Bách yêu phổ 3

Tiết tử

"Bản thân bình rượu đó có gì sai chứ? Đơn giả chỉ bởi vì hắn không thích mà thôi."

***

Ba người một hồ ly, đứng trước một cánh cổng của một ngôi trạch viện, hôm nay vẫn là ngày nắng, ánh nắng buổi trưa kéo dài bốn chiếc bóng vô cùng hưng phấn nhưng vẫn phải ra vẻ trấn tĩnh.

Đào Yêu nhìn chằm chằm Liễu công tử: "Xác định là ở đây sao?"

"Ta thấy tên đại phu đó không có gan nói bừa đâu, hắn nói rằng Ngụy Vĩnh An ở đây thì hẳn là ở đây rồi." Trên mặt Liễu công tử còn treo hai vệt thầm quầng trên mắt rất rõ ràng: "Bận cả đêm không ngủ mà không đạt được kết quả thì ta đây không có làm đâu nhé."

Ma Nha cũng treo hai vệt quầng thâm trên mắt đồng khoản với Liễu công tử cũng giơ tay lên: "Ta làm chứng. Ta và Liễu công tử mất cả đêm đi hỏi thăm hết một vòng các y quán xung quanh Long Thành Viện, theo như những điều kiện mà ngươi nói, thực sự có tìm được một vị Tiết đại phu. Hắn nói mười năm trước có một đứa bé từng đến khám một căn bệnh lạ như thế, vốn thân thế chỗ nào cũng tốt, chỉ là lúc qua ba tuổi, chỉ cần nhìn thấy mặt trời chính ngọ thì sẽ khóc nháo không ngừng, trên người còn xuất hiện vô số những nốt đen, nhưng khi vào trong chỗ tối thì lại hồi phục như thường, uống đủ thứ các loại thuốc rồi mà vẫn không được cải thiện, dưới dự thỉnh cầu của phụ mẫu đứa bé, hắn lại chữa cho nó hơn hai năm, thử qua mọi cách đều vô dụng. Nhưng mà trách đi căn bệnh lạ đó thì thân thể đứa bé kia không khác gì người bình thường, hành vi bình thường, ăn được ngủ được, thời gian càng dài, phụ mẫu của đứa bé cũng dứt ý định chữa bệnh cho nó, nói sau này cùng lắm không cho nó ra ngoài vào giờ ngọ là được, sau đó còn đưa cho hắn tiền khám không ít, dặn hắn đừng nói căn bệnh này ra ngoài cho ai biết." Cậu phảng phất như thở phào nhẹ nhõm, hai tay chắp trước ngực: "A Di Đà Phật, không ngờ lại tìm được manh mối nhanh như thế, ta thấy đứa bé kia tám chín phần là mục tiêu mà chúng ta tìm kiếm rồi."

Đào Yêu đứng giữa hai người, dáng vẻ dường như không quá tin tưởng: "Đã nhận phí bịt miệng của người ta rồi, vị thần y này còn đem hết chuyện của bệnh nhân hắn kể lại cho các ngươi nghe không chừa một chữ sao?"

"Cái này... ban đầu ngươi ta đương nhiên không chịu nói, còn nói thân là đại phu tuyệt đối không thể tùy tiện tiết lộ tin tức của bệnh nhân dưới mọi tính huống, sau đó chỉ trích chúng ta nửa đêm nửa hôm tự tiện xông vào nhà hắn, không phải là cướp thì cũng là phương đạo tặc, cãi nhau một hồi lại muốn đưa lên quan phủ." Ma Nha ngượng ngùng gãi đầu, bất lực chỉ vào Liễu công tử: "Sau đó hắn liền dùng chướng nhãn pháp dọa người ta, lấy một cái đầu rắn dị hợm còn lớn hơn cả bàn ăn, nuốt luôn nửa thân thể người ta, dọa vị Tiết thần y kia khϊếp vía, không những đem hết chuyện của đứa trẻ kia nói ra rõ ràng, đến cả việc hắn nuôi vợ hai ở bên ngoài cũng đều tuôn ra hết..."

Liễu công tử vỗ lên đầu cậu một cái: "Đó rõ ràng là một con mãng xà ba màu thể hình ưu mỹ! Đầu tuy hơi to cơ mà tỷ lệ cơ thể vô cùng chuẩn, được xưng tụng là linh động mỹ mạo nhất trong xà tộc ta, chỉ có cái tạo hình trọc đầu của ngươi mới dị hợm á!"

"Đầu ta cũng không lớn như cái bàn..." Ma Nha ủy khuất ngậm miệng.

