"Nhiều lời!"
Diệu Hàm quát một tiếng, lạnh lùng nhìn Diệu Đường.

Có điều Diệu Đường vẫn để ý thấy nụ cười thản nhiên của chị gái anh ấy khi mình khen chị dâu xinh đẹp, điều này như nhìn thấy đại lục mới khiến anh ấy kinh ngạc.

Đồng thời Diệu Đường cũng hiểu trong lòng, nhất định phải giữ mối quan hệ tốt với chị dâu để sau này mình có gây hoạ thì nhờ chị dâu ra mặt, như vậy chị gái chắc chắn sẽ xử phạt nhẹ hơn.

Vừa nghĩ đến cuộc sống tươi đẹp sau này, Diệu Đường đối xử với Hân Nghiên càng thêm nhiệt tình, tự ngồi xuống sau đó không ngừng gắp thức ăn cho chị dâu.

Không bao lâu, bát Hân Nghiên đã đầy ắp đồ ăn, nhìn một bát đầy này khiến đáy lòng nàng có một cảm giác ấm áp không nói thành lời.

Lâu lắm rồi nàng không được người nhà quan tâm ấm áp, nhìn đồ ăn đầy trong bát đáy lòng không khỏi chua xót.

Khi còn nhỏ mẹ cũng sẽ làm một bàn đồ ăn toàn món nàng thích nhất rồi cùng ba tranh nhau gắp thức ăn cho nàng.

Khi đó nàng thật sự cho rằng mình là cô gái hạnh phúc nhất trên thế giới này.

Có một ngôi nhà hạnh phúc, ba mẹ yêu thương, cưng chiều nàng, còn có gia đình mà người khác ngưỡng mộ.


Nhưng những ngày tháng như vậy quá khiến người khác ngưỡng mộ nên mẹ đột nhiên mất tích, ngay cả nàng dùng thế lực ngầm cũng không tìm ra chút tung tích nào.

Từ đó về sau trong nhà cũng không còn cảm giác hạnh phúc ấm áp như vậy nữa!
Diệu Hàm chú ý tới trên mặt Hân Nghiên đột nhiên xuất hiện sự thê lương và phiền muộn, còn cho rằng nàng có chỗ nào không thoải mái, không khỏi sốt ruột hỏi.

"Em không sao chứ?"
"Không sao, chỉ là rất lâu rồi không ăn cơm ở nhà, có chút cảm khái!" Khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng của Hân Nghiên mang theo vài phần ấm áp, nhìn Diệu Hàm cười dịu dàng một tiếng.

Chỉ là một câu nói bình thường nhưng lại khiến đáy lòng Diệu Hàm như bị cảm động lây, trong đôi mắt đen lướt qua một tia sáng u ám.

Đưa tay cưng chiều xoa tóc Hân Nghiên, cô nhẹ giọng dịu dàng nói: "Sau này chúng ta sẽ ăn cơm ở nhà, chị nấu cơm, em chỉ cần phụ trách ăn thôi!"
"Được!" Khuôn mặt nhỏ bẻ của Hân Nghiên đầy ắp ý cười.

Diệu Đường ở bên cạnh nhìn hai người coi mình như người tàng hình thì hừ một tiếng từ trong mũi rồi tiếp tục cúi đầu ăn cơm nhưng trong lòng lại than vãn.

Vừa mới có chị dâu mà chị gái anh ấy đã trở thành người hầu của vợ rồi, lại còn sau này ngày nào cũng nấu cơm, vậy còn chuyện gì cô không làm nữa.

Không biết nếu người ngoài mà biết người phụ nữ tôn quý nhất kinh thành về nhà còn phải thay vợ xuống bếp nấu cơm sẽ có biểu cảm gì, chắc chắn có thể hù chết một nhóm rất nhiều người.

"Chị, khi nào chị mới đưa chị dâu về nhà gặp ông bà nội? Nếu họ biết chị kết hôn rồi, không biết sẽ vui vẻ thế nào!"
Diệu Đường biết chuyện bây giờ ông bà nội lo lắng nhất chính là việc chị cả kết hôn, trong nhà lại là tình huống như vậy, bây giơ khó khăn lắm có chị dâu rồi, ông bà nội biết được chắc chắn sẽ rất vui mừng.

Diệu Hàm nhìn Hân Nghiên cái rồi nói: "Vài ngày nữa đi!"
Bây giờ tình cảm giữa cô và Hân Hân vẫn chưa phải rất vững bền, cô có thể cảm nhận được Hân Hân vẫn chưa hoàn toàn mở cánh cửa trái tim với cô.

Nhà cô lại là tình huống như vậy, nếu về cũng càng thêm không vui, có về hay không cũng thế.

Nhắc đến trong nhà, bầu không khí giữa hai chị em không khỏi hơi trầm trọng, Hân Nghiên có thể mẫn cảm cảm nhận được nhưng nàng vẫn an tĩnh ăn thức ăn trong bát.

Ăn tối xong, Diệu Hàm đuổi Diệu Đường ra ngoài.

"Chị, chị sao thế, đúng là có vợ quên em trai, em phải nói với bà nội, hừ!"
Diệu Đường hùng hùng hổ hổ gõ cửa rất lâu cũng không thấy ai ra mở, chỉ đành tức giận đùng đùng rời đi.

