Gần đây Vệ Kính luôn cảm thấy quốc sư đại nhân không bình thường cho lắm.

Thí dụ như trước đây đại nhân không đặt nặng việc ăn uống. Bây giờ dùng bữa tối cũng phải làm thêm mấy món ăn. Khẩu vị trước đây rõ ràng thanh đạm, nhưng gần đây luôn có mấy món rất cay.

Thí dụ như quyển sách đại nhân thường lật xem cũng không giống với mấy quyển sách bình thường. Có khi Vệ Kính đi vào thư phòng bẩm báo vài chuyện, ngẫu nhiên cẩn thận nâng tầm mắt nhìn thấy rõ bìa sách của quyển sách đó không giống với những quyển sách bình thường. Tài nghệ in ấn như vậy, toàn bộ triều Đại Chu cũng chưa chắc có ai làm được.

Lại thí dụ như thư phòng của đại nhân luôn xuất hiện mấy nhánh cây đặt trong bình sứ Thanh Hoa luôn bị bỏ trống.

Có khi là một nhánh hoa lay ơn, có khi là một nhánh hoa trà đỏ, có khi là một nhánh hoa địa lan... Thậm chí có lúc Vệ Kính còn không biết gọi tên hoa đó là gì.

Mỗi khi xuất hiện đều chỉ đơn độc một cành.

Ở phủ Quốc sư, Vệ Kính không canh giữ bên ngoài viện chính mà canh giữ trước cửa phòng Vệ Uẩn. Hắn cũng chẳng bao giờ thấy đại nhân đặt mấy nhành hoa đó vào bình hoa.

Rõ ràng hắn chưa bao giờ nhìn thấy Vệ Uẩn cầm những nhánh hoa đó đi vào phòng.

Nhưng... Những cành hoa đó xuất hiện từ khi nào nhỉ? Dù Vệ Kính có muôn vàn nghi vấn trong lòng, nhưng cũng không dám tùy tiện nói ra.

Trong lòng có tâm sự, Vệ Kính đứng ở cửa thư phòng, khi lơ đãng nâng tầm mắt thì nhìn thấy một bóng dáng màu xanh nhạt đi từ xa đến.

Là Thế tử phủ Nam Bình Hầu, Tề Tế.

Vệ Kính lập tức nghiêng đầu, nói với bên trong: "Đại nhân, Thế tử gia tới rồi."

Khi Tề Tế đi vào thư phòng, nhìn thấy màu sắc trong bình hoa của hắn.

Hắn như nhìn thấy vật quý hiếm gì đó, lập tức đi qua đó, chậc chậc hai cái, "Diên Trần huynh, ngươi đổi tính từ khi nào thế? Thư phòng luôn âm u của ngươi lại xuất hiện một nhánh sắc xuân?"

Vệ Uẩn nâng tầm mắt, nhìn thấy động tác tay của hắn thì nhíu mày, giọng nói lạnh lùng, "Đừng động bậy."

Bàn tay của Tề Tế dừng trong chốc lát, thực sự có chút không dám đụng vào.

"Vệ Diên Trần ngươi keo kiệt như vậy?" Tề Tế nghiêng đầu nhìn hắn.

"Có việc?" Vệ Uẩn xoa ấn đường, giọng nói toát ra mấy phần mệt mỏi.

Tề Tế vừa thấy dáng vẻ này của hắn, nét mặt đột nhiên đứng đắn hơn, hắn nói, "Ngươi đã bận tối mặt tối mũi nhiều ngày, lần này còn bị Tín vương kéo xuống nước, bên bệ hạ, ngươi có tính toán gì chưa?"

Vệ Uẩn nghe vậy thì hơi nhếch khóe miệng, cảm xúc trong đáy mắt rất nhạt, gần như không có gợn sóng nào, "Có tính toán gì chứ? Chỉ cần ta không làm gì, thì chẳng có ngọn lửa nào cháy vào người ta được."

Tề Tế nghe xong những lời này của hắn, lại bỗng nhiên nói: "Nhưng ngươi thật sự... Không làm gì cả sao?"

Giống như nghe ra thâm ý trong lời nói của Tề Tế, Vệ Uẩn yên lặng nhìn Tề Tế, "Ngươi muốn nói gì?"

Tề Tế nói, "Không có gì."

Dường như ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào thoáng qua, Tề Tế ngửi thêm mấy lần, cuối cùng dừng ánh mắt trên một cái hộp giấy đã bị mở ra nằm trên án thư Vệ Uẩn.

Tề Tế lập tức đi qua đó.

Nhìn thấy mấy viên kẹo bơ xốp bên trong, đôi mắt của Tề Tế sáng ngời, trực tiếp vươn tay muốn cầm.

Vệ Uẩn nhìn thấy động tác của hắn thì trực tiếp hất tay hắn ra, nhanh chóng đóng hộp lại.

