Editor: Yuri Ilukh

Từ sau khi Vân Hoạ rời khỏi, Nhất Diệp vẫn luôn có cảm giác không tốt, trong lòng lo sợ không biết vì gì.

"Chồng ơi, em luôn cảm giác có chút bất an" Nhất Diệp nói với Vũ Quân.

"Vì Tiểu đằng yêu và Vân Hoạ?" Vũ Quân hỏi.

"Dạ" Nội tâm Nhất Diệp rối rắm vô cùng, "Lúc trước em mang Tiểu đằng yêu đi hư không chỉ vì Vân Hoạ nói Tiểu đằng yêu cùng chủng tộc với hư không chi đằng, em nghĩ có lẽ có thể để Tiểu đằng yêu giao lưu với hư không chi đằng, như vậy có lẽ sẽ hoá giải được nguy cơ cho Phù Sinh Giới. Nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới..."

Nhất Diệp nghĩ tới đây thì nội tâm bị hối hận bao phủ: "Hư không chi đằng sao lại để cho Tiểu đằng yêu thay ngài ấy chống đỡ thế giới chứ, không nói đến vô số thần hồn trên hư không chi đằng, chỉ nói tới chuyện đoạt tuyệt tiên đồ đã buộc Tiểu đằng yêu phải đồng ý rồi. Nếu sớm biết như vậy thì em sẽ không mang Tiểu đằng yêu tới, nếu Tiểu đằng yêu không tới thì sẽ không phải lựa chọn, con bé mới hoá hình không bao lâu,..."


"Nếu như em không nói cho con bé thì con bé vẫn sẽ biết" Vũ Quân nắm lấy tay Nhất Diệp, giọng nói ôn hoà mà kiên định, "Tiểu đằng yêu là sáng thế chi đằng, bản thân sẽ tự mình cảm nhận được sự nguy cơ của thế giới, nếu em không nói thì khi Phù Sinh Giới gặp phải nguy hiểm thì cũng sẽ quay về tìm Tiểu đằng yêu".

"Là vậy sao?" Nhất Diệp cảm thấy Vũ Quân vì trấn an cô nên mới nói như vậy.

"Đúng vậy" Vũ Quân phân tích, "Không phải Vân Hoạ đã nói sao? Trước khi Tiểu đằng yêu hoàn toàn hoá thành một gốc cây bình thường thì theo lý con bé không thể phi thăng, nhưng bây giờ Tiểu đằng yêu đã phi thăng, lại cố tình vừa kịp lần nguy cơ này, là tại sao? Là vì để ứng phó với lần nguy cơ này".

"Chúng ta là người tu tiên, tuy đều là trái với ý trời mà đi, nhưng so với bất cứ người nào thì chúng ta lại càng có thể cảm giác đến Thiên Đạo". Hơn nữa, "Để... cho Tiểu đằng yêu gặp phải lựa chọn này không phải là em mà là Thiên Đạo".


"Thiên Đạo..." Nhất Diệp đã từng bị lôi kiếp phi thăng đánh cho suýt thì hồn phi phách tán cũng không cảm nhận được Thiên Đạo rõ ràng như bây giờ.

"Cho nên... đừng tự trách" Vũ Quân có chút đau lòng ôm Nhất Diệp vào trong ngực, từ lúc trên hư không Nhất Diệp mất khống chế bảo Tiểu đằng yêu không cần đi chống đỡ thế giới thì Vũ Quân đã biết cô đang tự trách cùng áy náy.

Nhất Diệp bảo Tiểu đằng yêu không cần đi chống đỡ thế giới, nhưng nội tâm cô đều rõ hơn ai hết, đến cuối cùng Tiểu đằng yêu nhất định sẽ đi.

"Tại sao lại muốn như vậy, thế giới này lớn đến vậy, tu giả nhiều như thế, sao nhất định phải bắt một mình Tiểu đằng yêu hy sinh" Nhất Diệp cảm thấy không công bằng.

"Cuộc sống luôn không công bằng" Vũ Quân nói, "Vạn vật cũng có kim, mộc, thuỷ, hoả, thổ, năm nguyên tố hợp thành thế giới này, chúng nó là thứ nhiều nhất trên thế giới này nhưng nó lại không có sinh mệnh. Tu giả tu luyện từ người thường, nhưng tu giả và người thường lại hoàn toàn bất đồng. Vạn vật có linh, có thứ có chút cơ duyên thì sẽ mở được linh thức, có thứ lại chỉ có thể ở trong núi nở hoa, hoặc là bị con người bắt gϊếŧ".


"Cho nên Thiên Đạo mới có luân hồi, kiếp này chúng ta là tu giả, có lẽ kiếp sau chúng ta sẽ là người thường, là một gốc cây cỏ, một đoá hoa, hoặc là bùn đất ở dưới chân" Vũ Quân nói, "Sáng thế chi đằng là thần vật của Thiên Đạo, bọn họ gần như có thể có cùng tuổi thọ với trời đất".

