Chương 21: Không tin nhân gian có bạc đầu (1)
 
Trận đánh này Chu Khải Thâm lời ít ý nhiều.
 
Kẻ bị đòn ngồixổm trên đất nhe răng đau đớn, mất mặt mũi rồi, muốn vãn hồi lại một chút nên chỉ vào Chu Khải Thâm nói như khóc, “Tao mẹ nó chọc mày sao, mày chờ đấy, báo cảnh sát, tao phải báo cảnh sát!”
 
Gió lướt soàn soạt qua bóng lưng Chu Khải Thâm, anh cũng lười quay đầu lại.
 
Cậu em vợ chủ tịch Tôn kêu trời kêu đất, xung quanh huyên náo hỗn loạn, có người lấy điện thoại của hắn bấm số thật, thẳng đến khi một tiếng “ầm” lớn vang lên.
 
Là Mạnh Duy Tất hung hăng ném chén rượu xuống đất.
 
Lần này không ai dám lên tiếng nữa.
 
Trương Nhất Kiệt thấy sắp có chuyện, vội vàng đi theo ra ngoài. Mạnh Duy Tất đi rất nhanh, vẻ mặt căng thẳng, ánh mắt thâm trầm, “Ngu xuẩn không tự lượng sức, còn dám báo cảnh sát. Chu Khải Thâm giao hảo với những ai trong lòng anh ta đếm không hết, ai dám bắt?”
 
Trương Nhất Kiệt không có ý kiến gì, “Đúng là thế, nhưng hôm nay Chu Khải Thâm đánh người của chủ tịch Tôn, ngày sau sợ không thể báo cáo kết quả tốt được.”
 
Mạnh Duy Tất quay đầu, ánh mắt đỏ như sắp nhỏ máu, “Tôi không nên nghe cậu.”
 
Lời này nói rất nặng, cũng là hối hận thực sự. Trương Nhất Kiệt có chừng mực nhưng thứ chừng mực ấy là con dao hai lưỡi, được bên này thì mất bên kia, sao có thể vẹn toàn.
 
Sai một li đi một dặm, không phải đó là lí do Mạnh Duy Tất và Triệu Tây Âm chia tay sao.
 
Trong đêm đó Mạnh Duy Tất sa thải người phụ trách của đoàn, hơn nữa còn nói với bên ngoài là Mạnh Duy Tất anh ta không cần người. Cơ bản chính là chặt đứt đường lui của hắn trong cái vòng này.
 
Tiền trảm hậu tấu, khí thế mạnh mẽ, sau lưng người này có quan hệ với một vị lãnh đạo lâu năm của giải trí Phàm Thiên, muốn cầu xin nên trăn trở tìm đến cha của Mạnh Duy Tất. Cha Mạnh nói với Mạnh Duy Tất nhưng anh ta cực kỳ kiên quyết, không bàn bạc thêm. Thái độ cứng rắn của anh ta cũng chọc giận ông Mạnh, hai cha con huyên náo không vui rồi giải tán.
 
Mạnh Duy Tất cầm chìa khóa xe đi ra ngoài, rạng sáng trở lại công ty, cứ ngồi trơ ra như vậy.
 
Phòng làm việc không bật đèn, Mạnh Duy Tất hướng ra cửa sổ, nương theo ánh bình minh bên ngoài, vẻ mặt biến đổi, âm u không hề giãn ra.
 
Anh ta lấy một tập tài liệu trong ngăn kéo ra, bên trong có năm sáu trang giấy, đều là tình hình của Chu Khải Thâm. Mạnh Duy Tất xem một lần rồi lại một lần, không thể không thừa nhận Chu Khải Thâm là một người đàn ông có bản lĩnh. Anh ta lẻ loi ở Bắc Kinh, không nơi nương tựa, có thể gây dựng được phần cơ nghiệp này đúng là ngàn người mới có một. Tác phong mấy năm trước của anh ta không tốt lắm, a dua nịnh nọt, cúi đầu khom lưng, vì trèo lên cao mà qua lại với con gái của lãnh đạo.
 
Lời đồn như vậy không biết đâu là thật đâu là giả.
 
Hơn nửa tư liệu là về việc anh ta làm giàu như thế nào, tin tức 5 năm gần đây sau khi chân chính công thành danh toại đã ít lại càng ít hơn. Trang cuối cùng chỉ ghi mấy dòng: Năm 2017 ly dị. Sau đó anh ta cũng không hề có bạn gái chính thức.
 
