1.

Sau khi tốt nghiệp tôi trở thành một phú bà nhỏ.

Không phải được bao nuôi, không trúng số, cũng không phải nhặt được bánh trên trời rơi xuống, chỉ là trong một ngày nắng ấm, ba tôi mặt không đổi sắc nói cho tôi biết:
“Thật ra con là con nhà giàu.”
Tôi cho là ông đang nói dối, lúc đang định cười nhạo thì ba tôi ném ra một loạt chứng từ bất động sản và một cuốn sổ tiết kiệm.

Tôi run rẩy mở ra xem, rõ ràng đều là thật, tôi vẫn luôn cho là nhà mình chỉ là một gia đình khá giả, không ngờ là ba mẹ tôi thâm tàng bất lộ đó…
Sau đó khi hỏi nguyên nhân, tại sao giấu tôi nhiều năm như vậy rồi bỗng lại thông báo?
Ba tôi dứt khoát thẳng thắn hối hận: “Haizz, ngày đó uống nhiều…”
Ít nhiều nhờ có tài sản của ba mẹ duy trì, tôi không có áp lực kinh tế, mở một quán cà phê yêu thích, thời gian trôi qua thoải mái, đến khi…
Có một ngày tôi ở KTV dùng 700 tệ có được một giờ của nam thần trước đó đã theo đuổi năm năm vẫn không được.

Nam thần họ Phó, tên một chữ Thanh.

Ngày đó là sinh nhật của bạn thân từ nhỏ Tiểu Ninh, nhóm những cô gái chúng tôi uống nhiều ở KTV, sau đó nhất trí đưa ra một quyết định điên cuồng…
Gọi vài người mẫu nam tiếp chúng tôi uống rượu.

Sau đó tôi bèn nhìn trúng Phó Thanh trong đám người mẫu đó.

Hai năm không gặp, anh cũng không có gì thay đổi, mặt mày vẫn xuất sắc như trước, ánh mắt vẫn trong vắt như trước.

Phó Thanh mặc áo sơ mi trắng yêu thích nhất, ánh mắt kiêu căng, đứng trong đám người đó rất có cảm giác hạc lạc giữa bầy gà.

Năm cô gái chúng tôi, kể cả tôi thì có ba người đều nhìn trúng Phó Thanh.

Tôi lại cản bước các cô ấy: “Mấy chị em, người này nhường cho tớ đi.”
Các cô ấy cậy rượu nói không được, tôi chỉ nói một câu, các cô ấy lại đều không lên tiếng:
“Anh ấy là Phó Thanh.”
“…”
Các cô ấy đều cùng lúc ngẩn ra, đồng thời không lên tiếng, cũng đồng thời nhìn nhau.

Tôi không chỉ kể chuyện giữa tôi và Phó Thanh cho các cô ấy nghe một lần.


Sau đó–
Tôi được như ý dẫn theo Phó Thanh ngồi trên sofa, mấy chị em rất có nghĩa khí, không hẹn mà cùng nhường góc tối tĩnh lặng nhất cho chúng tôi.

Tôi ngồi bên cạnh anh, chỉ cảm thấy rất khó thở, trong lòng rất khó chịu.

Tôi ngồi nghiêm chỉnh, rõ ràng tôi là kim chủ tiêu tiền, nhưng lại không dám nói một chữ.

Một lúc lâu, tôi mới nhẹ giọng hỏi anh: “Hai năm qua… anh ổn chứ?”
“Ừm.”
Anh cúi đầu lên tiếng trả lời, giọng nói vậy mà lại xuyên qua tiếng nhạc truyền vào tai tôi.

Một chữ “ừm” đã xem như là câu trả lời.

Sau đó lại là một lúc lâu yên lặng, mãi đến–
Nhóm chị em thấy tôi quá hoảng sợ, lại bảo uống rượu.

Phó Thanh không nói lời nào yên lặng cùng tôi uống rượu, nhưng mà sau khi mấy chai rượu ngã xuống, cồn dần làm thần kinh tôi tê dại.

Tôi bỗng cảm thấy tôi lại có thể rồi.

Sự hoảng sợ ban nãy trong tôi bỗng biến mất, sau khi tôi tu ùng ục một chai bia xong, tôi đặt chai lên bàn lộn xộn, quay đầu nhìn Phó Thanh.

Trong tay anh cầm chai rượu, ngón tay nhỏ dài xương khớp rõ ràng, ngay cả tay cũng đẹp hơn người bình thường một chút.

Tôi lẳng lặng nhìn anh, một lát, trong cảm giác ngà ngà say tôi mở túi nhỏ ra, móc ra một xấp tiền kín đáo đưa cho anh.

