Bách yêu phổ 3

"Công tử, coi như là lão hủ cầu xin ngài đi, quả thực là không còn cách nào khác nữa rồi, cứu người như cứu hỏa, ngài cứ coi như là làm một việc tốt đi!"

"Đúng thế đúng thế, nếu như công tử chịu đáp ứng, thì trong vòng một năm sau, ngài đến Hồng Hạc đình chúng ta uống trà ăn cơm đều không cần trả tiền!"

Một ông lão tóc bạc trắng và một nam tử trung niên, ăn mặc rất ra dáng, có vẻ như là người đọc sách, khuôn mặt vội vàng vây lấy, phía sau lưng họ là một một ngôi lầu nhỏ ưu nhã cao quý, ba chữ "Hồng Hạc Đình" được thếp vàng nổi bật trong sắc trời tăm tối.

"Đây là muốn làm gì?" Ti Tĩnh Uyên đứng trước mặt họ, nghi hoặc đánh gia hai người họ.

Tên trung niên nhìn thấy Ti Tĩnh Uyên, ánh mắt nóng như lửa đột nhiên hiện ra một tia hi vọng, đang muốn mở miệng thì bị ông lão ngăn lại, lắc đầu, lại nhìn về phía Ti Cuồng Lan: "Chỉ có vị công tử này mới là lựa chọn tốt nhất."

Tất cả mọi người đều mù mờ, chỉ có Đào Yêu căn bản không quan tâm những thứ đó, chỉ lo đánh giá Tống Niên Sanh từ trên xuống dưới mấy bận, tựa như muốn trên người nữ tử không chút khuyết điểm này tìm ra khuyết điểm vậy.

"Là thế này, hai vị này tự xưng là quản sự của Hồng Hạc đình, hôm nay Hồng Hạc Đình theo như thường lệ tổ chức một cuộc thi vẽ, mỗi năm đều sẽ mời đến tám vị tài tử được hoan nghênh nhất của thành Lạc Dương, nhưng ai ngờ được tuyển thủ năm này lại có một vị đột nhiên nhiễm bệnh nên không thể đến được, tám chỗ lại thiếu đi một vị, hai người vô cùng sốt ruột, vạn phần muốn tìm người thế chỗ, vừa vặn chúng ta đi ngang qua, sau đó nhìn trúng Cuồng Lan." Tống Niên Sanh cười cười giải thích, ngữ khí nhẹ nhàng, nghe như gió nhẹ thổi qua tai.

Cái khác Đào Yêu không quan tâm, chỉ một tiếng "Cuồng Lan" kia thôi nghe vào sao mà khó chịu quá mức, đã quen nghe người khác gọi hắn là nhị thiếu gia là diêm vương sống, cho dù gọi tên cũng sẽ gọi luôn cả họ, cách gọi không kèm theo họ từ miệng nàng ta nói ra, làm người ta cảm thấy một sự thân thiết mà người ngoài mãi mãi không thể nào đuổi kịp được.

Nam tử trung niên vội nói: "Đúng thế đúng thế, ai cũng không ngờ được đột nhiên lại xảy ra biến cố như vậy. Mỗi năm đều phải có tám vị trí, không thể thiếu một vị. Nếu không thì chúng ta cũng sẽ không làm phiền vị công tử đây rồi."

"Chư vị đi cùng nhau sao?" Ông lão tóc bạc hướng về phía mấy người Đào Yêu ôm quyền: "Vẫn là nhờ các vị giúp ta khuyên vị công tử này một phen, kỳ thực cũng không cần vị công tử này làm gì đâu, chỉ cần bước lên vị trí đó, tùy ý vẽ hai nét qua loa cho xong thôi là được."

Nghe lão nói, Đào Yêu tò mò nói: "Các ngươi nếu như chỉ cần tìm một người để thế chỗ thì trên phố này có đầy, vì sao cứ khăng khăng chọn hắn?" Nàng chỉ vào Ti Tĩnh Uyên và Liễu Công Tử: "Hai vị này không phải là người?"

(Vì hai ảnh không phải là nam chính đó chị, uuuu)

"Không không không, cô nương hiểu lầm rồi, hai vị công tử này sao lại không phải là người được?" nam tử trung niên vội xua tay, lại nhìn Ti Tĩnh Uyên cùng Liễu Công Tử: "Chủ yếu là... cái này...."