Mạnh Duy Tất nắm tờ giấy, vò lại rồi ném mạnh xuống đất.
 
Chuyện hôm đó nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, chủ yếu là Chu Khải Thâm không hề hấn gì, khinh thường xử lý việc phía sau. Chỉ mấy tiếng mà lời đồn đã truyền vào tai anh ta, nói là Tôn chủ tịch của xí nghiệp Trường Thành mất hứng, nói người trẻ tuổi nhiều cuồng vọng. Nghe ý tứ là chờ Chu Khải Thâm quyết định.
 

Lúc ấy Triệu Tây Âm trốn ở nhà vệ sinh cho yên ổn, không muốn nói lời vô nghĩa cùng đám người Tần ca. Chờ cô đi ra thì chỉ thấy một đống hỗn loạn không rõ nguyên do. Sau đó hai cô gái khác trong đoàn kể lại cho cô sống động như thật.
 
“Thật sự ấn đầu người đó vào nồi lẩu, cả khuôn mặt đều chìm xuống, mặt toàn vết bỏng, nổi bọt nước.”
 
“Hình như là họ hàng của ông chủ một tập đoàn lớn, nghe nói rất có thế lực.”
 
“Kẻ đánh người họ Chu, là một người đàn ông thân mình cao lớn. Nguyên nhân à? Không biết, chắc là nói sai gì đó.”
 
Ngoài mặt Triệu Tây Âm vẫn bình thường, cô mang tâm sự nặng nề về nhà, đến tiểu khu cũng không vào mà đi vòng vòng quanh bồn hoa. Đi đến mức sắp choáng váng cô mới thuyết phục được bản thân, đứng ở một góc gửi Wechat cho Cố Hòa Bình.
 
“Anh Hòa Bình, ăn cơm chưa?”
 
Đã sắp 12 giờ, nội dung này quá kíc/h thích. Cố Hòa Bình đang ngồi uống trà ở quán của lão Trình xoa xoa mắt, liếc người đàn ông ba mươi tuổi đang ngồi tự bôi thuốc trên ghế sô pha, cảm thấy cực kỳ vui vẻ.
 
Cố Hòa Bình trả lời: “Còn có thể ăn một bữa nữa, em gái Tiểu Triệu, muốn mời anh ăn cơm à?”
 
Nhắn xong liền nói với lão Trình như chưa có chuyện gì xảy ra: “Chậc, trời trao cơ hội, em gái tôi muốn mời tôi ăn cơm.”
 
Lão Trình mặc tạp dề đen, áo ba lỗ màu trắng, trên cánh tay trái có xăm hình pikachu máy, đầu tóc ngắn gọn gàng, chỗ trên vành tai còn cạo thành tia chớp. Anh ta đang pha trà, cầm nhíp nhỏ kẹp hai miếng bạc hà đặt vào, chậm rãi hỏi: “Em gái nào của cậu?”
 
“Em Tiểu Triệu.”
 
Chu Khải Thâm đang bôi thuốc vừa nghe thấy, giơ tay lên, ba cây tăm bông bay tới, “Trí nhớ ngắn hạn hả, em gái cậu Chu, Ngô, Trịnh, Vương, trăm họ đều có, nhưng không phải họ Triệu.”
 
Cố Hòa Bình đáp lại, “Dụ.c vọng chiếm hữu của anh có phải hơi biến thái không?”
 
Lão Trình cười nói: “Biết rồi còn chọc cậu ta.”
 
Cố Hòa Bình đưa điện thoại qua, “Cô ấy thật sự gửi Wechat cho tôi mà.”
 
Lão Trình ló đầu qua nhìn.
 
“Ồ, gửi hai phút trước, có phải gọi anh Hòa Bình tới – ai ui mẹ nó!” Cố Hòa Bình nói một nửa đã bị dọa, người đàn ông lúc nãy còn ngồi trên sô pha dường như đã dịch chuyển không gian đến cạnh anh ta, mặt không cảm xúc nhìn vào màn hình.
 
Cố Hòa Bình mắng anh, “Chu ca, anh có thể phát ra chút tiếng động không?”
 
Chu Khải Thâm liếc mắt thâm thúy, “Cậu không xứng.”
 