Đào Yêu lười để ý hai ngươi hắn, chỉ nói: "Mong sao hai ngươi gặp được vận khí tốt, Nếu không đêm nay đêm mai đều đừng mong đi ngủ."

"Đừng chỉ nói đến chúng ta, ngươi thì sao? Trong khi chúng ta cả đêm bôn ba thì ngươi đang làm gì?" Liễu công tử dí dí đầu nàng: "Rõ ràng nói bản thân mình ở trên nóc nhà quan sát Hiệp Khẩu trong Long Thành Viện xem có dị động gì không, nhưng sao ta lại nhớ lúc chúng ta quay lại ngươi đang năm ngủ như heo trên giường nhỉ."

Đào Yêu cười hi hi, ưỡn ngực nói: "Tốc độ hành động của ta nhanh hơn, lại nói các tiệm thuốc gần Long Thành Viện cũng không có bao nhiêu, một mình ngươi thôi là đủ ứng phó rồi. Để Ma Nha đi theo ngươi, cũng là sợ vạn nhất ngươi quá hung hãn dọa ngươi khác không hỏi ra được nội tình, thì ít nhất còn có ánh mắt từ ái của nó giúp ngươi giải quyết!"

"Dẹp!" Liễu công tử trực tiếp tức giận rồi: "Ngươi cho rằng chúng ta không biết ngươi sau khi chúng ta đi liền chạy về trả phòng của chúng ta lại, rồi bắt ông chủ khách trạm phải trả lại nửa số tiền phòng!"

"Không phải, các ngươi dù sao cũng không có quay lại, vì cái gì mà phải lãng phí tiền thuê phòng! Tiết kiệm chút tiền đó không phải là vì để mua y phục mới cho các ngươi mặc sao!" Đào Yêu vừa giải thích vừa cách xa hắn ra, chỉ sợ hắn tức điên lên lại cắn nàng một phát thì nguy.

"Cút! Ngươi lúc nào mua y phục mới cho chúng ta rồi!"

"Ta vẫn luôn muốn mua y phục mới cho các ngươi mà!"

"Ngươi..."

Đã quen với việc trên đầu mình có tiếng cãi cọ qua lại, Đào Yêu chỉ thở dài, khuôn mặt điềm tĩnh như kiểu "đây chính là cuộc đời", trong lúc hai người này sắp đánh nhau thì cậu mới chậm rãi nói: "Các ngươi có phải quên mất mình đến đây để làm gì rồi không? Trước đây nói nghiêm trọng như thế, bây giờ thì không sao rồi?"

Hai ngươi lúc này mới ngừng tranh chấp, cùng trợn mắt với đối phương một cái.

"Đương nhiên không có! Ta bất quá chỉ là nói đạo lý cho một con rắn nghe mà thôi." Đào Yêu đẩy Ma Nha ra, đi lên mấy bậc thềm đá trước cổng, dùng sức gõ cửa.

Không lâu sau, một phu nhân tầm tuổi trung niên ăn mặc chất phát đến mở cửa, nghi hoặc đánh giá mấy người họ: "Các người là?"

Đào Yêu lập tức bày ra vẻ mặt thân thiện cười nói: "Phu nhân là mẫu thân của Ngụy Vĩnh An Ngụy công tử phải không ạ? Chúng ta là bằng hữu của Ngụy công tử, hôm nay vừa vặn đi ngang qua, nên muốn đến thăm hỏi cậu ấy."

Sắc mặt của phu nhân kia mới hòa hoãn vài phần, cười nói: "Các người cũng đến tìm Vĩnh An xin tranh phải không."

Đào Yêu ngẩn người, đầu óc chuyển một vòng, vội gật đầu: "không sai không sai."

Trên thực thế, tin tức mà mấy người Liễu công tử đem về không chỉ là địa chỉ của Ngụy Vĩnh An, còn có một điều đó là hắn tuổi còn trẻ nhưng lại có một bản lĩnh vẽ tranh rất đẹp, ở trong xã phường cũng rất có tiếng, thậm chí còn được xưng là thiên tài.

Phu nhân lại đánh giá họ thêm một lần nữa, ôn hòa nói: "Thấy mọi người sắc mặt mệt mỏi, hẳn là đi đường xa đến đây, nhanh vào trong ngồi đi đã."

"Được được, đa tạ Ngụy bá mẫu!"

Đào Yêu ném cho hai người Ma Nha và Liễu công tử một ánh mắt "hành sự cẩn thận", sau đó vội đi theo phu nhân vào nhà.

