Editor: Cafe26Ra ngoài Lạc Thiển mới thở phào nhẹ nhõm, nhắn tin cho Hoàng Nguyệt Nguyệt không cần báo cảnh sát.

Ba người đứng bên đường, Lạc Thiển đã lâu không nhìn thấy Quý Sanh, cơ thể yếu ớt càng ngàng gầy, nhưng là hình như cao lên chút.

Đồng Mộc Ca ồn ào mắng Quý Sanh: “Tôi nói để tôi yên, anh không nghe thấy sao? Tôi nói anh hèn hạ, anh thực hèn hạ như vậy sao?”Quý Sanh không nói lời nào, cúi đầu mặc cho cô vừa đánh vừa mắng.

Tay Đồng Mộc Ca đáng vào xương đầu anh, bản thân cũng đau, cho nên chỉ tức giận nói: “Không phải tôi nói không gọi anh, anh không cần đến sao? Anh không phải là biết tôi gọi cô ấy đến nên bản thân anh đến sao?”Trọng điểm của cuộc trò chuyện đột nhiên chuyển sang chính mình, Lạc Thiển vội vàng lắc đầu nói: “Không ai biết tôi tới, anh đã lâu không trả lời tin nhắn của tôi”.


Quý Sanh mặc dù kéo cô ra ngoài, nhưng từ đầu đến cuối không cho nhìn cô, trên đường có chiếc xe, Đồng Mộc Ca kéo vào nói: “Đến khu chung cư Tình Thiên”.

Đồng Mộc Ca vẫn muốn xuống xe, người lái xe đã ra ngoài rồi.

Lạc Thiển muốn mở miệng nói, Quý Sanh nói với cô: “Đừng đi theo nói”.

Nói xong quay người đi.

Lạc Thiển bị anh nói sửng sờ, vẫn cất bước đi theo anh, đến bên cạnh anh nói: “Quý Sanh, anh và Đồng Mộc Ca có quan hệ gì? Mặc dù người khác nói anh thích cô ấy, cái gì cũng đồng ý vì cô làm, nhưng tôi biết, anh chưa từng tỏ tình”.


“Tôi nghi ngờ anh là cái điểm yếu trong tay cô ấy, phải không?”“Anh nghe tôi nói, tôi có chuyện rất quan trong nói với anh, thật sự quan trọng, liên quan đến chuyện của anh”.

Quý Sanh hoàn toàn tập trung, bước càng ngày càng nhanh, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi cô.

Lạc Thiển chạy trước mắt anh chắn đường anh nói: “Anh nghe tôi nói một chút”.

Quý Sanh dừng lại, nhìn cô một lúc không khỏi giật mình, Lạc Thiển đã khóc, sao cô có thể khóc dễ dàng như vậy? Trong lòng cảm thấy bồn chồn.

Lạc Thiển cũng không muốn khóc, nhưng cô nhịn không đươc! Khóc bắt đầu tố cáo Quý Sanh: “Anh vẫn là nghe tôi nói một chút!”.