Editor: Yuri Ilukh

Bảo Bảo vốn luôn canh giữ bên người Vân Hoạ, chờ thiên lôi đánh trúng Vân Hoạ thì sẽ hấp thu hết. Còn những tia sét đánh vào người Vu tộc vừa xuất hiện thì Bảo Bảo không định quan tâm.

Ngay từ thời điểm đầu tiên, Vu tộc hình như thật sự có sự chuẩn bị nên đều chống đỡ được mấy chục tia sét đầu, nhưng dần dần bắt đầu có người bị thương. Bảo Bảo nghĩ tới chuyện Dì Mã Nhã nhờ mình thì lập tức dẫn những tia sét đang đánh tới phía Vu tộc về phía mình, nhưng không ngờ mới là tia sét đầu tiên thôi mà đã đánh nát vỏ trứng.

Vỏ trứng của mình....

"Bảo Bảo" Vân Hoạ hét to một tiếng.

Bảo Bảo không có vỏ trứng nên có chút không thích ứng, nhìn thấy một tia sét nữa chuẩn bị đánh xuống nên Bảo Bảo không nghĩ nhiều, cúi người, ngồi xổm xuống chở cô bé Vân Hoạ trên lưng mình, theo bản năng giương cánh lớn bay lên che chắn sấm sét đầy trời.


"Rầm rầm rầm!"

Bảo Bảo vỗ cánh đón những tia sét bay lên trời xanh, tiếng kêu bén nhọn vang lên khắp nơi mang theo sự hưng phấn và vui sướng, thật nhiều sức mạnh, nhiều sức mạnh quá.

"Ôi" Vân Hoạ hơi sợ sám sét nên hoá ra nguyên hình, núp trong lông chim của Bảo Bảo, không dám ló đầu ra.

Bảo Bảo chỉ cảm thấy sức mạnh sấm sét này rất thoải mái, cậu không biết mệt mỏi bay xuyên qua tầng mây, hấp thu toàn bộ sức mạnh mình thích, không biết qua bao lâu, tầng mây đen dày chậm rãi tan đi, trên bầu trời bỗng nhiên giáng xuống một luồng ánh sáng bảy màu.

"Hả??" Bảo Bảo nghi ngờ nhìn lên bầu trời, ánh sáng bảy màu kia rất thoải mái, giống như có một giọng nói kêu gọi cậu đi lên đó.

"Bảo Bảo, đây là tiên đồ, đi theo tiên đồ lên trên thì có thể tới được thượng giới" Vân Hoạ truyền âm với Bảo Bảo, "Một lát nữa cậu cất tớ vào trong không gian của cậu thì tớ cũng có thể cùng cậu lên đó".


"Tớ phải phi thăng? Tớ muốn nói cho mẹ biết, a!!!" Bảo Bảo vừa muốn bay về phía Nhất Diệp thì một lực hấp dẫn cực lớn kéo cậu vào trong, Bảo Bảo không có thời gian phản ứng biến mất không thấy đâu.

Mọi người vừa chạy tới đã trợn mắt há mồm nhìn tiên đồ bỗng nhiên xuất hiện rồi bỗng nhiên biến mất.

"Vậy là... phi thăng kết thúc rồi sao?" Sao quá trình lại nhanh như vậy, Tằng Kỳ nghĩ.

"Còn chưa kịp nói lời tạm biệt với chúng ta" Hàn Lâm đau lòng nói.

"Chắc là quá đột ngột nên Bảo Bảo không phản ứng kịp" Mã Nhã cẩn thận nhìn về phía Nhất Diệp.

Nhất Diệp trừng mắt nhìn không trung một hồi lâu rồi ưu sầu nói, "Chuyện gì tớ cũng từng nghĩ tới nhưng chỉ quên duy nhất một việc".

Mọi người nghi ngờ nhìn về phía Nhất Diệp.

"Tiền bối Bạch Hổ nói, vì khả năng thiên phú đặc thù của Lôi Viêm Thần Điểu nên các tu sĩ ở thượng giới đều thích bắt bọn họ" Nhất Diệp vô cùng đau lòng.


"!!!!" Mọi người không thể nhịn được nữa, "Chuyện quan trọng như vậy sao cậu có thể quên hả?????"

