Lớp mười một ban 7 lập tức vang lên một trận tiếng nghị luận ồn ào.
"Tôi không nghe lầm chứ, Ôn Du Du đạt top 1 thi tháng?"
"Nói cậu ta là thứ nhất đếm ngược tôi còn tin, thứ nhất từ trên xuống, thật sự không phải nhầm lẫn?"
"Cũng không thể là chúng ta tập thể cùng nghe nhầm đi."
Đại diện môn toán bình thường cùng Vương lão sư quan hệ cũng không tệ lắm, cậu ta yếu ớt hỏi một câu:
"Lão sư, Ôn Du Du thi bao nhiêu điểm a?"
Vương lão sư lại đùa:
"Em là đại diện môn toán, em thử tính đi."
Vừa rồi chủ nhiệm lớp nói, cô môn lập trình cùng số toán đều là max điểm, ngữ văn tiếng Anh cũng một trăm bốn mươi trở lên.

Nói cách khác...
"Tám trăm tám mươi điểm?"
Đại diện môn nuốt nước miếng.
"Bạn học Ôn Du Du tổng điểm tám trăm tám mươi sáu điểm, là điểm cao nhất của khối mười một từ trước đến nay."
Vương lão sư một mặt kiêu ngạo.

Học sinh tiến bộ lớn như thế lại trong lớp của ông, các lão sư khác cũng không biết có nhiều ghen tị với ông.

Hơn nữa tám trăm tám mươi sáu, nghe điểm này cũng thấy rất may mắn.
Ôn Du Du nghe được tổng điểm của mình, ngược lại là so với những người khác lại rất bình tĩnh.

Trước khi xuyên sách, tổng điểm thi đại học chỉ kém max điểm một chút, lần này thi tháng chỉ dính đến kiến thức lớp mười một, hai môn đều thi max điểm nằm trong dự liệu của cô.

Lập trình cô có đại thần tương trợ, thi max điểm cũng không kỳ quái.
"Tám trăm tám mươi sáu, tôi chết đây, nằm mơ cũng không dám nghĩ đến điểm cao như vậy."
Đại diện môn kêu rên một phen, nằm ở trên bàn.


Trong khi mọi người tràn ngập sợ hãi than thì lại có một thanh âm rất đột ngột.
"Sẽ không phải là chép chứ?"
Dương Oánh Oánh mặt bởi vì ghen ghét mà méo mó.

Cô ta nói một tiếng chất vấn này hấp dẫn ánh mắt của những người khác.

Bất quá mọi người ánh mắt cũng không phải là đồng ý, mà là ánh mắt nhìn tên thiểu năng.

"Chép cậu a?"
Có nam sinh cười nhạo nói.

Dương Oánh Oánh mặt lập tức trắng bệch.

Minh Hoa trung học nổi danh giám thị nghiêm, còn chưa từng có người nào gian lận thành công, Dương Oánh Oánh nói lời này thực sự là quá mất não.
Vương lão sư nhìn Dương Oánh Oánh một chút, nghiêm túc nói:
"Lần này thi đều do chúng tôi tự mình ra đề, trên mạng tuyệt đối sẽ không có đáp án, hơn nữa mỗi phòng thi đều có ít nhất cái lão sư giám khảo, bên ngoài còn có lưu động giám thị, không có người có thể gian lận."
Lời nói của ông làm đầu Dương Oánh Oánh cúi càng thấp hơn.

Vừa rồi cô ta chỉ là nhịn không được thuận miệng nói, nói xong cô ta liền hối hận.

Đáng tiếc lời đã nói ra lại khó thu hồi lại.

Những bạn học khác nhìn về phía Dương Oánh Oánh, ánh mắt đều có chút một lời khó nói hết, bạn học của mình tiến bộ lớn như thế, cô ta không chúc mừng, ngược lại chỉ muốn chất vấn người ta, tâm cũng quá nhỏ mọn rồi.

Kỳ thật lời Dương Oánh Oánh nói cũng chính là lời Lục Tuyết muốn nói.

Trái tim của cô ta hoàn toàn bị ghen tỵ và hoài nghi cho lấp kín.


Làm sao có thể, làm sao có thể chứ? Đánh chết cô ta cũng không tin Ôn Du Du cái loại ngu xuẩn kia có thể thi điểm cao như vậy.

