Phần 9: Bí Hí

Chương 36

Đêm khuya, Đào Yêu mở mắt ra, nghe thấy tiếng ngáy truyền ra từ phòng Liễu công tử, nàng lặng lẽ rời giường ra khỏi phòng.

Thời tiết nóng bức không vì đêm khuya mà bớt đi vài phần, ngoại trừ không có mặt trời như lửa đốt thì không khí xung quanh vẫn nóng như một cái nồi hấp.

Nàng thoải mái vòng qua đám gia đinh tuần tra ban đêm, bước tới cửa sau Ti phủ, lẻn ra ngoài, lại chạy vào trong rừng trúc trước Ti phủ, cho đến khi đến một bãi đất trống nơi sâu nhất trong rừng trúc mới dừng lại.

Gió đêm len lỏi qua những chiếc lá trúc, chung quanh chỉ có tiếng lá vang lên xào xạc. Ở nơi trống vắng như vậy, trước mắt chỉ nhìn thấy vô số cành trúc khẽ đung đưa trong bóng đêm, mặc dù thời tiết nóng nực, nhưng không khỏi cảm thấy lạnh lẽo, nếu đổi lại là một người nhát gan thì e rằng không thể ở lại thêm một khắc nào.

Đào Yêu lại nhìn xung quanh, xác định chỉ có một mình nàng thì mới yên lòng.

Nàng ngồi xếp bằng trên mặt đất, nhìn vầng trăng trên đỉnh đầu hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, tay trái đặt lên ngực, thấp giọng lẩm bẩm: "Trời đất nhật nguyệt, bốn phương chứng minh, lời hứa ngàn vàng, lập khế ước cùng ta.”

Một luồng ánh sáng trắng nhạt từ trên bàn tay trái của nàng chậm rãi nổi lên, không lớn hơn nhiều so với một quả trứng bồ câu.

Theo số lần niệm chú càng ngày càng nhiều của nàng, trứng bồ câu cũng càng lúc càng lớn, ánh sáng phát ra cũng không còn là ánh sáng trắng nhạt nữa, là là đủ các loại màu sắc lan ra từ bên trong giống như nảy mầm thành một thế giới xoay tròn nằm giữa lòng bàn tay nàng. Nàng vẫn nhắm mắt, tập trung tinh thần niệm chú ngữ, một giọt mồ hôi rơi từ trên trán xuống, như thế cũng đủ chứng minh việc nàng làm bây giờ cũng không hề dễ dàng.

Trong rừng trúc rậm rạp, có một đôi mắt lạnh lùng đứng cách đó không xa nhìn nàng, nhưng cũng không phát ra bất kỳ động tĩnh nào quấy nhiễu đến nàng.

Ước chừng qua thời gian một nén nhang, ánh sáng trong tay nàng đã to lên gần bằng cái đầu, chậm rãi bay ra khỏi bàn tay của nàng, lơ lửng giữa không trung, nàng mở mắt ra, nhìn nó dần dần ngừng xoay tròn, hai tay nắm quyết, hét một tiếng: "Ra!" Chợt có một trận gió mạnh thổi lên, ánh sáng nổ tung, rừng trúc trong nháy mắt bị chiếu sáng hơn phân nửa rồi rơi xuống bên trong, làm cho người ta căn bản không mở được mắt, chim bay trong rừng cũng bị đánh thức nháo nhào bay đi. Cũng may hết thảy chỉ xảy ra trong nháy mắt, sau khi cơn gió biến mất vô tung vô ảnh thì thứ còn lại trước mặt Đào Yêu chỉ có một người tí hơn cao hơn hai tấc, áo đỏ tóc đen, mắt như trăng khuyết, hai bím tóc búi lung tung rũ trước ngực, nhìn thế nào cũng quen mắt...

Đào Yêu vươn tay ra, người tí hon nghe lời rơi vào bàn tay nàng. Nàng tiến lại gần nhìn, trên đầu người tí hơn lại có một đôi sừng hươu, trên mông còn có một cái đuôi hồ ly, hai tay cũng không thể tính là tay, chẳng qua chỉ là móng mèo mà thôi, chân cũng không phải chân, mà là một cái đuôi cá, trên lưng còn có một đôi cánh, dù sao nhìn thế nào cũng giống như dùng các loại linh kiện không hề liên quan chắp vá ra thành một con quái vật.