"Chính là so sánh một chút, vị công tử này tư dung anh tuấn, nhìn giống như người có đọc sách biết ngâm thơ vẽ tranh hơn." Ông lão tiếp lời, vô cùng thẳng thẳng, lại hướng về phía hai người Ti Tĩnh Uyên và Liễu Công Tử  vi lời lão nó mà đen mặt lại tạ lỗi: "Lão hủ cũng không có nói hai vị không tốt chỉ là so sánh so sánh... Một chút thôi."

Ti Tĩnh Uyên hừ một tiếng: "Lão già nhà người, sợ là chưa từng nhìn thấy dáng vẻ ta đây múa bút như thần đấy thôi."

"Bớt đi, cái chuyện ngươi bị phạt chép bát tự các cô nương nhà người ta vẫn là đừng nên đi đến đâu cũng đem khoe khoang như thế nữa." Liễu Công Tử khinh thường nhìn hắn, chính bình lại cũng rất không phục: "Ông già rồi nên hoa mắt cũng là chuyện thường thôi, bất quá nói đi nó lại, thì những hoạt động nhỏ bé như thế này làm gì xứng đáng để nhân vật cỡ ta xuất hiện được."

"Cút cút cút, ta cũng không phải là chỉ biết chép bát tự."

"Biết rồi. Ngươi còn biết thêu thùa nữa."

"Ngươi...ngươi có phải đã quên ta là đại thiếu gia của ngươi rồi không? Cái thứ nấu ăn dở còn hơn thức ăn cho lợn như người có tư cách gì mà nói ta."

"Ngươi từng ăn thức ăn cho lợn? Nếu không sao lại biết được dở hơn thức ăn cho lợn?"

"Ngươi muốn đập nhau phải không?"

"Sợ ngươi chắc."

"A Di Đà Phật, Liễu Công Tử, đại thiếu gia, đang yên đang lành sao lại cãi nhau rồi, đang ở trên phố đó, khó coi chết được."

Mấy người đang cãi nhau sung sức, Đào Yêu lại đột nhiên nhớ đến một chuyện vô cùng quan trọng, hỏi ông lão kia: "Lúc này các ngươi nói cuộc thi này mời các vị tài tử có tiếng trong thành Lạc Dương, vậy bên trong có vị nào tên là Ngụy Vĩnh An không?"

"Ngụy công tử?" Ông lão lập tức lộ ra vẻ tán thưởng, vuốt râu nói: "Hắn tự nhiên cũng không thể vắng mặt, từ năm mười tuổi thì năm nào hả cũng đến tham gia, mỗi lần đều đứng đầu bảng, tuổi nhỏ nhất tài hoa lại cao nhất. Cũng không sợ nói thẳng, quan chúng ngồi chật ních trong Hồng Hạc Đình kia hơn một nửa đều là đến vì Ngụy công tử kìa đó."

"Lợi hại thế sao!" Đào Yêu cũng một mặt sùng bái, tròng mắt đảo quanh, lại hỏi ông lão: "Vậy nếu như ta khuyên được thiếu gia nhà ta giúp ngươi, thì chuyện ăn uống của đám người chúng ta ở Hồng Hạc Đình..."

Người trung niên kia vội đảm bảo: "Nếu như sự thành thì các vị hôm nay chính là khách quý của Hồng Hạc Đình, không những sắp xếp tốt cho vị công tử đây, mà trà nước thức ắc đều tùy ý, lúc về con tặng thêm quà cho công tử nữa. Cứ coi như là tạ lễ chúng ta đi."

"Vậy quyết định thế nhé." Đào Yêu vỗ tay, lập tức quay người cười nói với Ti Cuồng Lan: "Dù sao thời gian vẫn còn sớm, việc giúp người làm niềm vui này, nhị thiếu gia ngài cảm thấy thế nào?"

Ti Cuồng Lan như cười như không nhìn nàng mà không trả lời.

Đào Yêu nhún vai: "Bất quá ngài không đi ta cũng hiểu được, thấy ngài bình thường ngoài làm thú trấn phủ ra thì đến một con sâu róm cũng chưa từng vẽ, hôm nay vị trí thiếu đó là dành cho các vị tài tử, nếu như ngài chỉ là đi để lấp chỗ, nhưng nếu để thua kém nhiều quá thì quả thực cũng mất mặt Ti phủ quá." Nàng nói mãi nõi mãi, sau đó rất tự nhiên đến kéo ống tay áo hắn: "Bỏ đi, đi thôi đi thôi, phía trước còn nhiều nơi chơi vui lắm."

Tống Niên Sanh từ đầu đến cuối đều giữ nguyên dáng vẻ thanh nhã, chỉ trong lúc Đào Yêu đi đến kéo Ti Cuồng Lan, mới không tự nhiên mà nhíu khẽ đôi mày xinh đẹp.

