Lục Tuyết viết chữ " Giải" lên bảng rồi viết thêm được hai dòng, sau đó có chút viết không nổi nữa.

Bởi vì Ôn Du Du viết nhanh, tiếng phấn cùng bảng ma sát vang lên không ngừng.

Lục Tuyết trộm nhìn thoáng qua phía bên trái, kết quả liền thấy Lương Cảnh Nam nhíu mày nhìn đề bài, một chữ đều không viết được, ngược lại là Ôn Du Du viết mười phần nước chảy mây trôi.

Cảnh Nam thế nào không viết được? Còn có Ôn Du Du học dốt vậy sao có thể làm được bài khó như vậy? Cô chắc chắn là viết linh tinh.
"Bạn học Lục Tuyết không được nhìn người khác."
Vương lão sư chắp tay đứng ở cuối phòng học, hắng giọng một cái nói.

Lục Tuyết vội vàng nghiêng đầu sang chỗ khác, đối mặt với phần bảng của mình.

Bất quá bị quấy rầy như vậy, mạch suy nghĩ vừa rồi của cô ta hoàn toàn bị rối loạn.

Cô ta không thể làm gì hơn là lại suy nghĩ từ đầu, cẩn thận nghĩ bài này nên làm như thế nào.

Chỉ là bài này là nội dung hôm nay mới học, kiến thức cô ta nắm còn chưa chắc, lại thêm Ôn Du Du gây áp lực, đầu óc của cô ta lập tức trở thành một đống bột nhão, cái gì đều không nghĩ được.
Ôn Du Du viết xong bài, tùy ý bỏ phấn vào bàn giáo viên bên cạnh, sau đó liền vỗ vỗ tay đi xuống.
"Tốt lắm, tất cả đi xuống đi."
Vương lão sư nhìn đồng hồ, kêu Lương Cảnh Nam cùng Lục Tuyết tất cả đi xuống.

Hai người một trước một sau trở lại chỗ ngồi của mình, sắc mặt đều hết sức khó coi.

Lục Tuyết nắm chặt nắm tay, móng tay đâm cả vào thịt.

Trên bảng ngoài cùng bên trái viết một mảng lớn, ở giữa thì trống rỗng, bên phải chỉ có tội nghiệp hai dòng công thức.


Vương lão sư không nghĩ hai học sinh ông luôn vẫn lấy làm kiêu ngạo thế mà không làm được bài này, tâm tình kém vô cùng.
Ông không nghĩ Ôn Du Du có thể giải ra, thấy cô viết một đống lớn cũng không có nhìn kỹ, còn tưởng rằng là cô viết linh tinh.

Bất quá viết linh tinh cũng hơn bỏ trống.

Vương lão sư dùng sức gõ hai cái lên bảng
"Bài vừa dạy, chỉ cần đổi điều kiện, đổi cách lập luận, các em cũng không nhận ra sao?"
Các bạn học đều khẩn trương ngồi thẳng người.

Lão sư thở dài, sau đó bắt đầu từng bước phân tích bài trên bảng.
Ông chỉ chỉ đáp án của Lục Tuyết:
" Bạn học Lục Tuyết viết được hai dòng này rất tốt, đã nghĩ tới đây rồi thế nào viết tiếp được?"
Lục Tuyết cho tới bây giờ chưa từng gặp tình huống này, trong mắt đầy xấu hổ, mặt đỏ cơ hồ có thể vắt ra máu.
"Còn có Lương Cảnh Nam, một chữ cũng không viết? Thành tích tốt liền qcó thể không nghe giảng? Đừng tưởng rằng lần trước thi đứng thứ nhất, về sau vẫn có thể đứng thứ nhất được."
Sau đó lão sư lại tiếp tục phân tích: "Cái bài này tôi vừa nói qua, trong bài làm không phải đã nhắc các anh chị rồi hay sao? A?"
Ông dùng sức viết lên bảng một công thức.

Cuối cùng, Vương lão sư nêm phấn vào trong hộp, hai tay vịn bàn giáo viên, bất mãn nói:
"Gọi ba người lên, kết quả không ai giải được, thật không biết các anh chị lên lớp để làm cái gì."
Có người bắt đầu nhỏ giọng nhắc nhở:
"Lão sư, Ôn Du Du làm được."
Nghe nhắc nhở như vậy, Vương lão sư mới nhớ tới ông còn không có nhìn đáp án của Ôn Du Du.

Bất quá Ôn Du Du luôn luôn kiểm tra đứng đầu từ dưới lên, cái đề khó này lại cần dùng kiến thức trước đây, ông cũng không tin cô có thể làm được.
"Em ấy làm được, nhưng làm đúng sao?"

Vương lão sư hỏi ngược một câu.

Sau đó ông liền xoay người, bắt đầu nhìn kỹ đáp ân của Ôn Du Du.

Chữ viết của cô thật tinh tế, toàn bộ quá trình giải rành mạch, suy nghĩ rõ ràng, kết quả cuối cùng cũng chính xác.

Hơn nữa ở dưới cùng cô còn viết cách giải thứ hai.

Vương lão sư xem hết đáp án của cô, trên mặt lập tức liền lộ ra tươi cười, thái độ thay đổi một trăm tám mươi độ.
"Quên không nói với các em bài này có hai cách giải, bạn học Ôn Du Du đã viết cả cách giải thứ hai."
Vương lão sư giải thích cách hai một lần.

Giảng xong, ông xoay người.

"Không nghĩ tới bạn học Ôn Du Du gần đây lại tiến bộ lớn như thế, đáng khen ngợi."
"Các em phải học tập bạn Ôn Du Du.

