Tạ Đào ngủ một giấc tỉnh dậy thì nhìn thấy trần nhà quen thuộc, sau đó cô lại nhìn nhìn bốn phía, mọi thứ vẫn quen thuộc như thế, đây là phòng thuê của cô.

Sao cô quay lại rồi???

Tạ Đào lập tức ngồi dậy, cả người ngơ ngác.

Không kịp nghĩ nhiều hơn, lấy di động bên gối, bấm vào WeChat, mở trò chuyện bằng video.

Vệ Uẩn đang ngồi trước án thư xoa ấn đường, nghe thấy tiếng chuông nhỏ vụn, nâng tầm mắt nhìn thấy bức màn sáng trên Đồng Bội đặt trên án thư, khuôn mặt của cô gái xuất hiện.

Tạ Đào vừa định nói chuyện, nhìn lên góc bên phải màn hình là cái đầu rối nùi của mình, trợn tròn mắt, vội vàng ném điện thoại lên giường, mang dép lê chạy vào toilet, ném một câu "Vệ Uẩn, anh chờ chút".

Chờ khi cô trở ra thì cô đã rửa mặt xong, thay xong quần áo, thậm chí còn cột đuôi ngựa.

"Vệ Uẩn, sao em về đây rồi?" Cô cầm di động trên giường, vội vàng hỏi anh.

Vệ Uẩn đang uống trà, nhìn khuôn mặt nàng xuất hiện bức màn sáng một lần nữa, mới buông chung trà, nói: "Hiệu lực của hương liệu kia, hẳn là có hạn chế thời gian."

Việc này hắn còn chưa hỏi Thịnh Nguyệt Kỳ.

Đây cũng chỉ là suy đoán của hắn.

"A?"

Tạ Đào nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó mở to hai mắt lấp lánh, thúc giục anh, "Vậy anh thử lại một lần nữa đi, anh thử lại một lần nữa đi!"

Vệ Uẩn nhìn nàng gấp gáp, có chút buồn cười, "Hôm nay nàng không đi học?"

Câu này lập tức làm Tạ Đào ngơ ngác.

Đúng ha!

Hôm nay phải đi học!

"Vậy, vậy anh chờ em nhé! Anh chờ em tan học về nhé!" Tạ Đào dặn dò.

Hơi nóng lượn lờ trên chung trà, gương mặt của Vệ Uẩn mờ ảo trong chốc lát, bên môi chứa ý cười nhàn nhạt, cũng không từ chối.

Có chút lưu luyến không nỡ cắt đứt trò chuyện bằng video, Tạ Đào nhìn quần áo của chính mình, thở dài một hơi, lại lấy bộ đồng phục mùa đông từ tủ quần áo.

Số bài tập còn nợ, Tạ Đào gần như cả ngày không nghe giảng mà tự làm bài tập, vô cùng nghiêm túc.

Buổi chiều, Tạ Đào bỗng nhận được tin nhắn WeChat của Chu Tân Nguyệt.

Đại khái là kể tình hình gần đây của cô ấy khi ở nước ngoài, lại hỏi Tạ Đào gần đây sống thế nào, hai người trò chuyện rất lâu.

Có một khoảnh khắc, dường như Tạ Đào tìm lại được dáng vẻ từng có của Chu Tân Nguyệt giữa những hàng chữ của cô ấy.

Cô ấy vốn nên như thế.

Biết tình hình của Chu Tân Nguyệt dần dần chuyển biến tốt, Tạ Đào cảm thấy rất vui.

Cô lại cảm thấy có lẽ quyết định trở về Nam Thị trước nay đều không sai, bởi vì quyết định này chẳng những để cô giúp Chu Tân Nguyệt đòi lại công bằng, cũng để cô một lần nữa có dũng khí đi đối mặt với những cơn ác mộng.

Hơn một năm trước cô rời khỏi nhà họ Trịnh, toàn tâm toàn ý chỉ muốn trốn thoát.

Mà hiện tại, cô đã học được cách đối mặt.

Buổi chiều lúc tan học, Tạ Đào bắt gặp Tạ Lan ở cổng trường.

