Bách yêu phổ 3

Tác giả: Sa La Song Thọ

Quán ăn Tiểu Chu Ký về chiều, công việc làm ăn tốt hơn buổi sáng rất nhiều.

Đào Yêu ngồi ở một nơi sát bên ngoài, ung dung ăn mì.

Mấy ngày trước đến quán hắn mua một nồi nước canh tuyệt đối là quyết định chính xác, có nồi nước canh này rồi thì cho dù có nấu rau dại cũng là mỹ vị. Một nơi tốt thế này,  trước khi quay về Đế Đô phải đến ăn một bữa mới được.

Ông chủ Tiểu Chu Ký đang bận rộn với khách đến ăn, khuôn mặt hồng nhuận hơn bình thường, lúc này có một bà mối đến tìm hắn, không biết thì thầm gì với hắn, khuôn mặt ngượng ngùng ửng đỏ, trước khi bà mối đi còn tặng một miếng thịt sườn cho bà.

"Cô nương là muốn quay về rồi sao?" Hắn thấy bát mỳ của Đào Yêu đã cạn đến đáy, vội bước qua cho thêm một bát canh nóng: "Trời lạnh, ăn thêm chút nữa đi."

"Nên về rồi, mấy ngày nay có vài việc vớ vẩn cản trở." Đào Yêu húp một ngụm canh, vẫn bật ngón tay cái với hắn: "Ngon! Không uổng ta đi xa như thế để đến đây mua canh."

"Cô nương nếu như ở Lạc Dương thì tốt rồi, đến chỗ ta cũng tiện. Mỳ hôm này không lấy tiền nhé." Hắn nghiêm túc nói, lại về phía để gia vị nói:"Cách cô nương nói cho ta quả thực không sai, đổi một vại muối khác thì một hạt muối cũng không bị mất nữa rồi."

Đào Yêu nhịn cười nói: "Vậy thì bát mỳ này ngươi nên mời khách là đúng."

"Không đủ thì cứ nói, hôm nay đảm bảo cô nương ăn no nê." Hắn cười nhìn bếp lò đang sôi sùng sục kia: "Ta đi làm việc đã."

"Bà mai lúc nãy là đến làm mối cho ngươi phải không?" Đào Yêu hiếu kỳ hỏi: "Ta thấy mặt người đỏ lên như đít khỉ ấy."

"Suỵt!" hắn chợt trở nên lúng túng, vô cùng ngượng ngùng mà xoa tay: "Còn chưa quyết định... không tiện nói, không tiện nói."

Đào Yêu bật cười: "Chuyện này có gì mà xấu hổ chứ, ngươi xem cái bộ dạng không có tiền đồ của mình kìa."

"Sợ bản thân chưa đủ tốt, không xứng với cô nương nhà người ta." Hắn mỉm cười: "Nghe nói nàng cùng bằng lòng rồi...a, không nói nữa, nước sôi rồi."

Đào Yêu lắc đầu cười, sau đó lại cúi xuống nhìn gắp từng miếng mỳ cho vào miệng.

Lúc này, bên ngoài một trận huyên nào, không biết là nhà phú hộ nào đi ngang qua, xe ngựa kiệu kéo thanh thế phô trương, đến mấy tên gia đinh tùy tùng cũng đều y mão sáng sủa, đội ngũ đi qua bụi bay tung tóe, bao nhiêu ánh mắt kính sợ nhìn theo.

Sau sự náo nhiệt ngắn ngủi đó, đường phố lại hồi phục dáng vẻ cũ, người đi đường kẻ tản bộ, tiếng mua bán, tiếng trả giá, lấp đầy phố chợ từ đầu đến cuối vẫn là những nam nữ như bình thường.

Nhân thế này, có mũ châu áo gấm, có củi cơm muối dầu, bất luận là vinh quang hay là bình dân, thì bốn mùa thiên địa hay tương lai quá khứ, mỗi người cũng đều là một phần trong đó.

Trước cổng thành, Đào Yêu đột nhiên dừng bước, không ngoái đầu lại nói: "Ngươi còn muốn đi theo ta bao lâu nữa? Không phải đã nói là không cần tiễn ta rồi sao?"

Hàm Thử vẫn luôn bay bên cạnh dừng lại sau lưng nàng: "Đi theo Lão Khúc lâu như thế, sách vở lễ nghi gì ta cũng học được từ nhỏ. Ngươi cứu mạng ta, bất luận thế nào cũng phải tiễn ngươi đi."

Đào Yêu quay người lại: "Ngươi coi như cũng đã nhắc nhở ta, tuy rằng ta không có trị bệnh cho lão Khúc, nhưng mà nếu như ngươi cứ nhất quyết muốn nói là ta cứu ngươi, thì ta cũng không có từ chối. Quy củ của ta đối với bệnh nhân hẳn là người cũng biết rồi?"

"Làm thuốc của ngươi, ta biết rồi." Nó vội nói: "Ta đồng ý! Ngươi không chê ta là được."

"Đã nói rồi mà, có là côn trùng thì cũng sẽ có thịt." Đào Yêu đưa tay ta, lại đột nhiên nhớ ra là Hàm Thử không có tay, chỉ đành lấy ngón tay vỗ lên đầu nó, cũng coi như là đóng dấu rồi: "Được rồi, quay về đi, cái loại người xui xẻo như Lão Khúc nhà ngươi, chỉ có ngươi mới bằng lòng ở lại bên cạnh hắn thôi đó."

"Ta...ta chỉ có thể đi theo hắn, nếu không thì ta ăn gì đây." Nó giải thích, sau đó lại cảm thấy hiếu kỳ: "Đào Đô các ngươi cũng giống như nhân giới sao? Yêu quái trong Đào Đô cũng đều sống khó khăn như ta sao?"

