Khi Tân Đàm và Zombie Miệng Rộng đang học tập trong thư viện xem nên quy hoạch thành phố như thế nào, Kỳ Xán ở Thịnh Thành xa xôi đã ra viện từ lâu. Ban đầu Kỳ An Dư lo lắng sau khi Kỳ Xán thất tình sẽ không gượng dậy nổi, nhưng Kỳ Xán không hề.

Mặc dù lúc Tân Đàm rời đi đã ảnh hướng tới một bộ phận zombie nhỏ, nhưng lại hoàn toàn không đủ để giải trừ nguy cơ cho Thịnh Thành. Cho dù phía nam thế nào, chí ít vẫn có con người và zombie vẫn chém giết ngoài Thịnh Thành.

Kỳ Xán cũng ở trong đó, chiến đấu để bảo vệ nơi này.

Mỗi một ngày của anh đều bị màu máu lấp đầy.

Đây là một cuộc chiến dài kéo dài đến tận mấy năm, Kỳ Xán chưa từng lười biếng, chiến công của anh cũng theo thời gian mà càng ngày càng nhiều. Dần dần, tất cả mọi người biết thượng tướng Kỳ còn có một người con trai tuổi trẻ tài cao, anh đánh đâu thắng đó, là thần hộ mệnh của Thịnh Thành, có anh, zombie cũng không dám xâm phạm.

Đúng là Kỳ Xán có một tương lai cực kỳ tươi sáng, không dựa vào bất kỳ ai, toàn bằng đôi tay mình dốc sức mà có được từng chút một.

Cây to đón gió, bởi vì mất đi sự bảo vệ của nhà họ Kỳ mà Chu Nhược Ninh càng trở nên nghèo túng. Cô ta không chịu nổi cuộc sống nghèo khổ, lúc Kỳ Xán tạm rời khỏi phòng tuyến để nghỉ ngơi, cô ta chặn trước cổng nhà họ Kỳ, đối mặt với Kỳ Xán.

Chu Nhược Ninh nói với Kỳ Xán từng chữ một: "Anh có thể có thành tựu như ngày hôm nay, toàn bộ đều nhờ có tôi! Là tôi giúp anh đuổi con zombie tên Tân Đàm kia đi, anh mới không bị cô ta hủy hoại! Kỳ Xán, anh hẳn phải phụ trách cuộc sống của tôi!"

Nhiều năm đã trôi qua kể từ ngày Tân Đàm rời đi, sau khi cô đi không có ai từng nhắc tới tên Tân Đàm trước mặt Kỳ Xán. Mấy năm qua, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy hai chữ "Tân Đàm" từ trong miệng người khác.

Nhưng nếu nó được phát ra từ trong miệng Chu Nhược Ninh, Kỳ Xán chỉ cảm thấy cô ta đang làm nhục tên Tân Đàm.

"Tránh ra." Có lẽ là vì đã chứng kiến quá nhiều cảnh máu tanh, những năm gần đây Kỳ Xán cũng trở nên chín chắn lạnh lùng rất nhiều. Anh không thèm nhìn Chu Nhược Ninh lấy một cái mà chỉ lạnh lùng nói.

Chu Nhược Ninh cắn răng lên tiếng: "Nếu anh không làm theo lời tôi nói, tôi sẽ công khai việc anh từng có bạn gái là zombie. Đến lúc đó bọn họ sẽ chỉ bàn tán về Tân Đàm! Không phải anh thích cô ta à? Anh hi vọng tôi làm vậy sao?"

Kỳ Xán nhíu mày, đôi mắt luôn luôn sáng ngời bỗng tối sầm lại, cơn thịnh nộ phun trào: "Chu Nhược Ninh, cô muốn chết à?"

"Thế nào, anh cảm thấy cô bạn gái kia của mình mất mặt à? Không dám để tôi nói ra?"