Sau đó tôi nhìn vị được tôi xem là nam thần nhiều năm, lớn tiếng nói:
“Phó Thanh… anh hôn tôi một cái có được không?”
Phó Thanh nhìn tôi một lát, bỗng nở nụ cười.

The đuổi anh nhiều năm, tôi rất ít khi thấy anh cười, lúc anh cười mắt hơi cong cong, đáy mắt như là có những tia sáng nhỏ.

Một giây sau, anh bình tĩnh nhìn lướt qua tiền: “Hôn nhiều chút đi, nếu không… cầm tiền này có lẽ sẽ không yên tâm.”
Tôi miễn cưỡng lấy lại hồn mình từ nụ cười của anh, chỉ vào chai rượu cau mày: “Đừng chỉ nói miệng, anh vậy mà…”
Nhưng mà…
Vẫn chưa nói xong Phó Thanh đã thực sự hôn tôi.


Đầu óc tôi trống rỗng, trên môi là cảm giác mềm mại, là sự tồn tại mà nhiều năm qua ngay cả mơ tôi cũng không dám.

2.

Phó… Phó Thanh thực sự hôn tôi rồi?
Đầu óc tôi trống rỗng, không biết có phải do xấu hổ hay không, hai tay tôi níu chặt áo sơ mi của anh.

Thật ra sau đó lúc nhớ lại, luôn cảm thấy động tác này cực kỳ ngu ngốc.

Nhất là sau một lát khi Phó Thanh buông tôi ra, bất đắc dĩ cười cười: “Em còn kéo nữa, anh sắp bị em siết chết rồi.”
Tôi vội vàng buông lỏng tay ra.

Nhìn người đàn ông từng được tôi xem như nam thần trước mặt, lúc này anh đang lẳng lặng nhìn tôi, ánh mắt trong vắt, tay còn cầm xấp tiền giấy vừa nãy tôi nhét vào trên quần áo anh.

Thần của tôi đã thể hiện rõ ràng, có vẻ anh đã thoáng chốc rơi xuống phàm trần, dính bụi trần.

Tất nhiên là tôi không ghét bỏ anh như vậy, trái lại tôi kích động đến nỗi hai tay trong tay áo của tôi đều đang khẽ run rẩy.

Nếu như anh thật sự vì tiền mà ở bên cạnh tôi, vậy cũng tốt.

Có lẽ là tôi may mắn, sua khi mở quán cà phê, tôi không hề thua lỗ như người nhà dự tính, trái lại đó còn là quán nổi tiếng, hàng ngày những người đến quẹt thẻ đều nối đuôi không ngớt.

Tiền, tôi có đó.

Trái lại, Phó Thanh mới là thứ có thể nhìn chứ không thể muốn.

Nhìn anh chằm chằm một lát, tôi xoay người cầm lấy một chai rượu, uống ừng ực một hơi hơn nửa chai, đặt “rầm” lên bàn trà, tôi hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn anh:
“Phó Thanh…”
“Hửm?”
Anh trả lời tôi, giọng nói rất nhẹ, khi rơi vào tai tôi cứ nhẹ như lông hồng.

Vừa dịu dàng lại vừa ngứa ngáy.


“Chuyện này…” Tôi liếm liếm môi, lấy can đảm hỏi anh: “Anh về nhà với em đi?”
Rõ ràng là Phó Thanh ngẩn cả ra.

Anh nhíu mày nhìn tôi, đôi mắt kia vừa thâm thúy lại vừa đẹp, có lẽ là chứa tâm trạng mà người đã uống rượu như tôi không thể hiểu.

Nhưng mà đại não bị cồn làm tê rần của tôi cũng dần dần kịp phản ứng, tôi vội vàng đổi giọng giải thích: “Ý của em là, bây giờ không phải anh gặp khó khăn gì đó sao? Em có thể giúp anh, thật đó.”
Phó Thanh lẳng lặng nhìn tôi thật lâu.

Là rất rất rất lâu.

Sau đó trong lúc tôi không nhịn được muốn rút lui, Phó Thanh nhẹ nhàng mở miệng: “Tôi cần rất nhiều.”
“Không sao.”
Tôi vội vàng nắm lấy tay anh, nhấn mạnh: “Em có thể giúp anh, thật đó.”
Những buồn khổ vì yêu những năm đó toàn bộ bị cồn kích thích bùng nổ vào lúc này, tôi siết chặt tay anh, mạnh mẽ nhìn anh.