Nhìn người ta xem, tuy cơ sở còn yếu kém một chút nhưng chỉ cần cố gắng học tập, chắc chắn có thể học được, đúng không?"
Mọi người sớm đã quen khả năng trở mặt của Vương lão sư, một bên cười một bên lớn tiếng hô "Đúng ".
"Còn có, hi vọng một số bạn học không nên quá kiêu ngạo, không nên cảm thấy mình trước kia thành tích tốt, cái gì cũng biết, vẫn phải chăm chỉ nghe giảng."
Lục Tuyết không ngừng vẽ linh tinh lên giấy, bởi vì dùng quá nhiều sức, ngòi bút đã đâm thủng tờ giấy.

Cô ta nghĩ tờ giấy kia thành mặt Ôn Du Du, hận không thể chọc cho giấy nhão nhoẹt.

Ôn Du Du dựa vào cái gì cướp danh tiếng của cô ta? Vốn nên là cô ta cùng Cảnh Nam làm được bài, được lão sư khích lệ.


Ôn Du Du chỉ xứng bị lão sư mắng, cô chính là cái đồ học tra ngu ngốc!
Lương Cảnh Nam ngồi ở góc phải phòng học, luôn luôn cúi đầu, không nói một lời, chỉ là trong mắt cất giấu cảm xúc lẫn lộn, cánh tay nắm chặt bút cũng run nhè nhẹ.

Bạn học ngồi cùng bàn nói với cậu ta:
"Nam ca, Ôn Du Du lớn lên xinh đẹp đẹp, trong nhà có tiền, còn trở thành học bá, cậu thật không cân nhắc?"
Thực sự là cô gái thập phần hoàn mỹ.

"Cút."
Lương Cảnh Nam cũng không nén được nội tâm phẫn nộ nữa, cơ hồ là gầm nhẹ ra một tiếng này.

Nam sinh kia tự chuốc nhục nhã, nói câu "Thôi đi, chảnh cái éo gì" liền quay đầu không thèm để ý cậu ta.
Sau giờ học, Trình Dật Minh liền lôi kéo Ôn Du Du, trong mắt tràn đầy sợ hãi, thán phục cùng ghen tị: "Du Du, nhà cậu một tháng cho cậu năm mươi vạn tiền tiêu vặt? Đây cũng quá hào phóng đi, bố tôi chỉ cho tôi có hơn một vạn."
Cậu bình thường thích mua giày đá bóng, mua trò chơi, hơn một vạn tệ vốn không đủ.
"Cậu suy nghĩ nhiều rồi, tiền tiêu vặt của tôi không nhiều như vậy, đoán chừng là cha mẹ tôi chuyển nhầm thôi, đợi lúc về tôi gửi lại cho họ."
Ôn Du Du bất đắc dĩ nói.

Trình Dật Minh vỗ vỗ lồng ngực của mình:
"Vậy là tốt rồi, bằng không tôi còn tưởng cha mẹ tôi không yêu tôi."
"Đúng rồi Du Du, cậu một tháng có bao nhiêu tiền tiêu vặt a?"
Ôn Du Du nghĩ nghĩ,
"Không chú ý, ba tôi cho tôi một cái thẻ phụ của ông, không có giới hạn."
Cũng là bởi vì có tấm thẻ này nên lúc trước Lục Tuyết mới có thể lợi dụng Ôn Du Du được nhiều tiền đến như vậy.

Dựa theo trong sách nói, Lục Tuyết cũng đã kiếm lời từ Ôn Du Du không dưới mười vạn khối tệ.

Ha, kết giao bằng hữu thật là phí tiền.
Trình Dật Minh lập tức lại trầm mặc.
"Được rồi, xem ra cha mẹ tôi thật sự không yêu tôi."
Hắn thực sự chính là rau xanh hàng real a.

"Được, một tháng một vạn cậu vẫn còn chê ít, vậy cũng đã đủ xài rồi."
Ôn Du Du buồn cười nói.

Lúc này, có nữ sinh đi tới.

"Du Du, Lục Tuyết thứ sáu tuần này sinh nhật, chúng ta dự định đi xem phim trước, sau đó đi ca hát ăn cơm, cậu thật không đi a?"
Người nói chuyện là Đồng Vũ Gia, thành tích bình thường, tính cách hoà đồng, cùng Lục Tuyết quan hệ rất tốt.

"Không đi, nhà tôi có việc."
Lúc Ôn Du Du đọc sách, ấn tượng với Đồng Vũ Gia cũng không tệ lắm cho nên thái độ đối với cô ấy cũng không lãnh đạm.
"Vậy chúng ta chỉ có thể hẹn lần sau."
Đồng Vũ Gia tiếc nuối nói xong, liền trở về chỗ ngồi của mình.

Một lúc sau, Lục Tuyết lại đi tới, ngồi phía trước Ôn Du Du, quay đầu lại nói chuyện với cô:
"Du Du, Cảnh Nam nói cậu ấy cũng sẽ đi, cậu thật không đi sao?"
"Nói rồi không rảnh."
Ôn Du Du đã có chút phiền.

Chuyện này cô phải nhấn mạnh bao nhiêu lần Lục Tuyết mới chịu hiểu?
"Vậy được rồi, Dật Minh cậu có rảnh không?"
Lục Tuyết lại nhìn về phía Trình Dật Minh.

Trong mấy phú nhị đại của lớp thì Ôn Du Du cùng Trình Dật Minh dễ nói chuyện nhất, hơn nữa hai người họ trong nhà là có tiền nhất.
"Không rảnh."
Trình Dật Minh cúi đầu chơi điện thoại, cũng không ngẩng đầu.
"Còn có, đừng gọi tôi như vậy, nổi hết da gà."
Thanh âm của cậu không phải là nhỏ, người xung quanh đều nghe thấy.

Cảm nhận được ánh mắt tò mò của những người khác, mắt Lục Tuyết có chút đỏ lên..