Chương 30: Vạn trượng hồng trần (4)
 
Tiếng “Trẻ con” này cụ thể là chỉ động tác múa, hay là ý định ban đầu của cuộc đấu này, không thể biết được.

 
Dù sao Tô Dĩnh cũng là một chữ ngàn vàng, cảm xúc hoàn toàn được viết lên mặt ---- cô không thích Triệu Tây Âm.
 
Buổi chiều, chuyện này nhìn qua chỉ là diễn tập hàng ngày bình thường, nhưng tối đến, sóng to dữ dội, ai cũng nhìn thấy rõ. Bạn học cũ, giữ chút tình cảm xưa kia, nhưng đó thì tính là cái quái gì chứ, hôm nay ai cũng có hướng đi riêng, họ là đối thủ cạnh tranh của nhau.
 
Mà loại cấp bậc hoa khôi giảng đường như Triệu Tây Âm và Lâm Lang, những tin đồn nổi lên càng đa dạng đủ loại sắc màu.
 
Hình ảnh diễn tập mỗi ngày đều phải cho Đới Vân Tâm xem. Đới Vân Tâm trăm công nghìn việc, một mình kiêm mấy chức, không ngừng nhảy từ điện ảnh qua phim truyền hình, cô ấy hiện được coi là chuẩn mực và quyền lực trong giới, kinh doanh và chuyên môn mọi mặt gần như hoàn hảo.
 
Sau khi Đới Vân Tâm xem video hôm nay, không nhận xét gì, nhưng nụ cười trên mặt đã nói lên tất cả. Chu Khải Thâm ngồi bên cạnh cô, không mặn không nhạt hỏi: “Tâm trạng cô Đới dường như không tệ?”
 
Đới Vân Tâm mời anh ăn cơm, bạn bè mở quán cơm Vân Nam, thanh đạm dưỡng sinh, trong quán mở khúc nhạc đàn sáo trong trẻo vui vẻ. Cô đưa máy tính bảng qua, nhướng mày nói: “Cậu cũng xem đi. Lúc trước mặc dù Tiểu Tây đồng ý múa trở lại, nhưng vẫn thiếu đi một chút tinh thần như thế này, không phải em ấy múa không tốt, nhưng thật sự là chưa đủ tốt. Nhưng hôm nay, nhìn ánh mắt không chịu khuất phục của em ấy, toàn bộ cơ thể đều ra sức kéo căng, có nhịp điệu. Đây mới là học trò của Đới Vân Tâm tôi.”
 
Chu Khải Thâm im lặng, nghiêm túc xem hết.
 

Sau khi xem xong, vẫn không nỡ rời mắt.
 
Đới Vân Tâm đắc ý nói: “Chưa từng thấy cô gái như vậy đúng không?”
 
Nét mặt Chu Khải Thâm nhu hòa: “Đúng, chưa từng thấy.”
 
Lúc anh theo đuổi cô, Triệu Tây Âm đang học đại học năm 4, đã ngừng múa hơn hai năm. Đó là cuộc sống mà Chu Khải Thâm chưa từng bước vào, cũng là khung cảnh quý giá mà anh không được nhìn thấy.
 
“Cậu không biết em ấy của trước kia, cho nên cậu không thể hiểu được kỳ vọng cao mà tôi dành cho em ấy.” Đới Vân Tâm thở dài, “Em ấy là một đứa trẻ lý tưởng hóa giấc mơ của mình, sự ngây thơ và chân thành của em ấy là phẩm chất hiếm có, thế nhưng cũng bởi vì điều này, lúc gặp phải chướng ngại, càng trở nên tự phụ. Tiểu Triệu mất sáu năm để ra mắt. Sáu năm, cậu có biết ý nghĩa của nó đối với một nghệ sĩ múa là thế nào không? Thời hoàng kim rất quý giá, quá tùy hứng rồi.”
 
