Beta: Minh Nguyệt
Chương 10
..........
Tới đồn cảnh sát, xe dừng hẳn rồi, Mạnh Kiểu Kiểu ngồi ở ghế sau xuống xe trước, cô hỏi Phong Lâm ở ghế lái: "Có thể để Đồng Đồng ở lại trên xe không."
Lúc lấy lời khai cũng không dễ chịu, phải nhớ lại toàn bộ quá trình những tên du côn kia gây chuyện ở trong quán rồi kể lại một lần, Trần Đồng đã có khả năng đọc và tự hỏi cơ bản rồi, Mạnh Kiểu Kiểu không muốn con bé nghe thấy mấy chuyện này.
Phong Lâm cũng phải lấy lời khai, ba người lớn đều đi vào, để lại một đứa trẻ ở trên xe thì không an toàn, anh cân nhắc một lát, rồi nói với Trì Thịnh ngồi ở ghế phụ: "Cậu ở lại đi."
Sau đó quay đầu nói với Trần Đồng đang mơ mơ màng màng mệt rã rời: "Đồng Đồng, cháu ngồi đợi ở trên xe với chú này nhé, chú và mẹ cháu sẽ quay lại ngay."
Anh tạm dừng một giây, rồi lại nói thêm: "Chú này là cảnh sát."
Trần Đồng kính trọng nhất là cảnh sát bắt người xấu, nghe anh nói vậy, lập tức xốc lên ba phần tinh thần, vui vẻ nhìn anh: "Thật vậy sao, có thật không chú?"
Không đợi anh trả lời, ngược lại đã nhìn về phía Trì Thịnh và tự mình xác nhận: "Chú thật sự là cảnh sát sao?"
Ánh mắt sáng rực, vẻ mặt kính trọng, làm gì còn sự đề phòng lúc nhìn người lạ mới nãy.

Lần đầu tiên Trì Thịnh được hưởng thụ sự yêu quý và kính trọng của trẻ em bởi vì nghề nghiệp, anh khoe khoang gật đầu: "Đương nhiên rồi."
Trong nháy mắt Phong Lâm bỗng thấy phiền muộn, anh nhanh nhẹn mở cửa xuống xe, dặn dò Trì Thịnh: "Chăm sóc tốt đi đấy, nếu khóc thì tìm cậu."
Trì Thịnh ra dấu tay ok.
Nói chuyện phiếm với con nít là sở trường của anh, kinh nghiệm đầy mình.
Trần Đồng vẫn nhớ Mạnh Kiểu Kiểu, ghé vào cửa sổ xe lộ ra khuôn mặt nhỏ, ánh mắt mong đợi: "Mẹ ơi, mẹ phải nhanh về nhé."
Cô xoa khuôn mặt quả táo của con gái: "Ừm, chờ mẹ ra thì chúng ta sẽ về nhà."
Trì Thịnh nhìn hai người bước vào cửa đại sảnh của đồn cảnh sát liền vội vã xoay người hỏi thăm tin tức: "Đồng Đồng, cháu tên Đồng Đồng đúng không, sao mẹ cháu lại quen chú Phong vậy?"
Trì Thịnh cũng xem như nhìn hiểu, nguyên buổi tối này chồng Mạnh Kiểu Kiểu cũng không xuất hiện, hẳn là tình trạng ly dị nuôi con, tuy qua cửa ải của ba mẹ Phong Lâm có chút khó khăn, nhưng vẫn khả thi hơn việc thông đồng với phụ nữ đã có chồng.
Quen biết nhau từ trong bụng mẹ, anh chưa từng thấy Phong Lâm ân cần với ai như vậy, tới cả việc lấy lời khai cũng phải cùng đi chung.
Trần Đồng chỉ nhớ kỹ câu hỏi cuối cùng của anh: "Ban đầu mẹ cháu không biết chú út, chú ấy và Phong Dịch tới nhà của cháu ăn chè đậu xanh, cháu biết chú út trước."
Mở miệng là một tiếng chú út, Trì Thịnh cũng coi như hiểu được một phần, lại hỏi con bé: "Cháu và Phong Dịch là bạn học?"
Không biết sẽ phải đợi tới khi nào, trước khi đi Mạnh Kiểu Kiểu có mang theo một cái chăn, Trần Đồng cuộn người lại trong cái chăn nhỏ màu trắng sữa, "Đúng vậy ạ."
"Chú ơi, chú là cảnh sát nhưng sao lại không có quần áo?"
"Chú tan tầm rồi mà."
Con bé hiểu liền gật đầu, tiếp tục hỏi: "Là vậy sao, mấy chú tan tầm xong liền về nhà ạ?"
Giọng nói mềm mại, Trì Thịnh chưa từng gặp đứa trẻ nào đáng yêu ngoan ngoãn hơn con bé, bây giờ học sinh tiểu học có đứa nào mà không nghịch ngợm, có thể chọc người lớn tức giận muốn sặc khí.

Bởi vì Trần Đồng, thiện cảm của anh đối với Mạnh Kiểu Kiểu cũng từ từ tăng lên, cưới vợ thì phải cưới vợ hiền mẹ tốt nghi thất nghi gia (1) như vậy.
(1) Nghi gia nghi thất (宜家宜室): Nghi: Nên, thích đáng.


Gia: tiếng vợ gọi chồng.

Thất: tiếng chồng gọi vợ.

Gia thất là chỉ vợ chồng, việc lập gia đình.

Tức là nên vợ nên chồng, xứng hợp nhau.
Chó độc thân Trì Thịnh học theo dáng vẻ của con bé: "Đúng vậy, về nhà ăn cơm rồi ngủ."
Con bé hỏi ra sự nghi ngờ trong lòng: "Vậy sao bố cháu lại không tan tầm thế ạ?"
Mẹ nói với nó, bố là một anh hùng, cảnh sát cũng là anh hùng, cảnh sát sẽ tan tầm về nhà, vì sao bố nó lại không tan tầm về nhà.
Nó rất nhớ bố nó.
Khi còn nhỏ con bé vẫn luôn quấn quít lấy Mạnh Kiểu Kiểu để cô kể về chuyện của bố cho nó nghe, nhưng khi lớn hơn rồi, con bé dần dần hiểu chuyện nên đã biết chút gì đó, chỉ có khi vô cùng nhớ chớ nếu không nhất định sẽ không nhắc đến chữ bố với Mạnh Kiểu Kiểu.
Chuyện ở trường hôm nay đã mơ hồ làm nổi lên lòng nghi ngờ trong con bé.


Con bé tin chắc rằng bố nó là anh hùng, nhưng mà bố thật sự sẽ về sao?
Trì Thịnh nói với giọng điệu thăm dò: "Bố cháu làm gì?"
Anh đang hỏi về nghề nghiệp, nhưng con bé lại hiểu theo cái khác, khuôn mặt nhỏ có phần hơi tự hào: "Bố của cháu là một anh hùng."
Trì Thịnh nghe câu trả lời này liền không hỏi nữa, ngược lại trò chuyện với con bé về một vài chuyện từng trải mà cảnh sát gặp, con bé cũng nghe ngon lành.
Anh nói đến khi miệng khô lưỡi khô rồi, cuối cùng cũng nhìn thấy hai người bọn họ đi ra.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
..........
Thêm 1 chương này nữa coi như là bù 5 chương sau 1 thời gian nhịp lận nha mọi người ❤
.........
#Ấn ngôi sao>< và ủng hộ nhé xD.