Cố Hòa Bình giơ điện thoại ra xa, mặt Chu Khải Thâm liền dí sát vào theo, lại xa, lại xích vào gần nữa. Lão Trình cười như điên, “Hai người có bệnh không?”
 
Cố Hòa Bình vươn thẳng tay lên, nghiêm túc nói: “Đến đây, Chu ca, giơ thật cao.”
 
Vẻ mặt băng giá của Chu Khải Thâm sụp đổ, cũng cười.
 
Đám đàn ông đùa giỡn nhau đôi lúc cũng thật ngây thơ. Lúc còn ở quân ngũ ba người được gọi là tam giác sắt. Cố Hòa Bình ở trong gia đình cách mạng, Lão Trình thần bí, Chu Khải Thâm có tố chất nghiệp vụ vượt trội, ai cũng đều xuất sắc. Tình nghĩa lúc sinh tử cũng là cả đời.
 
Lúc này ba cái đầu quây thành vòng tròn, ba cặp mắt nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động.
 
Chỉ thấy trạng thái của Triệu Tây Âm: “Đối phương đang nhập tin nhắn…”
 
Trạng thái “nhập tin nhắn” thay đổi nhiều lần mà vẫn chẳng có một chữ gửi tới.
 
Chu Khải Thâm nhíu mày thật sâu, giống như là căng thẳng.
 
Cố Hòa Bình bỗng rống to: “Ồ!”
 
Lỗ tai ầm ầm rung động, trái tim đột nhiên nhảy dựng. Chu Khải Thâm vốn đang nín thở căng thẳng bị tiếng động này khiến cho hoa mắt váng đầu. Anh nhấc chân đá, “Cố Hòa Bình, cậu muốn ăn đòn phải không!”
 
Không được không được, Lão Trình cười chảy cả nước mắt, tỏ ý hai bọn họ nhỏ giọng một chút, “Chiêu Chiêu đang ngủ trên lầu, đừng đánh thức cô ấy.”
 
Chu Khải Thâm lệ rơi đầy mặt, ngồi lại sô pha. Cố Hòa Bình không dám quá đáng nữa, một lát sau đưa điện thoại cho anh nhìn, híp mắt cười hỏi: “Tâm tình gợn sóng không?”
 
Triệu Tây Âm nhắn lại: “Anh ấy có bị thương không?”
 
Chu Khải Thâm biểu tình cứng rắn, không hề biến hóa.
 
Cố Hòa Bình không hiểu nổi, “Đến nước này mà còn bày ra vẻ mặt thối được, giỏi.”
 
Người vừa đi, Chu Khải Thâm liền hơi cúi đầu, khóe miệng và khóe mắt đều hướng lên trên cong nhè nhẹ.
 
“Người không có việc gì, chỉ là mu bàn tay bị bỏng. Yên tâm đi Tiểu Tây, đã tới bác sĩ rồi.”
 
Cố Hòa Bình có chừng mực, thực sự có gì nói đó, không dám để cô gái lo lắng.
 
Triệu Tây Âm thấy tin nhắn liền thở phào nhẹ nhõm, sợ anh ta hiểu lầm, muốn giải thích nhưng lại xóa bỏ, cần gì phải giấu đầu lòi đuôi. Cô ngồi chồm hổm dưới đất xuất thần, nhặt lên một cây gậy gỗ nhỏ, nhàm chán vẽ vòng tròn.
 
Đang vẽ thì đột nhiên kịp phản ứng lại, cô đang viết chữ ‘Chu’.
 
Trái tim Triệu Tây Âm đập kịch liệt, cô đột nhiên đứng dậy, dùng giày xoá sạch dấu vết. Sau đó cô nghe Triệu Xuân Văn gọi ở cửa sổ: “Triệu Tây Âm, con ngồi ở góc tường làm gì vậy?”
 
Triệu Tây Âm đáp lời, “Con nảy mầm.” Sau đó như kẻ gian chạy mất.
 
Lên lầu, vừa vào cửa liền thấy trên mặt đất có năm sáu quả dưa hấu lớn. Triệu Tây Âm vỗ vỗ từng quả một, “Ba, dưa hôm nay ba mua không tệ nha.”
 

“À, không phải ba mua.” Triệu Văn Xuân do dự rồi nói, “Dì Vương lầu bên cạnh đưa.”
 