Nhưng mà, người mù đến đâu cũng nhìn ra được, khuôn mặt và trang phục của tiểu quái vật này giống như Đào Yêu như đúc, nhìn toàn bộ giống như là có người lấy bộ dáng của nàng rồi tạo ra một phiên bản thu nhỏ, nhưng dường như cũng không quá thành công, cho nên mới mọc lên các bộ phận kỳ quái.

“Thế mà lại là cái bộ dạng này......" Đào Yêu kinh ngạc nhìn chằm chằm vật nhỏ này: “Không phải nên giống với thứ kia sao...”

Vật nhỏ trong lòng bàn tay nghiêng đầu, tò mò nhìn chằm chằm Đào Yêu, miệng phát ra giọng nói lí nhí.

Đào Yêu lắc đầu: "Bỏ đi, cứ tạm thời vậy đã, đợi ngươi hoàn chỉnh rồi chắc chắn sẽ là một ta khác xinh đẹp thôi.” Nàng mỉm cười liếc sang bên cạnh: "Ra đây đi, ta ngửi thấy mùi gà nướng trên người ngươi rồi."

Trong rừng trúc truyền ra tiếng bước chân, Liễu công tử mặt không đổi sắc đi tới trước mặt nàng, nhìn chằm chằm "một nàng khác" trong lòng bàn tay nàng, hỏi: "Ngươi đang làm gì vậy?"

"Ngươi không phải nhìn thấy rồi sao?" Đào Yêu cười nói: “Không phải chỉ là thuật kết khế ước bình thường nhất sao.” Nàng nâng tay trái lên cao hơn một chút: “Đóng dấu ở đây nhiều như vậy, ta chỉ muốn thử xem có thể kết ra được thứ đồ chơi gì đó không.”

"Đồ chơi?" Liễu công tử nhíu mày: “Ngươi có biết dùng bản lĩnh của ngươi để tạo thuật kết khế ước tương đương với việc đặt mình ở bên vách núi, chỉ hơi sơ suất sẽ tan xương nát thịt không?!"

"Bất kỳ thuật pháp nào cũng có khả năng thất bại, ta sẵn sàng chấp nhận." Đào Yêu bĩu môi, không cho là đúng nói: “Dù sao nếu ta tìm không được Bách Yêu Phổ thì cuối cùng không phải vẫn chẳng khác gì đứng ở bên vách núi sao.”

"Nhưng ngươi làm như vậy......" Liễu công tử bị nàng chọc tức đến xanh mặt, nhưng chợt lại phản ứng lại, nhìn "thành quả" kỳ quái trong tay nàng, ngạc nhiên nói: “Chờ đã...... Ngươi không phải là muốn dùng nó..."

"Ngươi cho rằng gần đây ta siêng năng như vậy chỉ là bởi vì lương tâm của y giả sao." Đào Yêu thẳng thắn nói: “Ta cần càng nhiều yêu quái cam tâm tình nguyện đóng dấu với ta hơn nữa. Lời hứa là sức mạnh lớn nhất, ta tích lũy càng nhiều, thì càng có khả năng đạt được thành quả tương đương với Bách Yêu Phổ.” Nàng nâng nhóc tí hon trong lòng bàn tay lên, cười: “Người kia từng nói, Bách Yêu Phổ vốn là vật kết khế ước với bách yêu mà thành, thứ trong tay ra cũng giống thế. Chỉ là không ngờ nó lại kết thành cái dạng này, cũng là kết khế ước với bách yêu, thế nhưng Bách Yêu Phổ xuất thể lại là một quyển sách chỉnh chu, ta còn nghĩ nó cũng không khác lắm chứ.”

Liễu công tử ngồi xổm xuống, nhìn nàng như nhìn quái vật: "Ngươi thật sự không biết ngươi vừa mới làm một chuyện nguy hiểm như thế nào sao?!"

