Ở thủ đô có một khu dân cư tiêu chuẩn cao nổi tiếng, tên là biệt thự Lâm Hồ. Đúng như tên gọi vì gần hồ, lại ở trong thủ đô, lại là thiết kế biệt thự đơn lập nên giá nhà của biệt thự ven hồ đã lên tới mức ngất trời sáu mươi vạn tệ. Tuy nhiên, không có nhiều nhà, chỉ có mười sáu ngôi nhà được xây dựng dọc theo đoạn hồ đó. Nhưng Trung Quốc chưa bao giờ thiếu người giàu nên ngôi nhà này vừa được xây dựng lên chưa được bao lâu đã bị tranh mua không còn.

Tuy nhiên, những người có khả năng mua nhà kiểu này thường rất bận rộn với công việc, vì vậy mặc dù mười sáu ngôi nhà trong biệt thự ven hồ đã có chủ, nhưng chúng không được ưa chuộng cho lắm. Ngay cả trong những ngày tết, người ta cũng khó có thể thấy mười sáu biệt thự bên kia hồ lên đèn cùng một lúc. Tuy nhiên, có một biệt thự có người ở quanh năm, đó là nơi ở của Cố Ngạn, chủ tịch tập đoàn Nguyệt Mộng.

Cố Ngạn bước ra khỏi bồn tắm, cầm lấy khăn tắm bên cạnh lau những giọt nước trên người, sau đó đi chân trần đẩy cửa bước đến phòng áo choàng bên cạnh. Phòng quần áo của Cố Ngạn rất rộng, thoạt nhìn, người không biết đều nghĩ rằng anh ta đã bước vào cửa hàng chính ở thủ đô của một thương hiệu quần áo xa xỉ nào đó.

Một loạt quần áo rực rỡ khác nhau được treo ngay ngắn trong tủ quần áo đặt làm riêng, Cố Ngạn ngẫu nhiên lấy một cái, chưa kịp cài lên người thì đã bị một đôi bàn tay yếu ớt và không xương vuốt ve từ phía sau.

Cố Ngạn mỉm cười ngừng thắt nút áo: “Sao nào, vừa rồi anh không cho em ăn no à?”

“No rồi, nhưng người ta vẫn muốn.” Người phụ nữ thở dài, cắn nhẹ vào dái tai của người đàn ông.

“Anh sợ em không chịu nổi.”

“Ngày mai người ta sẽ bay đến nước F quay phim, lần này đi phải mất hai tháng, đêm nay hãy để người ta chết trên giường của anh đi.” Người phụ nữ nói những lời trêu chọc, ngón tay mảnh khảnh từ từ di chuyển xuống.

Cố Ngạn nắm tay người phụ nữ, ánh mắt thờ ơ. Tinh thần của anh ta vốn đã mệt mỏi vì những chuyện này, nhưng bản năng của anh ta không thể dừng lại, đó là lời nguyền của sức mạnh mà anh ta đang sở hữu. Ông trời luôn công bằng, sẽ không cho bạn thứ gì đó mà không có lý do, cũng sẽ không làm bạn mất đi thứ gì đó mà không có lý do.

Điều duy nhất anh ta có thể làm là không bao giờ yêu ai, không bao giờ để ai yêu mình. Anh ta khắc sâu sự lạnh lùng vào tận xương tủy, một mình bước đi trên dòng chảy dài thời gian cho đến cuối đời. Ngày đó sắp đến gần rồi.

Sau đó, anh ta đưa người phụ nữ trở lại phòng ngủ, rồi bản thân anh ta lại vào phòng tắm để tắm. Tuy nhiên, Cố Ngạn vừa tắm xong nhưng lần này vẫn tắm rất cẩn thận, nhiều lớp bọt, thậm chí còn gội đầu lại bằng dầu gội. Mãi đến khi cảm thấy mình không còn mùi khiêu gợi nữa, anh ta mới bước ra khỏi bồn tắm và đi đến một căn phòng quần áo sạch sẽ khác để thay đồ cho mình.

