Có lẽ tôi chính là người đầu tiên trong lịch sử được xe cứu thương đưa vào bệnh viện vì búi trĩ xuất huyết quá nhiều dẫn tới hôn mê.

Mọi chuyện là như thế này…

Tối hôm đó, người bạn thân nhất của tôi là Thi Nhược Nhược cứ một hai muốn lôi tôi đi ăn xiên nướng, nhất thời tôi đã không kìm lòng được, biết rõ mấy hôm nay liên tục chảy máu nhưng vẫn tung tăng đồng ý đi.

Vài người bạn từ hồi cấp hai vui vẻ cùng nhau ăn xiên nướng, uống bia. Lúc đứng dậy đi WC, tôi đã ngã ngay xuống đất khi vừa bước ra ngoài.

Khi tỉnh lại đã thấy mình ở bệnh viện, còn gặp anh trai của bạn thân.

Thi Nhược Nhược nói: “Người chị em, cậu trâu bò thật đấy, mấy người bọn tớ vây quanh cậu sợ muốn chết, cuối cùng cậu lại là ngất xỉu vì búi trĩ xuất huyết nhiều.”

“Ba lần ăn xiên nướng… cậu nuốt chuyện này vào bụng cho trẫm.”

“Tuân lệnh Hoàng Thượng!”

Ngay sau đó thì ba mẹ tôi tới, tiếp đến là tôi có mặt tại phòng phẫu thuật.

Người làm phẫu thuật cho tôi chính là Thi Phượng Dương, anh trai ruột của Thi Nhược Nhược.

Trước khi phẫu thuật, tôi kêu gào thảm thiết, hai tay bám chặt cửa phòng. Thi Nhược Nhược lại hưng phấn bẻ từng ngón tay của tôi ra.

“Đừng lo, kỹ thuật của anh tớ rất tốt, đừng sợ.”

“Tớ muốn đổi bác sĩ! Đổi bác sĩ! Mẹ ơi!”

Người đi ngang qua hành lang phòng phẫu thuật không nhiều, cho nên tiếng la hét của tôi có vẻ càng chói tai hơn.

Không ngờ mẹ tôi lại còn giúp Thi Nhược Nhược bẻ tay tôi ra: “Lôi Lôi, con đừng sợ, anh trai của Nhược Nhược là bác sĩ kiêm phó chủ nhiệm khoa hậu môn trực tràng, mẹ đi hỏi những người khác rồi, không ai có kỹ thuật tốt hơn cậu ấy cả.”

“Con không muốn! Con chỉ cắt búi trĩ mà thôi, không cần kỹ thuật tốt nhất, con muốn bác sĩ nữ!”

“Ôi trời! Con bé này sao lại không chịu nghe lời thế nhỉ? Sách vở chui vào bụng chó hết rồi à, trong mắt bác sĩ chỉ có bệnh nhân, không có giới tính…”

Ngày hôm đó, tôi phải ngoan ngoãn vào phòng phẫu thuật, bởi vì ngay lúc tôi còn đang giằng co với mẹ và Thi Nhược Nhược ở ngoài cửa, thì Thi Phượng Dương đã bước tới, anh khoác áo blouse trắng, dáng người cao thẳng, lúc đi tới cạnh chúng tôi, ánh mắt anh bình tĩnh liếc nhìn tôi một cái.

“Vào thôi.”

Giọng nói mát lạnh của anh vang lên, cảm giác áp lực chết tiệt…

Tôi nghẹn tới mức đỏ mặt, cuối cùng phải ngoan ngoãn thả tay ra, cúi đầu như một con chim cút bị đưa vào phòng phẫu thuật.

Thi Nhược Nhược nói rằng tôi sợ anh trai của cậu ấy, cậu ấy nói rất đúng, từ khi còn nhỏ, mỗi lần gặp anh ấy là tôi lại sợ.

Quá trình phẫu thuật tôi sẽ không kể, dù sao toàn bộ thời gian tôi đều trợn mắt sợ hãi, xấu hổ vô cùng, nói chung là đầm đìa nước mắt.