Thời tiết lạnh như thế, anh ấy vẫn mặc ăn mặc rất giản dị, như không cảm thấy lạnh, giống như bước ra từ ánh nắng chói chang của mùa hè.

"Em gái Đào Đào, cái này cho em." Tạ Lan đưa cho cô một tấm thẻ ngân hàng, "Cầm tiền đi trả đi."

Tạ Đào nắm dây đeo cặp, đứng ở chỗ đó, nhìn tấm thẻ ngân hàng trong tay anh ấy, sau một lúc cũng không có động tác tiếp theo.

"Cầm đi, không phải đã nói rồi sao? Trả giúp em trước"

Tạ Lan nhét thẻ ngân hàng vào tay cô, "Dù sao thì xem như em mượn anh đi, mượn anh cũng tốt hơn mượn bọn họ mà đúng không?"

Lời này có vẻ hợp lý...

Tạ Đào mím môi cầm thẻ ngân hàng, sau đó nói, "Cảm ơn anh, chắc chắn em sẽ mau chóng trả lại cho anh."

Tạ Lan xua tay, dáng vẻ không sao cả, "Khi nào em đến Tiểu Tửu Quán làm?"

Tạ Đào sửng sốt, nói chuyện cũng hơi lắp bắp, "Hai, hai người nghiêm túc à?"

Đến bây giờ cô còn cảm thấy khó tin.

"Chậc, có khi nào anh và lão Hề nói dối em đâu?" Tạ Lan vờ duỗi tay búng vào trán cô.

Tạ Đào vội vàng né tránh, che đầu lại, "Em biết rồi..."

"Được rồi, em làm chuyện của em trước đi, lần sau chúng ta cùng nhau ăn lẩu."

Tạ Lan nói xong thì đút tay vào túi quần, xoay người đi về con phố đối diện.

Trong dòng xe cộ thường xuyên tới lui, không biết từ khi nào mà bóng dáng của anh ấy đã biến mất, lúc đó, tất cả camera trên đường chớp tắt, đồng thời mất đi đoạn hình ảnh vốn có.

Chờ khi anh ấy xuất hiện trước cổng lớn Tiểu Tửu Quán, lão Hề đang lau ly, vừa nâng tầm mắt thì nhìn thấy anh, cười cười, "Về rồi à."

"Ừm." Tạ Lan đi vào, ngồi đối diện lão Hề, uống một ngụm nước.

"Đứa bé Đào Đào kia có nhận không?" Lão Hề hỏi.

Tạ Lan gật đầu, "Nhận rồi, nợ tôi dù sao cũng tốt hơn nợ người cha dượng kia."

Lão Hề hơi mỉm cười, giọng nói bỗng nhiên thâm thúy, "Cậu rất quan tâm Đào Đào."

"Đó vì con bé xứng đáng." Tạ Lan thuận miệng nói một câu.

"Con bé trông đáng yêu, người cũng lương thiện, quan trọng nhất là tôi rất khâm phục tay nghề thịt kho tàu của con bé, chỉ dựa vào việc này thôi, tôi không cho con bé mượn tiền thì cho ai mượn nữa?"

Lão Hề nghe xong lời này thì sửng sốt, sau đó nét mặt có chút quái dị, nhìn chằm chằm Tạ Lan, hỏi, "Cũng chỉ vì chuyện này?"

"Bằng không thì sao?" Tạ Lan đối mặt với ông, tiện tay cầm đĩa dưa cắn, "Tôi à, bao nhiêu năm nay, ngoại trừ ông cũng không còn ai để nói chuyện, chủ yếu là do ông không có gì để nói, một ông lão như ông, khác biệt thế hệ quá lớn. Em gái Đào Đào tốt bụng, xem như em gái cũng tốt, tôi rất muốn có một cô em gái, đương nhiên quan trọng nhất là con bé rất biết cách nấu cơm..."

"..."

Lão Hề trăm lần không nghĩ tới Tạ Lan tốt với Tạ Đào hảo là vì lý do này.

Giờ phút này Tạ Lan hoàn toàn không phát hiện, ánh mắt lão Hề nhìn anh ấy rõ ràng là ánh mắt khinh bỉ khi nhìn một tên "Chú cô sinh (*)".