Phu nhân dẫn họ đến một chiếc bàn đá trong vườn ngồi xuống, lại đi vào trong nhà lấy trà và điểm tâm ra, vừa đặt xuống vừa nói: "Hôm nay sáng sớm còn có vài vị công tử đến, cứ muốn bái Vĩnh An làm sư phụ, thực sự là làm khó nói mà. Lại nói các vị là đến từ đâu thế?"

Mà sự chú ý của nàng lúc này hoàn toàn bị hấp dẫn bởi các hình vẽ đầy tường của ngôi nhà này, Tiết thần y nói không sai, thiếu niên này quả thực rất có thiên phú, những bức tranh trên tường bố cục rất rõ ràng, đều không giống như nét bút của một người chỉ mới mười mấy tuổi bình thường có thể vẽ được, đến nội dung cũng không giống, cả bức tường toàn vẽ nhưng tư thế của Dạ Xoa Ác Quỷ gì đó, cho dù chỉ là một con mèo trắng không có mấy màu sắc, thì cảnh tượng cũng lộ ra một tia huyết khí bị áp chế.

Đào Yêu hơi cau mày.

Thấy họ đều đang nhìn chằm chặp vào bức tranh, phu nhân ngượng ngùng cười: "Đứa bé này từ nhỏ đã già dặn hơn những người cùng tuổi, cho đồ chơi cũng không cần, chỉ thích cầm bút vẽ tranh. Thực sự không phải khoe khoang, nhưng con nhà người ra đến đũa còn chưa biết cầm thì Vĩnh An đã có thể vẽ được một bức tranh hoàn chỉnh rồi. Chính là nó không thích vẽ cảnh đẹp hoa cỏ, chỉ thích vẽ những thứ hung ác này, ban đầu ta nhìn còn thấy sợ, càng lâu về sau thì cũng quen rồi, nghe nói có một vài ngôi chùa còn cố tình mời họa sự về vẽ những hình tượng này, để cảnh tỉnh thế nhân."

"không không, người hiểu lầm rồi, lệnh công tử nét bút như thần, chỉ có kẻ không hiểu thì mới cảm thấy nó đáng sợ." Liễu công tử cười khẽ, lời nói bỗng dưng trở nên văn nhã, hẳn là cuối cùng cũng nhớ ra lý tưởng của mình chính là làm một nhà thơ rồi: "Chúng ta đến từ Đế Đô, chỉ vì muốn được nhìn thấy phong thái của Ngụy công tử, nếu như có thể cầu được một bức hoạ vậy thì còn gì tốt bằng."

"Vừa nhìn vị công tử này đã biết là người phong nhã, không ngờ rằng tranh của Vĩnh An lại có thể tìm được tri âm ở chốn kinh thành." Phu nhân vô cùng coi trọng, có hơi tiếc nuối nói: "Chỉ là lúc này Vĩnh An không có ở nhà, mọi người sợ là đi một chuyến lãng phí rồi."

"Hả? Dám hỏi Ngụy công tử bây giờ đang ở đâu?" Đào Yêu lập tức cúi người nói: "Chỉ hận chúng ta một đường phong tuyết, lại phải bỏ lỡ rồi."

Đào Yêu lập tức tiếp lời: "Quả thực đáng tiếc, vì để nhìn thấy Ngụy thí của một lần mà chúng ta đến cơm còn chưa kịp ăn, không ngờ đến rồi vẫn vẫn vô duyên a. Theo như người nói thì ta quả thực theo như lời phó thác của phương trượng, đến tìm Ngụy công tử để thương lượng việc đi một chuyến đến chùa chúng ta vẽ tranh tường." Nói xong cậu liền điên cuồng niệm Phật trong lòng, cầu Phật Tổ tha thứ cho cậu vì đã nói dối, nếu không phải vì phối hợp với Đào Yêu, cậu tuyệt đối không làm chuyện này.

"Thế này sao..." Phu nhân nghe xong, trong lòng cũng có chút không nhẫn tâm, cười nói: "Vĩnh An là đi về phía "chợ Thần Tiên" rồi, mỗi năm lúc mở chợ, nó đều đi tham gia thi đấu, mỗi năm đều đứng đầu bảng chỉ sợ hôm nay người muốn gặp nó, đều sớm đã tập trung đầy Hồng Hạc đình rồi. Mấy vị nếu như không vội quay về thì cũng có thể đi về phía chợ Thần Tiên, chỉ là ở đó nhiều người, sợ là không nói được với Vĩnh An mấy câu."

"Chợ Thần Tiên?" Mắt Đào Yêu sáng lên.

5.1.2021

Đừng cảm động quá, em chỉ muốn sớm gặp lại Lan Lan thôi😭