Thế là bây giờ tôi lại có thêm triệu chứng mới, lúc trước mỗi lần nhìn thấy anh trai cậu ấy là tôi sẽ hốt hoảng, giờ thì thêm mặt trắng bệch, đầu óc choáng váng, cả người ớn lạnh.

Tôi là một đứa thất bại như vậy đấy.

Thất bại hơn nữa là lúc kiểm tra sau phẫu thuật.

Sau khi y tá kiểm tra phòng vào buổi sáng, Thi Phượng Dương mặc áo blouse trắng, tay đeo găng, ung dung vào phòng.

Anh kéo mành giường, giọng nam mát lạnh không hề lưu tình chút nào: “C ởi quần, trèo lên đây.”

Hai mắt tôi đẫm lệ, cơ thể dường như tự có ý thức làm theo lời anh nói.

Mới phẫu thuật xong đã phải kiểm tra, tôi cảm giác mình sắp mất mạng!

Tôi đau tới mức toát đầy mồ hôi, theo bản năng cầu xin: “Anh, anh ơi, đau, anh nhẹ tay một chút.”

Má ơi, tiếng cầu xin mềm mại yếu ớt đó thật sự do tôi phát ra sao? Tại sao phong cách lại đột nhiên thay đổi như vậy chứ…

Dù sao tôi đã cảm giác cái tay của anh hơi ngừng lại, tôi úp mặt vào gối, chỉ muốn bản thân ngộp chết luôn cho rồi.

Cuộc phẫu thuật cắt trĩ lần đó trở thành bóng ma tâm lý mà cả đời này tôi cũng không thể xóa nhòa được.

Càng đừng nói tới việc đi ị sau khi phẫu thuật đau đớn cỡ nào, thực sự khiến tôi nghi ngờ cuộc sống.

Tôi kêu gào thảm thiết suốt mấy ngày liền.

Hôm xuất viện, mẹ tôi đi làm thủ tục, tôi thì che mông ngồi trong phòng khám của Thi Phượng Dương, nhìn anh viết chữ trên giấy, bình tĩnh nhắc nhở tôi: “Không được ăn đồ ăn dầu mỡ, cay độc, về nhà phải nghỉ ngơi thật tốt, sau khi đi vệ sinh phải dùng nước ấm ngâm rửa sạch…”

Mặt tôi đỏ bừng lên, liên tục gật đầu như gà con mổ thóc: “Vâng, vâng vâng…”

Sau khi dặn dò xong, phòng khám chìm vào sự im lặng kỳ lạ, anh đột ngột ngẩng đầu nhìn về phía tôi, hai mắt híp lại, đôi mắt đen nhánh đáng sợ vô cùng.

Tôi giật nảy mình, gò má ửng đỏ, lắp bắp nói: “Nhớ, em nhớ rõ hết rồi.”

Anh cong khóe môi, nở nụ cười đầy ẩn ý: “Ừ, về đi.”

Tại sao tôi lại sợ tới vậy chứ? Cứ cảm thấy có một ngụm khí nghẹn trong cổ.

Tôi quay đầu lại, thấy cô em gái Thi Nhược Nhược của anh, lập tức tỏ vẻ đe dọa, nắm lấy cổ nhỏ: “Anh cậu thấy hết của tớ rồi, cậu biết không vậy? Món nợ này tớ sẽ tính lên đầu cậu!”

Thi Nhược Nhược nắm lấy tay tôi, khó khăn nói: “Oan có đầu nợ có chủ… chị dâu à, thả tay ra.”

Tôi càng bóp chặt hơn, khuôn mặt cực kỳ đáng sợ: “Hôm nay chị dâu sẽ dạy cậu làm người!”

Sau khi nghỉ ngơi ở nhà hai mươi ngày, tôi lại tiếp tục đi lêu lổng với Thi Nhược Nhược.

Mấy người bạn cấp hai dở hơi của tôi cứ một hai đòi chúc mừng tôi “đại nạn không chết ắt có hạnh phúc cuối đời”.

