Editor: Yuri Ilukh

Ánh sáng bảy màu chợt loé, sau đó bên trong đăng tiên đài đột nhiên xuất hiện một đôi thiếu niên nam nữ. Nam đầu bạc mắt đỏ, trên người có linh khí thuần hậu, vừa nhìn là biết chính là yêu tộc. Nữ mặc một bộ váy xanh nhạt, cả người trang trí đầy cành lá, không cần đoán cũng biết là một yêu tu hệ thực vật.

Phù Sinh Giới rất ít khi có yêu tu phi thăng, một lần có 2 yêu tu phi thăng như vậy thì lại càng hiếm thấy, hơn nữa hơi thở của 2 yêu tu này vô cùng thuần hậu, nhìn là biết tu hành nhiều năm không làm chuyện gì thương thiên hại lí.

Bởi vì số lượng yêu tu phi thăng thật sự quá ít nên yêu tộc cũng không phái người chuyên môn canh giữ ở bên cạnh đăng tiên đài, do đó lần trước Bảo Bảo phi thăng mới không có người tiếp ứng, bị nhốt lại trong đăng tiên đài.


Nhưng 50 năm trước, sau khi Bảo Bảo phi thăng bị tu sĩ nhân tộc bao vây nên yêu tộc đã bắt đầu phái người đứng đợi ở đăng tiên đài, dẫn đường cho yêu tộc phi thăng từ hạ giới lên.

Cho nên bây giờ khi hai người vừa mới phi thăng, sứ giả của yêu tộc đã lập tức đi tới trước mặt hai người.

"Hoan nghênh hai vị tiểu hữu đi vào Phù Sinh Giới, ta là người dẫn đường của Yêu tộc, Lan Thanh" Lan Thanh tự giới thiệu.

Bạch Vũ và Tiểu đằng yêu liếc nhìn nhau một cái, cuối cùng Tiểu đằng yêu dùng giọng non nớt lên tiếng trả lời: "Chào tiền bối, tôi tên là Hoa Tiểu Đằng, là một cây yêu, đây là em trai tôi, Bạch Vũ, làm một con rắn yêu".

"Hoan nghênh, hoan nghênh" Lan Thanh cười nói, "Hai người vừa tới Phù Sinh Giới, chuyện gì cũng không biết, chi bằng cùng ta về lãnh địa của Yêu tộc trước đi".


"Lãnh địa của Yêu tộc ở đâu? Cách đây xa không?" Tiểu đằng yêu hỏi.

"Xa" Lan Thanh nói, "Phù Sinh Giới chia thành 4 đại lục Đông, Tây, Nam, Bắc, cách nhau bởi không gian hư không, không tiện lui tới. Bây giờ chúng ta đang ở đại lục phía Đông, là nơi tụ tập của phần lớn nhân tu phi thăng từ hạ giới, còn lãnh địa yêu tộc của chúng ta ở đại lục phía Bắc".

Nhân tu tụ tập? Tiểu đằng yêu sáng mắt nhìn về phía Bạch Vũ, Bạch Vũ yên lặng gật gật đầu.

"Sao? Hai người có người quen sao?" Lan Thanh nhìn ra được một chút từ vẻ mặt của hai người.

"Tiền bối, trước khi đi đại lục phía Bắc, chúng tôi có thể đi tìm một vị cố nhân trước không, ngài ấy là nhân tu, có khả năng ở đại lục phía Đông" Tiểu đằng yêu mỉm cười ngọt ngào.

Yêu tộc hệ thực vật vốn vô cùng hiền hoà, cây cối vốn là căn nguyên của vạn vật, Tiểu đằng yêu lớn lên lại vô cùng đáng yêu, lúc cười ngọt ngào thì luôn dễ dàng làm người khác có cảm tình.


"Tất nhiên có thể. Hai người muốn đi tìm ai, nói tên đi rồi ta giúp hai người tìm chắc sẽ nhanh hơn một chút" Lan Thanh nói.

"Vậy thì tốt quá" Tiểu đằng yêu kích động nói, "Người tôi muốn tìm tên là Hoa Cửu Liên, là một tu sĩ có linh căn hệ băng, phi thăng khoảng chừng hơn 1100 năm trước".

Sau khi Tiểu đằng yêu nói xong thì không khí xung quanh chợt yên tĩnh lại.