Sau đó, anh ta bước xuống tầng hầm của biệt thự.

Sau khi đi một quãng đường dài, một cánh cửa có hoa văn kỳ lạ xuất hiện, thời điểm Cố Ngạn đẩy cửa bước vào, anh ta đã bị bao trùm bởi một ánh sáng rực rỡ. Nếu An Niên ở đây, cô sẽ phát hiện nhóm ánh sáng mà cô đuổi theo suốt chặng đường ngày hôm đó, ở đây có cả một căn phòng, dày đặc như đom đóm trong đêm đen, vây quanh cô gái đang ngủ ở chính giữa căn phòng.

Chính giữa căn phòng là một chiếc giường đá có một cô gái đang nằm, cô gái nhìn khoảng mười bảy, mười tám tuổi, mặc đồ cổ trang, búi tóc dài.

“Nguyệt Nhi, anh đến thăm em đây.” Cố Ngạn ngồi xuống bên cạnh giường, nhẹ nhàng gọi tên cô gái, mang theo sự dịu dàng chưa ai từng thấy trong mắt anh ta.

“Em chưa từng hấp thụ nhiều sức mạnh tín ngưỡng như vậy, cũng đúng, dù sao thì sức mạnh tín ngưỡng cũng không thể thay thế được sức mạnh tinh thần thuần túy.” Cố Ngạn cầm lấy lòng bàn tay của cô gái và hôn lên môi: “Em mau dậy đi, anh có chuyện muốn nói với em.”

Cô gái không trả lời câu nói của Cố Ngạn, cô ấy vẫn yên lặng chìm vào giấc ngủ.

“Nguyệt Nhi, sẽ nhanh thôi, anh đã tìm ra cách và em sẽ sớm tỉnh lại.” Cố Ngạn đặt tay cô gái xuống và dùng những ngón tay của mình để chải mái tóc dài của cô gái, vô cùng dịu dàng.

=====

Tình yêu bất ngờ bị bại lộ, Trần Dương bị đám người Cửu Bộ tung hoành, tuy nhiên lợi ích cũng không phải không có chút nào, ít nhất nếu sau này muốn kết hôn, anh cũng phải vượt qua hơn phân nửa cửa của người nhà vợ.

“Anh Trần Dương, vết thương của anh thế nào rồi?” Hôm nay An Niên không cùng Trần Dương đến bệnh viện lấy thuốc. Không biết rõ về tình trạng vết thương của Trần Dương, về đến nhà, An Niên lập tức quan tâm nói.

“Anh đang định nói với em về chuyện này.” Trần Dương nhớ lại tình huống mà Tề Khải đã đề cập với anh trong ngày, nói thật: “Vết thương của anh vẫn chưa lành.”

“Sao lại thế được.” An Niên đột nhiên trở nên căng thẳng.

“Đừng căng thẳng.” Trần Dương an ủi: “Tuy rằng chưa lành nhưng vẫn chưa trở nên tồi tệ hơn. Anh đoán có thể là khi em cào anh, sức mạnh của mèo yêu trên móng vuốt của em đã ngăn cản vết thương lành lại.”

“Không đâu.” An Niên lắc đầu khẳng định: “Nếu em dùng sức mạnh của mèo yêu làm tổn thương anh, linh lực của em sẽ bị phong tỏa. Nhưng ngày đó, em không bị gì cả.”

Ờ nhỉ, quên mất điều đó. Lần trước, sau khi An Niên sử dụng sức mạnh của mèo yêu để làm tổn thương con người, cô đã biến chất thành một con mèo trong một tuần.

“Anh Trần Dương, cho em xem vết thương.” An Niên vươn tay vén quần áo của Trần Dương.

Trần Dương cũng không ngăn cản, dù sao thuốc băng bó vết thương cũng không giúp được gì cho vết thương của anh, có gỡ ra cũng không sao.