"Nhưng họ lại không có tự do, lẻ loi chống đỡ thế giới, sống càng lâu càng cô độc" Nhất Diệp cảm thấy nếu cô tồn tại quanh năm suốt tháng như vậy thì không bằng không làm.

"Tu giả vốn là cô độc, đi càng xa thì người ở bên cạnh em càng ít" Vũ Quân nói, "Chúng ta theo đuổi suốt cuộc đời không phải vĩnh sinh (cuộc sống vĩnh hằng) sao?"

"Em không phải, nếu thế giới không còn một người nào mà em quen biết thì em sẽ không tiếp tục tồn tại" Nhất Diệp nói.

Ánh mắt Vũ Quân chợt loé, ký ức xa xăm hiện về, ở thời điểm lúc ban đầu mới gặp Nhất Diệp, Nhất Diệp hình như chính là như vậy, không siêng năng tu hành, mỗi ngày lưu luyến phàm thế. Lúc đó anh còn cảm thấy kỳ quái, nhà họ Hoa là tu tiên thế gia tại sao lại có một đời sau như vậy, bây giờ nghĩ tới...
Vũ Quân thiết nghĩ, nếu thế giới này đã không có Bảo Bảo và Nhất Diệp thì anh sẽ cần cù tu luyện như trước sao?

"Đừng nghĩ nữa, không phải Vân Hoạ đã nói là con bé sẽ nỗ lực nghĩ cách sao" Vũ Quân trấn an.

"Vân Hoạ sẽ thành công sao?" Nhất Diệp bất an nói.

"Sẽ, Vân Hoạ nói con bé sẽ đi thử thử, chứng tỏ con bé có năng lực thử một lần" Vũ Quân nói.

"Nhưng mà em còn lo lắng" Sự bất an trong lòng lại lần nữa hiện lên, "Khám phá Thiên Đạo sẽ nguy hiểm với Vân Hoạ hay không? Mã Nhã từng nói với em, vu cụ linh khí sớm nhất của vu tộc cũng vì khám phá Thiên Đạo mà bị Thiên Đạo mạt sát".

"Tuy rằng em muốn cứu Tiểu đằng yêu nhưng cũng không muốn tổn thương Vân Hoạ" Nhất Diệp khó chịu nói, "Bỗng nhiên em cảm thấy mình thật vô dụng, gì cũng không thể làm, làm bất kỳ cái gì cũng làm người ta chán ghét. Không muốn tiên đồ đoạn tuyệt cũng không muốn thần hồn trong hư không tiêu tán, nhưng lại không muốn người bên cạnh hy sinh, muốn làm thánh mẫu nhưng lại ích kỷ cực độ, em..."
"Không phải em sai, mà chúng ta chỉ là một quân cờ trên bàn cờ của Thiên Đạo" Vũ Quân trấn an.

"Em rất khó chịu, nhưng mà em không biết nên làm gì bây giờ" Nhất Diệp thống khổ nói.

"Những thứ có thể làm chúng ta đều làm hết rồi, sau này cứ chờ kết quả mà thôi, bất kể tốt xấu" Vũ Quân nói.

___

Biết Vân Hoạ có thể thay đổi vận mệnh của Tiểu đằng yêu thì Bạch Vũ gấp chờ không nổi muốn đi nói cho Tiểu đằng yêu chuyện này. Cậu đi theo hơi thở của Tiểu đằng yêu thì tìm được Tiểu đằng yêu trong rừng cây phía Đông Tê Ngộ Đảo.

Tiểu đằng yêu lại lần nữa hoá ra bản thể, cành lá xanh biếc, lá cây xanh um tươi tốt không phải là lá cây bình thường trước đó cô huyễn hoá ra mà mỗi chiếc lá đều tản ra sức sống nồng đậm. Nếu dựa theo tốc độ sinh trưởng lúc trước của Tiểu đằng yêu thì tuổi tác hiện tại của cô hẳn là không thể đánh giá được.
"Tiểu đằng yêu" Bạch Vũ thử gọi một tiếng.

Cành lá xanh biếc đón gió lắc lư nhưng lại không có hồi âm, Bạch Vũ biết, chắc là Tiểu đằng yêu đang cùng người nào đó giao lưu, ví dụ như sáng thế chi đằng của Phù Sinh Giới.

Tiểu đằng yêu đứng trong một luồng sáng màu xanh lục, xung quanh mờ mịt không phát hiện ra thứ gì.

"Tiền bối" Tiểu đằng yêu nhỏ giọng gọi, "Ngài đang ở đâu?"

"Ta ở bên cạnh con" Một giọng nữ nhẹ nhàng từ bốn phương tám hướng truyền tới, làm Tiểu đằng yêu không phân biệt ra vị trí.

"Con không nhìn thấy ngài" Tiểu đằng yêu nói.