Nhân tu các môn phái yên lặng chửi thầm: Phù Sinh Giới vất vả lắm mới phi thăng được một yêu tu, tại sao ai cũng có quan hệ với Hoa Cửu Liên vậy?

Lan Thanh cũng có chút kinh ngạc: "Khôn Hoà Tông Hoa Cửu Liên?"

"Tiền bối quen sao?" Tiểu đằng yêu và Bạch Vũ đều rất vui vẻ.

"Khụ... có nghe qua, nghe qua" Khôn Hoà Tông Hoa Cửu Liên có một người cháu trai là Lôi Viêm Thần Điểu, người ta còn lấy sức một người cưỡng bức tu sĩ ở đăng tiên đài lui về, thong thả ung dung dẫn cháu trai rời đi, sau đó công khai nuôi ở Khôn Hoà Tông nữa. Việc này lưu truyền khắp yêu giới, bây giờ mọi yêu tộc đều rất thân thiết với người cậu này.
Lúc này một người đàn ông mặc đồ trắng thắt lụa đỏ đi lên trước cười nói với Tiểu đằng yêu và Bạch Vũ, "Hai vị tiểu hữu quen sư thúc Hoa Cửu Liên của chúng tôi thì có thể cùng tôi tới Khôn Hoà Tông".

Dưới ánh mắt kinh hỉ của Tiểu đằng yêu và Bạch Vũ, Lan Thanh dẫn hai người đi theo đệ tử Khôn Hoà Tông tiến vào địa phận Khôn Hoà Tông.

Khi nhìn thấy một mảnh màu trắng xoá giữa ngàn vạn cây cối xanh um, Tiểu đằng yêu lập tức kích động hô: "Chỗ đó chính là nơi tu luyện của Cửu Liên chân quân kìa".

"Người không mù đều có thể nhận ra" Giữa dãy núi trùng điệp chỉ có một ngọn núi đó có tuyết, còn phải đoán nữa sao? Bạch Vũ tức giận nói.

"Ha ha, linh căn của sư thúc tương đối đặc thù cho nên ngọn núi sư thúc ở cũng có chút đặc biệt" Tu sĩ áo trắng, cũng chính là đệ tử phụ trách dẫn người, Lữ Phương, cười giải thích.
Rất nhanh sau đó bốn người đã dừng chân ở trên núi tuyết, Lữ Phương xoay người giải thích: "Hiện tại sư thúc đang bế quan, để tôi thử kêu ngài ấy giúp mọi người, nếu sư thúc không nghe thấy thì mọi người cũng chỉ có thể quay lại vào lần sau".

"Không sao, không sao, cảm ơn sư huynh" Tiểu đằng yêu khách sáo nói.

Hơi thở hiền hoà của Tiểu đằng yêu người gặp người thích, Lữ Phương cười xoay người đứng trước cửa động phủ cung kính gọi: "Hoa sư thúc, có cố nhân tới chơi".

Lữ Phương gọi xong một câu thì không lên tiếng nữa, sau đó một luồng thần thức tản ra từ trong động phủ, cuối cùng dừng ở trên người Tiểu đằng yêu và Bạch Vũ.

"Chân quân" Tiểu đằng yêu còn chưa nhìn thấy Cửu Liên chân quân đã chắp tay bái.

Bạch Vũ cũng nhận ra thần thức, nhưng lúc trước Cửu Liên chân quân cầu cứu cậu cứu Nhất Diệp đã nợ cậu một ân tình, cho nên Bạch Vũ vẫn bình tĩnh đứng tại chỗ không có động tác gì.
Biểu hiện của cậu làm Lan Thanh đứng bên cạnh vô cùng kinh ngạc.

"Tiểu đằng yêu?" Giọng nói của Hoa Cửu Liên truyền trong không trung.

"Là em" Tiểu đằng yêu kích động nói.

"Ngươi cũng phi thăng rồi" Hoa Cửu Liên nhẹ nhàng nói, giọng nói lạnh lùng như xưa, "Làm khổ ngươi còn nhớ tới gặp ta".

"Chân quân" Tiểu đằng yêu nhớ tới mục đích mình đến đây nên lập tức đỏ mắt, mang theo giọng nói nức nở lên tiếng, "Diệp Tử, Diệp Tử bảo em phi thăng nhất định phải tới tìm ngài".