Đương nhiên Kỳ Xán sẽ không nghĩ vậy, Chu Nhược Ninh đang bóp méo sự thật. Anh bất ngờ nhìn về phía Chu Nhược Ninh, bước về phía cô ta một bước, bóng dáng cao lớn khiến người khác cảm thấy rất áp lực. Anh giơ tay lên, chĩa họng súng về phía Chu Nhược Ninh.

Chu Nhược Ninh bình tĩnh nói: "Anh bắn đi! Anh dám làm tôi bị thương thì anh xong rồi!"

Kỳ Xán bóp cò súng mà không chớp mắt lấy một cái, "pằng" một tiếng, viên đạn nhanh chóng xẹt qua người Chu Nhược Ninh.

Cả người Chu Nhược Ninh cứng đờ, sắc mặt trắng bệch, âm thanh vù vù vẫn còn vang vảng bên tai. Cô ta nhìn thoáng qua Kỳ Xán, cuối cùng nỗi sợ vượt qua tất cả, cô ta không dám dùng tính mạng mình để cược. Từ sau lần đó, Kỳ Xán chưa từng gặp lại Chu Nhược Ninh.


Cuộc chiến với zombie còn đang tiếp tục, nhưng bởi vì thời gian kéo dài quá lâu nên quãng thời gian trước đã có zombie bắt đầu kết bạn đi về phía nam kiếm ăn. Năm tháng dần trôi, càng ngày càng ít zombie.

Khi con zombie cuối cùng ngã xuống ngoài Thịnh Thành, đánh dấu sự kết thúc của cuộc chiến tranh dài dòng này, bọn họ cũng có thể thả lỏng một hơi.

Bởi vì không còn zombie uy hiếp, Thịnh Thành lại bắt đầu phát triển nhanh chóng. Cũng vào lúc này Viện Khoa học đưa ra kết luận, virus zombie là không thể nghịch chuyển, hơn nữa hiện tại bọn họ cũng không cần huyết thanh nữa.

Cùng lúc đó, một số tin tức có liên quan tới việc zombie và con người chung sống hòa bình, con người mở thành phố cho phép zombie tiến vào ở phía nam không ngừng truyền tới Thịnh Thành và các thành phố phía bắc khác. Sau đó, lại có từng nhóm ảnh chụp quý báu được chụp trước khi nguy cơ zombie giải trừ được đăng trên trang bìa các tạp chí và trang web.

Vào lúc này, những con người phía bắc chịu đủ uy hiếp từ zombie thấy được những con zombie khác biệt, từng hình ảnh rõ nét kia sẽ không lừa gạt bọn họ.

Thời gian sẽ hòa tan tất cả mâu thuẫn, chậm rãi, phía bắc bắt đầu bắt chước cách làm của phía nam, kết quả đạt được có tốt có xấu, nhưng cũng là một loại tiến bộ.

Chỉ trừ Thịnh Thành.

Bởi vì tuy lúc trước Thịnh Thành không thất thủ nhưng lại gặp phải cuộc tấn công mãnh liệt từ zombie, thây sơn biển máu khi đó là thứ mà thời gian không thể xóa nhòa.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Rất nhiều người ở Thịnh Thành vẫn không muốn tiếp nhận zombie, chỉ có Kỳ Xán người được bọn họ gọi là thần hộ mệnh, chỉ vào bức ảnh "giúp đỡ giữa trời tuyết" được ca tụng phổ biến nhất trên báo chí, nói rõ với mọi người.

"Người trên ảnh là tôi, là những người bạn zombie của tôi." Đầu ngón tay anh chỉ vào một bóng dáng gầy yếu trên bức ảnh kia, giọng nói rõ ràng lại vững vàng nói cho tất cả mọi người: "Và bạn gái zombie của tôi, Tân Đàm."

Đây là điều tất cả mọi người không nghĩ tới, chuyện này càng ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng thậm chí truyền từ thành phố phía bắc tới nơi mà zombie tụ tập đông nhất ở phía nam.

Rất nhiều zombie phía nam đều tới từ phía bắc, hoặc nhiều hoặc ít họ đều biết Kỳ Xán, bởi vì anh từng giết rất nhiều zombie có ý đồ xâm nhập Thịnh Thành.

