Sàn đấu võ ở sân sau nhà tổ Nhà họ Diệu, Ông cụ Diệu và Hân Nghiên đứng đối mặt với nhau, cạnh sàn đấu võ là Diệu Hàm một thân lạnh lẽo, vẻ mặt lo lắng nhin Hân Nghiên, cùng với Diệu Đường vẻ mặt như đang xem kịch vui.

"Cô bé, đến đây đi, cháu ra tay trước đi, nếu không lát nữa lại có con nhóc thối nào đó lên tiếng đấy!"
Ông cụ Diệu vẻ mặt hung dữ khó chịu trừng mắt nhìn Diệu Hàm, hừ lạnh một tiếng.

Hân Nghiên nở nụ cười, vẻ trong trẻo mà lạnh lùng trên mặt không khỏi nhạt đi vài phần, tiếp xúc lâu rồi mới nhận ra tính cách Ông cụ Diệu này rất thú vị, rất giống một lão ngoan đồng.

Ngoại trừ lúc đầu gặp mặt ra oai phủ đầu, khí thế không giận mà cũng toát ra uy nghiêm, lú này rõ ràng là một lão ngoan đồng!
"Không cần nhường cháu, ông nội, ông bắt đầu trước đi, kính già yêu trẻ là việc cháu dâu phải làm!"
Hân Nghiên đương nhiên sẽ không ra tay trước, nở nụ cười trong trẻo mà lạnh lùng, nhẹ giọng nói.

"Ồ, con nhóc này tự tin nhỉ, để ông ra tay thì ông sẽ không nhường đâu, dù những người khác có lên tiếng thì ông cũng không nhường đâu!"
Một câu "những người khác" của Ông cụ Diệu, khiến Diệu Hàm đứng cạnh sân đấu võ lập tức sắc mặt âm trầm, còn mang theo vẻ bất đắc dĩ mà thở dài.

"Mời!"
Đôi mắt trong trẻo mà lạnh lùng của Hân Nghiên liếc qua Diệu Hàm, mang theo tình cảm ấm áp.

"Ông đây sẽ không khách khí, cô bé nhìn đây!"
Ông cụ Diệu cũng không nhường nhịn, hét lớn một tiếng, đột nhiên tấn công về phía Hân Nghiên.


Hân Nghiên nhìn Ông cụ Diệu mạnh mẽ chưởng tới, lập tức biến sắc, khí thế cả người lập tức phát ra.

Khí thế mạnh mẽ bức người quanh thân phát ra, chỉ là một cái che mặt cũng khiến Ông cụ Diệu phải lau mắt mà nhìn.

Cao thủ quyết đấu, chỉ nhìn một chiêu đã biết bản lĩnh ra sao.

Tuy thân thể Ông cụ Diệu bây giờ không còn khỏe mạnh như lúc trẻ, nhưng tay chân vẫn rất vững chắc.

Đối mặt với tấn công mãnh liệt của ông, Hân Nghiên vẫn có thể ra tay dễ dàng như vậy.

Cũng đủ khiến Ông cụ Diệu nhận ra cái gọi là "chỉ biết một chút" trong miệng cô bé kia là khiêm tốn đến mức nào, thực lực như thế này chỉ sợ bản thân mình phải dốc hết sức mà đối phó.

Phì phì phì!
Ông cụ Diệu thầm mắng vài tiếng trong lòng, cái gì mà chỉ biết một chút, đùa với ông già này à, con nhóc lợi hại này rõ ràng là rất giỏi mà lại giấu diếm lừa gạt, chỉ khí thế kia đã không thua kém ông chút nào.

Cùng lúc đó, trong lòng Ông cụ Diệu cũng thầm nghi ngờ, võ công lợi hại như vậy, con bé này rốt cuộc là con gái nhà ai, quả thực chính là một kẻ đáng sợ nhỏ nha.

Chỉ là một chiêu này vừa nhin đã biết là chiêu thức sắc bén được rèn luyện từ thực chiến mà ra, không phải là thứ võ mà những cô gái chỉ biết múa cho đẹp có thể so sánh được, ánh mắt đục ngầu của Ông cụ Diệu khẽ lóe sáng.


Ôi chao, con bé kia không phải là quân nhân chứ, hay là cảnh sát, nếu không sao sao lại có võ công như vậy, hoặc không lẽ là có dính dáng tới xã hội đen ư!
Ông cụ Diệu thầm nói trong bụng.

Không thể không thừa nhận, lời này của Ông cụ Diệu đúng là nói mò mà vô tình chính xác, thân phận kia của Hân Nghiên không phải là cũng tám lạng nửa cân với xã hội đen hay sao.

Có điều nơi người ta dính dang đến lợi hại hơn rất nhiều so với xã hội đen, nhà cung ứng súng ống đạn dược lớn nhất thế giới, chiếm một phần tư thị trường tài chính toàn cầu, thân phận đó dù là xã hội đen cũng không phải thứ người thường có thể tạo ra.

Huống chi đế quốc Ám Dạ vừa chính vừa tà, hắc đạo bạch đạo đều phải kính nể ba phần
"Trình độ cô bé này không tệ, có điều cháu nên cẩn thận đi!"
Ông cụ Diệu quát lạnh một tiếng, không giấu nghề nữa, hoàn toàn bị Hân Nghiên khơi dậy tính hiếu chiến, chân mạnh mẽ quét qua một cái, chớp mắt đã đá qua trước mặt.

