Bách yêu phổ (3)

Tiết Tử

"Mưa rồi!"

- ----

Có thứ gì hạnh phúc hơn việc trong mùa đông giá rét thế này được á thịt thịt không?

Không có!

Trên ngọn lửa đỏ rực, miếng thịt hươu được xắt đều đặn, nằm trên tấm lưới đồng đặc chế. Mùi hương mê người lan tỏa, bao trùm trên từng ngóc ngách của căn phòng, mùi hương mà bất cứ kẻ nào cũng không thể chống cự lại được, từ người cho đến hồn phách đều bị hấp dẫn mà đến.

Bên ngoài cửa sổ, Đào Yêu chính là một trong số "bất cứ kẻ nào" đó, tiếp theo là Liễu công tử, Ma Nha và Cổn Cổn.

Trước mắt là sảnh phụ của Ti Phủ, trên khung cửa đề hai chữ "Ngạc Tuyết", đồ dùng và trang trí trong sảnh vừa ít ỏi lại đơn giản hơn bất cứ nơi nào trong phủ, trừ bàn ghế thư án văn phòng tứ bảo ra thì chỉ có một bức tranh Hồng Mai được vẽ trên tường. Lại nhìn về phía đối diện, cửa sổ ở đây lớn hơn nhiều so với những nơi khác, vừa vặn đối diện với rừng mai đang e ấp đợi nở. Nếu nhìn kỹ thì cách bài trí trong căn phòng này đều dùng hoa mai làm chủ, bình hoa tách trà, đều được khắc Hồng Mai đến nghiên mực cũng khắc thành hình năm cánh hoa mai. Bình hoa ở góc tường cũng cắm đầy cành mai tươi mới. Nếu như ở trước cửa sổ không bày ra lò nướng, không có mùi hương thơm lừng đáng chết của thịt hươu nướng, thì khu sảnh phụ này hẳn là một nơi vô cùng ưu nhã để ngắm hoa mai.

Không bao lâu nữa đế đô sẽ đón một trận tuyết ngập trời, đợi đến lúc đó, thì nơi này sẽ vô cùng ý vị, hâm nóng rượu, ngắm Hồng Mai, công thêm thi từ ca phú đối ẩm, âu chính là lạc thú rất lớn của đời người rồi.

Đáng tiếc, phong cảnh đẹp như thế lại bị hai tên nam nhân phá hoại hết sạch!

Ti Cuồng lan có lẽ là người rất ít khi rảnh rỗi như thế, vả lại hắn thực sự là không hề sợ lạnh, trời đang bắt đầu vào đông, nhưng mà hắn vẫn khoác trên người y phục mỏng manh như thế, chỉ có chiếc khăn choàng khoác trên cổ nhìn vào có chút ấm áp, đầu tóc cũng lười búi lên, chỉ tùy tiện buộc lại sau lưng, mọi sự chú ý đều tập trung vào muối trên tay hắn.

Không sau, một tay hắn nắm muối, một tay nắm lấy ống tay áo, rất chuyên tâm mà rắc muối lên trên thịt hươu, vô cùng chuyên nghiệp, không chịu nhiều hay ít hơn một phân.

Ti Tĩnh Uyên bên cạnh gấp gáp giống như một con khỉ chưa ăn no, nắm chặt lấy đũa háo hức muốn gắp thịt ăn, còn liên tục nói: "Bỏ thêm nhiều muối một chút đi, thấm thía!"

"Thu đũa của huynh lại." Ti Cuồng Lan không thèm nhìn hắn: "Nướng thịt thứ nhất kỵ lửa quá lớn quá nhỏ, thứ hai kỵ gia vị thô lỗ, một đũa này của huynh gắp xuống, đó chính là tàn bạo thiên vật."

Ti Tĩnh Uyên trợn mắt lên tới trời: "Mấy miếng thịt quèn thôi mà... từ khi nào mà biến thành "cao không thể với" như thế rồi? Trước đây Miêu quản gia nướng cho chúng ta ăn, làm gì có nhiều chuyện như thế!"

"Nướng thịt cũng giống như làm người vậy, có thể đứng vị trí thử nhất, vì sao lại phải nhường bước để đứng thứ hai?" Ti Cuồng Lan phủi tay, lấy chiếc kẹp đồng gắp thịt hươu lật lại một lần nữa: "Đếm đến mười là được rồi."

Không được nữa rồi! Sao có thể đếm được đến mười! Đến đến một còn không đợi được, thơm quá rồi, thơm chết người rồi.

Người trốn ăn một mình chắc chắn không thể được tôn trọng, đến gõ cửa cũng không cần, Đào Yêu trực tiếp xông vào, hai mắt sáng rực, giả vờ giả vịt ngây thơ hỏi: "Ôi chao ôi chao, đại thiếu gia nhị thiếu gia ở đây làm gì thế? Ồ, đang nướng thịt sao? Đang nướng thịt hươu sao?"

"Ấy, hôm nay các ngươi không nghỉ ngơi sao?" Ti Tĩnh Uyên đánh giá đám người không mời mà đến đột nhiên xuất hiện trước mặt: "Đào a đầu, sáng hôm này ngươi không phải nói là đi dạo phố sao?"