"Nếu để “Đường Nhi” làm bậy ở thế gian, như thế càng nguy hiểm hơn." Đào Yêu vỗ vỗ bả vai hắn: “Ta từng nói, đồ ta làm mấy thì ta sẽ phụ trách tìm về. Bách Yêu Phổ rất thông minh, lại có thể thiên biến vạn hóa ở nhân giới, dựa vào mấy người chúng ta mò kim đáy biển, khó lắm. Dù cho giống như lần trước may mắn đụng phải nó thì nếu như trong điều kiện không có bất kỳ sự chuẩn bị nào, ngươi và ta có hợp sức lại đi nữa thì cũng chưa chắc là đối thủ của nó, huống chi sức mạnh của nó còn có thể đang không ngừng tăng lên. Vì vậy, ta cần đồng loại với nó.” Nàng cười hỏi hắn: "Còn nhớ trò chơi chúng ta hay chơi ở Đào Đô không? Ngươi lúc nào cũng là người trốn kĩ nhất, không ai tìm được người, chúng ta cứ thua mãi, về sau ngươi không thể thắng được, có nhớ rõ vì sao không?"

Liễu công tử suy nghĩ một chút: "Ngươi bắt một xà yêu khác tới, để cho nó tìm tung tích của ta, sau đó nó lại vụng trộm nói cho ngươi biết. Ta còn mắng ngươi gian lận.”

Đào Yêu cười lẩm bẩm: "Đúng vậy, muốn bắt một con rắn xảo quyệt, cách có phần thắng cao nhất không phải là tìm một đồng loại quen với tập tính của nó ra sân sao. Tuy rằng chưa chắc trăm phần trăm có thể thắng, ít nhất thì phần thắng tăng lên rất nhiều. Ngươi biết đấy, thiên tính là một sự tồn tại rất kỳ diệu.”

"Cho nên...... Ngươi dùng những lời hứa của các bệnh yêu, tạo ra một cái "Bách Yêu Phổ" khác?" Liễu công tử ngồi trên mặt đất, mồ hôi lạnh trên trán còn nhiều hơn cả Đào Yêu: “Đầu óc ngươi phân tích kiểu gì vậy? Sao ngươi có thể chắc chắn rằng một con rắn nhỏ có thể luôn bắt được một con rắn lớn hả?”

"Ít nhất ta có một nửa phần thắng, không, có thể là hơn phân nửa phần thắng." Đào Yêu đưa vật nhỏ trong tay đến trước mặt hắn: “Ngươi nhìn xem, là dáng vẻ của ta đó, vừa nhìn đã biết là ghê gớm rồi, ngươi có niềm tin chút đi!”

Liễu công tử nhìn "Tiểu Đào Yêu" trong lòng bàn tay nàng, thở dài: "Ta thấy nó không giống như thành công......"

"Nó bây giờ vốn không hoàn chỉnh." Đào Yêu nhẹ nhàng sờ sờ đầu vật nhỏ, nó nghiêng đầu, ngáp một cái, dáng vẻ mệt nhọc như muốn ngủ: “Lúc trước vẫn mãi không đến được bước này, là bởi vì yêu quái đóng dấu với ta đều quá yếu, ta sợ chút sức mạnh tích góp kia căn bản không kết được. Cho đến khi ta gặp được Miêu Quỳ.” Trên mặt nàng lộ ra mấy phần vui vẻ: “Một dấu của Miêu Quỳ bằng cả trăm loại tiểu yêu quái hợp lại. Nếu có thể cho ta thêm mấy đại yêu quái như thế thì tiểu Đào Yêu của ta chắc chắn sẽ không phải là bộ dáng quái vật như bây giờ. Gần đây thời tiết nóng bức, nhật nguyệt đều thịnh, là thời điểm tốt để kết khế ước, cho nên tối nay ta mới tới nơi này thử xem, không ngờ lại có thể kết thành thật, mặc dù dáng vẻ ban đầu không hoàn mỹ quá, nhưng tốn chút thời gian đóng thêm mấy dấu hắn là có thể đại công cáo thành.”

Liễu công tử nghe nàng nghiêm túc miêu tả, lại đánh giá nàng từ đầu đến chân, sự nghi ngờ sâu trong mắt hắn chợt lóe lên rồi biến mất.

Sự chú ý của Đào Yêu dời về phía nhóc con trên tay, thấy nó đang ngáy khò khò ngủ thì không khỏi bật cười: "Ngươi xem, ngủ thôi cũng đáng yêu như vậy, quả thực là giống ta như đúc mà!"

Liễu công tử suy nghĩ một lát, nhíu mày nói: "Thuật kết khế ước, mục đích của ngươi và lời hứa mà đám yêu quái đưa ra hẳn là nhất trí. Nếu kết khế ước thành công, vật thành công sẽ lấy mục đích này làm sứ mệnh duy nhất, sau khi hoàn thành, ngươi giải khế ước trả lại tự do cho chúng. Mặc dù chúng đóng dấu cho ngươi, nhưng những con dấu này chỉ là đồng ý làm thuốc của ngươi, cái này dường như không liên quan đến việc tìm Bách Yêu Phổ giúp ngươi?”

