Ngày hôm sau Hân Nghiên bị đánh thức bởi một hồi chuông điện thoại.

Bên cạnh đã không còn thấy bóng dáng Diệu Hàm đâu nữa, khẽ cử động toàn thân, cả người giống như bị một cỗ xe chèn qua, nàng nhíu mày lại.

"Alo, tôi là Hân Nghiên!"
Nhận cuộc gọi, Hân Nghiên cũng không thèm nhìn đến tên hiển thị trên đó.

"Nghiên Nghiên, có người bỏ tiền ra muốn mua mạng của cậu, có nhận công việc này không?" Bên kia điện thoại là tiếng cười khẽ kèm theo giọng nói có chút chế nhạo của Đông Phương Thế Kiêu truyền đến.

"Bỏ ra bao nhiêu tiền?"
Hân Nghiên hơi sững sờ, sau đó lập tức lạnh nhạt hỏi lại, sắc mặt lạnh lùng tâm trạng không chút nào thay đổi, dường như người cần phải giết kia không phải là nàng vậy.

"Một trăm năm mươi tỷ!" Đông Phương Thế Kiêu nói.

"Một trăm năm mươi tỷ? Quá rẻ mạt, rõ ràng mạng của tôi đáng giá chút tiền ấy thôi, thật khiến lòng người chua xót!"
Hân Nghiên vì bản thân mà cảm thán một tiếng, ngược lại trong giọng nói không có chút đau lòng nào.

"Cậu đoán thử xem là ai bỏ ra một trăm năm mươi tỷ này mua mạng của cậu, đoán đúng có thưởng!" Đông Phương Thế Kiêu cười nói, giọng điệu mang theo chút thần bí.

"Cái này còn phải đoán sao, là ai cũng đoán được.


Ngoài nhà họ Cơ ra còn ai có thể ra giá này muốn tôi chết chứ!"
Hân Nghiên nhíu mày, con ngươi đen như mực lạnh lùng hiện lên một tia sáng nguy hiểm.

Nhà họ Cơ này thật sự to gan lớn mật, thế mà dám bỏ tiền ra thuê sát thủ ám sát mình, nhưng mà bản thân mình chỉ đáng gia một trăm năm mươi tỷ điều này làm cho tâm trạng của cô có chút buồn bực!
"Chúc mừng cậu đã trả lời đúng, phần thưởng một cái moah moah thật lớn!" Đông Phương Thế Kiêu cười rồi hôn thật kêu vào màn hình điện thoại.

"Nhận nhé, dù gì cũng là một trăm năm mươi tỷ, tuy rằng hơi ít, có điều đúng lúc cậu cũng có thể đến đây đúng không? Tôi đang thiếu người!" Hân Nghiên im lặng một lúc lâu rồi mới nói.

"Muốn cậu chủ đây đến thì cứ việc nói thẳng, cái gì mà đúng lúc thiếu người, cô chủ đây cũng sẽ không chế nhạo cậu đâu, thật là, đáng ghét!"
Đông Phương Thế Kiêu cười thật to, sau khi trở về từ lần trước, từng giây từng phút cô đều tìm lý do để đến gặp Hân Nghiên, lần này cuối cùng cũng có cơ hội.

"Đừng nhiều lời, tôi thật sự đang cần người!" Có vẻ Hân Nghiên không nói đùa.

Buông tha cho nhà họ Cơ lâu như vậy, đã đến lúc dạy dỗ một chút, đúng lúc nhà họ Cơ thuê sát thủ giết nàng, khoản nợ này tính toán luôn một thể.

"Ơ, ai lại chọc phải tiểu tổ tông của nhà chúng ta rồi, người này thật sự không có mắt, nói cho chị đây, chị sẽ thay cậu một súng bắn tung kẻ đó!" Đông Phương Thế Kiêu nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Hân Nghiên, nghiêm túc biểu hiện.

"Nhà họ Cơ!" Lạnh lùng phun ra ba chữ, sắc mặt Hân Nghiên càng lạnh lẽo hơn, trong mắt mang theo sự tàn nhẫn ác độc.


"A, xem ra nhà họ Cơ này cách ngày bị tàn lụi cũng không xa nữa, thật là không gây chuyện thì sẽ không phải chết, nhà họ Cơ này đắc tội với ai mà chẳng được, lại hết lần này tới lần khác đắc tội với vị tiểu tổ tông như cậu, xem ra, tiếp theo nhà họ Cơ này sẽ chết vô cùng nhanh gọn đây!"
Thủ đoạn của Hân Nghiên, Đông Phương Thế Kiêu thật sự biết rất rõ.

Tốt xấu gì cũng coi như là một nửa thanh mai trúc mã cùng lớn lên, Hân Nghiên là người có ơn tất báo, có nợ tất trả, ai đối xử tốt với nàng, nàng lại gấp mười lần, còn những kẻ tính toán nàng, thì không thể thấy mặt trời ngày mai.

Cô vẫn nhớ rõ lần đầu tiên gặp Hân Nghiên, khi đó cô bị con cháu trong nhà đuổi giết, cả người đều bị thương, thảm hại không chịu nổi, nếu không phải gặp được nàng, khả năng trên thế giới này đã sớm không còn người Đông Phương Thế Kiêu này nữa.

Cũng chính vào ngày đó, lần đầu tiên cô thấy có người có thể giết người như vậy, vừa nhanh vừa chuẩn lại tàn nhẫn.

Rõ ràng chỉ là một cô gái nhỏ mới hơn mười tuổi, nhưng mà khi giết người lại phảng phất giống như một con dã thú, thủ đoạn hung ác lại thêm sắc bén, từng chiêu chí mạng, miệng lưỡi sắc sảo.