???

Tề Tế bị một loạt động tác của hắn làm cho sửng sốt.

"Vệ Diên Trần ngươi bị gì thế? Có mấy viên kẹo xốp thôi cũng không cho ta ăn được sao?" Hắn cắn răng, đập án thư, " Hơn nữa, không phải ngươi không thích ăn mấy thứ này sao? Đúng lúc lắm, ta giải quyết thay ngươi!"

Dứt lời, hắn lại vươn tay.

"Không cần." Vệ Uẩn không chút lưu tình hất tay hắn ra, di chuyển cái hộp vào trong.

"..."

Tề Tế trừng mắt với hắn, "Vệ Diên Trần ngươi làm vậy thích hợp sao?!"

"Ngươi có xem ta là bạn thân không?"

Vệ Uẩn lắc đầu, "Chưa từng."

"Vậy ngươi xem ta là gì?!" Tề Tế tức giận đến mức chống nạnh.

"Ân nhân cứu mạng."

Vệ Uẩn nâng tầm mắt, khi nhìn về phía hắn thì gằn từng chữ một, giọng nói mang theo trêu chọc.

"..." Tề Tế nghẹn họng.

Nhìn thấy dáng vẻ kia của hắn, Vệ Uẩn như nghĩ đến chuyện gì đó, sau đó ánh mắt của Tề Tế lại sáng lên, hắn mở hộp, lấy... Một viên kẹo xốp ra.

"Chỉ một viên?" Ánh mắt của Tề Tế bỗng nhiên ảm đạm.

“Sao? Không muốn?"

Vệ Uẩn vờ như muốn bỏ viên kẹo xốp lại vào hộp.

Mà Tề Tế nhìn thấy động tác của hắn, vội vàng xua tay, "Bổn Thế tử cũng chưa nói là  không!"

Sau đó hắn nhanh chóng duỗi tay, giành lấy viên kẹo bơ xốp trong tay Vệ Uẩn rồi cho vào miệng.

Đại Chu không có loại kẹo nào như vậy.

Sau khi Tề Tế ăn viên kẹo ở chỗ Vệ Uẩn thì không còn tìm được viên kẹo nào như vậy nữa.

Lại nói tiếp, đây đúng là hương vị làm người khác quyến luyến.

Nhưng hạnh phúc luôn ngắn ngủi, ăn hết một viên, Tề Tế lại dõi theo cái hộp trong tay Vệ Uẩn.

"..."

Vệ Uẩn nhanh gọn lẹ bỏ hộp vào tráp án thư, khóa nó lại.

Tề Tế trơ mắt nhìn hành động của Vệ Uẩn, lại nghiến răng, "Vệ Diên Trần, sao trước kia ta không phát hiện ngươi là người keo kiệt như thế nhỉ?"

"Nếu Thế tử không có việc gì nữa, vẫn nên về sớm thì tốt hơn."

Vệ Uẩn đứng dậy, thờ ơ mài mực, cầm bút lông lên, vài nét bút rơi xuống tấm giấy Tuyên Thành đã được trải sẵn.

Tề Tế vung tay áo rộng, xoay người bỏ đi.

Nhưng khi hắn đi tới cửa, bỗng nhiên tạm dừng.

Gương mặt vừa nãy còn đang tức giận chợt bình tĩnh, thậm chí có chút phức tạp.

Hắn bỗng nhiên mở miệng: "Vệ Diên Trần, ngươi làm quốc sư này, cuối cùng là vì nước, là vì bệ hạ, hay là vì chính ngươi?"

Hắn quay đầu lại, nhìn Vệ Uẩn mặc trường bào đỏ tím thêu chỉ bạc đứng sau án thư, "Hai năm thận trọng từng bước, mục đích ngươi tới Sính Đô, cuối cùng là gì?"

Dù cho từ trước đến nay Tề Tế không đi con đường triều đình, nhưng ngoại trừ là Thế tử nhàn tản mà mọi người đều biết ở Sính Đô, cũng là tài tử nổi danh thiên hạ.

Hắn không quan tâm triều đình, cũng không có nghĩa là hắn không hiểu rõ những đấu tranh im lặng trong đó.

Đứng ngoài phong ba mưa gió, nhưng lòng hắn lại sáng như gương.

Mặc dù năm đó hắn đã cứu Vệ Uẩn, nhưng đến nay, hắn hoàn toàn không rõ lai lịch của Vệ Uẩn, càng không biết hắn tới Sính Đô, gia nhập triều chính là vì mục đích gì.

Có lẽ Tề Tế đã sớm đưa ra suy đoán trong lòng, nhưng hắn cũng không muốn nghĩ sâu hơn.