"Bình thường ngươi cũng rất thông minh, sao hôm nay lại chậm chạp giống như tiểu hòa thượng thế." Đào Yêu búng ót hắn một cái, xảo quyệt cười nói: “Mục đích kết khế ước của ta là muốn chúng nó làm thuốc chữa bệnh tâm bệnh cho ta, tâm bệnh của ta không phải là tìm Bách Yêu Phổ sao, cho nên vật nhỏ này đương nhiên là xuất thế vì mục đích này. Sao lại không liên quan được?”

Liễu công tử ôm ót, trái suy phải nghĩ một hồi, lông mày cuối cùng cũng hơi giãn ra một chút: "Hình như cũng hơi có lý...”

"Sớm đã nói với các ngươi rồi, làm việc gì cũng phải suy nghĩ nhiều vào, chỉ dùng sức khỏe thôi là không đủ." Đào Yêu lại sờ sờ nhóc con đang ngủ, lẩm bẩm: “Bây giờ vẫn còn yếu lắm, ngủ đi, ngủ nhiều mới có thể lớn nhanh.” Dứt lời, hai tay nàng nhẹ nhàng khép lại, sau khi niệm vài câu chú ngữ, lại mở ra, nhóc trên tay đã chui vào trong tay trái của nàng, không để lại bất kỳ dấu vết nào.

"Về thôi." Nàng phủi tay đứng lên, chợt cảm thấy trước mắt tối sầm, may mắn sao rất nhanh đã khôi phục lại bình thường.

Liễu công tử cảm thấy nàng không ổn, bước lên đỡ lấy nàng: "Sao thế?"

"Có thể là do đứng dậy nhanh quá nên hơi choáng váng." Nàng lắc lắc đầu.

"Mấy tháng trước ngươi mới dùng thuật Liên Tâm, hôm nay lại ở đây làm thuật kế khế ước, hai thứ thuật pháp đều hao tổn tâm thần nguyên khí, ngươi thật sự coi thân thể mình làm từ thép sao?" Liễu công tử thở dài: “Lần sau ngươi muốn làm chuyện nguy hiểm gì, có thể nói trước với ta một tiếng hay không?"

"Nói rồi ngươi cũng đâu giúp được ta." Đào Yêu nhảy tại chỗ vài cái, lại đi quanh vài vòng: “Nhìn nè, có thể chạy có thể nhảy, không sao rồi.”

Liễu công tử bất đắc dĩ nói: "Về thôi..." Sau đó như nghĩ tới cái gì, nói: "Nếu không ngươi cũng uống chút nhân sâm ngàn năm gì đó đi, bổ gì đó cũng tốt. Dù sao Ti phủ có rất nhiều thứ tốt, Miêu quản gia lại thương ngươi.”

"Thôi đi, ta cũng đâu phải sau sinh xong sức yếu, bổ cái gì mà bổ." Đào Yêu cười hì hì kéo cánh tay hắn: “Ta biết ngươi cũng rất thương ta.”

“Cút!” Liễu công tử đánh tay nàng: “Ta chỉ là sợ ngươi chưa tìm được Bách Yêu Phổ đã chết luôn rồi, quay về ta giải thích với người kia thế nào đây.”

“Yên tâm, cách như thế ta cũng có thể tìm ra được, còn sợ ta không tìm được Bách Yêu Phổ sao?” Đào Yêu tự tin nhếch khóe miệng: “Chỉ là có một chuyện ta mãi vẫn không hiểu rõ.”

"Chuyện gì?"

"Bách Yêu Phổ là vật kết khế ước, vậy năm đó ai là người kết khế ước? Sức mạnh của vật kết khế ước cũng phân lớn nhỏ cao thấp, ta kết "Tiểu Đào Yêu", tuy rằng cũng rất lợi hại nhưng dù sao cũng chỉ là những lời hứa của các yêu quái. Trong trường hợp không hiểu, nếu nó không chịu ra sức chữa tâm bệnh cho ta, ta đương nhiên có thể đe dọa chúng, cố gắng hết sức để chúng không bị "xóa". Nếu ta thật sự xuống tay xóa sạch một con xà yêu, thì thứ biến mất cũng chỉ mình nó, không liên lụy đến toàn tộc, mà Bách Yêu phổ, không phải là một trăm yêu quái mà là hơn trăm yêu tộc. Có thể lấy được lời hứa của cả tộc, kết ra thứ lợi hại như Bách Yêu Phổ, nhất định không phải là nhân vật tầm thường.” Đào Yêu nói nghi vấn trong lòng mình ra, lại nhìn Liễu công tử: “Còn có một điểm quan trọng nhất, ta kết khế ước là vì tìm Bách Yêu Phổ, Bách Yêu phổ kia bị kết khế ước, là vì cái gì? Cũng không thể chỉ là vì uy hiếp chúng yêu tộc chứ? Nếu vì mục đích này, đám yêu quái cũng đâu có không ngốc, ai lại chịu đưa ra lời hứa đòi mạng như vậy.”

Liễu công tử suy nghĩ một hồi, lắc đầu: "Thời gian Bách Yêu Phổ xuất hiện quá sớm, căn bản không có mấy người biết được ngọn nguồn của nó."

"Ngoại trừ người kia." Đào Yêu bĩu môi: “Nhưng tới bây giờ hắn cũng không thèm nói với chúng ta.”

"Biết nhiều quá chưa chắc đã là chuyện tốt." Liễu công tử nhún vai: “Chúng ta cũng không phải là đại thần ở Thiên giới Côn Luân, động cái lại muốn che chở cho thiên địa tam giới, mau tìm Bách Yêu Phổ về nhét trở lại chỗ cũ ở Đào Đô, sống sót được trong tay người kia, ngươi yên ta ổn mọi người đều sống tốt, những chuyện khác không cần chúng ta quan tâm.”

"Ta chỉ là thuận tiện tò mò một chút mà thôi."

"Tiểu Đào Yêu của ngươi bây giờ thoạt nhìn còn vô dụng hơn cả Cổn Cổn, ngươi phỏng chừng còn phải đóng bao nhiêu dấu thì nó mới có thể giúp ngươi làm việc?”

"Cái này cũng khó nói, phải xem ta chữa được cho những yêu quái gì đã."

"Vậy ngươi siêng năng lên đi! Ngươi nhìn ngươi xem, sau khi từ trấn Thiết Kính trở về chẳng đi khám được mấy lần!”

"Ngươi nghĩ bệnh nhân của ta là chuột trên đồng hả, lúc nào muốn khám thì có ngay? Không phải gần đây không có mấy tên đốt giấy cho ta sao, khó khăn lắm mới đến mấy tên, thì đều là mấy tiểu yêu quái không đáng kể.”

"Nếu không ngươi hủy cái khâu đốt giấy đi...... Ta đi giúp ngươi tung tin, nói ngươi không cần thù lao, miễn phí khám bệnh, đến lúc đó chắc chắn khách sẽ đến nườm nượp như mây cho xem.”

"Sức lực và thuốc của ta đều có hạn, ngươi dẫn một đám đại yêu tới, ta lại không thể chữa được bệnh của chúng nó, hậu quả gì ngươi đã từng nghĩ đến chưa?"

"Thì ra ngươi còn biết sức lực của mình có hạn à?"

"..."

"Chuyện vừa rồi, ngươi khoan hãy nói với tiểu hòa thượng, bằng không nó lại phải làm ầm ĩ mấy ngày, đi ra ngoài chơi cũng không thể chơi vui được."

"Không cần ngươi nhắc nhở. Còn nữa, có phải ngươi lại vụng trộm mang gà nướng chưa ăn xong về phòng không?"

"Đúng vậy......".

"Sau này theo dõi người khác thì đi tắm trước đã nhé."

"Ồ............"

Hai bóng người một đỏ một xanh vừa đi vừa nói chuyện phiếm, bước dưới ánh trăng và tiếng lá trúc xào xạc, giống như vừa rồi chẳng có chuyện gì xảy ra vậy.

*

Buổi sáng lúc trước trời còn coi như mát mẻ, một chiếc xe ngựa rời khỏi Ti phủ, không bao lâu đã rẽ vào trong con đường núi xanh tươi, chạy nhanh về phía huyện Thanh Viên.

Ti Cuồng Lan vẫn cầm binh thư xem trăm lần không chán của hắn, tự vẽ ra cho mình một thế giới khác ở trong chiếc xe ngựa lắc lư.