Đám zombie đều nói Kỳ Xán cực kỳ hận zombie, nhưng một người như vậy lại công khai tuyên bố với toàn thế giới, bạn gái zombie Tân Đàm của anh.

Bọn họ cho rằng Kỳ Xán là một con người thực sự mâu thuẫn.

Con người và zombie cũng biết, hóa ra tình yêu thật sự có thể vượt qua tất cả.

Dưới sự dẫn đầu của Kỳ Xán, cuối cùng Thịnh Thành cũng mở ra.


...

Phía bắc có Thịnh Thành không tiếp nhận zombie, phía nam cũng có Vân Thành không tiếp nhận con người. Bởi vì vua Zombie Miệng Rộng cho rằng con người quỷ kế đa đoan, sẽ bắt nạt bọn họ.

Bây giờ Vân Thành đã rực rỡ hẳn lên, nhưng điều này hao phí rất nhiều thời gian của họ. Bởi vì Vân Thành không so được với trấn Vĩnh Ninh, thành phố này chiếm diện tích rất lớn, xây dựng lại là một việc cực kỳ hao phí thời gian, nhất là khi zombie ở nơi này đều là một đám tay mới không hề có chút kinh nghiệm nào.

Kinh nghiệm duy nhất của họ chính là số sách vở đếm không hết trong thư viện Vân Thành, dưới sự vun đắp của tri thức, mới khiến thành phố này tỏa sáng.

Tân Đàm đã từng thuyết phục Zombie Miệng Rộng cho những con người ở Tô Thành tới giúp đỡ, nhưng Zombie Miệng Rộng vẫn không muốn. Anh ta cũng lo lắng zombie bên ngoài sẽ bắt nạt bọn họ, đến lúc đó bọn họ lại phải đánh nhau.

Tân Đàm hết cách, chỉ có thể tạm thời gác chuyện này lại, tập trung đọc sách quy hoạch Vân Thành. Không biết đã trải qua bao nhiêu ngày, mới có Vân Thành hôm nay.

Đồng thời cô cũng âm thầm nghe ngóng tin tức từ bên ngoài. Nghe nói đã có thành phố có con người và zombie chung sống hòa bình, cô nghĩ nếu như Vân Thành tạm thời không mở ra cho con người, vậy thì mở ra cho đồng loại trước. Hôm đó cô tìm tới Zombie Miệng Rộng.

"Tại sao anh lại nghe lời tôi?" Tân Đàm tìm lối tắt, trực tiếp hỏi.

Zombie Miệng Rộng thốt lên: "Cô xinh đẹp!"

"... Thế anh có thể tiếp tục nghe lời tôi không?"

Zombie Miệng Rộng nhíu mày.

"Đồng loại bên ngoài cũng thân thiện mà, hơn nữa trong bọn họ còn có bạn của tôi nữa. Bọn họ cũng sẽ là bạn của anh."

"Thế nếu như bọn họ bắt nạt chúng ta, tôi muốn đánh trả!"

"Nếu như bọn họ bắt nạt chúng ta, tôi sẽ đánh trả với anh!"

Lúc này Zombie Miệng Rộng mới đồng ý.

Sau khi Vân Thành mở ra với zombie thì cũng có càng nhiều tin tức bên ngoài truyền vào, ví dụ như tin "Kỳ Xán ở Thịnh Thành phía bắc tuyên bố với toàn thế giới bạn gái của anh là zombie Tân Đàm", khiến đám zombie tới từ Thịnh Thành kinh ngạc không thôi.

"Là Tân Đàm mà chúng ta biết à?"


"Chắc là cùng tên thôi, Tân Đàm của chúng ta ngày ngày ngâm mình trong thư viện Vân Thành, sao mà quen con người kia được!"

Đúng là Tân Đàm dành phần lớn thời gian ở thư viện Vân Thành, sách nơi này nhiều đến mức cô đọc cả đời cũng không hết, cho nên mãi mà tin này vẫn không truyền tới tai cô.

