Một đêm triền miên, phong quang vô hạn, nóng bỏng khôn cùng!
Ngày thứ hai, Hân Nghiên tỉnh dậy trong tiếng kêu ochịtạc của điện thoại, nhìn thấy tên người gọi đến, nàng bỗng nhiên tỉnh ngủ, cơn buồn ngủ không cánh mà bay.

Nàng ão não gãi mái tóc dài lộn xộn, trong lòng càng thêm kinh hãi.

Chỉ cần ở bên Diệu Hàm, nàng phát hiện sự cảnh giác của mình càng thấp, giống như Diệu Hàm đang chậm rãi thay đổi nàng, mà nàng cũng càng ngày càng trầm luân dưới sự cưng chìu sủng nịnh của cô.

Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng khẽ nhíu lại, chỉ mong tất cả mọi việc đều sẽ tốt.

Chỉ mong Diệu Hàm không phải là Vĩnh Khiêm thứ hai, nếu không thì nàng tuyệt đối để cho cả thành phố này nếm trải sự kinh khủng của bom nguyên tử.

Bởi vì, nàng không thể thua nữa!
"Alo! " Hân Nghiên vừa nhận điện thoại chưa kịp mở miệng thì tiếng thét tức giận bên đầu dây bên kia đã truyền đến.

"Bà nội của tôi ơi, em cuối cùng cũng nhận điện thoại, em biết chị gọi cho em bao nhiêu cuộc điện thoại rồi không, mười tám cuộc, nếu em không nhận nữa thì bà đây cho rằng em bị mất tích ở đâu rồi đấy!"
Giọng nói ở đầu dây bên kia là của Đông Phương Thế Kiêu đang tràn đầy tức giận nghiến răng nghiến lợi nói: "chị nói chứ, không phải hôm nay em quên đến đón chị đấy chứ?"
"Khụ khụ! " Nghe thấy giọng nói tức giận của Đông Phương Thế Kiêu, Hân Nghiên thật không biết nên trả lời như thế nào, dù sao thì nàng cũng thật sự quên hôm nay Đông Phương Thế Kiêu đến nước Z, quên việc nàng phải đến sân bay đón chị ta.

"Fuck, Hân Nghiên, em quả nhiên rất có tính khí, đừng nói với chị là em vừa ngủ dậy đó nha!"

Không nghe thấy câu trả lời của Hân Nghiên, Đông Phương Thế Kiêu phẫn nộ hét lên.

Cho dù là tính tình có tốt hơn nữa mà lại bị Hân Nghiên cho leo cây như vậy, hại cô ta ngồi ngây ngốc ở sân bay đợi cả buổi sáng, quả thật là không còn gì thảm hơn!
"Ừm, hiện giờ chị đang ở đâu, còn ở sân bay không, em đi đón chị?"
Hân Nghiên tự biết bản thân có lỗi, cho nên khi đối với sự phẫn nộ của Đông Phương Thế Kiêu chỉ có thể yên lặng chịu đựng, khuôn mặt lạnh lùng có một chút lúng túng, dù sao cũng là do nàng quên trước.

"Thôi đi, đợi em đến sân bay đón bà đây chắc mặt trời cũng sắp lặn mất rồi, hừ!"
Đông Phương Thế Kiêu tức giận nói, hừ lạnh một tiếng với Hân Nghiên.

"Được rồi, em xin lỗi, nói cho em biết hiện giờ chị ở đâu, em đi tìm chị, thuận tiện buổi tối đưa chị đi ăn tối, coi như là đón gió tẩy trần cho chị, như thế nào, cô ba Đông Phương?"
Hân Nghiên nhíu mày, cười hỏi.

"Hừ, thế còn được, chẳng qua đừng cho rằng bà đây sẽ tha thứ cho em, em tự xem làm như thế nào đi, địa chỉ bà đây sẽ gửi qua cho em!"
Đông Phương Thế Kiêu cong môi, trên khuôn mặt kiêu ngạo tràn đầy ý cười xán lạn, nhưng lại hừ một tiếng với Hân Nghiên, cúp điện thoại.

Bên này Hân Nghiên bị cúp điện thoại, bất đắc dĩ cười khổ.

Xuống giường, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt đánh răng, nhìn thấy kem đánh răng đã được bôi sẵn, bất giác cười lên, trong lòng cảm thấy ấm áp.

Đánh răng rửa mặt xong, nàng đi xuống dưới lầu vào phòng bếp, nhìn thấy nét chữ mạnh mẽ như rồng bay phượng múa được viết trên tờ giấy nhỏ dán trên tủ lạnh, khắc ở trong mắt, trong lòng lại cảm thấy ấm áp vạn phần.

"Buổi sáng được giữ ấm trong lò vi sóng, lấy ra là có thể ăn, và hãy nhớ nhớ đến chị, nếu muốn ra ngoài thì chìa khóa xe có để trong ngăn kéo ở tủ ti vi trong phòng khách, buổi tối ngoan ngoãn đợi chị trở về! Ký tên: Hàm!"
Cười ngây ngô với tờ giấy nhỏ một hồi, Hân Nghiên mới lấy bữa sáng trong lò vi sóng ra.