(*) Chú cô sinh nghĩa là định sẵn sẽ độc thân cả đời.

"Nhưng tôi cũng khá tò mò, lão Hề ông nói xem ông cũng chẳng phải người dễ dàng mềm lòng mà? Sao lại đồng ý để em gái Đào Đào tới Tiểu Tửu Quán làm việc?" Tạ Lan cắn hạt dưa, bỗng nhiên nghĩ tới vấn đề này.

Lão Hề cười cười, không phủ nhận.

Sau một lúc, ông nhìn ra khoảng không ngoài cửa lớn quán rượu mới nói, "Con bé và tôi, đúng là có nguyên nhân sâu xa."

Lão Hề từng bị nhốt trong một cái chai mấy trăm năm, đến khi bị Tạ Lan nhặt được mở nắp bình, đúng lúc để ông lại được nhìn thấy ánh mặt trời.

Nhưng thật ra trước khi gặp gỡ Tạ Lan, cái chai đó vốn dĩ ở Tê Trấn.

Mà người đầu tiên nhặt được cái chai thật ra là Tạ Đào.

Ngay lúc đó, Tạ Đào chẳng qua là một đứa trẻ ngây thơ.

Lão Hề tuy bị nhốt trong chai, nhưng vẫn có thể nhìn thấy mọi thứ bên ngoài, còn nghe thấy mọi âm thanh.

Cho nên ông cũng xem như là người tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình từ êm đẹp đến khi đổ vỡ của gia đình cô bé này.

Tạ Đào còn nhỏ, đi đâu cũng thích đem theo cái chai, buổi tối nghe tiếng cãi nhau của cha mẹ, lúc đánh nhau còn đập bể đồ, cô bé trốn trong ổ chăn, tay cầm chặt cái chai.

Lão Hề từng nghe cô khóc.

Cô là cô bé rất hay khóc, nhưng luôn trốn trong ổ chăn trộm khóc.

Ngoài ông ra, không ai có thể nghe thấy tiếng khóc bất lực của cô, cũng chẳng ai để ý.

Đây chẳng qua là mùi vị thường thấy nhất trong trăm vị trong nhân gian mà thôi.

Làm thần tiên nhiều năm, lão Hề từng chứng kiến biết bao vui buồn tan hợp, vị đời đau khổ trên thế gian.

Nhưng ông vẫn khó tránh khỏi sinh lòng trắc ẩn đối với tiếng khóc của cô bé này.

Từ nhỏ, cô đã là một đứa trẻ lương thiện.

Cho dù thích đồ ăn vặt, cô cũng tình nguyện đưa nó cho mấy con chó mèo nhỏ lang thang ngoài đường, thậm chí còn ngồi ven đường vui vẻ nhìn chúng, vừa nhìn là một buổi trưa.

Cô cũng thường xuyên tặng kẹo thích ăn cho bà lão goá bụa cách vách, còn dùng giọng nói non nước của mình kể truyện cổ tích cho bà cụ nghe, nhìn thấy bà cụ cười lộ hàm răng bị rụng gần hết, cô cũng cười theo.

Một tấm lòng đơn thuần lương thiện vĩnh viễn là thứ hiếm có nhất trên thế gian này.

Lão Hề từng chứng kiến quá khứ của cô.

Nhưng tiếc nuối nhất là khi gia đình cô hoàn toàn tan vỡ, mọi yên tĩnh đều bị đánh tan.

Đêm đó, cha cô một đi không quay lại, cô bé khóc suốt đêm, cuối cùng ngồi xe lửa đến Nam Thị với mẹ.

Vào ngày đầu tiên ở Nam Thị, cô đánh mất cái chai cô thích nhất.

Đánh mất cái chai, lão Hề bị nhốt trong đó cũng không cách nào nhắc nhở cô, sau đó cái chai bị người khác nhặt lên ném thẳng vào thùng rác.

Sau đó bấp bênh rất lâu, ông mới được Tạ Lan nhặt lên.

"Từ từ... Lão Hề, ý của ông là, em gái Đào Đào nhặt ông trước?"

Tạ Lan nghe lão Hề nói xong thì sờ cằm, hỏi một câu.