Qua một thời gian, Tân Đàm sực nhớ ra là họ đã mở thành phố ra với zombie rất lâu rồi, cô bèn bắt đầu đổi đủ mọi cách thuyết phục Zombie Miệng Rộng mở Vân Thành ra với con người. Zombie Miệng Rộng biết anh ta không nói lại Tân Đàm, bề ngoài thì tuyên bố mở Vân Thành ra chào đón con người, nhưng trong lén lút lại tỏ vẻ con người tới một người giết một người, cho nên một mực không có con người dám bước chân vào Vân Thành.

Tân Đàm không biết những điều này, cô chỉ nghe ngóng tin cô muốn nghe, ví dụ như hiện tại Thịnh Thành cũng bắt đầu mở ra với zombie. Tân Đàm từng do dự có nên đi tìm Kỳ Xán hay không nhưng lại phân vân, bởi vì bọn họ đã chia tay, hơn nữa đã qua nhiều năm như vậy rồi, có lẽ Kỳ Xán cũng đã có cuộc sống mới, cô không nên đi quấy rầy anh nữa.

Tân Đàm nói với mình, cô đọc hết quyển sách này rồi sẽ tới Thịnh Thành nhìn anh một cái, nhưng sách trên bàn càng chất càng nhiều, can đảm của cô cũng theo đó mà càng ngày càng ít.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cuối cùng cô lựa chọn giữ nguyên hiện trạng.

...

Một ngày này.

Cuối cùng Vân Thành cũng chào đón con người đầu tiên, anh đến từ Thịnh Thành xa xôi. Vào giây phút anh bước chân vào Vân Thành, đã có zombie nhận ra anh.

"Anh ta chính là Kỳ Xán!"

Đám zombie xì xào bán tán: "Chẳng lẽ Tân Đàm của chúng ta là bạn gái của anh ta thật à, cho nên hiện tại anh ta tới tìm cô ấy sao?"

"Chúng ta sắp chứng kiến tình yêu giữa con người và zombie!"

Kỳ Xán mặc một cái áo hoodie màu đỏ, trên áo in hình ngôi sao vàng. Lúc này anh đang quan sát Vân Thành đã rực rỡ hẳn lên, lại phát hiện đám zombie vẫn luôn nhìn mình.

Nghe nói trước anh vẫn chưa có người nào dám đến Vân Thành, chắc hẳn cũng vì nguyên nhân đó nên những zombie này mới chú ý anh như vậy.

Ở một nơi cách Kỳ Xán không xa, Zombie Miệng Rộng đang nghiên cứu cây nông nghiệp vác cuốc xông lên: "Tôi đã nói thế nào hả? Con người tới một người giết một người! Giết anh ta cho tôi!"

"Không được! Đây là bạn trai của Tân Đàm nhà chúng ta!"

"Tôi còn là đại ca của các cậu đấy!"

"Vậy cũng không được! Zombie trấn Vĩnh Ninh đã kể chúng tôi nghe về tình yêu của họ, quá tốt đẹp anh không được phá hỏng!"

Zombie Miệng Rộng bị đ è xuống, chỉ có thể trơ mắt nhìn Kỳ Xán đi xa.


...

Mọi thứ ở Vân Thành đều xa lạ với Kỳ Xán, cho nên khi nhìn thấy thư viện quen thuộc vẫn được bảo tồn hoàn hảo, anh lập tức sinh ra suy nghĩ vào xem.

Khi Kỳ Xán bước vào thư viện rộng lớn này, chuyện cũ vô thức hiện lên trong đầu anh. Anh nghĩ, có lẽ Tân Đàm chỉ biết là anh yêu cô ngay từ lần gặp đầu tiên, nhưng lại không biết lần đầu tiên anh gặp cô cũng không phải là ở trung tâm thương mại Hưng Long.

Kỳ Xán thích cô, sớm hơn cô tưởng nhiều.