“Dì Vương?” Triệu Tây Âm suy nghĩ một hồi, có chút ấn tượng. Chính xác mà nói đôi khi Triệu Tây Âm sẽ chạm mặt người ở tòa lầu phía sau, cô hơi bị mù mặt nên không nhớ rõ là ai. Mọi lần đều là dì Vương chủ động chào hỏi, rất nhiệt tình.
 
Triệu Văn Xuân thấy cô vẫn còn đang vỗ dưa thì buồn cười nói: “Vỗ ra cái gì mà tâm đắc thế?”
 
Triệu Tây Âm cười ngây ngô, “Không biết ạ, cảm thấy đẹp, muốn tỏ ra con là người chuyên nghiệp.”
 
Triệu Văn Xuân cũng cười theo, “Con ấy à.”
 
“Nhiều dưa hấu như thế, dì Vương thật hào phóng.”
 
Triệu Văn Xuân cúi đầu lau bàn, “Bà ấy tự mình đưa lên lầu, ba nói ba giúp thì bà ấy đã sớm đến cửa nhà rồi.”
 
Triệu Tây Âm không ngốc, mắt chớp chớp, hứng thú “à” lên, “Có tình ý nha thầy giáo Triệu.”
 
“Đi đi, trẻ con như con thì biết cái gì.”
 
“Sao con lại không biết, ba đã ly hôn một lần, con cũng ly hôn một lần, hai cha con ta ngang nhau.” Triệu Tây Âm thoải mái nói chuyện cũ, có thể thấy thái độ thật sự rộng rãi. Loại tâm tình sống này hơn phân nửa kế thừa mưa dầm thấm lâu từ Triệu Văn Xuân.
 
Triệu Văn Xuân vừa là cha lại là mẹ, nhưng cũng không mất đi sự bao dung với phái nữ. Ông dạy Triệu Tây Âm biết tri thức lễ nghĩa, lịch sự hiểu chuyện, đó là phúc báo tốt nhất cả đời này.
 
Triệu Tây Âm nói: “Ba, nếu như ba có đối tượng thích hợp thì lập gia đình một lần nữa cũng không phải việc gì khó.”
 
Triệu Văn Xuân mắng, “Lập gia đình cái gì nữa? Hai cha con chúng ta chính là một gia đình.”
 
Triệu Tây Âm hai tay giả bộ lau nước mắt, “Tình cha như núi Thái Sơn.”
 
Triệu Văn Xuân cười mắng cô không đứng đắn, cười cười rồi đột nhiên hỏi: “Tiểu Tây, con có nghĩ tới việc tiếp xúc với người khác nhiều hơn hay không?”
 
“Là thế này, con biết chú Trần chứ? Bạn cũ của ba, cũng đã nhìn con lớn lên từ nhỏ. Ông ấy à, có một đứa cháu, một căn nhà, là giáo viên dạy toán. Tuổi tác tương đương con, lớn hơn khoảng hai ba tuổi. Nếu con đồng ý, ba cho con xem ảnh.”
 
Triệu Tây Âm nghe hiểu được, “Ba định sắp xếp xem mắt cho con?”
 
“Không phải không phải.” Triệu Văn Xuân vội vàng giải thích: “Không sắp xếp không sắp xếp, chú Trần nhờ ba hỏi một chút, ba cũng chỉ hỏi một chút thôi. Nếu con không muốn thì ngày mai ba sẽ từ chối.”
 
Triệu Tây Âm xem phản ứng của ông, trong lòng bỗng nhiên chua xót.
 
Cô không phải là một đứa con gái “nghe lời”, lúc nhỏ cha mẹ ly hôn, cô có chút phản nghịch, không ít lần đã gây chuyện cho Triệu Văn Xuân. Một năm sau thời kỳ phản nghịch, tật xấu này mới dần lắng lại. Sau đó cô kết hôn rồi ly dị, một cô gái trẻ tuổi trở thành đề tài bàn tán cho mọi người. Tiếng nghị luận sau lưng cô không ít, đều coi Triệu Tây Âm là tấm gương xấu để răn dạy.
 
Dáng dấp đẹp thì có ích lợi gì, mới kết hôn bao lâu đã ly hôn. Gả cho kẻ có tiền thì sao, người có tiền đều phong lưu, còn không bằng gia đình thông thường bình yên sống qua ngày.
 
Bọn họ dùng sự bất hạnh của người khác để khoe khoang cuộc sống nhỏ bé tầm thường của mình.
 