Chu Khải Thâm nheo mắt, không có một chút ưu tư, cười nói: “Cô Đới, cô là một nghệ sĩ, nói chuyện có kiến thức. Tôi nghe có thể hiểu được, nhưng tôi không sâu sắc như cô. Đối với tôi, cho dù là sáu năm hay là sáu mươi năm, Tiểu Tây muốn múa, lúc nào cũng không muộn, cô ấy không muốn múa, thì cứ việc không muốn thôi. Chút chuyện không cần thiết này, cô đừng ép cô ấy quá.”
 

Đới Vân Tâm mất hứng, “Cậu là đàn ông, làm sao hiểu suy nghĩ của phụ nữ.”
 
Chu Khải Thâm nói: “Tôi đã từng là chồng của cô ấy, đương nhiên hiểu được suy nghĩ của người mình yêu.”
 
Đới Vân Tâm không vui nói: “Không được chiếm tiện nghi của Tiểu Tây.”
 
Chu Khải Thâm cúi đầu, nụ cười đột nhiên pha lẫn cay đắng.
 
Cơm nước xong, anh rất lịch sự bảo tài xế đưa Đới Vân Tâm về nhà, sau đó lái chiếc Land Rover màu trắng của mình về phía đông. Triệu Văn Xuân thấy anh tới nhà, ông lão tai thính mắt tinh, suy nghĩ một chút đã đoán ra: “Tới tìm Tiểu Tây à? Nó sắp về rồi, con ngồi đợi chút đi, chú đi cắt một ít trái cây ướp lạnh cho con.”
 
Chu Khải Thâm không khách sáo, tùy ông bận rộn, tình cảm cha vợ con rể đã nhiều năm như vậy, từ lâu anh đã xem Triệu Văn Xuân như người thân của mình.
 
Chưa đầy mười phút, Triệu Tây Âm đã trở về, sau khi thấy Chu Khải Thâm cũng không cảm thấy ngạc nhiên nhiều lắm, cô về Bắc Kinh đã gần nửa năm, người này âm hồn bất tán, còn lo việc nhà ở đây hơn cô.
 
Chu Khải Thâm hỏi: “Em bận à?”
 
Triệu Tây Âm không rõ ý của anh, “Sao?”
 
“Thầy Triệu bỏ quên cái gì đó ở trường đại học, anh đưa em đi lấy một chuyến.”
 
Triệu Văn Xuân từ phòng bếp đi ra, đón ý tiếp lời: “À, đúng rồi, một ít giáo án, Tiểu Tây, con cầm về giúp ba, làm phiền Khải Thâm lái xe nhé.”
 
Triệu Tây Âm không nghĩ nhiều, thay giày xong lại mang trở vào: “Được, đi thôi.”
 
Lê Nhiễm gửi WeChat cho cô, phàn nàn gần đây gặp phải khách hàng hiếm thấy, Triệu Tây Âm ngồi trong xe liên tục xem tin nhắn, nụ cười trên khóe miệng không biến mất. Quá tập trung, lúc phát hiện ra đường đi không đúng đã quá muộn.
 
Chu Khải Thâm lùi xe vào bãi, dừng lại trước cửa phòng khám bệnh viện, nói: “Xuống xe.”
 
Triệu Tây Âm không hiểu: “Tại sao?”
 
Chu Khải Thâm đi vòng qua ghế lái phụ, mở cửa cho cô, sau đó gõ vào cạnh cửa, nghiêm túc nói: “Ăn thịt người.”
 
Triệu Tây Âm im lặng, nhấc chân lên: “Thần kinh.”
 
Chu Khải Thâm có thể tránh nhưng không tránh, trên chiếc quần màu trắng để lại dấu chân màu xám. Anh còn rất vui vẻ, chỉ vào nói: “Quần này để em giặt.”
 
Triệu Tây Âm giận dữ nhìn anh, trừng mắt, cả hai cùng cười.
 
Chu Khải Thâm không che giấu nữa, nói: “Anh cũng là nhận được giao phó, nghe ba em nói, thời gian này em phải tập luyện với cường độ lớn, ông lo chân em bị tổn thương, bảo anh đưa em đi khám.”
 