Khi thấy đôi mắt âm u của Vệ Uẩn, Tề Tế cười, chưa đợi hắn đáp đã nói: “Thôi vậy, cứ như lời ngươi nói đi, có một số việc, ta không biết mới là tốt nhất.”

Mặc dù có khi hắn cũng không nhịn được muốn theo đuổi đến tận cùng, nhưng vừa thấy Vệ Uẩn, hắn lại không còn tâm tư đó.

Tề Tế lắc đầu, xoay người bỏ đi.

Mà Vệ Uẩn nhìn bóng dáng của hắn biến mất ở cửa, đôi mắt kia càng âm u hơn.

Nếu hắn đoán không sai.

Hẳn Tề Tế đã sớm nhìn thấu cái bẫy hắn cố tình bày sẵn để dụ Khải Hòa đế vào lúc trước.

Nhưng... Hắn vẫn chẳng nói ra chữ nào.

Đối với vị Thế tử Nam Bình này, lòng Vệ Uẩn luôn bị bao bọc bởi rất nhiều cảm xúc phức tạp, có cảm động, cũng có áy náy.

Hắn biết rõ Tề Tế đã coi hắn là tri kỷ là bạn tốt.

Nhưng Vệ Uẩn... Trước sau không có cách nào bình thản nói rõ rất nhiều chuyện của chính mình với Tề Tế.

Rất nhiều năm về trước, hắn gần như đạp lên vô số xương người, bò ra khỏi địa ngục.

Quá khứ của hắn từng tràn ngập rất nhiều đợt rèn luyện tanh tưởi không thể nói ra.

Hơn hai năm trước, nếu Tề Tế không cứu hắn, có lẽ Vệ Uẩn hắn sẽ không có cơ hội tồn tại nữa.

Vệ Uẩn vĩnh viễn ghi nhớ ân tình của hắn.

Nhưng hiện giờ mỗi một bước đi của hắn, đều đạp trên mũi dao dính đầy máu. Nếu sai một bước, thì tất cả đều sai theo, như vậy sẽ không có cách nào lật ngược thế trận được nữa.

Hắn luôn tùy tiện, dù sao từ trước đến nay hắn cũng lẻ loi một mình, cũng chẳng còn những chuyện hỏi tội liên lụy bởi gia tộc.

Nếu đã chết, thì là chết.

Khi tới một mình, khi đi cũng một mình.

Mà Tề Tế thì khác.

Hắn là Thế tử phủ Nam Bình Hầu, mặc dù không gia nhập triều chính cũng sẽ cả đời sung túc.

Vệ Uẩn không có lý do gì để hắn bị liên lụy vào chuyện này.

Hắn biết Tề Tế thông tuệ, vì thế hắn chỉ có thể lựa chọn không nói rất nhiều chuyện với Tề Tế.

Đối với Tề Tế mà nói, đây hẳn là sự bảo vệ tốt nhất.

Trong nhất thời, Vệ Uẩn cầm bút lông đứng ở chỗ đó, rất lâu cũng chưa có động tĩnh.

Lòng bỗng nhiên nặng nề hơn, ép đến mức ấn đường hắn hơi chau lại.

Hắn nhắm mắt lại, khi mở mắt thì nhìn thấy bình sứ Thanh Hoa được đặt trên bàn tròn làm bằng gỗ Cẩm Lai, nhành hoa màu hồng nhạt.

Bỗng dưng,

Hắn bỗng nhiên thất thần.

Vậy còn nàng thì sao

Nếu một ngày kia, hắn đi sai bước, vậy nàng phải làm thế nào bây giờ?

Lấy cái hộp giấy đặt trong tráp ra, Vệ Uẩn cầm một viên kẹo xốp bỏ vào miệng.

Mấy ngày qua, dường như hắn càng ngày quen với mấy viên kẹo này.

Buổi chiều, Tạ Đào thi xong, ủ rũ đi về nhà.

“Sao lại có biểu cảm này?" Vệ Uẩn buông quyển sách trong tay xuống, hỏi nàng.

Tạ Đào chống cằm, có hơi không có sức nói, "Bị bài thi Toán tra tấn đến xém khóc..."

Đúng là lần thi trắc nghiệm Toán này đặc biệt khó, chiều nay lúc Tạ Đào giải đề, vò đầu bứt tai, quả là gian nan.

"Nghe nói là giáo viên trường cấp 3 Trình Viễn cách vách ra đề thi,"

Tạ Đào thở dài, "Thật không hổ là Trình Viễn, ra đề thi thật sự biến thái, còn kéo cả Vật lý vào nữa!"

Bởi vì mấy ngày nay Vệ Uẩn đã đọc rất nhiều sách Tạ Đào gửi tới, nên cũng hiểu hơn về thế giới của nàng.

Trường cấp 3 trong miệng nàng, tất nhiên hắn cũng biết.

Nhưng Vật lý... Hắn lại không rõ lắm.