___

Thượng giới, Phù Sinh Giới.

Một tia sáng bảy màu bỗng nhiên sáng lên ở phía đông, bên trong địa giới của Khôn Hoà Tiên Tông, Phong Dã Chân Nhân đang định đi tìm sư đệ thiên tài, nhìn thấy ánh sáng bảy màu thì nhẹ nhàng nói: "Ánh sáng bảy màu hôm nay vô cùng sáng, xem ra tư chất của tu sĩ phi thăng lần này vô cùng tốt".

Phong Dã Chân Nhân vừa cảm thán xong thì liền thấy 2 luồng sáng bay từ phương xa tới, người vừa tới thấy Phong Dã Chân Nhân thì chắp tay hành lễ, "Sư thúc".

"Đi Đăng Tiên Đài hả?" Đăng Tiên Đài là trạm đầu tiên mà tu sĩ ở hạ giới khi đến Phù Sinh Giới phải tới.

"Đúng vậy" Đồ đệ mặc quần áo đỏ cung kính nói, "Sư tôn nói ánh sáng lần này rất sáng, người này không giống người thường".
"Ừm, chắc vậy" Phong Dã Chân Nhân gật đầu đồng ý, "Vậy mọi người đi đi, nếu là người tự do thì đừng để người khác bắt đi là được".

"Đệ tử cáo từ" Hai người lại lần nữa chắp tay, hoá thành ánh sáng bay đi rất nhanh.

Phong Dã Chân Nhân tiếp tục đi tới một ngọn núi đóng băng duy nhất giữa dãy núi xanh mướt hữu tình. Khi ông từ trên trời đáp xuống, đạp lên lớp băng tuyết thật dày thì không nhịn được cảm thán, "Tuyết lại dày thêm mấy tấc rồi, đến ta mà còn cảm thấy lạnh lẽo, chắc tu vi của sư đệ lại tăng thêm nhiều rồi".

Phong Dã Chân Nhân đi đến cửa động phủ đang đóng chặt, một chút cũng không ý thức được mình đang quấy rầy người ta tu luyện, gõ cửa rầm rầm, "Sư đệ, sư đệ, huynh biết đệ nghe thấy".

"Đệ nói xem, đệ phi thăng đã hơn ngàn năm nhưng đóng cửa bế quan cũng ngàn năm, cuộc sống của đệ có chút lạc thú nào không hả?" Phong Dã chân nhân nói.
"Đệ vẫn không để ý đến ta hả? Sao đệ lại như vậy?" Phong Dã Chân Nhân thở dài nói, "Rõ ràng một bình đan dược là có thể giải quyết được mọi chuyện, sao đệ cứ cố chấp phải bế quan mấy trăm năm làm gì, tội gì phải vậy?"

"Đã nói với đệ mấy trăm lần rồi, đan dược ở thượng giới khác đan dược ở tiểu thế giới kia của đệ, đan dược ở đây có tác dụng vô cùng tốt, gần như không có tác dụng phụ, dùng để tăng tu vi rất hiệu quả. Tuy rằng đệ có thể dựa vào chính mình để tăng tu vi nhưng không có đan dược thì dù tư chất của đệ tốt đến mấy tốc độ tu luyện cũng chậm hơn người khác rất nhiều mà"

"Ngày mai sư huynh muốn đi Thanh Dược Môn, đệ có muốn đi cùng với huynh không? Huynh biết lần trước đệ đi vào bí cảnh rèn luyện có nhặt được một phương thuốc luyện đan thất truyền, đệ cầm nó đi đưa cho trưởng lão Thanh Dược Môn, Thanh Ngọc Tiên Tử, đảm bảo sau này đệ tu luyện sẽ có đan dược không có vấn đề để dùng".
"Sư đệ à, huynh nói với đệ..."

"Xoạch!" Cửa động phủ bỗng nhiên bị mở ra, chỉ thấy một thanh niên đẹp trai tuấn tú mặc một bộ đồ trắng đi ra, nghi hoặc nhìn về chân trời phía Đông.

"Sư đệ, đệ nghĩ thông suốt rồi?" Phong Dã Chân Nhân không ngờ hôm nay mình mới bắt đầu nói mà sư đệ đã xuất quan rồi.