Cũng chính ngày đó, cô đem tính mạng của mình buộc chặt với nàng, vì có thể có đủ tư cách đứng bên cạnh nàng, mà cô không ngừng cố gắng, làm cho bản thân nhanh chóng trưởng thành.

"Đó cũng là bọn họ tự chuốc lấy!"
Giọng nói của Hân Nghiên lạnh như băng không mang theo chút tình cảm nào, để lộ ra thù hận cùng với tàn nhẫn, ánh mắt lạnh như băng hiện lên vẻ khát máu.

"Không nói chuyện với cậu nữa, tôi có điện thoại, cứ như vậy trước đã!"
Có tiếng chuông báo điện thoại truyền đến tai, Hân Nghiên nói một tiếng với Đông Phương Thế Kiêu rồi lập tức cúp máy.


Nhìn qua màn hình hiện lên số điện thoại xa lại, nàng nhíu mày, do dự một lúc rồi mới nghe máy.

"Alo, tôi là Hân Nghiên!"
"Chị dâu, em là Đường Đường, muốn xin chị giúp một việc!" Phía bên kia điện thoại cuối cùng Diệu Đường cũng nghe thấy tiếng chị dâu nhà mình nghe máy, không khỏi thở dài một hơi.

"Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì à?"
"Chị dâu, hiện giờ chị có tiện nói chuyện không, trong người có tiền chứ, cho em mượn một chút được không?"
Đầu kia điện thoại Diệu Đường vừa nói vừa cười hì hì, có chút xấu hổ, tuy rằng cảm thấy muốn lấy tiền từ chỗ chị dâu cũng không có gì, nhưng vẫn cảm giác có chút ngượng ngùng.

Rất sợ Hân Nghiên nói cho chị mình biết, nên không quên nhắc nhở: "Chị dâu, chuyện này chị ngàn vạn lần đừng nói cho chị em biết, nếu không em nhất định chết chắc rồi!"
"Cậu ở đâu, để tôi đến đấy bây giờ!"
Diệu Đường nói cho Hân Nghiên một cái tên thật dài, nghe thấy thế Lục Viên Chấn đứng bên cạnh sững sờ.

"Đường Đường, không phải chứ, cậu thật sự gọi chị dâu đến đây, nếu chị ấy nói với chị Hàm thì phải làm sao bây giờ?"
Lục Viên Chấn nhìn Diệu Đường, sắc mặt lo lắng.

Chuyện này nếu để chị Hàm biết, thì chị hai nhà mình nhất định cũng biết, mà chị hai nhà mình biết chắc chắn sẽ truyền đến tai ông nội, đến lúc đó làm gì còn trái cây ngon cho cậu ăn nữa.

"Yên tâm đi, chắc chắn chị dâu sẽ không nói với chị ấy đâu!"
Tuy rằng Diệu Đường mới quen biết Hân Nghiên chưa được bao lâu, có điều hiện giờ ngoài chị dâu ra cậu cũng không biết tìm ai khác.

"Ơ, cậu hai nhà họ Diệu được đấy, đây là đang tìm người cứu viện sao, được, chúng tôi chờ, ngược lại tôi muốn nhìn xem cậu có thể gọi được người nào đến cứu viện!"
Một cậu thanh niên nhìn rất bất cần đời đang nhai kẹo cao su, trên đầu nhuộm tốc màu vàng kim, nhìn Diệu Đường cười.


"Đúng đó, cậu hai nhà họ Diệu, ngày hôm nay vận may của cậu có thể không tốt lắm, tên đua xe dưới trướng cậu không ra sao ca!" Một cậu thanh niên khác với mái tóc dựng ngược cũng cười nhạt một tiếng.

"Các cậu không nghe thấy cậu hai nhà họ Diệu nói sao, người ta thế mà gọi chị dâu mình đến, haiz! Không tồi, cậu hai nhà họ Diệu, từ khi nào mà có chị dâu vậy, thế mà tôi vẫn nhớ rõ cô cả nhà họ Diệu còn chưa kết hôn!"
Cậu thanh niên kia nghi ngờ nhìn Diệu Đường, trên mặt đều là vẻ kinh ngạc.

Chị dâu của cậu hai Diệu, có thể không phải là vợ của cô cả nhà họ Diệu.

Nhưng mà ̣trong giới thượng lưu cũng không thấy truyền ra ngoài tin tức cô cả nhà họ Diệu cưới vợ, chẳng lẽ cậu hai Diệu nói năng lung tung lừa bọn họ!
Diệu Đường lười giải thích với bọn họ, nếu như chị cậu chưa nói đương nhiên là có lý do của mình.

Có điều trên mặt cậu vẫn nhướng mày đắc ý: "Điều này mấy người vẫn chưa biết sao, tôi cũng chẳng nói cho các người đâu, khà khà.

"
"Cắt! Không muốn nói thì thôi, không phải cậu lừa người khác chứ, chị dâu cái gì, không phải lừa người ta chứ, nhưng mà tôi nghe nói bác Đường muốn cho chị gái cậu lấy cô cả nhà họ Hạng đấy!"
"Không phải chứ, cô cả nhà họ Hạng, chậc chậc, cậu hai Diệu, chị gái cậu thật đúng là có phúc, cưới cô cả nhà họ Hạng chẳng khác nào đút túi nửa tập đoàn Hạng thị.

Tại nơi đua xe này có thể đùa cợt, cơ bản đều là đời con đời cháu những nhà có mặt mũi ở thủ đô này, con cháu nhà quan chức, toàn bộ giới thượng lưu trong thủ đô cơ bản đều biết rõ.

Diệu Đường nở nụ cười lạnh lùng, không nói gì, trong lòng những người này nghĩ gì cậu đều rõ, có điều họ sợ chị gái cậu, chỉ dám nói một chút trước mặt cậu mà thôi.

.