Tạ Đào chợt nghĩ tới chuyện gì đó, đôi mắt sáng lên, nghiêng đầu nhìn Vệ Uẩn trong màn hình di động, "Anh biết Vật lý không?"

Thấy Vệ Uẩn lắc đầu, cô đắc ý cười, "Nhìn đi? Còn luôn chê em ngốc, nói cho anh biết nhé, Vật lý là môn học khủng bố nhất trên đời này! Em cảm thấy nếu anh học Vật lý, nói không chừng còn không bằng em nữa đấy!"

Dù sao cũng là người cổ đại, hiện đại có nhiều khoa học kỹ thuật phát triển như vậy cũng đủ làm anh há hốc mồm rồi.

Nếu học Vật lý, e là còn gian nan hơn nhiều.

"So với ta, ngươi tự hào như vậy?" Vệ Uẩn nhàn nhạt nói.

"..."

Cũng đúng, so Vật lý với một người cổ đại như thế thì có gì đáng tự hào chứ?

Huống chi... Cô cũng chỉ là một học sinh ban xã hội.

Tạ Đào cười gượng, sau đó nói, "Không thèm nghe anh nói nữa, em phải tiếp tục ôn tập, mai còn phải thi."

Sau khi hai người cắt đứt cuộc trò chuyện, Vệ Uẩn nhìn Đồng Bội đã khôi phục trạng thái ban đầu, sau đó trong tiếng nhắc nhở ngoài cửa của Vệ Kính, đứng dậy, tùy tay nhét Đồng Bội vào vạt áo, sau đó đi ra thư phòng.

Hắn còn phải vào cung một chuyến.

Đợi khi Vệ Uẩn quay về phủ Quốc sư, màn đêm đã buông xuống.

Khi tắm gội trong phòng, hắn dựa vào cạnh bể tắm, im lặng nhắm hai mắt, suy nghĩ đến chuyện trong Chiêm Tinh Các hôm nay.

Sau đó hắn đứng dậy, mang theo tiếng nước trong trẻo.

Khi hắn cầm bộ quần áo mỏng bị hắn tùy tay ném trên án kỷ ở bên cạnh, lại động đến dây tua rua của Đồng Bội.

Vì thế trong phút chốc, Đồng Bội dời vị trí đè lên một góc quần áo của hắn.

Đồng tử của Vệ Uẩn hơi co lại, khi duỗi tay đã không còn kịp.

Quần áo của hắn biến mất ngay trước mắt hắn, Đồng Bội rơi xuống đất.

"..."

Sắc mặt của Vệ Uẩn có chút khó coi.

Hắn vừa nhặt Đồng Bội lên, thấy la bàn hoàng đạo ở giữa hơi nhấp nháy, bức màn sáng hiện ra.

Tạ Đào ôm một bộ quần áo bỗng nhiên rớt xuống đầu cô, rõ ràng muốn nói gì đó, nhưng khi thấy Vệ Uẩn trên màn hình di động, môi hơi hé, mắt hạnh mở to, cả người đờ ra.

Mái tóc đen của công tử trẻ tuổi trên màn hình di động còn ướt, khuôn mặt trắng nõn không có nước nhỏ xuống, chỉ có thể nhìn thấy nửa thân trên của anh trên màn hình, là nửa thân trên không mảnh áo che thân.

Tạ Đào còn thấy bọt nước trượt dọc xuống cổ anh... Rồi biến mất không thấy dấu vết.

"Á a a!!!"

Khuôn mặt của Tạ Đào bỗng dưng ửng đỏ, tay run run, di động rơi xuống đập vào mặt cô.

Cô bị đau nên hét lên, sau đó luống cuống cắt đứt trò chuyện bằng video.

Tạ Đào vùi chính mình vào chăn, còn về bộ quần áo kia cũng bị nhét vào ổ chăn của cô, cô cuộn tròn người, chóp mũi lại chạm vào góc của bộ quần áo kia, hương lạnh thoang thoảng đánh úp lại, nhắm chặt hai mắt, đầu không khống chế được nhớ đến hình ảnh vừa nãy.

A a a a!!

Cô ở trên giường lăn qua lộn lại.

Mà giờ phút này Vệ Uẩn cầm Đồng Bội, đứng bên cạnh bể tắm, vành tai hoàn toàn đỏ ửng.

Sau một lúc, hắn nghiến răng:

"Vệ Kính!"

"Đại nhân?" Vệ Kính nghe ra giọng nói của hắn có vẻ không đúng lắm, khi trả lời cũng dè dặt hơn.

Vệ Uẩn cầm chặt Đồng Bội, lúc này hơi nước đã bay đầy bên cạnh bể tắm, khuôn mặt trắng trẻo thế mà lại đỏ lên hiếm khi có:

"Giúp ta... Lấy một bộ quần áo tới đây."