"Phố chợ làm gì có thịt hươu thơm phức như thế." Đào Yêu lau nước miếng, mắt vẫn dán chặt vào miếng thịt trên lò nướng.

"Làm gì có người dạo phố mà không mang theo tiền như ngươi chứ!" Liễu công tử hừ lạnh, đánh vào ót Đào Yêu nói: "Ngươi mua đồ ông đây trả, thiên hạ làm gì có chuyện gì tốt như thế hả?"

"Thiện tai thiện tai, nhớ kỹ ngươi là một con hồ ly ăn chay nhé!" Ma Nha ôm chặt lấy Cổn Cổn đang vùng vẫy trong lòng đang muốn xông đến chỗ có mùi thịt tỏa ra thơm phức kia, lại giải thích với Ti Tĩnh Uyên: "Hai người họ ở trên phố cãi lộn, Đào Yêu nói Liễu công tử keo kiệt như thế thì tương lai chắc chắn không bao giờ cưới được lão bà, Liễu công tử nói Đào Yêu còn không đẹp bằng Tiểu Hồng bán rau trên chợ, cho dù có khoác thứ y phục đẹp nhất kinh thành lên người thì cũng không thể nào gả đi được."

Liễu công tử đập một phát vào cái đầu trọc của cậu: "Có ai bắt ngươi kể lại sao?"

"Ngươi thích cưới ai thì cưới, cưới công chúa làm phò mã đi, chúc ngươi hạnh phúc! Cái đó, thịt đã chín rồi nhỉ?" Đào Yêu căn bản không quan tâ m đến mấy người đằng sau đang nói gì, tròng mắt sắp rơi xuống trên miếng thịt hươu hỏi.

Ti Cuồng Lan không nhìn nàng, chỉ đưa tay cầm lấy chiếc đ ĩa sứ bên cạnh, gắp một miếng thịt trên lò, một miếng gắp đưa cho Ti Tĩnh Uyên, một miếng gắp đưa cho Đào Yêu: "Xong rồi."

Đào yêu quả thực là thụ sủng nhược kinh. Với những gì nàng biết đối với Ti Cuồng Lan, một tên già trước tuổi, tâm tình khó đoán, thích đặt quy tắc cho người khác như nhị thiếu gia Ti phủ hắn. Sao có thể tự tay nướng thịt sau đó đưa thịt đã nướng cho nàng chứ! Nếu như không phải cũng đưa qua cho Ti Tĩnh Uyên một miếng, thì nàng quả thực sự phải hoài nghi liệu hắn có bỏ thứ gì kỳ quái vào trong đó không, ví dụ như loại thuốc ăn vào có thể khiến cho nàng kìm lòng không đậu mà chạy quanh mười vòng hoặc là biến miệng nàng thành miếng xúc xích cả ngày không thể nói chuyện, dù sao thì trong mắt Ti Cuồng Lan, nàng trước nay không phải là một tên tạp dịch chân chính biết nghe lời, mỗi ngày phạt mười lần cũng là điều nên làm thôi. Bất quá nói đi cũng phải nói lại, hắn ta tuyệt đối sẽ không ra tay với cái tên ca ca không có tiền đồ kia, lần trước chuyện xong vào Xung Tiêu tháp làm phiền như thế, hắn miệng thì nói phạt, nhưng đến bây giờ vẫn chưa có động tĩnh nào, lẽ nào phải dựa vào miếng thịt hươu này để xuất đại chiêu sao?

Nhưng, đầu óc Đào Yêu giờ đây dù có nhanh cũng không nhanh được bằng cái miệng kia, chiêu lớn chiêu nhỏ trừng phạt hay gì đó, dù cho miếng thịt hươu này có bỏ Hạc Đỉnh Hồng vào, thì nàng cũng cam tâm tình nguyện nuốt xuống, vì nó Ngon! Quá! Trời! Rồi!

Rốt cuộc là thần tiên phương nào mới có thể nướng ra thứ thịt thần tiên như thế! Ăn uống được thờ mãn khiến cho Đào Yêu hạnh phúc đến muốn ngất đi, bên ngoài giòn rụm bên trong mềm, những từ như thơm ngon mỹ vị thấm thía căn bản không thể hình dung được vị ngon của món thịt này, Ti Cuồng Lan ban đầu nói: "Có thể đứng vị trí thứ nhất vì sao lại nhường bước để đừng vị trí thứ hai", không phải chỉ là những lời khoe mẽ vô căn cứ, hắn thực sự là một nam nhân nghiêm khắc đến mức đến cả việc nướng thịt cũng phải làm cho nó hoàn mỹ nhất.

Trước đây cũng không phải là chưa từng ăn thịt nướng, những không có lần nào có thể sánh được với ngày hôm nay, thật không biết là vì người đẹp nên thức ăn làm ra cũng ngon được như thế, hay là hắn đã bỏ thứ bí kíp gì vào trong thịt mà nàng không biết. Dù sao thì, thần hồn nàng đã triệt để bị câu dẫn rồi, nếu như có thế, nàng nguyện ý ở lại Ti Phủ chăn ngựa cả đời, không cần tiền công cũng được, chỉ cần Ti Cuồng Lan mỗi ngày đều nướng thịt cho nàng ăn thôi!

