dây chuyền, hơn nữa còn là dây chuyền Long Thập Tự không xa lạ chút nào. Mà Huyết Lang cũng có vẻ không sao, nào có dấu hiệu bị bỏng?

Vì sao chỉ có ta sẽ bị bỏng? Nghi hoặc trong lòng Lancelot càng ngày càng lớn. Sớm ở trước kia, lúc hắn đi đoạt dây chuyền Long Thập Tự về, đã biết dây chuyền Long Thập Tự sẽ đốt bỏng hắn, lúc đó chỉ là có chút nghi hoặc, tùy tiện nghĩ một chút, chỉ là cho rằng có khả năng là ma pháp sư từng hạ chú ngữ gì lên đó, nhưng bây giờ... vì sao? Dây chuyền Long Thập Tự sớm đã trở về hoàng thất, nhưng Huyết Lang và hoàng tử cũng đều đâu có bị làm bỏng?

Một bàn tay như bạch ngọc khẽ cầm lên dây chuyền Long Thập Tự từ bàn tay của Huyết Lang, Lancelot giương mắt nhìn, lại là công chúa điện hạ vừa rồi chạy về phía hắn.

"Quang Minh kỵ sĩ, xin ngài dán dây chuyền này lên trán được không?" Lansecy trực tiếp cầu khẩn.

"Vì sao?" Lancelot càng thêm nghi hoặc rồi, nhưng Lansecy trước mặt nhiều người như thế cầu khẩn hắn, nhất thời cũng khiến hắn không thể hoài nghi công chúa có ác ý với hắn.

"Các, các người không muốn sống nữa sao?"

Huyết Lang kinh ngạc đến tròng mắt cũng sắp rớt xuống rồi, Lansecy sẽ làm ra hành động ngu xuẩn này trái lại còn có thể chấp nhận, dù sao cô là gần đây mới biết phụ hoàng mình có vấn đề, nhưng Cappuccino... Làm sao cũng sẽ làm như thế? Hắn hẳn sớm đã biết rõ cả hoàng cung đều nắm giữ ở trong tay Long Hoàng mới phải.

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau