Phần 5: Ẩn Ẩn

Chương 22

Sáng sớm ba ngày sau, trong phòng Nhị phu nhân truyền ra tiếng kêu đầy sợ hãi.

Rất nhanh, Tiêu Nguyên Tân và Đại phu nhân cùng vội vàng chạy tới. Toàn bộ hạ nhân bị đuổi ra bên ngoài, không được ai vào bên trong. Rất nhanh, sắc mặt Tiêu Nguyên Tân còn tái nhợt hơn cả tuyết ngoài cửa sổ. Đứa con duy nhất của hắn trong một đêm lại thay đổi thành dáng vẻ khác... Hắn ôm đứa con của mình ngơ ngác quan sát một lúc lâu, bỗng dưng không còn chút sức lực nào, hai tay buông thõng, nếu không phải Nhị phu nhân nhanh tay bắt được, thì đứa bé đã bị ngã trên mặt đất rồi.

Sao có thể xảy ra chuyện này? Hắn sợ hãi lùi lại vài bước. Con trai hắn, sao lại biến thành như thế... Sao có thể giống như nam nhân đó như thế!!

Đứa bé bây giờ, không đáng sợ như yêu ma quỷ quái, ngược lại, có một đôi mắt to sống mũi cao, còn có một nốt ruồi chu sa nằm giữa lông mày, nhìn còn đáng yêu hơn gương mặt ban đầu. Thế nhưng... Nhìn thế nào cũng giống Phương Hạc Vũ!

Đầu óc Tiêu Nguyên Tân trống rỗng, hắn không biết vì sao gương mặt con trai mình lại biến thành người mà hắn mãi mãi không muốn nhắc lại với người khác.

Đó là hắn... Quay lại báo thù sao?! Không, không, không thể nào, y đã thiêu thân thể của hắn rồi mà, không thể trở lại được. Lúc này, nó thành thành thật thật đứng cách đó không xa, quan sát vẻ mặt của Tiêu Nguyên Tân lúc này.

Yêu nghiệt, đứa nhỏ này nhất định là yêu nghiệt!!

Đó là quyết định của nó sau một đêm. Nếu như Tiêu Nguyên Tân quên đi điều gì, vậy thì nó nhất định phải để cho hắn nhớ kỹ.

Đáng tiếc sức mạnh của nó quá nhỏ bé, chỉ có thể làm phép trên người đứa bé này, ngay cả gương mặt hóa ra cũng chỉ có sáu bảy phần tương tự. Nếu nó có bản lĩnh như đại yêu quái, thì nhất định phải để cho Tiêu Nguyên Tân tự mình cảm nhận một chút "kinh hỉ" khi khuôn mặt bị thay đổi.

Nó cũng không thể giải thích rõ vì sao mình lại muốn làm chuyện như vậy, nó cảm thấy mình cũng không tức giận, chỉ hơi ấm ức.

Mặt khác, tuy rằng yêu pháp thi triển trên người con trai hắn sẽ bị giải trừ sau khi nó hết kỳ nở hoa, nhưng xảy ra chuyện như vậy, nó đoán Tiêu Nguyên Tân chắc cũng sẽ có hơi hối hận.

Nhưng thật không may, nó suy nghĩ quá đơn giản rồi.

Đêm đó, nó tận mắt nhìn thấy hai gã tôi tớ khiêng một cái rương gỗ, lén lút ra khỏi Tiêu phủ, xe ngựa đã chờ ở cửa sau từ sớm, sau đó nhanh như chớp đi về phía cửa thành.

Trong lòng nó thấy bất an, cho nên đã đi theo, phát hiện xe ngựa đi thẳng đến ngọn núi hoang ở vùng ngoại ô, vào đến trong núi thì xe ngựa dừng lại, ngoại trừ hai gã kia, còn có Tiêu Nguyên Tân ở bên trong.

Sau đó dưới sự bày mưu tính kế của Tiêu Nguyên Tân, hai người kia đào một cái hố sâu ở một nơi hẻo lánh trên sườn núi, rồi chôn cái rương kia xuống, sau khi lấp xong đất, Tiêu Nguyên Tân không hề liếc mắt một cái, đã dứt khoát rời đi.

Đợi bọn họ đi xa, nó vội vàng đi đến chỗ bọn họ vừa chôn đồ, không kịp suy nghĩ nhiều lập tức xuống tay đào đất, sức lực của nó không đủ, đào một hồi lâu mới nhìn thấy cái rương đã bị khóa kia, lại tìm một tảng đá đập khóa, đập không ra, đành phải mạo hiểm một trận, dùng chút yêu lực còn lại của mình để bẻ chiếc khóa đồng.

Nó thở hồng hộc mở rương ra, đầu óc ù lên một tiếng. Quả nhiên... Là suy đoán ít có khả năng và tồi tệ nhất. Nó theo bản năng nắm chặt nắm đấm, cả người run rẩy.

Đêm đó, hẳn là đêm hỗn loạn nhất từ khi nó sinh ra đến nay.

Nó biết mình không có nhiều sức lự để kiểm soát cơ thể này, nhưng nó vẫn phải cố gắng chạy, càng nhanh càng tốt. Chỉ cần đủ nhanh, thì nhóc con trong ngực có lẽ sẽ được sống sót.

Nó đã cố gắng hết sức, thật đó.

Thế nhưng, sau khi khỏi nhà đại phu, nó đột nhiên mất phương hướng, nó không biết mình nên đi đâu. Nó chỉ muốn nhắc nhở Tiêu Nguyên Tân mà thôi, không ngờ rằng lại hại đến một tính mạng.

Phải làm sao bây giờ, nó giết người rồi. Yêu quái hại mạng người, đặt ở đâu cũng là tội chết. Trước khi bình minh, nó đi bộ không mục đích đến một ngôi miếu thổ địa. Đứng ở cổng miếu rất lâu, cuối cùng cũng đi vào.

Nó quỳ gối trước mặt đất, chậm rãi nói, ta là yêu quái Nhân Diện, hôm nay hại đến tính mạng con người, kính xin thổ địa gia thay ta truyền lời, ta nguyện chịu tất cả hình phạt, tuyệt đối không trốn tránh.

Nó từng nghe nói, thần thổ địa là tai mắt mà thần tiên sắp xếp ở nhân giới, nhân giới xảy ra chuyện gì, đều có thể thông qua bọn họ truyền đạt lại cho chư thần, mặc dù không biết có thật hay không, nó cũng nguyện thử một lần. Sai thì phải nhận phạt, người, yêu quái, đều giống nhau. Thế nhưng, nó đợi đến tối hôm sau, thổ địa gia vẫn là bức tượng đất kia, không có bất kỳ phép lạ nào cho thấy có người đến bắt nó.

Nó thở dài, chậm rãi đi về phủ, thân thể đứa nhỏ này, dù sao cũng phải trả lại. Chỉ là không có chỗ dựa, với tình hình hiện tại của nó, chưa chắc đủ sức để trở lại cốc Vân Ngoại, nếu như không thể trở về nguyên thân khi kết thúc kỳ hoa nở, vậy thì không cần chờ thần tiên đến bắt nó...

Sau khi đi ra khỏi Tiêu phủ, nó suy yếu lơ lửng ở đầu đường, cứ như vậy mà đi, không mượn bất kỳ một thân thể nào nữa, có thể trở về thì tốt, mà không thể trở về được thì đành thôi vậy.

Nó không nhớ mình đã mất bao nhiêu ngày mới miễn cưỡng bay đến sườn núi kia, mộ của lão Phùng loạng choạng bày ra phía trước. Nó thực sự không còn chút sức lực nào... Nó rơi xuống đất rồi không thể di chuyển nữa, ngay cả khi chiếc sân quen thuộc đã nằm trong tầm tay nó.

Nó nằm trên mặt đất lạnh lẽo lặng lẽ chờ đợi những giây phút cuối cùng của cuộc đời.

Trong lúc mê man, nó cảm thấy như thể nó đang bay một lần nữa và rất dễ dàng bay về phía trước.

Nó mở mắt ra, phát hiện không phải ảo giác, có một tên vô hình đang nâng nó, an toàn trở về sân cốc Vân Ngoại, sau đó một cước đá nó vào trong nguyên thân.

"Có... Có phải là ngươi không?" Nó bình tĩnh lại, kinh ngạc hỏi: “Ngươi thật sự trở về thăm ta sao?"

"Ngươi hỏi điều này không phải vô nghĩa sao, nếu không phải ta trở về thăm ngươi, thì vừa rồi ngươi đã chết trên đường rồi." Giọng nói quen thuộc vang lên trước mặt nó, trong giọng nói toàn là oán giận: “Trở về không nhìn thấy ngươi, đoán rằng ngươi nhất định là mượn cơ hội này chạy ra ngoài chơi, lại không biết ngươi ở nơi nào, chỉ đành ở chỗ này chờ.”

Mũi của nó đột nhiên chua xót, nhưng vẫn nhịn lại không khóc.

Một lúc lâu sau, nó đột nhiên nói: "Ẩn Ẩn, ta giết người rồi."

"Hả?!" Ẩn Ẩn chấn động: “Không thể nào, ngươi nào có bản lĩnh này!"

"Thật đấy..."

Nó mất một đêm để kể về câu chuyện của mười năm.

Nghe xong, Ẩn Ẩn rất lâu cũng không nói gì, cho nên nó cho rằng đối phương đã đi mà không nói lời tạm biệt.

"Ngươi đi rồi sao?" Nó thử hỏi, lại thở dài: “Đi rồi cũng tốt, nếu lời đồn là thật, thì ta đã thẳng thắn với thần thổ địa rồi, có lẽ qua một khoảng thời gian nữa, ta sẽ bị bắt đi, ngươi ở lại sẽ bị liên lụy mất.”

Lại qua một hồi lâu, Ẩn Ẩn mới mở miệng nói: "Không, ngươi nhất định còn có mười năm tiếp theo."

Nó ngẩn người: "Ngươi..."

"Ta không đi đâu cả." Ẩn ẩn nghiêm túc nói: “Nếu thật sự có ai đến bắt ngươi, ta cam đoan bọn họ sẽ không tìm được ngươi."

Nghe vậy, nó im lặng một lúc lâu, nói: "Ta luôn nghĩ rằng ta là một yêu quái rất trung thực, nhưng lần này ta đã phạm sai lầm."

"Ta mặc kệ." Ẩn Ẩn cắt ngang lời nó: “Nếu ngay cả loại người đó cũng có thể tiếp tục sống những tháng ngày trong nhung lụa thì bọn họ dựa vào cái gì mà bắt ngươi." Nó dường như đang tự hỏi.

Trong sân, chỉ còn lại tiếng cành lá lay động trong gió bắc, bọn chúng không ai nói câu nào nữa.

Mọi thứ tích tụ lại trong mười năm qua thực sự quá nặng. Cho dù là yêu quái nó vẫn luôn thuyết phục mình là kẻ đứng ngoài cuộc, đến cuối cùng vẫn là thân bất do kỷ bị kéo vào ân oán và sinh tử của người khác.

Một ngày, ba ngày, một tháng, ba tháng, mùa đông rồi lại mùa xuân, không có ai đến gây rắc rối. Trong khoảng thời gian này, bọn họ dường như đều ăn ý không nói bất cứ chuyện gì liên quan đến Tiêu Nguyên Tân, Ẩn Ẩn vẫn giống như trước kia, thỉnh thoảng nghịch ngợm trêu chọc nó, hoặc là say sưa nói với nó về chuyện gì thú vị mười năm qua mình gặp được. Có người bầu bạn, thời gian trôi qua nhanh hơn rất nhiều. Nhưng vừa nghĩ đến gương mặt của đứa bé kia, trong lòng nó như như có một tảng đá đè x uống. Đảo mắt lại qua một năm, Tiêu Nguyên Tân lại tới, theo thường lệ mang theo người nhà tôi tớ, và các tế phẩm phong phú. Nó nhìn tên nam nhân thản nhiên như không này, giống như mọi chuyện gì xảy ra trước đó không liên quan gì đến hắn, bắt đầu từ Phương Hạc Vũ, đến Phương mẫu, đến đứa con trai của hắn... Hắn thật sự chưa bao giờ hối hận vì bọn họ một khắc nào sao?

Nó không hiểu được.

Lúc Ẩn Ẩn nhàn rỗi, thỉnh thoảng cũng sẽ mang tin tức mới của Tiêu Nguyên Tân về.

Mấy năm sau, việc làm ăn của hắn càng ngày càng lớn, người ngưỡng mộ người nịnh bợ hắn cũng càng ngày càng nhiều, chỉ là từ sau khi con trai duy nhất qua đời, thì Tiêu gia không còn đời sau nữa, Tiêu Nguyên Tân không cưới thê thiếp cũng dường như đã hạ quyết tâm không cần đời sau nữa.

Hắn không hối hận, nhưng hắn cũng có sợ hãi... Nó đoán nguyên nhân duy nhất Tiêu Nguyên Tân không chịu cưới thê thiếp cũng như không cần đời sau nữa, hẳn là vì sợ gặp lại "khuôn mặt" khiến hắn sợ hãi kia, hắn cướp đi tất cả những gì vốn thuộc về khuôn mặt kia, tính mạng, mẫu thân, tương lai... Vâng, hắn phải sợ hãi, và nỗi sợ hãi này cần phải nhiều hơn nữa, ít nhất là phải theo hắn thật lâu thật lâu, tốt nhất theo suốt cuộc đời hắn mới phải.

Một năm, hai năm, năm năm...... Tiêu Nguyên Tân hàng năm đều trở về bái tế lão Phùng đúng ngày đúng tháng, hàng năm nó đều chờ mong có thể nhìn thấy một chút hối lỗi vì quá khứ từ trên người hắn, nhưng mà, thật sự không có, hắn mãi mãi vẫn luôn xuân phong đắc ý, vênh váo cao ngạo như thế. Năm này, một đêm trước ngày hoa nở của nó, nó vốn rất ít khi nằm mơ nhưng lại mơ thấy, trong mộng lão Phùng lại cầm dây mây giáo huấn hai đồ đệ, Tiêu Nguyên Tân che chở cho Phương Hạc Vũ, kêu sư đệ mau chạy trốn, Phương Hạc Vũ cười to chạy ra ngoài, hét với lại: "Mẫu thân hôm nay đến thăm con, con đi đón bà!”

Trong giấc mơ này, không có gió tuyết, chỉ có hoa cỏ tốt tươi và không khí vui vẻ tràn ngập cả khu vườn. Lúc tỉnh dậy, nó ngẩn người thật lâu, cảm thấy tâm trạng vốn luôn bình tĩnh của mình, đột nhiên nứt ra, vỡ vụn khắp nơi, nó muốn nhặt về nhưng không nhặt được một mảnh nào. Không, thế giới này không nên như thế.

“Ẩn Ẩn..." Nó bỗng nhiên kêu.

"Ta muốn làm điều gì đó.”

*

"Hai tên yêu quái vô dụng cộng lại cũng làm được việc đấy." Đào Yêu nhìn Nhân Diện trong tay mình, lại nhìn Ẩn Ẩn ủ rũ trên mặt đất: “Ngươi mất mười năm thời gian ở bên nó, không phải là sợ nó bị thần tiên bắt đi xử tử sao? Khi nó quyết định dùng cách này đối phó Tiêu Nguyên Tân, ngươi nên biết là không còn đường lui nữa. Một nửa khuôn mặt của Phương Hạc Vũ kia là mạng của nó, kỳ hoa nở vừa qua, Tiêu Nguyên Tân sẽ mãi mãi biến thành một con quái vật, nó cũng sẽ dầu hết đèn tắt, nguyên thần tan thành tro bụi. Ngươi định theo nó luôn sao?”

”Ngay từ đầu ta vốn không chịu." Ẩn Ẩn thành thật nói: “Ta nói nếu như nó không bỏ được chuyện này thì ta có thể giúp đỡ, muốn lấy mạng của Tiêu Nguyên Tân, ta cố gắng một chút thì hẳn cũng làm được.” Nó dừng lại, nhìn qua Nhân Diện: “ Nhưng nó không chịu, nói chuyện này vẫn nên để nó tự giải quyết, nó chưa bao giờ muốn lấy mạng của Tiêu Nguyên Tân, chỉ muốn hắn mãi mãi nhớ rõ, mãi mãi nhớ kỹ những chuyện hắn từng làm, nhớ kỹ nhưng người mà hắn từng giẫm dưới chân.”

Đào Yêu không nói gì, Ti Cuồng Lan cũng im lặng.

"Nó chỉ xin ta bảo vệ nó khỏi những người lợi hại trong những ngày nó nở hoa, để họ không thể phát giác.” Ẩn Ẩn tiếp tục nói: “Chúng ta biết tên Tiêu Nguyên Tân này rất mê tín, cũng thường lui tới với mấy thuật sĩ giang hồ, bọn họ cũng không phải đều là lừa đảo, trong đó không ít người có tu vi lớn, nó sợ mình một khi tiết lộ tung tích, thì kế hoạch sẽ không cách nào thành công." Nó ngước lên nhìn Đào Yêu: “Ta đồng ý rồi. Cho nên các ngươi nhìn thấy ba sư phụ của Long Hổ Môn ở Tiêu phủ giày vò nhiều ngày như vậy lại hoàn toàn không nhận ra được trên người Tiểu Phúc ngày ngày đi ngang qua họ lại có hai con yêu quái đang ẩn nấp, mà ông chủ Tiêu cũng không ngừng bị yêu khí của nó ăn mòn ở ngay dưới đáy mí mắt của bọn họ, tình huống càng ngày càng tồi tệ. Dù sao ta cũng còn sức, cho nên ta bằng lòng ý giúp người khác, có hai chúng ta ở đây, Tiêu Nguyên Tân không chỉ mỗi ngày đều nhìn thấy khuôn mặt mà hắn không muốn gặp, mà ta còn có thể khiến cho những người khác mà hắn không muốn gặp, trở về gặp hắn mỗi đêm.”

"Đối với loại yêu quái có cấp bậc như các ngươi mà nói, thì chế tạo ảo giác tương đương với hao tổn tu vi." Đào Yêu lắc đầu: “Vả lại ngươi mảy may không quan tâm mình là một tên tội phạm đang trốn thoát, làm như thế thì hành tung của ngươi sẽ rất dễ bại lộ, nếu như vận khí không tốt, mấy ngày nay Lôi Thần vừa khéo ở gần đây...”

"Ta không sợ." Nó quyết đoán nói: “Nếu thật sự gặp phải, ta còn muốn hỏi Lôi Thần thử, vì sao loại người như Tiêu Nguyên Tân lại không bị thiên lôi của hắn đánh chết.”

Hai chữ "Lôi Thần" vừa nói ra, Ti Cuồng Lan tựa như nhớ tới thứ gì đó, liếc mắt nhìn qua Đào Yêu.

”Được rồi, ngay cả thân thể còn không có, mà lá gan cũng lớn nhỉ." Đào Yêu lại suy nghĩ một hồi: “Như thế xem ra, nếu Tiêu phu nhân không mặt dày đến Ti phủ mời cứu binh, thì đại nghiệp của các ngươi có thể đã thành công rồi nhỉ?” Nói xong, nàng không khỏi mỉm cười, lẩm bẩm: "Hôm nay ta thật hy vọng đến trễ mấy ngày......."

Ti Cuồng Lan nghe thể thì mặt không chút thay đổi nhìn thoáng qua đầu kia căn phòng. Trước khi Tiểu Phúc tiến vào, bọn họ đã giấu Tiêu Nguyên Tân đang ngây ngốc vào trong tủ quần áo, bây giờ nghĩ lại, ý của Đào Yêu cũng không tồi, nếu đến muộn vài ngày, chưa chắc là chuyện xấu.

"Ẩn Ẩn biết sự lợi hại của các ngươi, khuyên ta đi, nhưng ta không muốn đi." Nhân Diện trong tay Đào Yêu bỗng nhiên mở miệng: “Không làm xong chuyện này thì ta không đi đâu hết.”

"Ngươi từng nói, ngươi và Tiêu Nguyên Tân cũng thế, mà Phương Hạc Vũ cũng vậy, đều không có giao tình gì." Đào Yêu nâng nó lên trước mắt mình: “Liều mạng vì một người không có giao tình như thế, ta không hiểu.”

"Đời này chúng ta còn chưa bao giờ gặp mặt, thậm chí còn chưng từng nói với nhau một câu thì có giao tình gì chứ.” Nó nghiêm túc nói: “Đám tiểu yêu quái nhỏ bé như chúng ta, phần lớn đều coi việc hóa thành người là lý tưởng lớn nhất, chúng ta có thể sẽ phải trả giá trăm năm ngàn năm khổ sở tu luyện, cũng chỉ vì có thể trở thành một phần của nhân gian này.” Nó nhìn vào mắt Đào Yêu: “Nhưng mà ta không hiểu, nếu một người như Tiêu Nguyên Tân cũng có thể hạnh phúc sống qua ngày, thì vì sao những người an phận thủ thường sống cả đời lại có kết cục đau đớn như vậy? Nếu như đây là con người, đây là nhân gian, vậy trăm ngàn năm khổ tu của chúng ta, rốt cuộc là vì lý do gì.”

Gió lạnh thổi qua, chuông vàng trên cổ tay Đào Yêu lung lay nhưng lại không hề phát ra bất cứ âm thanh nào.

"Chuyện đã đến nước này, ngươi xử trí ta như thế nào ta cũng không còn lời nào để nói, chỉ hy vọng ngươi hãy buông tha cho Ẩn Ẩn. Từ đầu đến giờ, nó chỉ muốn giúp ta thôi.” Nhân Diện đứng dậy trên tay nàng, nói: “Ai cũng nói nó là một kẻ bỏ trốn, nhưng với ta, nó là hiệp sĩ trong loài yêu quái, là bằng hữu tốt nhất ta từng gặp trong đời.”

Ẩn Ẩn ngẩn người, vội vàng nói với Đào Yêu: "Đừng nghe nó nói bừa, muốn giết thì giết ta, hay tha cho cái thứ không có kiến thức kia đi, nó đã mất hơn nửa cái mạng rồi, có thể sống sót hay không còn không biết!"

“Ai nói muốn giết các ngươi?” Đào Yêu trừng mắt nhìn nó: “Ta còn chưa nghĩ ra nên xử trí hai tên rắc rối tinh các ngươi như thế nào đây này.”

Nghe vậy, hai yêu quái đều kinh hãi lắp bắp, đồng thanh nói: "Ngươi không giết chúng ta?"

Mí mắt Đào Yêu giật giật: "Cũng không chắc..."

Hai yêu quái ủ rũ, hoàn toàn bị nàng làm cho hồ đồ.

Nhìn dáng vẻ nàng lúc đối phó yêu quái, Ti Cuồng Lan như cười như không, nha đầu không đáng tin cậy này, thật sự không lừa gạt hắn. Nàng quả thực đến từ một nơi tên là Đào Đô, hơn nữa quả thật là một đại phu, còn là một đại phu khiến yêu quái vừa sợ vừa hận, nhưng chưa biết chừng thỉnh thoảng lại là một đại phu được yêu thích nữa.

Hắn nhìn sắc trời, rồi quay qua nói với Đào Yêu: "Nếu ngươi còn nói chuyện phiếm nữa, thì trời sẽ sáng luôn đó."

Đào Yêu hơi ngẩng đầu, vội vàng phủi phủi mông đứng dậy, nói với hai yêu quái: "Đi theo ta trước, món nợ này sau này hẵng tính.” Dứt lời, nàng lấy một chai thuốc trong suốt cỡ ngón tay cái từ trong túi vải ra, dùng sức ném bình xuống đất, lúc chiếc bình vỡ vụn, nàng nói một tiếng: "Thu!"

Chợt thấy những mảnh vỡ kia trong nháy mắt hóa thành nhưng hạt sáng li ti, bọc lấy hai tiểu yêu quái đang không hiểu gì vào trong, sau đó vù một tiếng biến thành một tia sáng nhiều màu rơi vào trong lòng bàn tay của Đào Yêu. Nhìn lại, cái bình vẫn còn nguyên, chỉ là bên trong bây giờ có thêm hai nhóc yêu quái nằm.

"Haiz, lỗ quá... lại còn lãng phí món bảo bối của ta cho hai con yêu quái vô dụng này.” Đào yêu lẩm bẩm cẩn thận cho chiếc bình vào trong túi vải, sau đó quay đầu, tràn đầy chờ mong nhìn Ti Cuồng Lan: “Nhị thiếu gia, công việc hoàn thành rồi! Mau đi lấy thù lao thôi!!"

Ti Cuồng Lan suy nghĩ một chút, lại xoay người trở về phòng.

Đào Yêu vội vàng đi theo vào.

Kéo Tiêu Nguyên Tân từ trong tủ quần áo ra đặt trở lại trên giường, Ti Cuồng Lan nhìn mặt hắn, lại thăm dò hơi thở của hắn, nói: "Gần như đã sắp bình phục rồi. Không cần uống thuốc gì nữa?"

Đào Yêu nhìn gương mặt đã khôi phục hơn phân nửa, nói: "Muốn biến hắn thành quái vật vĩnh viễn, trong mười bốn ngày này, yêu khí không thể đứt đoạn một ngày. Bây giờ kế hoạch của Nhân Diện đã thất bại, yêu khí lúc trước xâm nhập vào trong cơ thể hắn trong vòng bảy ngày tự mình tản đi. Không cần uống thuốc.”

Ti Cuồng Lan gật gật đầu: "Rất tốt."

"Rất tốt?" Đào Yêu nhíu mày, đột nhiên đưa tay bóp cổ Tiêu Nguyên Tân.

"Ngươi định giết người ủy thác sao?" Ti Cuồng Lan vội giữ chặt cổ tay nàng, tuy nhiên lại không dùng quá nhiều sức, chỉ sợ làm nàng đau.

(Anh sủng chị quá, em chua nha)

"Yên tâm, ta cảm thấy hắn đáng chết, nhưng ta sẽ không giết hắn." Đào Yêu đột nhiên bật cười, buông tay ra: “Đào Đô chúng ta có quy củ. Hơn nữa, nếu hắn chết thì Tiêu phu nhân sẽ không trả tiền.”

"Ta biết trong lòng ngươi đang suy nghĩ cái gì." Ti Cuồng Lan buông nàng ra. Đào Yêu không lên tiếng, buồn bực đi ra khỏi phòng, nàng đứng dưới mái hiên, hít sâu một ngụm không khí lạnh lẽo bên ngoài.

"Vụ án Phương Hạc Vũ đã qua hai mươi năm, nhân chứng duy nhất là một yêu quái, muốn giao Tiêu Nguyên Tân cho quan phủ xử lý, bây giờ gần như là không thể.” Ti Cuồng Lan đứng bên cạnh nàng, bình tĩnh nói: “Thứ còn lại là tội của hắn đối với đứa con trai duy nhất kia. Thế nhưng với tác phong hành sự của hắn thì chỉ sợ những người tham dự vào việc này đã sớm không còn trên nhân thế nữa. Tiêu phu nhân tuy rằng còn ở đây, nhưng trong lòng nàng tuy biết, nhưng vẫn không phải tận mắt chứng kiến, cũng khó làm nhân chứng.”

"Cho dù bà ta có chứng cứ, thì e là cũng sẽ không làm nhân chứng đâu." Đào Yêu có hơi thất vọng: “Nếu như bà ta thực sự có cái tâm đó thì đã không giấu diếm tội ác cho Tiêu Nguyên Tân mười năm nay rồi, bây giờ lại còn muốn liều mạng cứu hắn. Haiz, Tiêu Nguyên Tân là ăn chắc luật pháp nhân gian không thể làm gì hắn rồi. Nếu như ở Đào Đô chúng ta, sao có thể để cho hắn sống đến bây giờ. Tức chết mất!"

"Cũng không phải hoàn toàn không có cách.” Ti Cuồng Lan cười cười: “Nếu quan phủ không thể xử lý, vậy thì giao cho nơi khác đi.”

"Nơi khác?"

"Bệ Hãn Tư.”

"Hả?!" Đào Yêu thốt lên: “Không phải ngươi đã từ quan, rời khỏi nơi đó rồi sao?"

"Ta đi rồi thì Bệ Hãn Tư không còn ai khác sao?” Ti Cuồng Lan liếc xéo nàng: “Chớ xem thường các đồng liêu cũ của ta.”

“Nhưng... Ngươi làm cách nào được? Có cần đi đánh trống kêu oan gì đó không?"

“... Không cần.”

"Vậy phải làm thế nào............"

"Được rồi, việc này ngươi không cần quan tâm, ta tự có chừng mực."

Thì ra hắn cũng không chấp nhận bỏ qua như thế.

Tâm trạng Đào Yêu đột nhiên tốt lên một chút, nàng mỉm cười nhích vào người Ti Cuồng Lan: "Ta hiểu rồi, vẫn là Nhị thiếu gia khôn khéo, trước tiên lấy thù lao đã, sau đó mới đưa người đi.”

Ti Cuồng Lan rất bất đắc dĩ: "Vì sao một chuyện tốt qua miệng ngươi lại trở nên khó coi như vậy nhỉ?”

"Không phải ta chỉ nói sự thật thôi sao?"

"Chớ nói nhảm nữa, đi gọi Tiêu phu nhân tới đây."

"Được." Đào Yêu đang muốn đi, thì bỗng nhiên lại xoay người, nói một câu không đầu không đuôi: “Ti Cuồng Lan, lát nữa chúng ta đi ăn canh của quán tiểu Triệu trên chợ đi! Ta muốn ăn canh nóng, bên trong cho thêm thịt và rau.”

Ti Cuồng Lan hơi ngẩn ra, chợt gật gật đầu: "Được."

Không ngờ hắn lại không từ chối, Đào Yêu hài lòng chạy ra ngoài.

Thực ra nàng không sợ lạnh, trời lạnh đến đâu cũng cũng không đông chết nàng, nhưng lúc này nàng lại muốn ăn đồ nóng, nếu không thì trong lòng cứ lạnh lẽo mãi thôi.

Đi ra khỏi sân, nàng quay đầu lại nhìn thoáng qua nơi tốn hao không ít thời gian của mình.

Nếu đây là con người, đây là nhân gian, thì trăm ngàn năm khổ tu của chúng ta, thật sự là gì lý do gì... lời nói của Nhân Diện, lại vang lên bên tai nàng.

Không, thế gian này không thể như vậy.

Tuy rằng hình như cũng không liên quan đến nàng, nhưng Đào Yêu nàng cũng không đồng ý.

*Vỹ thanh

“Nhanh đi thông báo cho Thần Quân, phát hiện tung tích của kẻ trốn chạy Ẩn Ẩn rồi!”

"Ở đâu?"

"Trong Tiêu phủ của Đế Đô."

“Vì sao không trực tiếp đi bắt?”

"Cái này...... Ác, ác bà Đào Yêu của Đào Đô cũng ở đây, Ẩn Ẩn ở trong tay nàng ra! Lúc đến bắt Giáng Quân, nàng ta từng đến quấy rầy, còn lên tiếng uy hiếp, ta sợ nàng ta nói được làm được......"

"Đào Yêu?! Hay là... báo cho thần quân trước đã.”