"Luồng sáng màu lục này chính là ta" Sáng thế chi đằng của Phù Sinh Giới nhẹ giọng nói, "Toàn bộ thế giới đều là ta, mỗi một tấc đất đều là ta, nhưng luồng sức sống căn nguyên này là hình dáng nguyên thuỷ nhất của ta".
"Thì ra là như vậy" Tiểu đằng yêu hiểu ra.

"Ta rất hâm mộ hình dáng của con, thật xinh đẹp" Phù Sinh Giới bỗng lên tiếng.

"Hình dáng?" Tiểu đằng yêu có chút khó hiểu.

"Hình dáng ban đầu của sáng thế chi đằng chúng ta là một luồng sức sống, sau đó mới phát triển ra dây leo, dây leo chống đỡ thế giới" Phù Sinh Giới nói, "Trên thế giới của chúng ta có mấy vạn sinh vật, bọn họ có hình thái của mình nhưng chỉ có chúng ta không thể thay đổi hình dáng, cho nên ta mới nói ta hâm mộ hình dáng của con".

"Con... mọi người không thể huyễn hoá ra hình dáng con người sao?" Tiểu đằng yêu kinh ngạc nói.

"Không thể" Phù Sinh trả lời.

"Vậy... sau này con cũng sẽ biến thành bộ dạng của tiền bối sao?" Tuy đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng cuối cùng hình người cũng không thể biến ảo ra sao?"

"Xem ra là con nghĩ kỹ rồi" Phù Sinh nói.
"Tiền bối, có người nói với con, con vốn không thể phi thăng, là ngài cho con phi thăng sao?" Tiểu đằng yêu hỏi.

"Đúng vậy" Phù Sinh không chút nào giấu giếm.

"Là vì Thương Lam tiền bối sao?" Tiểu đằng yêu hỏi lại.

"Chưa đủ" Phù Sinh Giới nói, "Thương Lam là thế giới cao hơn Phù Sinh Giới một bậc, thật lâu trước kia chúng ta cũng từng có liên hệ, thành lập một tiên đồ. Bây giờ chắc con cũng không rõ ý nghĩa của tiên đồ với thế giới, chờ con tự mình độc lập chống đỡ thế giới thì con sẽ hiểu, tiên đồ là điều kiện để duy trì thế giới ổn định".

"Nếu một thế giới không có tiên đồ thì sức mạnh tích tụ sẽ ngày càng nhiều, thế giới vì thế sẽ hỏng mất, sức mạnh của tu giả sẽ bị áp chế, mà linh khí đời sau sẽ từ từ giảm đi, đến cuối cùng căn bản không thể tu luyện nữa. Trên thế giới sẽ không còn yêu thú có linh lực, chỉ còn lại con người bình thường. Theo sự biến thiên của thời thế sẽ từ từ tử vong".
"Phù Sinh Giới gặp phải khó khăn sao?" Tiểu đằng yêu hỏi.

"Phù Sinh Giới ban đầu có 3 cái tiên đồ, bây giờ chỉ còn lại một cái, mà một cái này cũng không hoàn toàn ổn định" Phù Sinh Giới nói, "5000 năm trước ta cảm ứng được nguy cơ nên hẳn phải tách ra một nhánh cây, nhưng để duy trì tiên đồ ổn định ta đã từ bỏ cơ hội này".

"Vậy ngài..." Tiểu đằng yêu lo lắng nói.

"Không cần lo lắng, sinh mệnh của chúng ta rất dài, cho nên dù cảm nhận được nguy cơ thì nó sẽ không tới quá nhanh, huống chi hơn một trăm năm trước ta lại mơ hồ cảm nhận được cơ hội" Phù Sinh nói.

"Một trăm năm trước?" Tiểu đằng yêu nghĩ nghĩ, hình như lúc đó là lần đầu cô cảm nhận được sự triệu hồi phi thăng. Sau đó do Bạch Vũ chậm chạp mãi không có đột phá nên Tiểu đằng yêu áp chế một trăm năm sau mới phi thăng, "Là vì con sao?"
"Lúc đầu ta cảm ứng được không phải con, nhưng có quan hệ với con" Phù Sinh nói, "Là một cái linh khí đi cùng với con".

"Vân Hoạ?" Tiểu đằng yêu phản ứng rất nhanh.

"Con bé có hình thái đặc thù, đại đa số chúng ta ra đời đều nhờ sinh cơ, chỉ có con bé là không phải, trên người con bé có một sức mạnh thần bí, phảng phất ẩn chứa Thiên Đạo" Phù Sinh nói.

"Vân Hoạ? Thiên Đạo?" Tiểu đằng yêu có chút kinh ngạc.

"Thời gian ta tồn tại rất dài, ta đã thấy rất nhiều thế giới sụp đổ, mà đại đa số những thế giới kia sụp đổ không phải do có ngoại lực tác động mà do chính bản thân tự chọn sụp đổ" Phù Sinh bỗng nhiên nói.

"Tại sao?" Tiểu đằng yêu kinh ngạc hỏi.

"Vì cô đơn"

___

Editor: Còn 2 chương mai mình đăng nốt luôn nhé mọi người :D