An Niên nhanh nhẹn tháo băng trên eo của Trần Dương, để lộ ra năm vết thương dài bên trong.

“Quả nhiên không khá hơn chút nào.” Nhìn lại vết thương, An Niên cảm thấy áy náy lại sắp bật khóc.

“Không sao đâu, chỉ là vết thương ngoài da thôi, có lẽ là do thể chất của anh đặc biệt.” Trần Dương suy nghĩ một chút rồi nói.

“Lúc trước anh bị thương nặng suýt chết, là Thi Thi dùng cấm thuật cứu anh. Tuy nhiên, bởi vì anh đã được cứu bởi một cấm thuật, cơ thể của anh sẽ để lại một số di chứng, anh đã từng bị mất ngủ, đó là một trong những di chứng. Bây giờ anh không mất ngủ nữa, có thể là biến thành vết thương chậm lành lại.”

“Anh không mất ngủ là vì em đã dùng thần chú an thần.” An Niên lắc đầu.

“Em dùng thần chú an thần sao?” Trần Dương sững sờ nhớ lại một hồi, sau đó anh nhận ra hình như sau khi gặp An Niên, chứng mất ngủ của anh cũng dần dần cải thiện.

“Vâng, em thấy anh không ngủ được nên đã lén dùng thần chú an thần.” An Niên gật đầu đáp.

“Vậy tại sao em không nói cho anh biết.”

“Phải nói ạ?” An Niên nghi ngờ hỏi.

“Đương nhiên, em vì anh mà làm nhiều điều như vậy, anh còn không biết.” Trần Dương vừa cảm động vừa áy náy. Trước đây anh luôn muốn đưa An Niên trở về ký túc xá, nhưng anh không ngờ An Niên ở bên cạnh anh suốt ngày, hoá ra là sợ anh mất ngủ.

“Vậy thì sau này em sẽ nói cho anh biết.” An Niên là người nghe lời nhất, Trần Dương vừa đưa ra yêu cầu, cô lập tức đồng ý.

Dáng vẻ An Niên đồng ý quá ngoan ngoãn, Trần Dương không nhịn được cúi xuống hôn.

An Niên luôn là một đứa trẻ ngoan trung thành với bản năng của mình, cô thích Trần Dương và cũng thích hôn Trần Dương, vì vậy khi anh đến hôn cô, thậm chí cô còn mở miệng. Nhưng môi của hai người chỉ vừa chạm vào nhau, linh lực của An Niên lại đột nhiên khuấy động, lỗ tai lại không khống chế được lòi ra khỏi đầu.

An Niên nhận ra sự khác thường lập tức đẩy Trần Dương ra, hoảng sợ nói: “Em… hình như em lại động tình rồi.”

Trần Dương nhìn đôi tai không ngừng nở ra vì động tình của An Niên, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác vui mừng và tự hào.

Bạn gái của bạn ở bên bạn, có chút ý nghĩ gì đó với bạn chẳng phải rất bình thường à. Vì vậy Trần Dương không những không trốn tránh như An Niên mong muốn mà còn tiếp tục hôn.

“Vụt.” An Niên sợ tới mức biến thành một con mèo mun, nhảy khỏi ghế sô pha.

“…” Trần Dương nhìn con mèo mun trên thảm, vẻ mặt lập tức khó coi.

“Anh Trần Dương, anh không được hôn nữa, em sợ em lại làm tổn thương anh.” Con mèo mun ngồi xổm trên mặt đất nghiêm nghị nói.

Không, anh không ngại khi em làm tổn thương anh, nhưng em biến thành một con mèo mun và điều đó làm anh càng đau.

“Anh Trần Dương, hôm nay chúng ta nghỉ ngơi sớm đi. Ngày mai chúng ta đến Cửu Bộ tìm trưởng khoa Lưu, nhờ ông ấy tìm chị Nghê Phi trở về chữa bệnh cho anh.” An Niên đột nhiên nghĩ tới Chúc Thuật của Nghê Phi có thể chữa lành vết thương, nhưng gần đây chị Nghê Phi được cử đi làm nhiệm vụ, cô muốn tìm trưởng khoa Lưu để gọi người trở về.