"Ngươi có muốn ăn một miếng nữa không?" Ti Cuồng Lan nhìn Liễu công tử: "Ti gia cũng không có vị đầu bếp nào giỏi cả."

Liễu công tử vốn dĩ đã đưa tay ra để nhận lấy, dù sao thì mùi hương như vậy quả thực là rất khó để chống đỡ nổi, nhưng câu nói sau đó của hắn đã kịp thới bắt trúng tự tôn của Liễu công tử, hắn quay mặt đi, bày ra bộ dạng vô cùng ghét bỏ: "Cái thứ thức ăn tầm thường như thế, ta không có hứng thú. Còn nữa, ta trước nay không phải là đầu bếp không giỏi, chỉ là quá mức cao thâm cho nên mấy tục nhân như các ngươi không thể cảm nhận được mà thôi."

"Ồ, được." Ti Cuồng Lan cười, bỏ miếng thịt hươu vào miệng, chậm rãi nhai, lại khẽ nhíu mày: "Hơi chín."

Yêu cầu cao quá rồi!

Không đợi hắn nuốt miếng thịt xuống, Đào Yêu đã không cần tôn nghiêm mà đặt chiếc đ ĩa ra trước mặt hắn, phía sau chiếc đ ĩa là khuôn mặt cười đến xán lạn của nàng: "Nhị thiếu gia, ta cảm thấy ta vẫn có thể ăn tiếp!"

Ti Cuồng Lan khẽ cong miệng cười: "Phần thịt hươu hôm nay nhiều, không thiếu phần của ngươi đâu."

Đào Yêu vui mừng, gật đầu như mổ thóc: "Miếng thịt này cho ta hết đi!"

" Tự lấy đũa gắp đi." Ti Cuồng Lan lại gắp một miếng bỏ vào miệng.

Đào Yêu vội vàng vơ lấy đôi đũa trên bàn, lại vội vàng đưa tay ra gắp thịt.

Nhưng mà, ngay lúc đũa nàng sắp chạm vào miếng thịt thì lại bị một đôi đũa khác chuẩn xác hất ra.

Ti Cuồng Lan ý cười không giảm, đôi đũa trong tay đột nhiên kết thành một phòng tuyến không thể đột phá được.

Hơ hơ, biết là cái tên này không có "hiền lương thục đức" như thế mà.

Đào Yêu cau mày, đổi một góc độ khác, tốc độ gắp nhanh hơn lúc nãy gấp bội.

Vô ích, lại bị hất đi rồi.

Nàng tức giận, lấy tốc độ càng nhanh hơn để công kích miếng thịt trên lò, chỉ đáng tiếc mỗi lần như thế đều bị Ti Cuồng Lan hất ra, phảng như hắn đã biết từ trước đũa của nàng sẽ đi về hướng nào vậy, bởi vì đã thử gần mấy chục lần nhưng đến một góc của thịt nướng nàng cũng không thể chạm đến.

Nàng tức giận vứt luôn đôi đũa.

"Sao, không muốn ăn nữa à?" Ti Cuồng Lan cố ý đặt miếng thịt vào trong miệng, nhai đến xuân phong đắc ý.

Đào Yêu không chút cốt khí nuốt nuốt nước miếng, quay người hất đầu với Liễu công tử: "Lên cho ta!

Cùng lắm ta ký sổ trừ nợ cho người!"

Ma Nha thở dài: "Lại cách ngày bị ăn gần thêm một bước nữa... chỉ vì một miếng thịt nướng..."

Ai biết được Liễu công tử lại quả đoán cự tuyệt nàng ta: "Cho dù ngươi có ký sổ với ta thì chuyện này ta cũng không muốn giúp ngươi!"

"Vì sao!!" Đào Yêu tức đến muốn giậm chân nhảy cẫng lên, trong phòng này, về phương diện vũ lực không phân cao thấp với Ti Cuồng Lan thì duy chỉ có mỗi Liễu công tử, nhưng đáng hận là con rắn thối này cư nhiên lại không đứng về phía nàng!

"Thân phận cỡ như ta, chỉ vì một miếng thịt nướng lại phải động tay động chân với người ta, truyền ra ngoài thì còn gì thể diện nữa chứ!" Liễu công tử kiên định lắc đầu: "Lại nói, thứ thức ăn thô bỉ này, ta nhắm mắt cũng có thể làm ra được, ngươi hà tất phải làm như thế."

"Thứ người nướng ra là cho người ăn sao?" Đào Yêu ngẩng đầu nhìn Liễu công tử, trong mắt b ắn ra tia lửa: "Ngươi có giúp hay không?!"

"Không!" Liễu công tử ngẩng đầu: "Tuyệt đối không!"

"Ngươi..." Đào Yêu nắm chặt quyền, khuôn mặt đằng đằng sát khí: "Đừng trách ta không khách khí."

Xem ra nàng ta thực sự bị chọc giận rồi, không khí trong phòng đột nhiên giống như đao kiếm đang vần vũ.