Ôn Du Du khẳng định có bí mật gì đó, cô ta nhất định phải tìm ra, vạch trần cô ở trước mặt tất cả mọi người.
Lương Cảnh Nam hiện tại sắc mặt đã không thể dùng từ khó coi để miêu tả.
Lúc trước bọn Đàm Vũ nói đùa, nói cậu ta chắc chắn là top 1, cậu ta ngoài miệng phủ nhận nhưng tâm lý cũng đã chấp nhận.

Kết quả, hiện thực lại như một trò đùa với cậu ta.

Tám trăm tám mươi sáu điểm, cậu ta chưa từng thi được điểm cao như vậy.

Hơn nữa cái điểm này còn do Ôn Du Du mà lúc trước cậu ta luôn luôn xem thường thi được.
Lương Cảnh Nam ánh mắt phức tạp, nhìn thiếu nữ ở nơi hẻo lánh không có chút rung động nào, dương quang rơi ở trên mái tóc mềm mại của cô làm cho cả người cô đều trùm lên một tầng vầng sáng ấm áp, nổi bật lên màu da cơ hồ trắng đến trong suốt của cô.
Nam sinh bên cạnh thiếu nữ thần sắc kích động, tựa hồ đang cùng thiếu nữ nói cái gì, thiếu nữ cười nhạt đáp lại.
"Du Du, tôi không phải đang nằm mơ chứ?" Trình Dật Minh đều đã sợ choáng váng.
"Không tin tôi có thể thi tốt như vậy?" Ôn Du Du nhíu mày.
"Không phải không phải, chỉ là có chút quá đột ngột, tiểu thuyết cũng không dám viết như vậy."
Ôn Du Du cười cười, thầm nghĩ bọn họ thật đúng là ở trong một bộ tiểu thuyết.
Sau đó chủ nhiệm lớp bảo mọi người truyền nhau xem bài của Ôn Du Du.
Lúc truyền đến chỗ Lục Tuyết, cô ta không khống chế tốt tâm tình dùng sức bóp một cái làm góc bài thi lộ ra dấu vết.
Nguyên bản tờ bài thi bằng phẳng đột nhiên xuất hiện một nếp nhăn như vậy, đột ngột cực kỳ.
"Tuyết Nhi?" Bạn cùng bàn Lục Tuyết kinh ngạc nói.
Lục Tuyết lúc này mới lấy lại tinh thần, trong mắt ghen ghét dần dần rút, ra vẻ bình tĩnh đem bài thi truyền cho người phía sau.
"Tay tôi bị trượt."
Lương Cảnh Nam cầm bài thi của Ôn Du Du, ngay lập tức xem trình tự giải đề của cô một lần.

Đáp án chính xác, quá trình rõ ràng có trật tự, một chỗ sai cũng không tìm ra.


Lúc trước cậu ta mong đợi tình huống lão sư chấm sai, nhưng lại không xảy ra.
Truyền khắp một lượt, Ôn Du Du rốt cục nhận lại bài thi, dưới góc phải nếp nhăn trực tiếp bị cô bỏ qua.
Vương lão sư tiếp tục lên lớp, giảng đương nhiên là đề lần này.

Ôn Du Du đều sẽ làm, dứt khoát làm một bộ bài thi mới rồi yên lặng xoát đề.
Sau giờ học, rất nhiều bạn học đều vây quanh thỉnh giáo cách học Ôn Du Du thỉnh giáo học tập kỹ xảo.

Ôn Du Du không có dấu riêng, hào phóng chia sẻ phương pháp học cho mọi người.
Hôm nay các môn học Ôn Du Du cơ bản đều nằm ở trạng thái bị các lão sư bị điên cuồng khen ngợi.

Nghỉ giữa khóa còn có các bạn học lớp khác đứng ở cửa ra vào nhìn lén.
"Ôn Du Du là ai vậy, nghe nói thi mấy cái max điểm, lão sư chúng tôi còn biểu dương một lúc lâu."
Ban 7 bạn học chỉ chỉ chỗ của Ôn Du Du làm mấy thiếu niên thiếu nữ ở cửa đều sôi trào.
"Top 1 chính là nữ sinh ngồi ở nơi hẻo lánh kia sao, lớn lên thật đẹp a."
"Nghe nói trong nhà mở công ty, rất có tiền."
"Bạch phú mỹ học bá ô ô ô tôi thật hâm mộ, tôi đơn phương tuyên bố cô ấy sau này sẽ là nữ thần của tôi."
Ôn Du Du lần đầu bị người khác chú ý như vậy có chút xấu hổ.
Đến cuối buổi trưa cuối cùng có một lớp tự học, toàn bộ phiếu điểm của khối đều đã có, tất cả mọi người có thể lên trên mạng xem.