"Đến tạp dịch nhà ta cũng biết ta thích giúp người làm vui, thế ta sao lại không biết được." Ti Cuồng Lan cười cười giựt lại ống tay áo của mình, nói với ông lão: "Vậy thì, miễn phí một năm chiêu đãi của Hồng Hạc Đình, tại hạ xin cảm tạ trước."

Ông lão và người trung niên nhất thời cảm thấy vô cùng vui vẻ: "Nhất định sẽ không nuốt lời! Công tử sau này nếu như thường xuyên đến Hồng Hạc Đình thì chính là diễm phúc mà chúng ta cầu không được ấy chứ."

Nói rồi, hai người vội đứng tách ra nhường đường, nhanh chóng mời họ vào trong.

"Vẫn là Đào Yêu có cách." Ma Nha đứng phía sau nói nhỏ với Liễu Công Tử: "Như thế thì chúng ta có thể tự nhiên mà đi gặp Ngụy công tử rồi."

"Loại người như Ti Cuồng Lan, đâu phải có thể dùng cách khích tướng mà khuyên được." Liễu Công Tử bĩu môi: "Ta thấy hắn rõ ràng là có ý muốn đi rồi."

"Thế sao? Nhưng nhị thiếu gia không phải là kiểu người không thích lộ diện sao." Ma Nha khó hiểu.

Liễu Công Tử vừa nghĩ đến gì đó, lại cười: "Cũng có khả năng là hắn không muốn đi, nhưng lại cảm thấy Đào Yêu vô cùng mong muốn hắn đi."

"Hai ngươi lại nói thì thầm gì đó, ta nói cho hai ngươi biết, Hồng Hạc Đình là một nơi ưu nhã đứng đầu thành Lạc Dương đó, là nơi mà văn nhân mặc khách thích đến nhất, trà nước điểm tâm đều là loại ngon nhất đó." Ti Tĩnh Uyên nhích người qua nói.

"Thế thì đã sao?"

"Chỉ là...nhắc nhở hai người lát nữa nhớ ăn nhiều một chút, dù sao cùng là đồ miễn phí."

"..."

Vào trong Hồng Hạc Đình, ra khoài phòng khách, trước mặt lại là một cảnh tượng náo nhiệt khác, chỉ nhìn thấy ba tầng lầu vây quanh một hồ nước hình vòng tròn ở ngay giữa, trên hồ trang trí các ngọn giả sơn tầng tầng lớp lớp, bên trong đó có đình đài lầu các, trong hồ là những đàn cá bảy màu đang bơi, ánh sáng chiếu xuống nhìn đẹp đẽ vô cùng, không giống như cảnh vật của nhân gian. Mà lúc này đây người trên ba tầng lầu đã ngồi chật kín, tiếng người cười nói rôm rả, đại khái là những người hâm mộ của các vị tài tử kia đều đã đến đủ cả rồi.

Tám án thư đặt đầy đủ văn phòng tứ bảo được đặt xung quanh hồ nước, xếp thành hình bát quái, trong đó bảy vị trí đã có chủ nhân, già trẻ gì cũng đều có mặt, nhưng mà nổi bật nhất trong đó vẫn là một thiếu niên ngồi nhếch về phía Bắc, tầm mười bốn mười lăm tuổi, một thân bạch y, tóc dài đen nhánh được búi ngay ngắn trên đỉnh đầu, mặt mày thanh tú, có hơi trắng bệch, hắn của lúc này đây tựa như mắt điếc tai ngơ đối với những chuyện xảy ra ngoài cửa sổ, chỉ chuyên tâm nghiên mực.

So với những người xung quanh, quả thực là không có có điểm gì quá xuất chúng, bất quá chỉ là một tiểu thư sinh bình thường. Khó mà tin được tên nhóc này lại là một rắc rồi trên cả "Rắc rối".

Theo như yêu cầu của Ti Cuồng Lan, Tống Niên Sanh bị sắp xếp ở một nơi gần với lầu một nhất, mấy người Đào Yêu thì được sắp xếp ở vị trí tốt nhất của lầu hai. Người trung niên đích thân đưa trà và điểm tâ m đến, không ngừng tạ ơn nàng.

"Sợ chúng ta ăn mất nàng ta chắc..." Đào Yêu lẩm bẩm, ló đầu ta nhìn xuống lầu một, góc độ có hạn, không thể nhìn thấy Tống Niên Sanh.