Vì nể tình mấy món quà thăm bệnh của bọn họ, tôi đã đồng ý.

Sau đó chúng tôi cùng nhau đi ăn lẩu, bọn họ rất hiểu ý gọi nồi uyên ương, như thế tôi có thể ăn phần không cay.

Kết quả tối đó bụng tôi lại đau, bên dưới tiếp tục chảy máu.

Vì khó chịu quá nên tôi có hơi lo lắng.

Tôi gửi tin nhắn WeChat cho Thi Nhược Nhược, nhờ cô ấy hỏi anh trai xem tình trạng của mình có nặng không.

Ai ngờ nhỏ cũng căng thẳng theo tôi: “Không phải cậu có WeChat của anh tớ à? Cậu tự đi mà hỏi, anh ấy đang ở nhà, cậu cứ gửi tin nhắn thoại cho ảnh. Nếu chút nữa ảnh có hỏi thì cậu không được nói là cả đám đi ăn lẩu với nhau đấy nhá, chúng ta là chị em thân thiết, ai nói người đó làm cún!”

Tôi nghẹn lời…

Bảo tôi gửi tin nhắn thoại cho Thi Phượng Dương ấy hả?

Tôi mở WeChat của anh lên, trên màn hình hiển thị tin nhắn gần nhất là hồi cuối năm ngoái, tôi đã gửi rất nhiều câu nói chém gió của Bính Tịch Tịch, câu cuối cùng còn là một câu cực kỳ dũng mãnh: “Chém cho ông! Đừng ép ông đây cầu xin cậu!”

Tôi ơi! Đây chính là tin nhắn mà năm ngoái tôi đã bị Bính Tịch Tịch tẩy não sao?! Câu cuối cùng tôi rõ ràng chỉ chia sẻ cho đám bạn dở hơi của mình, tại sao lại có cả Thi Phượng Dương?!

Trái tim tôi thắt lại, nghẹn ngào rời khỏi màn hình trò chuyện, định là sẽ nói mẹ dẫn tôi tới bệnh viện vào ngày mai.

Ai ngờ chỉ mới thả điện thoại xuống mấy giây, Thi Phượng Dương đã tự mình gọi tới.

Tôi run rẩy cả người, sau khi do dự giữa việc nhận hay không nhận vài giây, quyết định nhận cuộc gọi, run giọng chào hỏi: “Chào, anh.”

“Ừ.” Giọng điệu Thi Phượng Dương rất bình tĩnh, còn có hơi mệt mỏi: “Nhược Nhược nói em đi WC chảy máu, sao vậy?”

Tôi căng thẳng tới mức cứ như học sinh tiểu học bị giáo viên gọi đứng dậy trả bài vậy: “Không biết tại sao nữa, lúc tối em có ăn lẩu, nhưng chỉ dùng canh suông, không hề động tới đồ ăn cay hay k1ch thích nào cả.”

“Chảy máu nhiều không?”

“Cái này, không nhiều lắm, nhưng cũng không ít.”

“Đau không?”

“Một chút.”

“Trong nhà có ai không?”

“Ba em có ca trực, mẹ ở nhà với em.”

“Được, đợi chút anh qua kiểm tra.”

Khoan đã, cái gì? Tới đây xem mông?

Tôi hốt hoảng: “Không không, anh à, ngay mai em sẽ tới bệnh viện, sáng sớm em đi liền.”

“Cũng được, tám giờ sáng mai tới bệnh viện tìm anh.”

Cuộc gọi kết thúc, vẻ mặt tôi hoàn toàn sụp đổ, ông trời ơi, mặt đất ơi, tôi có nói là tới bệnh viện tìm anh đâu! Không thể để khám bác sĩ khác được sao?!

Hôm sau, tôi tự tới bệnh viện.

Mẹ tôi thì đi làm, Thi Nhược Nhược làm thực tập sinh ở công ty cậu của nhỏ, không ai chịu xin nghỉ vì tôi cả, hơn nữa lý do của cả hai đều giống nhau: “Con/cậu là trẻ con ba tuổi à? Cũng đâu phải không quen anh trai của Nhược Nhược/anh tớ, chỉ là kiểm tra mông mà thôi, lại còn ra dẻ.”