Mặc dù Triệu Văn Xuân không tranh cãi bao giờ nhưng mấy lần bị những lời đồn đại làm giận đến mức không buồn ăn uống. Triệu Tây Âm về nhà, ông lập tức làm như không sao cả, “Nấu canh rồi, có thể ăn cơm luôn.”
 
Triệu Tây Âm đôi khi cảm thấy mình thật khốn kiếp, cuộc sống đang tốt đẹp lại trở thành như vậy.
 
Cô nghĩ một lúc, ngẩng đầu lên cười nói với ông: “Thế này đi, nếu ba cảm thấy dì Vương không tệ lắm, nguyện ý chung sống, vậy thì con cũng đồng ý đi xem mắt.”
 
Triệu Văn Xuân cau mày trợn mắt, nôn nóng giậm chân một cái, “Vớ vẩn.”
 
Có vớ vẩn hay không thì không biết, nhưng Triệu Tây Âm thật sự có ý định này.
 
Hôm nay luyện múa xong, đến giờ nghỉ trưa, các cô gái mệt nhoài cả buổi sáng, thèm mát mẻ nên đều nằm trên sàn phòng tập, dựa vào tường luyện trồng cây chuối, chân thẳng tắp giống như búp non, từng động tác đều mang sức sống bừng bừng.
 
Sầm Nguyệt không thích sàn nhà cứng, chơi xấu nằm lên bụng Triệu Tây Âm. Triệu Tây Âm nhíu mày nói: “Đầu em thật to.”
 
Sầm Nguyệt dùng gáy đụng cô, “Không to.”
 
Triệu Tây Âm bị đụng một cái thiếu chút nữa phun ra nước chua, bèn véo mặt cô ấy một cái, “Mặt cũng rất lớn.”
 
Sầm Nguyệt trở người, bỗng nhiên nhỏ giọng nói: “Aiz, Nghê Nhụy thật sự là em gái chị ạ?”
 
Triệu Tây Âm không trả lời, cứ nhìn cô ấy, “Làm sao?”
 
“Hôm trước em thấy cô ấy và hai người nữa lên một chiếc BMW trắng. Tài xế là nam, phía sau cũng có người ngồi, hình như đều là nam.” Sầm Nguyệt đảo mắt, “Các cô ấy có phải… cái kia không?”
 
Triệu Tây Âm rất dứt khoát, “Không đâu, điều kiện gia đình Nghê Nhụy không tồi, không đến mức sa đọa vì tiền.”
 
“Nhà cô ấy?” Sầm Nguyệt mơ hồ.
 
Triệu Tây Âm cười, “Ba mẹ chị ly hôn, mẹ chị gả cho ba em ấy.”
 
Sầm Nguyệt che miệng, trong nháy mắt não đã nghĩ đến cả một bộ phim truyền hình tâm lí gia đình hai trăm tập. Triệu Tây Âm bị phản ứng của cô ấy chọc cười, “Hôm nay tan lớp sớm, chị mời em ăn tối.”
 
Hơn 5 giờ, hai người ra khỏi phòng tập, đổi quần áo đi dạo trung tâm thương mại, cũng không dám ăn thịt cá mà nhất trí chọn món Nhật. Triệu Tây Âm còn gọi điện cho Lê Nhiễm. Lê Nhiễm nói cô ấy bận, không tới được, vừa khéo cô ấy có tấm thẻ giảm giá anh hai cho của nhà hàng ở chỗ hai người đang dạo, không dùng cũng hết hạn.
 
Nhìn tên là một cửa hàng đồ Nhật số một số hai ở Bắc Kinh. Triệu Tây Âm và Sầm Nguyệt vừa nói vừa cười, tâm trạng rất tốt. Lúc các cô đến, nhà hàng đã kín khách, phải đợi. Sầm Nguyệt nhìn thực đơn bên ngoài chảy nước miếng, “Ăn no rồi lại giảm béo. Chỉ một lần, một lần thôi.”
 
Triệu Tây Âm tức cười, lấy điện thoại ra lướt vòng bạn bè. Kéo xuống vài lượt, ngón tay cô dừng lại một chút, lại kéo lên. Mười phút trước Cố Hòa Bình đăng một bài, là ảnh trong một nhà hàng thiếu sáng, chụp bộ trà cụ rất trừu tượng, cùng với dòng chữ: Tôi và Chu đều nói rằng nó không đẹp, Lão Trình nói rằng nó rất đẹp, mọi người cảm thấy có đẹp hay không?
 