Triệu Tây Âm nhíu mày, “Em không sao.”
 
“Không sao đâu, muốn an tâm hơn thôi.”
 
Bác sĩ mà Chu Khải Thâm hẹn trước là bạn thân của anh, sau khi thăm khám và chụp ảnh cho Triệu Tây Âm, bảo Chu Khải Thâm yên tâm, xương cốt phát triển rất tốt, không có mầm bệnh nào. Triệu Tây Âm quay đầu lại nói, “Ba em hay nghĩ nhiều, sau này anh ít thêm mắm thêm muối với ông đi, em cũng không còn là trẻ con, đâu đến nỗi không tự chăm sóc mình được.”
 
Chu Khải Thâm khẽ nói: “Trong mắt thầy Triệu, em có lớn thế nào thì cũng là đứa bé của ông ấy.”
 
Sau khi đưa người về, Triệu Văn Xuân kiếm cớ để Chu Khải Thâm ngồi đợi ông một lúc, xe đậu bên ngoài cư xá, một già một trẻ chậm rãi đi dọc theo con đường nhỏ trong hoa viên. Triệu Văn Xuân cảm thán: “Con quan tâm Tiểu Tây như vậy, người làm cha như chú cũng thấy xấu hổ.”
 
Hai người đi dọc theo ánh trăng, đêm mùa thu thật thoải mái dễ chịu, thỉnh thoảng có gió nổi lên, có thể ngửi thấy mùi hoa quế không biết từ nơi nào thổi qua. Chu Khải Thâm cười nói: “Không đáng nhắc tới, hôm nay con ăn cơm cùng cô giáo Đới, nghe nói gần đây họ rất bận, con lo lắng chấn thương ở chân của em ấy, cẩn thận một chút cũng không thừa.”
 
Triệu Văn Xuân gật gật đầu: “Mấy năm nay chân của Tiểu Tây cũng không tái phát chấn thương gì, hai năm qua nó đi du lịch khắp nơi, cưỡi ngựa, lướt sóng, đạp xe, nhanh nhẹn tưởng có thể bay lên được.”
 
Khóe miệng Chu Khải Thâm cong lên, lơ đãng hỏi: “Tiểu Tây có qua Mỹ gặp cô không?”
 
“Mỗi năm đều đi, thường là trước tết âm lịch, ở lại một tuần, lúc về Bắc Kinh đã bước sang năm mới rồi.” Triệu Văn Xuân không đề phòng, kể ngọn ngành cho anh biết: “Cô của nó từ nhỏ đã nuông chiều con bé, cũng không có con cái gì, xem Tiểu Tây như con gái ruột của mình.”
 
Điểm này ngược lại đã được chứng kiến, Chu Khải Thâm hỏi: “Cô vẫn còn một mình ạ?”
 
“Cũng tốt, à, cũng không tốt. Dù sao những người bạn trai của cô ấy thời gian cũng không dài, đổi rồi lại đổi.” Triệu Văn Xuân tư tưởng truyền thống, thở dài lắc đầu, cũng hết cách với em gái ruột của mình.
 
“Chú Triệu, đi dạo à.” Đang trò chuyện, một giọng nói trẻ trung vang lên chào hỏi Triệu Văn Xuân. Người thanh niên lịch sự hiền lành đi tới, đeo kính mắt, rất cao, dáng vẻ thư sinh sạch sẽ ngay thẳng.

 
Triệu Văn Xuân lập tức mỉm cười, “Tiểu Diệp đấy à, không có tản bộ, tôi tiễn khách về.”
 
Chu Khải Thâm khẽ gật đầu, coi như một lời chào.
 
“Vậy chú đi nhé, cháu không quấy rầy.” Chàng trai mỉm cười rạng rỡ, lễ phép rời đi.
 
Chu Khải Thâm không để ý lắm, lúc đi tới cửa, Triệu Văn Xuân lại chủ động nhắc đến, “Chàng trai vừa rồi tên là Diệp Thao, cũng là giáo viên như chú, dạy toán trong trường đại học, là người Bắc Kinh, cũng ở trong cư xá này, vẫn chưa lập gia đình.”
 