“Được.” Trần Dương còn có thể nói cái gì, anh đành phải đồng ý. Chao ôi… Sớm biết An Niên biết sự thật sẽ không để cho mình hôn, thì Trần Dương ước gì có thể quay ngược thời gian và cùng An Niên đi tiêm vắc xin phòng bệnh dại.

Không biết khi nào thì thời kỳ động dục của An Niên mới qua? Nhưng Trần Dương đồng thời cũng lo lắng, nếu An Niên vượt qua thời kỳ động dục, thì khi bọn họ… nghĩ đến điều đó, An Niên sẽ không đồng ý. Điều này thực sự không phải là do Trần Dương nghĩ quá xa, mà khi anh chắc chắn rằng mình chỉ nguyện dành phần đời còn lại cho cô gái này thì đối với anh, mọi kế hoạch dài hạn sẽ chỉ là tương lai không xa.

Trần Dương có chút cáu kỉnh, cho dù An Niên đã dùng thần chú an thần thì anh cũng đã ngủ muộn hơn bình thường nửa tiếng. An Niên biến thành một con mèo mun và nằm bên gối của Trần Dương, một người và một con mèo chìm vào giấc ngủ yên bình như vô số đêm trong quá khứ, cho đến khi một làn sóng linh lực mạnh mẽ ở bên ngoài cửa sổ đánh thức An Niên.

An Niên lập tức nhảy ra khỏi gối, nhảy vài cái đến sau rèm, nhìn xuống lầu. Lúc cô cúi đầu xuống, dường như người ở tầng dưới nhìn thấy cô và nhẹ nhàng vẫy tay với cô.

Là anh ta? An Niên nhận ra người này, người này là Cố Ngạn.

An Niên lập tức lao ra khỏi phòng, thậm chí chưa kịp biến thành hình người, cô đã lao ra khỏi tòa nhà đơn dưới hình dạng một con mèo mun và đến gặp Cố Ngạn.

“Có phải hôm đó anh đã làm gì tôi đúng không?” Vừa gặp nhau, An Niên đã thẳng thừng hỏi, cô đột nhiên trở nên không bình thường kể từ khi nhìn thấy Cố Ngạn và những người đó.

Lúc đầu, An Niên nghĩ rằng Cố Ngạn chỉ là một người bình thường, bởi vì anh ta không có dao động sức mạnh tâm linh, vì vậy An Niên không liên kết sự kỳ lạ của mình với anh ta. Nhưng Cố Ngạn của đêm nay hoàn toàn khác, linh lực mà anh ta bộc lộ khắp cơ thể là thứ cô chưa từng thấy, vượt xa linh lực của cô gấp nhiều lần. Chỉ cần cảm nhận được sức mạnh tinh thần này, An Niên lập tức biết mình hoàn toàn không phải là đối thủ của anh ta.

“Ai bảo cô nhìn lén.” Cố Ngạn không khỏi phủ nhận.

“Tôi… tôi không cố ý.” An Niên đỏ mặt, nhưng lúc này cô đã ở trong hình dạng một con mèo mun, Cố Ngạn cũng không thể nhìn ra: “Rốt cuộc anh đã làm gì với tôi?”

“Tôi không làm gì cả, tôi chỉ thực hiện một số mị thuật trên người cô thôi.” Cố Ngạn nói.

“Ồ, quả nhiên là anh làm cho tôi động dục.” An Niên tức nhướng cái đuôi lên.

“Tức giận như vậy? Sao nào, lẽ nào cô không thích anh Trần Dương của mình à?” Cố Ngạn nhướng mày ngạc nhiên.