Tôi sắp phát điên luôn rồi, chỉ đơn giản là kiểm tra mông thôi sao?!

Cuối cùng tôi vẫn phải ngoan ngoãn nghe lời, nằm bò trong phòng khám của Thi Phượng Dương, c ởi quần.

Mặc dù đã từng c ởi quần vô số lần, cũng đã từng bị nhìn thấy, nhưng dù sao đó là chuyện cách đây hai mươi ngày… Sắc mặt tôi lập tức trở thành màu gan heo.

Thi Phượng Dương bôi thuốc lên hoa cúc của tôi, cảm xúc lạnh lẽo khiến nó co rụt lại.

Sau khi kiểm tra xong tôi vội vã mặc quần lại, khuôn mặt đỏ bừng nóng bỏng.

May mà anh không nhìn tôi, chỉ ngồi trước bàn làm việc viết gì đó.

“Dạo này táo bón có nghiêm trọng không?”

Tôi gật đầu: “Có hơi nghiêm trọng,”

“Một lần khoảng bao lâu?”

“Cỡ ba bốn ngày… dài nhất là bảy ngày.”

Anh ngẩng đầu liếc nhìn tôi một cái.

Má ơi, ánh mắt đen nhánh của anh sâu không lường được, còn lấp lánh ánh sáng như có thể chiếu rọi linh hồn tôi.

Da đầu tôi tê dại, lắp bắp nói: “Có, có vấn đề gì sao?”

Hiếm khi anh nở nụ cười một cái, nhướng mày đáp: “Còn trẻ mà lại không biết yêu quý cơ thể.”

Tôi giải thích theo bản năng: “Không phải không yêu quý, đây là bệnh từ nhỏ.”

“Xiên que nướng, lẩu cay, cá hầm ớt, đây đều là những món em thường xuyên ăn với Thi Nhược Nhược và đám bạn cũ được đăng trên trang cá nhân, nuôi thành bệnh cũ? Hửm?”

Chỉ một tiếng ‘hửm?’ nhẹ của anh đã khiến lông tóc tôi dựng thẳng, tôi lập tức ném Thi Nhược Nhược ra: “Đó là cậu ấy thích, cứ nằng nặc bắt em ăn chung.”

Thi Phượng Phượng cong khóe môi, cười như không cười mà nhìn tôi.

Tôi không dám nói tiếp nữa, đành phải nhận thuốc bôi, định sẽ im lặng rời đi.

Ai ngờ Thi Phượng Dương lại nhận điện thoại ngay lúc này, còn liếc xéo tôi một cái: “Ừ, em ấy đang ở đây, biết rồi, cúp máy đây.”

Tôi đoán đó là Thi Nhược Nhược, quả nhiên anh ấy nói với tôi: “Nhược Nhược bảo em chờ em ấy, em ấy đang tới đây.”

“A, chờ ở đâu?”

“Ở đây.”

Xấu hổ, xấu hổ chết đi được… Kẻ phản bội Nhược Nhược đáng chém ngàn đao, không ngờ lại bắt tôi ngồi chờ trong phòng khám của anh cậu ấy!

Không được không được, tôi phải nghĩ cách khác.

“Anh, Nhược Nhược còn lâu mới tới, có lẽ em nên ra ngoài đi dạo một chút.”

“Vết thương vừa mới bôi thuốc, ngoan ngoãn ngồi ở đây chờ.”

“Vâng…”

Tôi nghe lời ngồi xuống, im lặng lấy điện thoại ra, quả nhiên nhìn thấy nhiều tin nhắn ghi âm gửi tới, mấy câu mắng thầm trong đầu cũng biến mất.

Quá xấu hổ, trong phòng lúc này chỉ có tôi và Thi Phượng Dương, à không, còn có vô số tri thức bao quanh chúng tôi.

Trên tường còn dán một tờ tóm tắt thông tin bác sĩ.