Chu Khải Thâm không rõ cho lắm, “Sao ạ?”
 
Triệu Văn Xuân cười nói: “Lúc trước muốn giới thiệu cậu ấy và Tiểu Tây làm quen, để hai đứa trẻ ăn một bữa cơm tâm sự với nhau.”
 
Chu Khải Thâm lập tức hiểu rõ, sắc mặt cũng biến hóa, giống như một chiếc tàu hỏa đột nhiên tắt lửa, kẹt trên sườn núi tiến thoái lưỡng nan, vừa lúng túng vừa phải kiềm chế, nhưng lại không thể phát tác ra được.
 
“Chú đã nói với Tiểu Tây chuyện này, nó vẫn chưa đồng ý, chỉ nói để suy nghĩ lại.” Triệu Văn Xuân mỉm cười sâu xa, vỗ vai Chu Khải Thâm, “Cũng đã một tháng rồi, hôm khác chú sẽ hỏi lại nó.”
 
Chu Khải Thâm gần như ngăn lại theo bản năng, “Ba… Chú Triệu.”
 
Triệu Văn Xuân mỉm cười, “Đây.”
 
“…” Vẻ mặt Chu Khải Thâm thay đổi, trong cổ họng giống như bị kẹt một hạt đào, không thể nói được lời nào.
 
“Tiểu Tây nhà chú sang năm đã hai mươi sáu tuổi rồi, tuổi tác không có tội, lựa chọn không có tội, nhưng sự ích kỷ của người làm cha như chú, vẫn hy vọng có một người ở bên cạnh che mưa che gió cho nó. Cao thấp thế nào, kiếm được bao nhiêu tiền, quá khứ ra sao đều không thành vấn đề. Quan trọng là…. Có thể tiến thêm một bước, cho mình, cũng cho nó can đảm bắt đầu lại từ đầu.”
 
Triệu Văn Xuân đã nói rõ những gì muốn nói, Chu Khải Thâm lại không tỏ thái độ gì, không giữ lại cho mình quyền chủ động.
 
Thời tiết hôm nay vẫn còn rất tốt, sáng hôm sau nhiệt độ đã giảm xuống. Rèm cửa được kéo lại, phòng ngủ tối tăm mịt mờ, Triệu Tây Âm suýt chút nữa dậy muộn. Triệu Văn Xuân làm điểm tâm sáng, cô ăn vội vài miếng đã nói phải bắt tàu điện ngầm. Thầy Triệu đau lòng, “Chỉ cần mua một chiếc xe là được rồi, đi đâu cũng thuận tiện hơn.”
 
Triệu Tây Âm ngậm nửa cái bánh bao, nói mơ hồ không rõ: “Ba ra tiền à?”
 
“Ra một nửa.” Thầy Triệu tính toán sổ cái, thật lòng nói: “Còn phải giữ lại của hồi môn cho con.”
 
Bánh bao rớt khỏi miệng, rơi trên mặt đất. Triệu Tây Âm vỗ ngực xoa dịu: “Con đi đây, ba.”
 
Triệu Văn Xuân nhìn cánh cửa lắc lư, bưng ly sữa bò cô vẫn chưa uống đi vào bếp, bước đến cửa bếp đột nhiên dừng lại, cúi đầu nhìn chiếc ly thủy tinh trong tay, nhất thời quên mất mình định làm gì.
 
Haiz! Tất cả là do cô con gái ngốc này chọc giận mà.
 
Triệu Tây Âm vừa ra cửa, Đinh Nhã Hà đã gọi điện thoại cho cô, sau lần cãi nhau trước đó, đây là lần đầu tiên bà ta chủ động liên lạc. Triệu Tây Âm do dự vài giây, vẫn bắt máy.
 
“Có chuyện gì?”
 
Đinh Nhã Hà hoàn toàn bỏ qua thái độ lười biếng, không thân thiện của cô, hỏi thẳng: “Dạo này có phải trong đoàn của con tập luyện rất nhiều không? Tiểu Nhụy ốm yếu, cái gì cũng phải có mức độ, sao có thể làm người ta mệt mỏi đến như vậy.”
 
Triệu Tây Âm đã rõ, có thể làm người mẹ này tự hạ thấp mình, chỉ có thể là cô con gái bảo bối của bà ấy.
 
“Ỉu xìu mấy ngày rồi, còn chưa khỏe lại trong đoàn đã nói không được phép nghỉ, bảo nó trở lại tập luyện. Đoàn các con là thể loại gì vậy hả, một chút tình người cũng không có.”
 
“Ai mà không mệt, tất cả là vì để đuổi kịp tiến độ.”
 
“Được rồi được rồi, quản lý bên đó khó nói chuyện quá, con có thể nói với cô Đới một tiếng nhờ cô ấy nói giúp không?”
 
“Không thể, cô ấy cũng không xen vào những chuyện này.” Triệu Tây Âm cúp điện thoại.
 
Đoán chừng Đinh Nhã Hà rất tức giận, đến nỗi thậm chí tin nhắn trút giận cũng không thèm gửi nữa.
 
Nghê Nhụy trở lại, mấy ngày không gặp, thực sự tiều tụy không ít. Đôi mắt trũng xuống, khuôn mặt gầy đến nỗi xương quai hàm càng trở nên rõ ràng. Lúc tập buổi sáng, cô ấy hoàn toàn không có tinh thần, nhảy được một nửa, giáo viên không thể nhìn tiếp, bảo cô ấy qua bên cạnh nghỉ ngơi.
 
Trong giờ nghỉ, có vài người vây quanh cô ấy, hỏi có chuyện gì xảy ra.
 
Nghê Nhụy xoa bụng, mọi người lập tức hiểu, “Chu kỳ sinh lý à?”
 

Triệu Tây Âm đứng bên cửa sổ, nghe Sầm Nguyệt nhắc tới tin đồn giải trí mới nhất, cô thỉnh thoảng mỉm cười, ánh mắt nhiều lần nhìn về phía Nghê Nhụy. Trong giờ nghỉ trưa, Triệu Tây Âm đến ký túc xá nghỉ ngơi, Nghê Nhụy không đóng kín cửa, giọng nói trong khe cửa hạ xuống rất thấp, vừa bất mãn vừa tủi thân.
 
“Em đau bụng sắp chết rồi vậy mà anh cũng không đến thăm em. Đều tại anh cả, trong đoàn cũng không cho nghỉ, em khổ quá mà.” Vài câu sau đó, Nghê Nhụy lại cười, giọng nói mơ hồ, “Anh đáng ghét, đáng ghét.” Cô ấy vừa nói chuyện vừa đứng dậy rót nước, quay người liền thấy Triệu Tây Âm đứng ngoài cửa, lập tức giống như gặp kẻ thù, cúp điện thoại.
 
Nghê Nhụy nâng cao cảnh giác, tức giận hỏi: “Cô nghe lén được bao lâu rồi?”
 
Triệu Tây Âm không nói lời nào bước vào, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Nghê Nhụy ngẩng đầu ưỡn ngực, “Cô lại muốn làm gì? Đừng tưởng là tôi sợ cô, tôi chỉ là không muốn để ý đến cô thôi.”
 
Triệu Tây Âm trực tiếp ngắt lời: “Cho cô một câu cảnh tỉnh.”
 
Nghê Nhụy lùi ra sau một bước, giống như tránh thú dữ.
 
Triệu Tây Âm cũng không muốn gặp cô ta, hai người giương cung bạt kiếm, chưa từng có thái độ tốt.
 
“Nếu như cô xem múa là công việc yêu thích của mình, vậy thì múa cho tốt, đừng cố gắng đi đường tắt. Tôi đã thấy quá nhiều người thất bại rồi, có thể nhất thời nổi tiếng, nhưng kết quả sẽ không bao giờ như ý nguyện.”
 