Một phía kia, là những câu chuyện nói không hết và đồ ăn vặt ăn không hết, tùy tiện đi qua một nơi cảnh sắc đẹp, thậm chí một con chim bộ dáng kỳ lạ bay qua đều sẽ vang lên một hồi thán phục như là chưa từng thấy thế gian này vậy, còn có một con hồ ly phấn khởi không thôi lăn lộn khắp nơi.

Trong xe ngựa chưa từng náo nhiệt như vậy.

Ti Cuồng Lan có hơi hối hận vì dẫn theo bọn họ ra ngoài......

“Đại!”

"Hắc hắc, tiểu nhé! Ngươi lại thua rồi!"

“Lần nữa lần nữa!”

Trong tiếng ồn ào, trên mặt Đào Yêu dán đầy giấy vừa lắc xúc xắc vừa hỏi: "Nhị thiếu gia, cùng chơi đi!"

Ti Cuồng Lan nhìn không chớp mắt: "Tiêu khiển trên đường thì được, quay về rồi mà còn chơi, các ngươi cũng biết quy củ của Ti phủ rồi đấy."

Đào Yêu bĩu môi: "Cũng đâu có cược tiền, chỉ đoán lớn nhỏ mà thôi, không phải còn bảy tám ngày mới đến huyện Thanh Viên sao, lắc lắc lư lư thế này còn đọc sách, cẩn thận hỏng mắt đó!”

"Nhị thiếu gia, nha đầu này nói không sai, mấy lời nói nhảm khác của nàng ta ngươi có thể không nghe, còn liên quan đến vấn để sức khỏe thì ngươi vẫn nên nghe theo đi." Liễu công tử lôi kéo Đào Yêu dịch sang bên cạnh: “Lại đây chơi cùng đi, ngươi xem tiểu hòa thượng vui chưa kìa.”

Ma Nha ngước mắt nhìn một đống giấy lớn nhỏ từ đỉnh đầu mình rũ xuống, vẻ mặt buồn bã: "Ta nào có vui vẻ gì đâu, đầu giống như cỏ mọc rồi nè."

Ti Cuồng Lan dường như bị bọn họ làm phiền, khép lại sách lại, hít sâu một hơi, nhìn mấy người bọn họ: "Nếu ta chơi, chỉ e ba mặt các ngươi cũng không đủ dán.”

"Vậy còn chưa chắc, Nhị thiếu gia, chơi xúc xắc là coi vận khí, cũng không phải là coi ai đọc nhiều sách."

"Đúng thế, mặt ai không đủ dùng cũng khó nói."

"Thế sao, ha ha.”

Nửa canh giờ sau, Đào Yêu đã không còn thấy mặt đưa hai tay lên, giống như người mù sờ lung tung giữa không trung: "Ta không nhìn thấy gì cả! Ai đưa xúc xắc cho ta đi!!”

"Đây nè, cho ngươi." Mặt Liễu công tử cũng chôn trong đám giấy dày đặc, chỉ sợ tìm không ra một nơi nào để dán tiếp.

Ma Nha không thể không lấy tay vén tờ giấy che mắt mình, bất đắc dĩ nói với hai người: "Nhận thua đi, Nhị thiếu gia chơi giỏi quá. Chưa thua lần nào.”

Ti Cuồng Lan thản nhiên lắc chiếc quạt gấp, mỉm cười.

Đào Yêu hai lần kéo tờ giấy trên mặt xuống, trái phải quan sát Ti Cuồng Lan, nhíu mày nói: "Ngươi gian lận chứ gì! Sao có thể đoán trúng hết như thế được!"

"Người không chịu nhận thua luôn có rất nhiều lý do." Ti Cuồng Lan lắc đầu.

Liễu công tử kéo tờ giấy trên mặt ra, cười nói với Đào Yêu: "Có vài người thính giác trời sinh linh mẫn, một người từng trải qua mười lần đánh bạc chín lần thua như người không phải cũng không biết, người thật sự giỏi là có thể dựa vào thính giác để phân biệt điểm của xúc xắc." Dứt lời lại chắp tay với Ti Cuồng Lan: “Nhị thiếu gia đúng là Nhị thiếu gia, làm chuyện gì cũng để thua kém người, bội phục bội phục!"