Đào Đô... bất tri bất giác đã rời khỏi nới đó lâu như thế rồi.

Đào Yêu suy nghĩ, nói: "Yêu quái ở Đào Đô không có gian nan như ngươi, hỏi khó nói, nhưng tóm lại là tuyệt đối không có vô lại và to gan như ngươi, rõ ràng là một phế vật, lại còn dám làm càn trước mặt ta."

Hàm Thử chớp chớp mắt: "Ta cảm thấy ngươi có thể là đang khen ta?"

"Cút." Đào Yêu dứt khoát nói.

"Được." Hàm Thử rướn người định rời đi, mới bay được vài bước lại dừng, quay người nói với nàng: "Ngươi còn phải cứu rất nhiều người nữa, phải không?"

Đào Yêu cau mày: "Còn phải nói bao nhiêu lần nữa, ta chữa yêu không chữa cho người. Còn nữa, ta sớm muộn gì cũng quay về Đào Đô, sống chết của nhân giới không liên quan gì đến ta."

"Nhưng ta cảm thấy ngươi sẽ bảo vệ nơi này." Mắt Hàm Thử dường như có ánh sáng, phảng phất như vừa khẳng định được một chuyện vô cùng ghê gớm.

Đào Yêu cảm thấy lời này quá ư đột ngột, mở miệng liền nói: "Dựa vào cái gì!"

"Cũng không biết nói thế nào. Đại khái là dáng vẻ hài lòng của ngươi lúc ăn mỳ, cũng có thể là lúc nhìn thấy ông chủ của Tiểu Chu Kỳ ngại ngùng mà lộ ra nụ cười hiền từ, còn có thể là lúc ngươi ném móng của Hỏa Kỳ Lân vào trong đống lửa."

Hàm Thử nói xong, lại cười với nàng: "Vậy thì ta quay về đây, Đào Yêu đại nhân lên đường bình an."

Yêu quái này đang nói hươu nói vượn gì thế, Đào Yêu hừ một tiếng, nhìn thân hình tròn ục ịch của nó bay đi.

Dựa vào cái gì?

Chỉ dựa vào một bát mì?

Chỉ dựa vào dáng vẻ ngốc nghếch vừa ngại ngùng vừa mong đợi của ông chủ Tiểu Chu Ký?

Hay là... dựa vào những gì mà nàng tận mắt chứng kiến, vô tình mà nương tựa lẫn nhau?

Nàng đứng dưới ánh chiều tà trong mùa đông ở Lạc Dương, lại không tự giác mà liệt kê ra một đống đáp án.

Nhưng mà, vì sao nàng lại phải trả lời vấn đề này?

Nàng lắc lắc đầu, nhất định là ăn no cho nên đầu óc có hơi kẹt một chút.

Bỏ đi, vẫn là quay về thôi, ra ngoài nhiều ngày như thế, cũng không biết hai huynh đệ kia đã về chưa, Liễu công tử và Ma Nha khẳng định là không quan tâm nàng sống chết thế nào rồi, nhưng mà Miêu quản gia thì nhất định rất quan tâm, đều trách mấy cái tên nhóc kia cản đường, làm lãng phí bao nhiêu thời gian của nàng.

Lúc này đây, một trận gió kỳ lạ phất qua tóc nàng, hoàn toàn không phải là thứ gió mà mùa này nên có, ấm áp giống như cơn gió mùa xuân nhẹ thổi qua.... Cười có gió, khóc thành tuyết, yêu quái kia hẳn là đang cười, vả lại còn cười rất vui vẻ.

Nàng nhìn theo bóng lưng của Hàm Thư làm động tác như muốn chém chết nó, lẩm bẩm nói: "Sau này còn để ta gặp được cái thử phiền phức như ngươi thử xem, coi ta có trực tiếp độc chết ngươi không."

Nhưng nàng vừa mới nói xong, thì Hàm Thử đang bay trên không trung đột nhiên lại biến mất không còn tăm hơi, đến rên một tiếng cũng kịp.

Trên phố người đông như cửi, trừ Đào Yêu ra, không có ai nhìn thấy được điều gì vừa xảy ra với một con yêu quái.

Đào Yêu xông đến, bất luận là trên không trung hay dưới mặt đất, không có bất cứ tông tích nào, trong không khí chỉ còn tàn lưu lại một sự chấn động nho nhỏ.

Nàng nắm chặt quyền, nhìn xung quanh, người đến kẻ đi không thể nhìn thấy chút dị thường nào, nàng không tin hung thủ có thể ở ngay trước mặt nàng mà biến mất không còn bóng dáng, vội điều chỉnh lại tâm tình, ngưng thần tụ khí nhìn kỹ vào trong không khí một lần nữa, quả thực trong đoàn người thấp thoáng nhìn thấy một vật trong suốt lại dài ngoằn như rắn, bởi vì quá mức nhạt nhòa, cho nên cho dù là thần tiên đạo sĩ cũng phải có nhãn lực cực tốt thì mới có thể phát hiện ra được.

Bất luận đó là thứ gì, dám ở trước mặt nàng gϊếŧ đi yêu quái mà nàng mới cứu được, cũng coi như là hiếm thấy.

Trời đang dần tối, gió bắc lại nổi lên, người người đi xuyên qua phố chợ, không có ai chú ý đến một cô nương áo đỏ đang đứng trong đám người lạnh lùng nhìn về một phương hướng nào đó, và tiếng kêu thanh thúy của chuông vàng trên tay nàng ta.