Nhìn thấy Thẩm Hài dữ tợn trước mắt, trên mặt Vũ Đàm không hề có chút thương tiếc, chỉ lạnh lùng nhìn cô ta.

"Nói xong rồi?"
Âm thanh lạnh lùng vang lên, Vũ Đàm càng thêm không muốn nói thêm gì với cô ta nữa, lạnh lùng hỏi.

Khuôn mặt Thẩm Hài dữ tợn nhìn Vũ Đàm, vẻ mặt xấu xí khiến Vũ Đàm hơi mất kiên nhẫn.

"Thẩm Hài, cô quá tham lam, cũng quá vội vàng, mơ tưởng tới người không nên mơ tưởng thì cần phải trả giá cho chuyện đó, hôm nay chỉ là cảnh cáo dành cho cô.

Nếu như cô còn sống được, nhớ là sau này trân trọng ngày tháng của mình, nếu như cô chết đi, vậy cô vẫn tự cầu cho kiếp sau mình đầu thai tốt vào, đừng quên thân phận của mình!"
Vũ Đàm lạnh lùng nói xong thì không thèm nhìn Thẩm Hài nữa, mà nhìn đám người xung quanh, âm lạnh nói: "Ra tay đi!"
Nghe thấy lời Vũ Đàm, đám người kia liền từ từ đi tới gần Thẩm Hài, trên mặt mang theo nụ cười lạnh kỳ lại, khí lạnh ập tới.

"Các người muốn làm gì, Vũ Đàm, cô sai bọn họ làm cái gì, bảo bọn họ cút ra, cút đi cho tôi!"
Nghe thấy tiếng gào thét hoảng sợ của Thẩm Hài, Vũ Đàm không hề động đậy, khuôn mặt lạnh lung đứng ở một bên, không có hành động gì khác.

"Đừng kêu nữa, kêu rách cổ họng cũng vô dụng, cô vẫn nên ngoan ngoãn hưởng thụ đi, tránh cho lát nữa khiến cô đau đơn thì đừng trách chúng tôi!" Tên thanh niên cầm đầu nhe răng cười, đáy mắt xẹt qua tia dâm đãng.

"Đừng đến đây, đừng đến Thẩm hài nhìn nụ cười dân đãng như ác thú trên mấy khuôn mặt kia, trong lòng hoảng sợ, cả người không nhịn được mà run rẩy, sắc mặt trắng bệch.


Nhưng người này muốn làm gì, Thẩm Hài không thể rõ hơn được nữa, nhưng vì hiẻu rõ nên càng thêm sợ hãi hoảng loạn, muốn chạy trốn, nhưng trên đùi bị trói chặt, vừa động, cả người liền ngã mạnh xuống đất.

Thấy đám người ngày càng đến gần, sắc mặt ngày càng sợ hãi, gào khóc cầu xin: "Đừng, đừng đến đây, tha cho tôi, trợ lý Vũ, tôi sai rồi, tôi không nên mơ tưởng đến tổng giám đốc, trợ lý Vũ tha cho tôi đi!"
Vũ Đàm lạnh lùng nhìn khuôn mặt trắng bệch trước mặt, Thẩm Hài bị dọa tới khóc mãi không thôi, cô không lên tiếng, cũng không ngăn cản đám người kia, ngược lại lạnh lùng bổ sung một câu.

"Nhớ kĩ rạch vài Diệu lên mặt!"
Vừa nghe thấy tiếng của Vũ Đàm, muốn rạch mặt cô ta, Thẩm Hài càng thêm sợ hãi lắc đầu.

Tên thanh niên cầm đầu thương tiếc nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Hài.

Khuôn mặt khóc lóc thảm thương kia mang cảm giác khiến người khác thương tiếc không nói thành lời, muốn rạch vài Diệu quả thật quá đáng tiếc, chỉ là ai bảo cô ta ngu ngốc đắc tội đệ nhất thiếu Kinh đô chứ.

"Đừng, đừng rạch mặt tôi, a! A! "
Thẩm Hài còn muốn vùng vẫy, cả người lại bị vài tên đè chặt, tên cầm đầu cầm con dao sắc nhọn trên nay, rạch vài Diệu trên khuôn mặt của Thẩm hài, khuôn mặt xinh đẹp bỗng máu me đầm đìa đáng sợ.

Trên mặt truyền đến đau đớn buốt xương, Thẩm Hài sợ hãi khóc mãi không thôi, cả người hơi run rẩy, vết thương lẫn với nước mắt, đau đớn khiến cô ta gần như ngất đi.

"Thưởng cô ta cho các người, phục vụ cho tử tế, nếu để tôi biết các người không làm hết súc, đừng trách tôi không cho các người cơ hội!"
Vũ Đàm lạnh lùng nhìn đám thanh niên kia, ánh mắt âm lạnh trở nên sắc bén.

"cô Đàm, cô yên tâm, giao cho chúng tôi đi, nhất định chúng tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ cô Đàm giao cho, phục vụ tử tế con đàn bà này!" Tên cầm đầu liên tục gật đầu nói.

Vũ Đàm nhìn Thẩm hài đau đớn thảm hại nằm trên mặt đất, đáy mắt không chút gợn sóng, càng không có chút cảm xúc nào, lạnh lùng liếc qua một cái rồi xoay người rời khỏi nhà xưởng bỏ hoang.