Mỗi ban phiếu điểm cũng đã phát cho lớp trưởng.
Lục Tuyết cầm điện thoại di động khẩn trương tra phiếu điểm của khối.
Lần trước cô ta là thứ ba lớp, thứ sáu khối, lần này nhất định phải tiến vào năm vị trí đầu nếu không sẽ không có tiền thưởng.
Phiếu điểm phía trên cùng đương nhiên là tên Ôn Du Du, còn có bên phải là một chuỗi dài max điểm cùng tổng điểm khiên người ta ước ao.

Dưới tên Ôn Du Du là một nam sinh lớp tám.

Trương Thiệu thứ ba, Lương Cảnh Nam vừa vặn so với cậu ta thiếu một điểm, xếp thứ tư.( Có thể coi là quả báo nãy khinh thường 1 điểm ha^^)
Tên thứ năm cũng là lớp tám.
Lục Tuyết bỗng nhiên siết chặt điện thoại di động, bởi vì dùng quá nhiều sức, cánh tay đều hơi hơi phát run.

Cuối cùng, tên cô ta ở vị trí thứ sáu tìm thấy tên mình.


Lục Tuyết hô hấp trì trệ, trong mắt lập tức liền ẩm ướt.
Thứ tư lớp, thứ sáu khối.
Chỉ kém một thứ tự cô ta liền có thể nhận tiền thưởng.

Nếu Ôn Du Du không có đột nhiên thi tốt như vậy cô ta vừa vặn có thể cầm được một nghìn đồng tiền thưởng.
Lương Cảnh Nam đối với mình mong muốn là ít nhất có thể đạt ba ngàn tiền thưởng, kết quả bởi vì Ôn Du Du đột nhiên xuất hiện, cậu ta bị đẩy ra thứ tư, tiền thưởng liền thiếu đi hai nghìn.

Bỏ qua tiền thưởng không nói, đây là lần đầu hắn thi kém như vậy.
Đàm Vũ mấy người kia đều nhìn ra Lương Cảnh Nam tâm tình không tốt nên không ai dám nói gì trước mặt cậu ta.
Dương Oánh Oánh tra xong phiếu điểm, ngay lập tức đi tới chỗ Lục Tuyết.

Thành tích của cô ta chỉ có thể gọi là trung bình, kỳ thi lần này hơi thụt lùi mấy thứ hạng.
"Ôi, quá đáng tiếc, Tuyết nhi, cậu kém một chút là có thể cầm tiền thưởng rồi." Dương Oánh Oánh thở dài.
Lục Tuyết sắp khóc lên.

Cô ta đều đã nói với người nhà mình nhất định có thể cầm tiền thưởng, nếu cuối cùng không lấy về sẽ rất mất mặt.
"Ai biết Ôn Du Du làm thế nào, thế mà một chút liền thi top 1.

Muốn tôi nói, cô ta chính là cố ý, cô ta chính là muốn để cậu không chiếm được tiền thưởng.

Bằng không vì cái gì cô ta lúc trước đều là thi đếm ngược hết lần này tới lần khác, sao lần thi này lại cao như vậy?"
Lục Tuyết biết Dương Oánh Oánh lời này không hề logic, có thể cô ta còn chưa bị khống chế hướng theo cái suy nghĩ này.

Bởi vì vô ta bức thiết cần một cái lối ra để phát tiết tâm tình tiêu cực của cô ta.
"Hơn nữa Ôn Du Du trong nhà có tiền như vậy, cậu ta căn bản không thiếu năm ngàn này.

Tôi nếu là cậu ta tôi sẽ đem số tiền kia cho bạn học cần hơn." Dương Oánh Oánh tức giận bất bình nói.
"Tuyết Nhi, cậu học tập cố gắng như vậy, nhân duyên cũng tốt, trong nhà lại không giống Ôn Du Du có tiền như vậy, cậu ta hẳn là phải đem tiền thưởng tặng cho cậu mới đúng."( Ha người ta thi được xong ép người ta đưa, logic kiểu gì? Chả khác gì ăn mày bảo mày giàu hơn tao mày phải cho tao tiền.

Tui khinh cái con này quá!!!).