“Phó Thanh, anh đừng đi tiếp những người phụ nữ khác có được không…”
Tôi không thể nào tưởng tượng được dáng vẻ ngồi bên cạnh người phụ nữ khác, thậm chí là dáng vẻ trên giường của Phó Thanh – người trước giờ vẫn luôn thích mặc áo sơ mi trắng.

Không biết là có phải bị tâm trạng kích động của tôi lây hay không, vẻ mặt vốn còn có vài phần trêu chọc của Phó Thanh dần cứng lại.

Anh lẳng lặng nhìn tôi, đôi mắt kia thâm trầm.

Tôi có thể cảm nhận được trong ánh mắt anh thoáng có vẻ từ bi.

Trong lúc tôi đang vội vàng thêm wechat của anh để chuyển khoản, Phó Thanh đè tay của tôi xuống, lòng bàn tay anh ấm áp, chỉ mấy giây tiếp xúc ngắn ngủi đã truyền nhiệt độ đến người tôi.

“Tạm thời không cần chuyển.”
Nói xong anh liếc mắt về phía tiền tôi vừa nhét vào cho anh, lạnh nhạt nói: “Hết ngày rồi, số tiền này… vừa đủ một ngày.

Tôi hơi ngẩn ra.

Phó Thanh vừa mới nói anh rất đắt, nhưng mà tôi không ngờ là anh vậy mà lại đắt đến vậy.

Tôi nhét vào tay anh… ít nhất… hơn một vạn tệ, lại chỉ đủ bao nuôi anh một ngày.

Lần trước lúc chị em tốt nói muốn đưa tôi đi mở mang tầm mắt, thấy những người mẫu nam trong câu lạc bộ đắt nhất cũng chỉ mấy ngàn tệ.

Nhưng tôi khẽ cắn môi, vẫn đồng ý.

Hôm đó tôi dẫn Phó Thanh về nhà rồi.


Tôi uống rượu, nhưng anh không uống, tôi say đến đầu choáng mắt hoa, lá gan lại lớn hơn.

Ỷ vào rượu, tôi ở trong phòng ngủ lột quần áo của anh, thật ra phản ứng đầu tiên của Phó Thanh là muốn phản kháng, nhưng hai tay tôi nâng mặt anh, rất nghiêm túc nhìn anh chằm chằm, ánh mắt vẫn tập trung trên mặt anh.

“Phó Thanh…” Tôi mở miệng gọi anh: “Em đã trả tiền cho anh rồi, anh, anh đã chuẩn bị xong tinh thần để em giày vò chưa?”
Phó Thanh ngẩn ra hai giây, lập tức cười.

“Ừm.”
Sau đó anh thật sự không còn phản kháng nữa.

Có lẽ là tôi đã quá say, khi tôi chuẩn bị lột quần áo anh, ngực bỗng khó chịu, nhịn không được trực tiếp nôn lên quần áo anh.

Sau đó…
Tôi đã không còn nhớ gì nữa rồi.

Nói chung, ngày hôm sau khi tỉnh lại, tôi đã nằm trong lòng Phó Thanh.

Trên người tôi mặc váy ngủ nằm trong lòng Phó Thanh.

Đã tỉnh rượu hơn một nửa, tôi nơm nớp lo lắng hỏi anh tối qua đã xảy ra chuyện gì, Phó Thanh nở nụ cười.

Anh hơi nhíu nhíu mày, đôi mắt kia đẹp đến kỳ lạ: “Em đoán xem?”
Tôi đoán sao?
Tôi kéo chăn liếc mắt nhìn —
Toang, đêm qua thật sự uống quá nhiều.

Nhìn vết đỏ trên ga giường yên lặng một lúc lâu, tôi mím mím môi nhẹ giọng nói: “Chuyện đó… em sẽ chịu trách nhiệm với anh.”
Nói xong tôi vội vàng lấy điện thoại ra muốn chuyển khoản cho anh, nhưng mà…
Tối qua không sạc pin điện thoại, điện thoại tắt nguồn.

Tôi cầm điện thoại di động xấu hổ cười: “Phí ngày hôm nay, lát nữa em trả cho anh.”
Phó Thanh hơi ngẩn ra, sau đó rủ mắt ừm một cái.

Sau đó chúng tôi lặng lẽ xuống giường mặc quần áo, không ai nói gì.

Nhung mà lúc Phó Thanh xuống giường mặc quần áo, tôi lén ngước mắt nhìn anh.

Chàng trai đẹp như vậy, vậy mà tối qua tôi lại chả có chút ấn tượng gì.

Đáng tiếc là đêm qua lãng phí rồi..