Đứng ở cửa chứ chưa rời đi, một lúc sau, mãi đến khi bên trong truyền tới tiến ngâm nhẹ của phụ nữ và tiếc thở dốc của đàn ông, cô mới vừa lòng rời khỏi nhà xưởng bỏ hoang.

"cô chủ!" Ngồi vào ghế lái, Vũ Đàm gọi điện cho Diệu Hàm.

"Làm xong rồi?" Đầu dây bên kia truỳen đến giọng nói lạnh lùng của Diệu Hàm, hỏi.

"Vâng, làm xong rồi!"
Vũ Đàm gật đầu, bên tay dường như còn nghe được tiếng truyền tới từ trong nhà xưởng bỏ hoang, trong đêm tối cực kì vang vọng.

Vũ Đàm rời đi chưa lâu, trong nhà xưởng bỏ hoang truyền tới tiếng củi rủa thấp giọng của đàn ông.

"ĐM, nhanh như vậy đã ngất đi, ông đây còn chưa chơi đã đâu!"

"Con đàn bà thối này quá không được việc rồi, đắc tội người không nên đắc tội, còn khiến người khác làm chưa đã, xúi quẩy!"
"Được rồi được rồi, tốt xấu gì mấy người anh em chúng ta sảng khoái một lần là được rồi, ngất đi rồi làm nữa cũng không hứng thú!"
"Đúng vậy, đi thôi, anh đây hẹn chỗ rồi, chúng ta tiếp tục tiêu dao!"
"Vậy con đàn bà thối này làm thế nào?" Một tên trong đó hỏi.

"Còn làm thế nào, tôi thấy con đàn bà này không sống được lâu nữa đâu, nói không chừng đêm nay là tắt thở, không phải cô Đàm nói rồi sao, chết thì chết thôi, còn có thể làm thế nào nữa!"
"Cũng phải, đi thôi, nơi này nhìn âm u quá, mau rời đi thôi!"
!
Lát sau mấy người này liền rời khỏi nhà xưởng bỏ hoang.

Trên mặt đất nhà xưởng bỏ hoang lạnh lẽo, Thẩm Hài cả người chật vật nằm ở đó.

Máu tươi trên mặt nhỏ trên mặt đất, cả khuôn mặt đáng sợ không nói thành lời, da thịt vì trước đó vận động kịch liệt lại thêm hòa với nước mắt, có chút lòi ra ngoài nhìn rất đáng sợ.

Cả người đầy vết cào cấu cắn xé tím đen, vết máu loang lổ, quần áo trên người đã sớm bị xé rách tươm, cả người rách nát như cánh bướm tàn nằm trên mặt đất, hơi thở yếu ớt.

Cả đêm, Diệu Hàm không về biệt thự.

Tới lúc Hân Nghiên tỉnh dậy vào sáng hôm sau, bên cạnh vẫn một mảng lạnh lẽo.

Trong lòng âm ỉ đau, dường như sau khi nàng và Diệu Hàm bên nhau, lần đầu tiên cô không về nhà qua đêm, cũng là lần cãi nhau đầu tiên sau khi kết hôn.

Không, có lẽ nên nói là chiến tranh lạnh!
Trong lòng Hân Nghiên khó chịu, Diệu Hàm ngủ một đêm trong phòng làm việc ở căn cứ lại càng khó chịu.

Lần đầu phát hiện thiếu đi sự ấm áp của người phụ nữ trong lòng sẽ khó ngủ đến thế, Hân Nghiên như liều thuốc độc, mà cô đã bị độc ngấm vào xương tủy.


Nói là ngủ một đêm ở phòng làm việc, thực ra cả đêm Diệu Hàm không ngủ được.

Nhắm mắt lại, trong đầu đều là bóng hình Hân Nghiên, xinh đẹp mà lạnh lùng, rực rỡ mà chói mắt, mê đắm mà quyến rũ, lúc lại mất tự nhiên, bất luận là loại nào, đều phản chiếu rõ ràng trong tiềm thức Diệu Hàm.

Miễn cưỡng chống đỡ tới khi trời sáng, cũng không hề buồn ngủ, chỉ đành dậy sớm tắm rửa rồi đến công ty.

"cút ra! "
Vốn Diệu Hàm đã bực dọc không thôi, khi đến văn phòng làm việc, nhìn thấy người đàn ông ngồi trong đó lại càng buồn bực, khuôn mặt lãnh khốc vô tình trầm xuống, đôi mắt sâu thẳm híp lại, lộ ra vẻ cực kì không vui, lạnh giọng hỏi.

"Ông đến đây làm gì?"
"Con có dáng vẻ gì đây, ba không thể đến công ty sao?" Vị khách không mời mà đến văn phòng tổnng giám đốc lúc sáng sớm không phải ai khác mà là ba của Diệu Hàm – Diệu Phương.

Diệu Phương không tính là lớn tuổi, mới 50, lại thêm chăm sóc tốt nên nhìn qua vãn mơ hồ thấy được dáng vẻ anh tuấn khi xưa, đôi mắt tức giận mang theo tia sắc bén, lạnh lùng trừng mắt nhìn Diệu Hàm.

"Ông đến Đế quốc Diệu thị cũng chẳng sao, chẳng qua ông xuất hiện ở phòng làm việc của tôi quả thật không quá chào đón!"
Diệu Hàm lạnh lùng nhìn Diệu Phương, đôi mắt sâu thẳm xuất hiện tia lạnh lùng, còn mang theo sự chán ghét nồng đậm.

.