Hân Nghiên nở nụ cười trong trẻo mà lạnh lùng, trong mắt có vẻ khen ngợi: "Trình độ của ông nội cũng rất tốt!"
Tuy nói như vậy, cơ thể lại càng nhanh chóng ảo diệu, không chút yếu đuối trước sự tấn công mạnh mẽ của Ông cụ Diệu, gặp nguy không sợ, còn bảo tồn vài phần thực lực, chỉ vì muốn đấu võ.

Nếu nàng thật sự dùng hết mười phần lực mà ra tay, đó sẽ là chiêu giết người, một cú trí mạng!
"Bốp!"
Hai đấm chạm nhau, Ông cụ Diệu và Hân Nghiên đều cùng đứng không vững!
Hân Nghiên không chút sứt mẻ, Ông cụ Diệu lại bị bức phải lùi ba bước, cuối cùng cứng rắn ổn định lại thân thể, mới không phải lùi thêm nữa!
"Ôi chao, chị dâu thật là lợi hại!"

Diệu Đường bên cạnh phấn khích đến mức khoa tay múa chân, vẻ mặt nhìn Hân Nghiên càng thêm hâm mộ.

Chị dâu thật sự quá lợi hại, phải biết trước đây anh ta chưa từng qua nổi mười chiêu của ông cụ, lần nào cũng bị dạy dỗ đến thảm thương, quả thật vô cùng thê thảm đó!
Trên mặt Diệu Hàm vẫn là vẻ dịu dàng, ánh mắt yêu thương trìu mến, như thể khiến Hân Nghiên chìm đắm trong đó.

"Hừ, thằng nhóc thối!"
Thấy dáng vẻ "ăn cây táo rào cây sung" của Diệu Đường, Ông cụ Diệu không nhịn được mà nhếch miệng, vẻ mặt không phục.

"Con nhóc thối, tiếp tục nào!"
Ông cụ Diệu lại quát lạnh một tiếng, thân thể mạnh khỏe bước đi như bay, từng chiêu sắc bén lập tức tấn công tới.

Hân Nghiên nghiêng người một cái, khó khăn né qua sự tấn công của Ông cụ Diệu, thân thể linh hoạt khẽ chuyển động, như một cái bóng lập tức vụt qua, nhảy ra sau lưng Ông cụ Diệu.

Ánh mắt Ông cụ Diệu kinh ngạc, trong mắt lộ vẻ khen ngợi, khen ngợi võ công của Hân Nghiên, chỉ là vẻ mặt càng thêm nghiêm túc.

Khí thế mãnh liệt phát ra từ cơ thể, đột nhiên hướng về phía Hân Nghiên mà đè xuống, muốn dùng khí thế kiềm chế nàng.

Ông cụ Diệu sống ở địa vị cao, khí thế đứng trên người khác đã phát ra đương nhiên khiến người ta không thể nào ngó lơ được.

Có điều, Hân Nghiên là ai?
"Công tử" của Ám Dạ đế quốc, ánh mắt lạnh lẽo liếc qua, khuôn mặt trong trẻo mà lạnh lùng không kiêu ngạo không nịnh nọt, không lộ ra chút sợ hãi nào, khí thế quanh người càng thêm trong trẻo mà lạnh lùng, ngang ngược hung hăng mà mạnh mẽ.

Khí thế quanh người bắt đầu khởi động, không hề thua kém Ông cụ Diệu chút nào.


"Chị cả, chị nói ai sẽ thắng đây?"
Diệu Đường nhìn hai người qua qua lại lại trên sân đấu võ, đến cạnh Diệu Hàm hỏi.

"Ông nội!"
Diệu Hàm không thèm nhìn Diệu Đường đang sáp lại gần mình, dường như không cần nghĩ, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm Hân Nghiên, không chớp mắt nói.

"Sao có thể, em thấy rõ ràng là chị dâu sẽ thắng, rất nhiều lần em thấy là chị dâu nhường ông nội mà!"
Diệu Đường nhíu mày, vô cùng khó hiểu.

Diệu Hàm bên cạnh không lên tiếng, có điều Ông cụ Diệu bên kia nghe Diệu Đường nói liền không nhịn nổi, lập tức nhìn Hân Nghiên kiêu ngạo, khó chịu kêu.

"Cô bé, cháu nói bọn họ biết cháu có nhường ông hay không!"
"Phụt! " Diệu Đường cười ra tiếng, chỉ cảm thấy ông nội mình thật quá không biết xấu hổ, hỏi như vậy chị dâu dám nói có mới là lạ.

"Võ công của ông nội hơn cháu nhiều, phải là ông nội nhường cháu mới đúng!"
Hân Nghiên ngẩn người, lập tức nở nụ cười trong trẻo mà lạnh lùng, trả lời.

"Ha ha ha, con bé này rất biết ăn nói!"
Ông cụ Diệu được Hân Nghiên dỗ dành vô cùng vui vẻ, cả khuôn mặt đều là vẻ tươi cười, không khép miệng lại được.

.