Nửa tiếng sau, Hân Nghiên thu dọn xong tất cả, đi đến ga-ra chọn một chiếc xe thể thao màu bạc rồi mới rời khỏi biệt thự.

Chiếc xe thể thao màu bạc giống như lốc xoáy chạy trên đường lớn, thân xe lóa mắt thu hút không ít ánh mắt của người qua đường, đặc biệt người lái xe là một mỹ nữ xinh đẹp ưu nhã, càng làm cho người ta mở mang tầm mắt.

Chiếc xe thể thao chạy trên đường, cuối cùng dừng lại trước cửa nhà hàng Hoàng Triều.

Hân Nghiên vừa xuống xe, nhất thời thu hút không ít ánh mắt của nhiều người.

Hôm nay Hân Nghiên mặc một chiếc váy dài màu trắng, thân thể linh lung càng thêm thon dài.

Mái tóc dài màu đen như thác nước được xỏa ra sau lưng, tuy không trang điểm, nhưng cả khuôn mặt thanh thuần xinh đẹp, khuôn mặt lạnh lùng bức người càng thêm tinh tế nói không nên lời.


Cả người lộ ra một khí chất cao quý trong trẻo.

Hân Nghiên đi vào trong đại sảnh, khẽ nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng khẽ quét qua mọi người, cuối cùng đi đến nơi có thân ảnh thon dài của người kia.

Trong đám người, bóng dáng của Đông Phương Thế Kiêu vô cùng nổi bật.

Khuôn mặt mỹ miều càng thêm mê người, lúc nhìn thấy Hân Nghiên, nụ cười trên khuôn mặt càng không che đậy.

"Thật xấu!" Ánh mắt lạnh lùng của Hân Nghiên khẽ quét qua mái tóc màu vàng của Đông Phương Thế Kiêu, ghét bỏ bĩu môi.

"Xấu sao, em không cảm thấy sau khi bà đây nhuộm màu tóc này thì càng thêm xinh đẹp hơn à? Hân Hân, có muốn bản tiểu thư ôm một chút hay không, hả?"
Đông Phương Thế Kiêu bày ra dáng vẻ tự cho là mê người nhất, khẽ ném cho Hân Nghiên một ánh mắt quyến rũ.

"Mắt chị có tật à, nên đi khám mắt đi, để bệnh lâu không tốt đâu!"
Hân Nghiên không đếm xỉa đến ánh mắt quyến rũ mà Đông Phương Thế Kiêu phát ra.

Nếu đổi lại là người khác đã sớm mê mẫn trước ngoại hình của Đông Phương Thế Kiêu rồi, nhưng đã thấy qua khuôn mặt tinh tế yêu nghiệt của Diệu Hàm thì lúc này sẽ cảm thấy kém đi vài phần.

Chẳng lẽ đây chính là tình nhân trong mắt hóa Tây thi sao?
"Fuck, em cũng quá đả kích bà đây rồi, tốt xấu gì bà đây cũng vì em nên mới đến đây, em đừng có chà đạp lên chân tình của bà đây được không!" Đông Phương Thế Kiêu có chút ủy khuất chớp mắt, khuôn mặt tràn đầy tức giận.

Haiz, quả nhiên lòng dạ phụ nữ như kim đáy biển, không thể nhìn thấu được!
"Đi thôi, đi đến phòng nói chính sự!"
Hân Nghiên lạnh lùng liếc nhìn Đông Phương Thế Kiêu, tiên phong đi đến trước thang máy.


Đông Phương Thế Kiêu nhíu mày, nhìn xung quanh, dường như tất cả mọi người đều đang nhìn bọn họ, tổ hợp gái xinh đi đến đâu cũng sẽ thu hút không ít ánh nhìn.

Đông Phương Thế Kiêu nhún vai, haiz, quá đẹp cũng không còn cách nào khác!
Hai người đi đến cửa thang máy, lúc đợi thang máy xuống, đằng sau bỗng truyền đến một giọng nói ấm áp quen thuộc.

"Nghiên Nghiên, em sao lại ở đây?"
Chỉ là một giọng nói, truyền vào tai Hân Nghiên làm cho thân thể nàng nhất thời cứng đờ.

Sắc mặt lạnh lẽo như băng, ánh mắt khẽ biến, trong mắt tràn đầy hận ý và âm ngoan, cả người nhịn không được mà khẽ run rẩy.

Tâm trạng đột ngột biến đổi như thế, trong nháy mắt làm cho Đông Phương Thế Kiêu ở bên cạnh nhận thấy rõ, nụ cười trên khuôn mặt nhất thời cứng lại, ánh mắt đau lòng nhìn Hân Nghiên, quét qua người phụ nữ phía sau.

Hai tay buông thõng của Hân Nghiên nắm chặt thành quả đấm, sau đó thả lỏng ra.

Ánh mắt lạnh lẽo mang theo vài phần u ám và âm ngoan, lạnh lùng xoay người, nhìn người phụ nữ ôn thuận đằng sau lưng, khóe môi xong lên nở nụ cười châm biếm quỷ dị, mang theo sự kiêu ngạo cao cao tại thượng.

"Sao, nơi này do cô Khiêm mở à, tôi vì sao không thể tới?".