Cửu Liên bên trong động phủ chợt nhíu mày.

"Chị ấy... chị ấy bảo em nói với ngài, hai mươi năm này chị ấy trải qua vô cùng vui vẻ, Vũ Quân... Vũ Quân cũng đối xử với chị ấy rất tốt" Tiểu đằng yêu nói xong thì không nhịn được nữa lập tức khóc oà lên.

Bạch Vũ nhớ tới Nhất Diệp cũng phiếm hồng đôi mắt, gương mặt kiêu ngạo của thiếu niên cũng nhuốm màu đau thương.
"..." Hoa Cửu Liên.

"Diệp Tử? Vũ Quân?" Lữ Phương hơi chần chừ nhưng vẫn lên tiếng hỏi, "Diệp Tử là chỉ em gái của sư thúc Hoa Nhất Diệp sao?"

"Huynh... sao huynh biết?" Tiểu đằng yêu đỏ mắt hỏi.

"Nhất Diệp tiên tử đã phi thăng vào một trăm năm trước, còn ở Khôn Hoà Tông mấy tháng nữa" Lữ Phương nói.

"..." Không khí mười phần xấu hổ.

Sau một hồi giải thích, Bạch Vũ và Tiểu đằng yêu mới biết được Nhất Diệp chẳng những không sao còn cùng Vũ Quân sinh con trai, còn phi thăng sớm hơn hai người một trăm năm, hai người lập tức vui vẻ vô cùng.

Kích động qua đi, Tiểu đằng yêu vội vàng xin lỗi Cửu Liên chân quân: "Chân quân thứ tội, Tiểu đằng yêu đã không ở bên cạnh Diệp Tử".

"Chuyện này liên quan gì đến cậu, rõ ràng là Nhất Diệp cảm thấy mình không phi thăng được nên không cho cậu đi theo" Bạch Vũ thấy Tiểu đằng yêu xin lỗi về việc này nên lập tức không vui hét lên.
"Tớ là do Diệp Tử nuôi nấng, tớ vốn nên đi theo chị ấy" Tiểu đằng yêu nói.

"Vậy cậu nghe lời chị ấy thì có gì sai, chị ấy cố ý bảo cậu ở lại bí cảnh" Bạch Vũ vội la lên.

"Nhưng mà..."

"Được rồi" Cửu Liên vẫn luôn trầm mặc bỗng lên tiếng, "Nếu Nhất Diệp thả cho ngươi tự do thì ngươi không hề trói buộc với Nhất Diệp. Phù Sinh Giới có tổ của yêu tộc, ngươi đi cùng sứ giả tiếp dẫn đến đó tu luyện đi. Nếu gặp phải khó khăn thì cũng có thể tới Khôn Hoà Tông tìm ta".

Trải qua hơn ngàn năm mà Tiểu đằng yêu vẫn luôn nhớ rõ giao phó của Nhất Diệp, khi suy nghĩ về Nhất Diệp thì vẫn khóc thút thít làm Cửu Liên nguyện ý giúp đỡ Tiểu đằng yêu khi gặp phải khó khăn.

"Vậy... Diệp Tử và Vũ Quân đang ở đâu? Bọn em có thể đi gặp họ không?" Tiểu đằng yêu hỏi lại.
"Bọn họ đang ở trong bí cảnh, tạm thời sẽ không ra ngoài" Cửu Liên đã biết Nhất Diệp theo Vũ Quân đi hư không, mỗi khi nhớ tới chuyện này thì anh lại nhíu mày. Quả nhiên tu vi bây giờ vẫn quá kém, hiện giờ anh không đủ thực lực để đi hư không, nghĩ đến đây Cửu Liên lại lên tiếng, "Mọi người đi đi, ta muốn tiếp tục bế quan".

"Vâng" Tiểu đằng yêu và Lữ Phương cùng đồng ý.

Đã biết tin tức của Nhất Diệp, tuy rằng không thể lập tức nhìn thấy nhưng bây giờ bọn họ đều đang ở Phù Sinh Giới, gặp mặt cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi, hai người cũng không vội. Hai người đi theo Lan Thanh tới điểm dừng chân của yêu tộc ở đại lục phía Đông nghỉ ngơi một đêm.