Phía sau còn có check in địa chỉ: Phong Thư Đình. Đó là một cửa hàng bán trà cụ, thật trùng hợp, nằm trong trung tâm thương mại Triệu Tây Âm đang đứng.
 

Trước hai người còn có một đám người xếp hàng chờ bàn, ba bốn người áo mũ chỉnh tề, ăn mặc sang trọng. Triệu Tây Âm và Sầm Nguyệt ngồi sau bọn họ, thứ nên nghe, không muốn nghe đều nghe được.
 
Người mặc áo kẻ caro nói: “Hôm qua Nghiêm Lập Minh bị chỉnh đốn quá đà, nghe nói bây giờ còn đang trong phòng cấp cứu chưa ra.”
 
Một người khác cười: “Thật độc ác, nồi lẩu kia đang sôi, cả khuôn mặt bị nhấn vào không hủy dung đã là may rồi.”
 
Người hơi béo phụ họa: “Giám đốc Nghiêm nhỏ thích như vậy, hắn luôn rất phách lối. Nhưng nói đến đúng sai thì Chu Khải Thâm cũng quá nặng tay, nói thế nào cũng đuối lý. Chủ tịch Tôn rất có ý kiến với anh ta. Không phải luôn có lời đồn hai nhà có ý hợp tác hay sao. Giờ chắc đã ngừng rồi.”
 
Triệu Tây Âm dựa vào bên cạnh chiếc ghế hẹp, cả người nghiêng về phía trước, lỗ tai đều dựng thẳng lên.
 
Ba người lạ nói chuyện về Chu Khải Thâm, “Tuổi trẻ đầy hứa hẹn, năm ngoái thăng ba mươi hạng trên bảng xếp hạng tài sản, năng lực buôn bán cổ phiếu cũng mạnh, tôi đã phân tích rồi, giá trị thị trường đã tăng 45% cho đến nay, người này tiền đồ vô lượng, không phải là nhân vật nhỏ đâu.”
 
Triệu Tây Âm làm bộ không có việc gì xảy ra, mím môi, khóe miệng hơi cong lên, không tự ý thức được đó là… kiêu ngạo.
 
Áo caro dị nghị: “Ở kinh đô anh ta không bối cảnh không chỗ dựa, một người lính giải ngũ, các cậu thấy có thể đi xa tới đâu? Hơn nữa người này không có trình độ học vấn. Không chính thức tốt nghiệp đại học, ở quân ngũ cũng chẳng vào trường quân đội, sau khi chuyển nghề thì mạo hiểm buôn bán, nói với bên ngoài là đã tốt nghiệp nhưng thật ra là bỏ tiền mua. Các cậu cũng biết bây giờ lên tạp chí tài chính mà không đưa chút tiền là không được.”
 
Triệu Tây Âm nghe đến phát bực, đột nhiên quay đầu nói với Sầm Nguyệt: “Không học đại học thì sao, không học đại học thì không phải là người à? Người tốt nghiệp trường danh tiếng cũng phạm pháp giết người, nông dân làm ruộng cũng có thể làm giàu, dùng bản lĩnh kiếm cơm ăn chứ có ăn cơm của nhà người khác đâu? Lo chuyện bao đồng.”
 
Sầm Nguyệt vẫn đang chảy nước miếng vì quyển thực đơn chẳng hiểu gì, “Hả? Nói em à? Em không ăn cơm, em muốn ăn cá hồi.”
 
Ba người đằng trước đồng loạt quay đầu lại.
 
Triệu Tây Âm hất cằm, trấn định như thường, giống như đang nói chuyện phiếm với Sầm Nguyệt, “Không nói em, nói em trai chị.”
 
Ba cái đầu phía trước lại vòng trở về, tiếp tục tám nhảm: “Chu Khải Thâm trèo lên cao nhanh như vậy không phải do dựa vào giao tình với vị Cố gia kia sao?”
 
Triệu Tây Âm lạnh giọng: “Không ai có thể ngăn mình leo lên cao, dùng bản lĩnh của bản thân chứ đừng không ăn được nho lại nói nho chua.”
 
Sầm Nguyệt vô tội nói: “Em không thấy nho chua chút nào mà.”
 