Diệu Đường đi chưa bao lâu, điện thoại Diệu Hàm đồ chuông, nhìn thấy số điện thoại nhà tổ, cô không khỏi cau mày, không cần hỏi cũng biết là chuyện tốt thằng nhóc thối Diệu Đường kia làm.


"con nhóc thối, trong mắt con có còn ông nội không hả? Có vợ mà cũng không nói cho ông bà một tiếng, con thật sự muốn bà nội con tức chết mà!"
Vừa nghe điện thoại, đầu bên kia đã đổ ập tới một tràng mắng Diệu Hàm, cô cũng không lên tiếng, bên kia vẫn còn chưa mắng xong.

"Con nhóc thối, con không nói gì phải không, đừng cho rằng con không nói gì thì vụ này xong rồi nhé, ông nói cho con biết bây giờ mau chóng đưa cháu dâu bảo bối về đây cho ông bà xem nào.

Bà nội con sốt ruột lắm rồi, nếu không phải ông cản lại, đoán chừng lúc này đã bay qua đó rồi!"
Diệu Hàm thở dài bất đắc dĩ một tiếng: "Haiz, ông nội, bây giờ là lúc nào rồi, muộn thế này ông không nghỉ ngơi, người ta còn muốn nghỉ ngơi mà, vài ngày nữa còn sẽ đưa cô ấy về thăm ông bà!"
"Cái gì mà vài ngày nữa, bà nội con và ông bây giờ muốn gặp, hừ, mau đưa về gặp ông!" Ông cụ Diệu không chịu bỏ qua, tiếp tục quát.

"Ông nội, hôm nay cháu dâu ông quá mệt mỏi, vài ngày nữa đi!" Diệu Hàm nhìn Hân Nghiên nói.

"Quá mệt? Vậy được vậy được, hôm nay bỏ qua, ông thấy thì cuối tuần này đi, cháu đưa cháu dâu bảo bối của ông về đây cho ông bà xem!"
Hai ông bà cụ Diệu tự động hiểu sai ý từ quá mệt, nhưng vẫn không cho phép con nhóc thối Diệu Hàm lừa gạt mình.

Lập tức đưa ra quyết định, còn không quên nghiêm túc dặn dò: "Con nhóc thối, tranh thủ thời gian là đúng, mau chóng sinh cho ông và bà nội con một bé chắt trai bây giờ y học phát triển lắm!"
Diệu Hàm thở dài một tiếng, biết là thằng nhóc Diệu Đường kia biết thì ông bà nội tất nhiên sẽ tới tính sổ, bất đắc dĩ trả lời.

"Vâng, con biết rồi, sẽ nhanh thôi ạ, cuối tuần con đưa cô ấy về, có điều con chỉ về nhà tổ, còn những người khác tốt nhất đừng xuất hiện, nếu không con cũng không chắc sẽ xảy ra chuyện gì đâu!"
"Hừ, cái tính xấu gì đấy, con nhóc thối con cũng lớn vậy rồi, tính tình ngược lại càng ngày càng kiên định, người bên kia ông không gọi một ai, được rồi chứ!"
Ông cụ Diệu thở dài một tiếng, ngoài miệng không tha cho người ta nhưng đáy lòng cũng vì đứa cháu gái nhà mình mà đau lòng không thôi, nghĩ đến đứa cháu này từ nhỏ đã chịu khổ không nhịn được chua xót.

"Ừm!"
Cúp điện thoại xong, sắc mặt Diệu Hàm vẫn lãnh đạm như cũ, khuôn mặt lạnh lùng lộ ra hàn khí bức người, cách xa người ta ngàn dặm.


Dưới đáy đôi mắt đen nhánh thâm thuý lộ ra khí lạnh và sắc bén ngàn năm không đổi, nhiễm từng tia từng tia sáng u tối phức tạp.

Cô đưa tay lấy một điếu thuốc ra châm lên, có chút cô đơn nhìn ra ngoài cửa sổ qua làn sương mỏng manh mờ mịt, đôi môi mỏng cong lên nụ cười khổ.

Toàn thân tản ra hơi thở cô đơn, buồn bã và hiu quạnh, lạnh lùng phức tạp, người khác nhìn mà chấn động trong lòng, không nhịn được yêu thương.

Hân Nghiên nhìn Diệu Hàm, mặc dù thời gian hai người quen nhau không lâu nhưng nàng chưa bao giờ nhìn thấy Diệu Hàm như giờ phút này.

Đáy mắt cô đơn ảm đạm mất đi toàn bộ ánh sáng, cô tịch mà lạnh lùng giống như bị cả thế giới vứt bỏ, chỉ còn lại một mình cô, nhìn thấy mà đau lòng.

Giờ phút này, Hân Nghiên dường như nhìn thấy hơi thở của đồng loại trên người cô, không nhịn được muốn tới gần.

Từng bước từng bước ma xui quỷ khiến tới gần cô dường như muốn tới gần trái tim cô đơn u tối của cô.

! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !.

up lộn chương:)).

tiếp sức mn ơi.