Thấy lão Hề gật đầu, anh ấy bỗng nhiên "Phụt" một tiếng, bắt đầu đập bàn cười ầm lên.

"Ha ha ha ha ha ha ha ha... Nói cách khác, em gái Đào Đào nhặt ông, nhưng từ đầu đến cuối không hề có ý muốn mở nắp chai đúng?"

"..."

Lão Hề xụ mặt, sau một lúc lâu mới nghẹn một câu, "Nếu con bé mở ra, thì không có chuyện của cậu nữa rồi."

Tạ Lan cười đến mức ná thở, một lúc lâu mới bình phục, sau đó nói, "Nói như vậy tôi còn phải cảm tạ em gái Đào Đào? Nếu không phải em ấy, nói không chừng hiện tại tôi còn đang nhặt ve chai ở đâu đó nữa?"

Lão Hề nhìn anh ấy, không nói gì.

Lúc này Tạ Đào không biết mấy chuyện này, chỉ cất kỹ tấm thẻ ngân hàng, sau đó điền địa chỉ ở công ty chuyển phát nhanh để gửi cho nhà họ Trịnh.

Lúc đi ra, Tạ Đào đứng ở cửa, bỗng nhiên thở nhẹ nhõm một hơi.

Áng mấy đen tích tụ trong lòng nhiều năm cuối cùng cũng hóa thành sương mù, dần dần tan đi, gương mặt cô vui vẻ hơn, nét mặt nhẹ nhàng hơn.

Tạ Đào cố tình đi siêu thị mua mấy món đồ ăn vặt, sau đó chạy về nhà như bay.

Lúc đó, Vệ Uẩn vừa từ cấm cung về, Vệ bá đi theo sau hắn, muốn nói lại thôi.

Đến khi Vệ Uẩn vào thư phòng, ông dừng ở đầu hành lang, vẫn chậm chạp không mở miệng.

"Vệ bá, ông sao vậy?" Vệ Kính thấy biểu cảm của ông hơi khác thường, mở miệng hỏi.

Vệ bá ho một cái, nhìn quanh bốn phía, sau đó tiến đến trước mặt Vệ Kính, hạ giọng nói, "Sáng nay đại nhân xuất phủ, ta đi thu dọn tẩm phòng của người, ngươi đoán xem kết quả thế nào?"

"Thế nào?" Vệ Kính hỏi.

Vệ bá lấy tay che miệng, nhỏ giọng nói, "Chăn của đại nhân... Mất rồi."

Chăn của đại nhân... Mất rồi?

Vệ Kính ngơ ngác.

Sau đó, hắn nhíu mày, "Chẳng lẽ có thích khách tới?"

Vệ bá "Y" một tiếng, lắc đầu, "Có tên thích khách nào sẽ trộm chăn của đại nhân?"

"Vậy là trộm?" Vệ Kính lại nói.

" Có tên trộm nào chỉ trộm chăn?" Vệ bá phát ra nghi vấn đánh thẳng vào linh hồn.

"..."

"..."

Hai người khó hiểu nhìn nhau.

Vệ Uẩn vào thư phòng, vừa ngồi được một lúc, còn chưa xem mật văn trong tay, nhận ra Đồng Bội trong vạt áo nóng lên.

Khi hắn lấy ra, la bàn hoàng đạo chuyển động trên Đồng Bội, bức màn sáng xuất hiện.

Khuôn mặt của cô gái xuất hiện.

Sau đó, hắn nghe nàng gấp gáp nói, "Vệ Uẩn Vệ Uẩn, anh mau châm hương đi! Mau lên mau lên!"

"..."

Vệ Uẩn đành cầm túi, đổ một ít phấn vàng vào lư trầm, sau đó lấy mồi lửa bật lửa.

Sương mù lan khắp phòng.

Dần dần ngưng tụ thành một thân hình, hình dáng càng ngày càng rõ nét.

Sau đó, bóng dáng của cô gái hoàn toàn hiện ra, đột nhiên dừng trong lòng hắn.

Nàng ôm một túi đồ ăn vặt ngồi trên đùi hắn, hiển nhiên còn đang ngơ ngác.

Nhất thời bốn mắt nhìn nhau.

Không khí ngưng đọng.