“Chu Khải Thâm chơi gái cũng ra gì lắm, ai đến cũng tiếp, trước đây lúc công ty của anh ta chuẩn bị đưa ra thị trường, nghe nói anh ta qua lại với con gái Cục phó Vương của Cục điều tiết Chứng khoán, dụ con gái người ta xoay vòng vòng quanh mình. Cục phó Vương cho rằng đã chiêu được rể hiền, thật ra Chu Khải Thâm chỉ coi người như bàn đạp thôi.”
 
Triệu Tây Âm đột nhiên đứng lên, giơ tay muốn bẻ cổ ba cái đầu toàn mỡ này.
 
Cô nhịn rồi lại nhịn, mặt mỉm cười, khắc chế giọng nói đang run lên, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Rác rưởi nhìn ai cũng đều là rác rưởi, người xấu nhìn ai cũng có ý đồ xấu.”
 
Sầm Nguyệt tâm tư đơn thuần, chỉ cảm thấy câu này rất hay bèn vỗ tay khen: “Em phải ghi lại câu này vào sổ tay!”
 
Hay lắm, đánh bậy đánh bạ lại giúp Triệu Tây Âm diễn trò hợp lí hợp tình.
 
Ba người đàn ông tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, không giải thích được mà cũng chẳng dám chất vấn. Vừa vặn đến lượt bọn họ, phục vụ tới dẫn đường, ba người rời khỏi chỗ trước: “Hôm qua tôi nghe người ta bảo, giám đốc Nghiêm nhỏ ở bệnh viện nói hai ngày này sẽ tìm người.”
 
“Tìm người làm gì?”
 
“Tới trả lại gấp mười lần cho Chu Khải Thâm.”
 
Người đi xa, tiếng nói nhỏ dần.
 
Triệu Tây Âm để tiện nghe người ta nói chuyện nên vốn chỉ ngồi ghé vào chiếc ghế nhỏ, giờ bị mất thăng bằng, người lảo đảo lao về phía trước, cằm đập vào lưng ghế đằng trước, đau đến mức chảy nước mắt.
 
Sầm Nguyệt sợ hãi, “Chị không sao chứ?”
 
Cô không sao, nhưng người nào đó hình như có sao.
 
Triệu Tây Âm che cằm xoa xoa, hốc mắt hơi ướt. Cô do dự rất lâu, vẫn quyết định – “Đến lượt thì em vào trước đi, chờ chị một chút, chị tới ngay.”
 
Sầm Nguyệt nhìn theo bóng lưng của cô, “Này, Triệu Tây Qua*!”
 
(* Tây Qua: dưa hấu, biệt danh Sầm Nguyệt gọi Triệu Tây Âm)
 
Triệu Tây Âm nhìn lại lần nữa vòng bạn bè của Cố Hòa Bình, nhớ kỹ vị trí cửa hàng anh ta vừa check in, khu B lầu 6, sau đó hỏi khắp nơi. Chờ lúc cô tìm được đến đó thì đã chạy thở không ra hơi. Cô cảm thấy mình thật có bệnh thần kinh, nhìn quanh quất ai cũng giống người đến tìm trà. Lúc bình tĩnh lại Triệu Tây Âm mới nghĩ tới, thật ra gọi điện thoại gửi tin nhắn tùy tiện nói một tiếng không phải được rồi sao?
 
Nhưng đã chậm, Chu Khải Thâm đang đi ra từ “Phong thư đình”.
 
Anh đi đầu tiên, mặc áo polo trắng và quần màu vàng nhạt, ung dung quay đầu nói chuyện với Lão Trình. Khuôn mặt anh tuấn mang nét cười, mặt mày sinh động, thật sự rất đẹp trai. Lão Trình hướng mặt về phía trước nên ngây người trước, chưa kịp nhắc nhở ông chủ Chu thì Triệu Tây Âm đã chạy tới.
 
Cô chạy đến mức cả mặt đỏ bừng, chân thành nhiệt huyết mà chạy.
 
Cô đứng trước mặt Chu Khải Thâm khoa tay múa chân, vội vàng nói: “Có người muốn trả thù anh, muốn trả lại gấp mười lần, không phải đùa đâu, em nghe bọn họ nói đã gọi người… Chu Khải Thâm, anh đừng lộ mặt ở bên ngoài nữa.”