Khi đó Kỳ Xán mới đến, buồn bực ngán ngẩm đi dạo khắp phố lớn ngõ nhỏ ở Vân Thành. Anh nghe nói thư viện Vân Thành vô cùng nổi tiếng, bèn ôm suy nghĩ đi dạo một vòng tới nhìn một cái.

Lúc đó đang là giữa hè, dạo bước trong thư viện, bên ngoài là gió nhẹ và tiếng ve kêu, bên trong là mùi sách. Kỳ Xán chọn bừa một tầng, ấn thang máy.

Sau khi ra khỏi thang máy, Kỳ Xán đi lại giữa những giá sách cao cao. Anh rút bừa một quyển sách dày ra, vào giây phút ngước mắt, anh nhìn thấy một bóng dáng yểu điệu trắng tuyền giữa những khe hở, đó là cảnh sắc đẹp nhất anh từng thấy ở Vân Thành. Bóng dáng trắng tuyền đó đang ngồi trên ghế đọc sách, sống lưng gầy yếu thẳng tắp, ngồi ngay ngắn, đang tập trung đọc một quyển sách trên bàn.

Vẻ mặt thiếu nữ chăm chú, chợt có một làn tóc rũ xuống che mất tầm mắt cô, hình như cô cũng không phát hiện.

Sự nghiêm túc của cô khiến Kỳ Xán muốn bắt chuyện với cô cũng ngại ngùng tiến lên.

Từ lần đó, bóng hình thiếu nữ đã giấu trong lòng anh. Tình yêu thầm kín thời niên thiếu ngây ngô tốt đẹp, Kỳ Xán vẫn luôn do dự nên bắt chuyện như thế nào cho tốt. Cho nên sau lần dó, ngày nào anh cũng đến đây, sau đó luôn có thể nhìn thấy bóng dáng thiếu nữ bên bàn đọc.

Anh ngẩn ngơ, vừa ngắm là qua cả một ngày, nhưng vẫn không dám đi quấy rầy cô.

Mãi đến một ngày, anh lấy hết can đảm muốn hỏi tên cô, lại phát hiện không thấy thiếu nữ đó đâu nữa. Thư viện Vân Thành quá rộng, anh tìm rất lâu, làm thế nào cũng không tìm thấy cô.

Thiếu niên Kỳ Xán mười sáu tuổi thất vọng không thôi.

Mà bây giờ, Kỳ Xán hai mươi sáu tuổi đứng trước kệ sách, xuyên thấu qua khe hở giữa những quyển sách, lại lần nữa bắt được bóng hình trắng tuyền trong trí nhớ.

Kỳ Xán ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn cô, gần như không thể tin vào mắt mình... Tân Đàm ở đây, cô vẫn luôn ở đây, ở nơi lần đầu anh gặp cô.

Lần này, Kỳ Xán bước nhanh lên trước, ôm chặt lấy Tân Đàm đang ngồi trên ghế.

Kỳ Xán mười sáu tuổi không thể lấy hết can đảm làm quen cô ở chỗ này, sau khi trôi qua mười năm, quanh đi quẩn lại Kỳ Xán hai mươi sáu tuổi lại ôm cô ở nơi anh gặp cô lần đầu.

Hơi ấm vòng tay Kỳ Xán quen thuộc đến thế, cả đời này Tân Đàm cũng không thể quên. Vào giây phút được anh ôm chặt lấy, cô quay đầu lại, đối diện với đôi mắt sáng ngời đen nhánh của anh, trong mắt anh ẩn chứa sự dịu dàng vô tận, giống như mỗi một lần anh nhìn cô.

Tân Đàm biết, Kỳ Xán tới rồi. Lần này, bọn họ sẽ không xa rời nữa.

Vận mệnh Tân Đàm nhiều thăng trầm, nhưng cô chưa từng, cũng sẽ không là phù dung sớm nở tối tàn, bởi vì có Kỳ Xán ở đây, cô có thể cùng anh sớm sớm chiều chiều, lâu lâu dài dài.