Ti Tĩnh Uyên nhấp một ngụm trà, nhìn xuống dưới: "Bàn được xếp theo hình bát quái ư, khó trách là cứ bắt buộc phải có đủ tám người, bởi vì nếu thiếu đi một người quả thực là không đẹp đội hình nữa rồi." Nói rồi lại giả vờ giả vịt ra vẻ nghiêm trang nói: "Lát nữa Lan Lan vào chỗ ngồi, các người phải hết sức mà cổ vũ vào cho ta! Tài tử của Ti phủ chúng ta khí thế không được để rớt lại đằng sau người khác được! Nghe rõ chưa!"

Không ai thèm quan tâ m đến hắn, lúc này đây tầm mắt của mấy người Đào Yêu đều dán chặt vào tên Ngụy Vĩnh An kia.

Không lâu sau, ông lão đi đến giữa đại sảnh, nâng tay lên tỏ ý kêu quan chúng yên lặng.

"Chư vị, Đường công tử đột nhiên nhiễm bệnh nên không thể tham gia thi đấu được, thật sự là vô cùng tiếc nuối, cho nên vị trí trống ngày hôm nay sẽ do vị công tử này thay thế. Còn về việc thi đấu, tất cả quy củ đều không thay đổi, tám vị tài tử vẫn trong thời gian quy định vẽ một bức tranh, để tài không hạn chế, quan chúng có mặt sẽ dùng hoa để làm phiếu, mỗi người một phiếu, người nhận được hoa nhiều nhất sẽ là người thắng cuộc." Ông lão lớn giọng nói, lúc này đây có một tên sai vặt lấy ra một cái hộp gấm, ông lão nhận lấy, nâng lên hướng về phía mọi người: "Phần thưởng của người thắng cuộc hôm nay vẫn là bảo vật của Thấm Thạch Trai, Lưu Ly Long mực, giá trị liên thành, số lượng có hạn."

Trong đám đông nhất thời tỏ ra ngưỡng mộ.

"Mực?" Đào Yêu đình chằm chằm phần thưởng trên tay ông lão: "Đáng tiền không?"

"Nghe nói đó là một cửa tiệm chuyên chế mực vô cùng nổi tiếng, văn phòng tứ bảo trong đó đều đắt muốn chết. Vì thế có lẽ là rất đáng tiền." Ti Tĩnh Uyên cũng không phải rất hiểu, gật gù cắn hạt dưa: "Nhưng mà thứ này... cho ta ta cũng không cần, thế mà những người này lại coi như bảo bối thế."

"Đúng á, chép bát tự thì cần gì đến cái gì Long mực đồ." Đào Yêu không chớp mắt nói.

"Ta còn vẽ được tranh chân dung của các cô nương đó nhớ." Ti Tĩnh Uyên đương nhiên không phục.

"Nhưng Lan Lan nhà ngươi chẳng nhìn trúng ai, ngươi dám nói không phải là do ngươi vẽ xấu đi?" Liễu Công Tử cũng cắn hạt dưa, không chưa lại chút mặt mũi nào cho hắn.

"Ta vẽ ra ít nhất còn là người, ngươi mà vẽ ra chưa biết là thứ gì đâu!" Ti Tĩnh Uyên hung hăng trừng lại.

"Được rồi được rồi, đại thiếu gia, họ nói đùa đấy, ngài uống trà chút hạ hoả đi." Ma Nha chỉ sợ họ thực sự đánh nhau, vội đưa trà qua cho Ti Tĩnh Uyên, sau đó quay lại trợn to mắt chỉ xuống bên dười: "Ấy, nhị thiếu gia xuất hiện rồi!"

Nhất thời, tất cả mọi người đều tập trung vào Ti Cuồng Lan đang bước lên sàn thi đấu, đám đông lại là một trận rộn ràng.

"Đây là vị công tử thay thế Đường công tử sao?"

"Hoàn toàn chưa từng nghe đến nhân vật này, cũng không biết là từ đâu đến."

"Đường công tử thư họa song tuyệt, vị này sợ là không bằng."

"Chớ, có Ngụy công tử ở đây, có đến thêm một Đường công tử nữa cũng không thắng được đâu."

"Năm nay Ngụy công tử vẫn là nóng nhất, người ngồi ở đây hơn nửa đều mua cho hắn là người thắng rồi."

"Sẽ không đột nhiên trở lạnh đó chứ?"

"Mơ đi, nhìn khắp thành Lạc Dương này, tài hội họa đến giờ có ai vượt qua hắn cơ chứ."