“Anh đã làm anh Trần Dương bị thương.” An Niên càng nghĩ càng tức giận, cũng không quan tâm mình có phải là đối thủ của người kia hay không, cô vươn móng vuốt ra.

Cố Ngạn không tránh, duỗi tay bắt lấy An Niên, ôm An Niên vào trong lòng, dùng linh lực khống chế.

“Con nhóc này, tu hành của tôi so với cô cao hơn trăm năm, muốn đả thương tôi ư, còn sớm quá đó.”

“Anh… anh là ai?” An Niên vùng vẫy mấy lần, thấy không thể thoát ra, chỉ có thể bực bội bỏ cuộc.

“Tôi là người thừa kế sức mạnh của yêu tinh hồ ly, sớm hơn cô hàng trăm năm.” Cố Ngạn nói xong quay người bước ra ngoài, ôm An Niên đang không ngừng kêu meo meo rời đi.

Khi anh ta vừa bước ra khỏi cổng tiểu khu, điện thoại di động trong không gian mèo yêu đột nhiên vang lên. Người ngoài không thể nghe thấy âm thanh trong không gian của mèo yêu, ngoại trừ An Niên. Khi An Niên định giả vờ như mình không nghe thấy gì, Cố Ngạn đang ôm cô đột nhiên thả cô ra và đặt cô vào ghế phụ của chiếc xe thể thao.

“Nghe điện thoại đi.” Cố Ngạn nói.

“Anh?” An Niên kinh ngạc ngẩng đầu.

“Tôi đã nói rồi, tu hành của tôi cao hơn cô mấy trăm tuổi.” Cố Ngạn mỉm cười, giống như không sợ An Niên chạy mất, đóng cửa lại, chậm rãi lên xe ở bên kia.

An Niên do dự một chút, sau đó lấy điện thoại di động ra, kết nối cuộc gọi.

Cuộc gọi là của Trần Dương, An Niên vừa rời đi được một lúc thì Trần Dương đang đau bụng tỉnh dậy, nhìn quanh nhà không thấy An Niên, anh lo lắng gọi: “An Niên, em đi đâu thế?”

“Anh Trần Dương, ở gần đây có lệ quỷ, em đi bắt nó một lát, sẽ quay về ngay thôi.” An Niên đáp.

“Thế à.” Trần Dương thở phào nhẹ nhõm: “Lần sau đi ra ngoài phải nói cho anh biết.”

“Vâng ạ.”

“Vậy thì em nhớ về sớm nhé.” Nhận được câu trả lời của An Niên, Trần Dương cúp máy.

“Anh ta rất quan tâm đến cô, mới đi có mấy phút mà đã nhận ra rồi.” Cố Ngạn nghiêng đầu, dựa đầu vào thành cửa xe với cánh tay dài chống cửa, uể oải nói với vẻ ghen tị.

“Không cần anh quan tâm.” An Niên tức giận nuốt điện thoại xuống.

“Bọn mèo mun các cô rất thích nuốt đồ vật nhỉ, chẳng có tí mỹ cảm nào.” Cố Ngạn có chút ghét bỏ nói.

“Anh đã từng gặp người như tôi?” An Niên tò mò hỏi.

“Ừ, nhưng đó là hai trăm năm trước. Trong hai trăm năm qua, cô là con người duy nhất giống tôi mà tôi từng gặp.” Cố Ngạn nói.

“Con người? Anh không phải yêu quái sao?” An Niên ngạc nhiên hỏi.

“Yêu tộc đã tuyệt chủng từ lâu, yêu quái ở đâu ra chứ.” Cố Ngạn bật cười.

“Vậy thì làm sao anh có thể sống được hàng trăm năm?” An Niên không tin nói: “Không ai có thể sống được hàng trăm năm.”

“Người khác có thể không làm được, nhưng nếu cô muốn thì tôi có thể giúp cô.” Cố Ngạn nói.