Nghê Nhụy lạnh lùng ‘ồ’ một tiếng, quay mặt đi, “Tôi không hiểu cô đang nói gì.”
 
Triệu Tây Âm bước về trước một bước, tới gần cô ta: “Có hiểu hay không, trong lòng cô biết rõ.”
 
Nghê Nhụy tức giận nhìn lại, “Cô ở đây quái gở cái gì, có thể nói rõ một chút được không?”
 
Ánh mắt Triệu Tây Âm trầm tĩnh mà bức người, “Cô thật sự muốn tôi nói rõ? Những người đàn ông và phụ nữ tiếp xúc với cô, khoác da người nhưng sau lưng là cái gì? Cô có lẽ chưa rõ. Ngay cả những lời hứa rỗng tuếch dành cho cô, sau này cô cũng chưa chắc có lý lẽ để nói lại.”
 
Sắc mặt Nghê Nhụy lập tức biến đổi, cô ta bước đến cạnh bàn, bước chân lảo đảo đỡ lấy mép bàn. Triệu Tây Âm nói xong xoay người, không ở thêm một giây nào nữa.
 
Người đi rồi, Nghê Nhụy bỗng nhiên điên cuồng hét lên, đưa tay hất hết những thứ trên bàn xuống đất. Nghê Nhụy càng nghĩ càng tức, Triệu Tây Âm vẫn luôn có thái độ cao ngạo như vậy, từ nhỏ đến lớn, lúc nào cũng vậy, hết lần này đến lần khác, thậm chí ngay cả tên của cô ta cũng là nằm đè nặng lên một ngọn núi.
 
Nghê Nhụy cầm ly thủy tinh ném vào hướng cửa ra vào, những mảnh vỡ văng tung tóe, những người đứng ngoài cửa lùi lại một bước dài: “Aaa, giận như vậy à.”
 
Thấy người đi tới, Nghê Nhụy vừa mừng vừa sợ, “Lâm Lang?”
 
Lâm Lang mỉm cười ngọt ngào, trong trẻo, vô cùng thân thiết đi về phía cô, “Chị vừa thấy Tây Âm đi xuống, em làm sao vậy? Cãi nhau với chị gái à?”
 
Nghê Nhụy giật mình, “Chị, chị biết tôi và cô ta là…”
 
Lâm Lang vui vẻ, “Đương nhiên, trước kia tôi và Tây Âm quan hệ rất tốt, nhưng mấy năm qua, không biết cậu ấy làm sao, lạnh nhạt với tôi rồi.”
 
Sự đồng cảm lập tức kết thành liên minh, Nghê Nhụy bực bội phàn nàn “Cô ta là chị gái gì chứ, nếu không phải mẹ tôi khăng khăng thừa nhận đứa con gái như cô ta, tôi vốn dĩ không muốn liên quan gì đến cô ta.”
 
“Con người của Tây Âm rất tốt, có phải hai người có hiểu lầm gì không?”
 
Lời này đã cạy mở bất mãn nhiều năm của Nghê Nhụy, những lời oán hận và trách cứ trút xuống, bộc bạch hơn mười phút đồng hồ. Cuối cùng mới ý thức được mình nói hơi nhiều, Nghê Nhụy ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, phải để chị nghe tôi lải nhải.”
 
Lâm Lang cảm thấy đồng tình, bày tỏ suy nghĩ, “Ôi, không ngờ Tây Âm lại là loại người này.”
 
Trên đời khó tìm được tri kỷ, nước mắt Nghê Nhụy nhanh chóng rơi xuống.
 
Lâm Lang ngoắc ngoắc tay với cô, nháy mắt mấy cái, “Chị có cách, có thể khiến sau này chị gái chú ý đến cảm nhận của em hơn. Em tới đây, chị nói cho em nghe.”
 
Nghê Nhụy đưa tai qua, lắng nghe, lúc đầu nhíu mày, lại chớp mắt, cuối cùng hoàn toàn lĩnh ngộ, nụ cười nhàn nhạt treo trên mặt, nóng lòng muốn thử, dã tâm bừng bừng.