Trong hình, anh mặc áo blouse trắng, cắt đầu đinh, đầu ngẩng cao, mày kiếm, hốc mắt sâu, mũi cao, môi mỏng… Khuôn mặt chính trực, hoàn hảo vô cùng.

Trên dòng tóm tắt viết: Thi Phượng Dương, bác sĩ kiêm phó chủ nhiệm, tốt nghiệp đại học y khoa Trung Quốc, nâng cao ở đại học y khoa Bắc Kinh, sở trường chẩn trị các loại bệnh của khoa hậu môn trực tràng, đồng thời cũng có kinh nghiệm phong phú đối với các bệnh khoa nhi…

Cái cảm giác tài giỏi hơn người này.

Theo như những gì tôi biết, từ nhỏ anh đã là con nhà người ta trong miệng vô số các bậc cha mẹ.

Thành tích cao, khuôn mặt đẹp trai, tính tình chững chạc… Thi Nhược Nhược từng nói rằng, từ khi học cấp hai là ngăn kéo của anh đã ngập đầy những thư tình.

Nhưng thực tế là bản thân anh còn đẹp hơn cả ảnh chụp, vóc dáng cao lớn, mặt mũi góc cạnh, làn da rất trắng, cực kỳ hợp với vẻ mặt lạnh lẽo của mình, mỗi lần đối diện người khác đều khiến người ta sợ hãi.

Tôi ngồi trong phòng bệnh của anh một lúc, bởi vì đây là khu giường bệnh, còn là văn phòng riêng của anh cho nên rất ít người tới làm phiền.

Tôi cúi đầu chơi điện thoại, nhưng thật sự lại chẳng hề tập trung.

Anh đang cúi đầu nghiêm túc xem tài liệu, đôi lúc lại nhìn lên máy tính, phần mặt nghiêng bày ra không sót chỗ nào. 

Trong lúc chờ đợi có một bác sĩ nữ xinh đẹp trẻ tuổi đi vào, cho dù mặc áo blouse cũng không thể che được dáng người tuyệt vời, mái tóc xoăn cột sau đầu, toàn thân mang vẻ đẹp lười biếng không nói nên lời.

Nữ bác sĩ đi giày cao gót, nhẹ nhàng đẩy cửa rồi đưa cho anh một ly Starbucks.

Cô ấy đang định nói chuyện thì nhìn thấy tôi ngồi bên cạnh, nhướng mày hỏi: “Bệnh nhân của anh?”

Thi Phượng Dương liếc nhìn tôi, giọng điệu bình tĩnh: “Em gái.”

Bác sĩ nữ không lên tiếng, mắt liếc tôi một hồi rồi mới hờn dỗi cười một tiếng: “Anh rốt cuộc có mấy em gái vậy? Em cũng đâu phải chưa từng gặp Nhược Nhược.”

Thi Phượng Dương không ngẩng đầu, đáp: “Bạn của Nhược Nhược, lúc trước từng làm phẫu thuật ở đây.”

“À.”

Bác sĩ nữ nhìn tôi, mỉm cười rất sâu: “Em gái, chị không biết em tới cho nên không mua thêm gì cả, xin lỗi.”

Tôi lắc đầu liên tục như một con chó con ngốc nghếch: “Không sao, em không uống.”

Sau đó cô ấy tiếp tục nhìn về phía Thi Phượng Dương, đi tới trước mặt anh, dịu dàng hỏi: “Tối nay đi xem phim đi, có một bộ phim mới không tệ, tan tầm đi chung nhé?”

“Không, dạo gần đây tôi rất mệt, không có tâm trạng.”

Đàn ông trưởng thành đẹp trai lúc nào cũng có ưu thế, bác sĩ nữ bị từ chối cũng không giận, chỉ mỉm cười đáp: “Được, vậy để lần sau đi, nhớ phải chú ý cơ thể, đừng để mệt quá.”

Hai người nói chuyện thêm mấy câu, nữ bác sĩ đi ra ngoài, suốt cả quá trình không liếc nhìn tôi lấy một cái.