“Không cần.” An Niên lắc đầu không chút nghĩ ngợi: “Tôi là người duy nhất có thể sống lâu trăm năm, vậy thì thật nhàm chán.” Giống như chỉ có một mình cô ở tộc mèo yêu, cô đơn lẻ loi, năm tháng dài đằng đẵng, còn không tốt bằng cuộc sống một tuần thú vị của cô ở Cửu Bộ.

“Cô khá là thông suốt đấy.” Cố Ngạn khởi động xe và lái về phía vực sâu của màn đêm.

“Anh muốn đưa tôi đi đâu vậy?” An Niên hỏi.

“Không xa đâu, sẽ đến ngay thôi.” Xe tiếp tục chạy về phía trước, như Cố Ngạn đã nói, đúng là không xa, sau khoảng nửa tiếng, xe dừng lại trước một tòa nhà rực rỡ ánh đèn.

An Niên nằm trên cửa kính xe, nhìn ánh đèn bên ngoài, không muốn động đậy.

“Cô có chắc là sẽ không trở lại thân thể của người không? Hay là muốn tôi ôm.” Cố Ngạn cởi dây an toàn, vươn tay ra hiệu muốn ôm.

An Niên còn lâu mới thèm để cho anh ta ôm, lập tức biến thành thân người, đẩy cửa xuống xe.

Sau đó Cố Ngạn ra khỏi xe và đưa An Niên đi về phía tòa nhà, giới thiệu: “Đây là công ty của tôi.”

“Tại sao anh lại đưa tôi đến đây?” An Niên bối rối hỏi.

“Đi lên là cô sẽ biết ngay thôi.” Cố Ngạn nhấn thang máy và để An Niên đi vào.

Thang máy của công ty Nguyệt Mộng trong suốt, nên khi thang máy đi lên những người bên dưới có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong. Mà lúc thang máy đang đi lên, một nam một nữ ở ngoài cửa công ty bước vào.

“Anh Nhược Minh, đó có phải anh Cố không?” Một cô gái khoảng mười sáu, mười bảy tuổi nhìn theo bóng dáng của Cố Ngạn trong thang máy với vẻ ngưỡng mộ.

Triệu Nhược Minh nhìn lên, sau đó cau mày: Hình như người đứng bên cạnh tổng giám đốc Cố là An Niên.

“Cô gái bên cạnh anh ấy có phải là bạn gái tối nay của anh ấy không?” Cô gái hỏi.

Triệu Nhược Minh nhíu mày chặt hơn, Cố Ngạn, ông chủ của công ty Nguyệt Mộng của họ, đẹp trai và giàu có, là một tay ăn chơi có tiếng trong giới giải trí. Thậm chí có tin đồn, anh ta đã ngủ với mọi nghệ sĩ nữ trực thuộc công ty của mình. Loại tin đồn này rất phổ biến trong làng giải trí, có đúng có sai, nhưng chỉ cần loại chuyện này tôi tình anh nguyện thì không phải bàn cãi, nhưng sao anh ta có thể nhắm vào An Niên?

Cố Ngạn đưa An Niên đi thang máy đến văn phòng chủ tịch trên tầng cao nhất, vì trời đã khuya và là tầng điều hành nên trên tầng cao nhất ngoại trừ hai người họ không còn ai khác.

“Cô qua đây xem một chút.” Cố Ngạn mở một gian phòng nhỏ phía sau văn phòng và đưa thứ gì đó cho An Niên xem.

An Niên đến gần, cô nhìn thấy một quả cầu phát sáng ở trung tâm căn phòng, có hàng chục cụm ánh sáng thuộc loại mà cô từng thấy trong khách sạn ngưng tụ trên đó.

“Đây là cái gì?” An Niên hỏi.

“Sức mạnh của tín ngưỡng.” Cố Ngạn giải thích: “Một sức mạnh có thể thay thế sức mạnh tâm linh và khiến chúng ta mạnh mẽ hơn, đó cũng là bí mật mà tôi đã sống hàng trăm năm nay.”