Đến ngày thứ hai, Lan Thanh dẫn hai người đi bái kiến một vị tu sĩ râu tóc bạc trắng.

"Đây là trường lão của yêu tộc chúng ta, tiền bối Bạch Hạc nhất tộc" Lan Thanh giới thiệu.
"Chào tiền bối" Cảm nhận được uy áp trên người đối phương, hai người ngoan ngoãn hành lễ.

"Ừm, tư chất đều không tồi" Ông lão hơi gật gật đầu, sau đó lấy một cục đá màu đen từ trong tay áo ra đưa cho hai người.

Bạch Vũ và Tiểu đằng yêu đều vô cùng khó hiểu nhìn về tảng đá, sau đó lại nghi hoặc nhìn về phía Lan Thanh.

Lan Thanh cười giải thích, "Đây là thí yêu thạch".

"Thí yêu thạch?" Hai người khó hiểu lặp lại.

Lan Thanh tiếp nhận thí yêu thạch từ trong tay trưởng lão rồi nói: "Thánh địa của yêu tộc chúng ta ngoại trừ một cái ở đại lục phía Bắc thì còn một chỗ khác gọi là Phong Sào".

"Yêu tộc có thể tiến vào Phong Sào vô cùng ít, hoặc là yêu tộc quý hiếm, hoặc là đại năng có tu vi cao thâm" Lan Thanh nói, "Sau khi hai vị tiểu hữu phi thăng, ta cảm giác yêu lực của hai vị có chút đặc thù nên mới bẩm báo cho trưởng lão mang thí yêu thạch đến. Nếu thí yêu thạch biểu hiện hai người có huyết thống trân quý thì có thể dẫn hai người tới thánh địa yêu tộc Phong Sào".
Nghe hiểu xong thì Bạch Vũ bước tới chắn trước người Tiểu đằng yêu rồi hỏi, "Muốn thử như thế nào?"

"Nhỏ một giọt máu vào đây" Lan Thanh nói.

"Để tớ trước" Tiểu đằng yêu nói xong thì liền nâng tay áo muốn nhỏ máu vào thí yêu thạch.

"Chờ tớ thử xong rồi tính" Bạch Vũ lặng lẽ ngăn cản Tiểu đằng yêu rồi lặng lẽ trừng mắt liếc Tiểu đằng yêu một cái.

Sóng ngầm mãnh liệt giữa hai người Lan Thanh cũng nhìn ra. Hai người này đang sợ bọn họ chơi xấu nên đang che chở cho đối phương, tuy nhìn thấu nhưng anh cũng không nói gì.

Cuối cùng vẫn là Bạch Vũ thắng, cậu nhỏ một giọt máu vào thí yêu thạch, gần như trong chớp mắt, thí yêu thạch toát ra ánh sáng màu đỏ.

"Huyết mạch quý hiếm" Lan Thanh cười nói, "Chúc mừng tiểu hữu lấy được tư cách tiến vào Phong Sào".

Bạch Vũ cẩn thận cảm nhận một lúc, phát hiện cục đá này không tạo ra ảnh hưởng gì với cậu nên âm thầm gật đầu với Tiểu đằng yêu.
Sau đó Tiểu đằng yêu cũng nhỏ một giọt máu vào, thí yêu thạch lập tức hiện ra một ánh sáng vàng.

"Ồ...." Lan Thanh và ông lão đầu bạc đều vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Tiểu đằng yêu.

"Sao vậy? Tôi không đủ tư cách.... đi vào sao?" Tiểu đằng yêu thấp thỏm hỏi.

Bạch Vũ nghe xong thì lập tức nhíu mày nói, "Nếu cậu không vào được thì tớ cũng không đi nơi gọi là thánh địa gì đó đâu".

"Hai vị đừng vội" Lan Thanh giải thích, "Hoa tiểu hữu cũng có tư cách tới Phong Sào, bọn ta chỉ đang kinh ngạc mà thôi".

Kinh ngạc gì? Hai người nhìn về phía Lan Thanh.

"Sắc vàng, là thần thú mới có thể có" Trưởng lão đầu bạc dùng ánh mắt bức người nói, "Nhưng ngươi lại là một gốc cây đằng yêu".

Editor: Nghỉ Tết xong làm lười edit hẳn, không biết lết đến bao giờ mới xong bộ này nữa.