Một nửa hội trường đều thảo luận những câu như thế, còn về một nửa kia, cơ hồ đều là "vị công tử này quả là phong tư xuất chúng, khí độ trác việt, thực sự hiếm thấy"! Còn lại là, chính là những khuôn mặt ừ đỏ của các vị tiểu cô nương.

Nói là thi đấu vẽ tranh, nhưng mà nhân vật như Ti Cuồng Lan một khi đã vào ngồi xuống vào chỗ nào, cộng thêm những tòa giả sơn nước sông đẹp đẽ đằng sau làm nền thì bản thân hắn thôi đã là bức tranh đẹp nhất rồi.

Đào Yêu nhìn mà cong cong khóe miệng, thầm nghĩ tên này lúc không mở miệng nói chuyện quả thực là đẹp như một bức tranh, vừa mở miệng liền... bỏ đi, có thể để cho hắn sống tiếp đến bây giờ đã là giới hạn của nàng rồi.

Ti Cuồng Lan lịch sự gật đầu chào quan chúng, lại theo sự hướng dẫn của ông lão kia đến chỗ ngồi, người ngồi bên cạnh hắn vừa hay chính là Ngụy Vĩnh An.

Thiếu niên kia không có chút hứng thú gì với người vừa đến bên cạnh, vẫn chăm chú nhìn vào nghiên mực.

Bàn bên cạnh Đào Yêu truyền đến thanh âm khinh bỉ...

"Ngươi coi cái tên tiểu tử họ Ngụy kia kìa, vẫn là cái dáng vẻ bất cần đời đó, ai cũng không thèm đặt vào mắt."

"Bất quá chỉ là một tên nhóc thích vẽ mấy bức tranh ác quỷ thôi mà, thực không hiểu sao đám người đó vì sao lại sùng bái hắn như thế."

"Ngươi xem vẻ ngoài hắn thanh tú như thế, nhìn có giống như một tiểu cô nương không, ha ha ha."

"Ha ha ha. Bất quá đáng tiếc ghê, Long mực của Thấm Thạch Trai là bảo vật ngàn vàng khó cầu, năm nay lại hời cho cái tên tiểu tử kia rồi."

Đào Yêu nghiêng đầu nhìn, ba tên kia nhìn như là công tử nhà phú hộ nào đó, nhưng dáng vẻ lại bình thường, thậm chí có chút dung tục, nụ cười đầy ác ý chụm đầu lại nói gì đó với nhau.

"Vô vị." Đào Yêu quay đầu qua, lại nhìn thấy ông lão kia đã đốt một nén hương khá dài ở trên chiếc lư đồng, nói: "Hương tàn thì dừng bút, tám vị tài tử có thể bắt đầu rồi."

Lúc này đây, không khí của Hồng Hạc đình vô cùng tốt, sau khi tám vị tài tử kia động bút, tất cả mọi người vây quanh phảng phất như cũng vô cùng tập trung, không còn ồn ào nữa, đến cắn hạt dưa cũng cẩn thận hết sức, mỗi một người đều đặt hết tâm tư để quan tâ m đến việc dưới ngòi bút của tám vị tài tử kia sẽ có kinh hỷ như thế nào, sự thô bỉ dung tục ở nơi chợ búa tại chỗ này không còn chút tung tích, là văn nhân nhã sĩ thực sự cũng thế, mà giả vờ giả vịt cũng thế, tóm lại, khi trong không khí chỉ còn mùi mực nhàn nhạt và tiếng sột soạt trên giấy, cho dù nhân có nôn nao đến đây cũng yên tĩnh lại trong giây phút này, cảnh tượng như thế, nói là thi đấu, chi bằng nói là một sự một sự hưởng thụ vô cùng thanh nhã đi.

L

Trong mắt Đào Yêu chỉ có hai người, thắng thua không quan trọng, làm thế nào để cho một kẻ không nên xuất hiện ở đây quay lại nơi mà hắn nên quay về mới là đều quan trọng nhất, đó mới là mục đích của nàng.

Trận thi đấu tối nay tại thành Lạc Dương, nàng cũng có phần, ai thắng ai thua, thật sự mỏi mắt chờ đợi.

8.1.2021

Kéo áo đồ quen tay nha chị, chương sau hơi bị nhiều đường luôn, cứ mong ảnh quay lại làm gì, giờ ngày nào cũng bị thuồn một mớ cẩu lương, mù hết mắt chóa!!!!!!!😑

Giờ ni sửa bài đăng buồn ngủ ngáo người luôn 💤 haizzz Từ mai chắc em đăng buổi chiều