Ti Cuồng Lan thản nhiên nói: "Khi phụ thân ta còn ở đây, thường xuyên bắt chúng ta bịt mắt, dựa vào âm thanh để phân biệt vị trí các loại đồ vật, lớn thì là hướng bước chân của một người, nhỏ thì là động tĩnh của một sợi lông vũ, nếu đoán sai thì phải đội chậu nước lớn đứng tấn ba nén nhang.”

"Ti lão gia thực sự không hề nương tay với các ngươi." Đào Yêu cảm khái nói, trước mắt không khỏi hiện ra dáng vẻ đội chậu nước lớn đứng tấn của hắn khi còn nhỏ, nghĩ thôi cũng thấy thật đáng thương, có trời mới biết hai huynh đệ bọn họ năm đó phải chịu bao nhiêu khổ sở, mới có được "thiên tư hơn người" hôm nay.

"Giang hồ hiểm ác, cần phải sáng mắt thính tai." Gương mặt Ti Cuồng Lan không có chút oán giận nào đối với quá khứ, thậm chí cũng không cảm thấy đó là khổ sở: “Người chỉ dùng hết khả năng để cho ta và ca ca sống lâu thêm một chút mà thôi.”

Đào Yêu ngẩn người, cười: "Hiếm khi nghe ngươi gọi là đại thiếu gia là ca ca."

“Ngươi thấy hắn có dáng vẻ huynh trưởng không?” Ti Cuồng Lan thở dài.

"Quả thật không giống dáng vẻ của một ca ca. Lại nói đến Tĩnh Tĩnh nhà các ngươi....” Đào Yêu tính toán một chút: “Từ năm trước đến bây giờ đã hơn nửa năm trôi qua rồi, hắn vẫn không có ý định trở về sao? Ta cũng không nghe Miêu quản gia nhắc tới tin tức gì mới của hắn gần đây, ngươi mặc cho hắn chạy lung tung bên ngoài thế à?”

"Nửa tháng trước huynh ấy gửi thư về, nói còn đang tụ tập với đám chí hữu." Ti Cuồng Lan gấp quạt lại: “Nếu huynh ấy cảm thấy nơi nào cũng tốt hơn ở nhà thì đợi lần này quay về, tùy tiện tìm một nhà lao cho huynh ấy ngồi là được, Bệ Hãn Tư hình như còn mấy gian từ đơn.”

Nhìn dáng vẻ của hắn không thấy giống như nói đùa, người này rõ ràng vẫn luôn lo lắng cho an nguy của huynh trưởng mình, thế nhưng lại không thể hiện ra, nói không chừng thật sự sẽ dùng chiêu ác độc này trừng phạt Ti Tĩnh Uyên không hiểu chuyện cũng nên.

"Đào Yêu..."Ma Nha vụng trộm kéo góc áo nàng, nhỏ giọng nói: “Ta xem vẫn là nghĩ cách đưa thư cho đại thiếu gia đi, bảo hắn mau trở về nhận sai với Nhị thiếu gia, bằng không chúng ta có thể thật sự sẽ phải đi đưa cơm tù đó.”

"Ta cũng không biết hắn đang ở đâu! Cùng lắm thì chuẩn bị cơm tù ngon một chút cho hắn là được.”

"Cái này... Chi bằng Liễu công tử ngươi nghĩ cách đi?

"Hắn cũng đâu có chết, ta đi đâu tìm lai lịch của hắn đây.”

"A Di Đà Phật, đại thiếu gia lần này gặp phiền toái lớn rồi."

"Không sao, ngồi tù cũng đâu phải chém đầu, rồi cũng sẽ có ngày được thả ra thôi."

Ti Cuồng Lan ngồi trở lại tiếp tục đọc sách nghe được lời bọn họ nói, khóe miệng lại khẽ nhếch lên, mấy tên nửa đường nhảy vào phủ, thực ra chẳng liên quan gì đến Ti gia, thế mà lại rất tự nhiên như vậy bắt đầu lo lắng cho an nguy của Ti Tĩnh Uyên...... Nhiều năm như vậy, hình như ngoại trừ Miêu quản gia, thì không còn có ai như vậy nữa.

Hắn im lặng liếc nhìn bọn họ một cái, nhìn mấy con người lúc nào cũng đánh nhau ầm ĩ, không hề có dáng dấp gì của một tạp dịch, lại cảm thấy cũng không hối hận lắm vì mang theo bọn họ ra ngoài lần này.