"Lúc nãy có người mới phi thăng lên?" Người thanh niên nhíu mày hỏi.

"Hả?" Thanh Phong Chân Nhân sửng sốt một chút rồi mới trả lời, "Đúng vậy, đúng là vừa mới có người phi thăng lên".

"Từ tiểu thế giới nào phi hăng lên?" Thanh niên lại hỏi.

"Đệ tử đi ra ngoài nhận người còn chưa trở về, nên trước mắt còn chưa biết được" Phong Dã Chân Nhân nói.

Thanh niên lại nhíu mày, do dự nhìn về phía xa, là Nhất Diệp sao? Nhưng Nhất Diệp hẳn là sớm ngã xuống rồi chứ. Thanh niên, không.... là Cửu Liên Chân Quân, chỉ do dự trong chớp mắt rồi lập tức hoá thành một tia sáng bay ra ngoài.
Lúc nãy anh cảm ứng được tinh huyết của mình, thứ này chỉ có Nhất Diệp có.

"Sư đệ đi đâu đó?" Phong Dã Chân Quân không chút nghĩ ngợi đuổi theo.

Ở bên này, khi ánh sáng bảy màu vừa mới sáng lên, tại Đăng Tiên Đài phát ra một luồng sáng vàng sau đó nhiều thêm một người.... à không, một con... Lôi Viêm Thần Điểu??

Các tu sĩ bảo vệ gần Đăng Tiên Đài đều sợ ngây người, ở Phù Sinh Giới hiếm khi gặp Lôi Viêm Thần Điểu, tại sao lại ở Đăng Tiên Đài?

Bây giờ hạ giới cũng có Lôi Viêm Thần Điểu sao? Nhanh báo có cho sư môn. Vì vậy trong thời gian ngắn ngủi Bảo Bảo hiện thân mà vô số ngọc giản truyền tin rôm rả bay ra ngoài, vô số sánh mắt cầm pháp khí trong tay sáng lấp lánh nhìn chằm chằm đăng tiên đài.

Trực giác dã thú của Bảo Bảo nói cho cậu biết phải ở lại trong vòng sáng bảy mày này. Cậu trừng đôi mắt chim, hoang mang nhìn bên ngoài, dùng thần thức điều tra, phát hiện bên ngoài không có lấy một người quen nào cả.
Bảo Bảo rất cô đơn, Bảo Bảo rất tủi thân, Bảo Bảo cần an ủi, vì vậy cậu phóng cô gái nhỏ Vân Hoạ từ trong không gian ra.

"Hả, đó là cái gì? Hình như là một cái linh khí?"

"Con Lôi Viêm Thần Điểu này hình như đang trong thời kỳ trẻ con?"

"Đúng vậy, tôi cũng phát hiện nó đang thời kỳ trẻ con, chắc là ai đó không cẩn thận đánh rơi trứng ở tiểu thế giới, sau đó phá xác rồi phi thăng".

"Lôi Viêm Thần Điểu trẻ con, thật khó gặp".

"Nếu mà bắt được, thì sau này không còn phải đau đầu khi lên cấp nữa".

....

Mọi người bàn tán sôi nổi, vòng vây xung quanh Đăng Tiên Đài càng ngày càng nhỏ, mọi người đều chờ Lôi Viêm Thần Điểu bay ra từ kết giới bảy màu, muốn một lần bắt được.

"Bảo Bảo, hình như bọn họ muốn bắt cậu" Cô bé Vân Hoạ thu nhỏ lại hướng đến chiếc đầu to của Bảo Bảo nhỏ giọng nói.
"Tại sao? Bảo Bảo cũng không đắc tội bọn họ" Bảo Bảo khó hiểu hỏi.

"Chắc là do thiên phú của cậu" Cô bé Vân Hoạ tuy tuổi còn nhỏ nhưng kiến thức truyền thừa rất khổng lồ, "Truyền thừa nói cho tớ biết Lôi Viêm Thần Điểu rất có tác dụng với tu sĩ, có thể giúp bọn họ độ kiếp".

"Vậy.... Không phải bọn họ phải nhờ tớ sao?" Bảo Bảo càng khó hiểu.

"Không phải" Cô bé Vân Hoạ lắc lắc đầu nói, "Con người bây giờ hư hỏng lắm, bọn họ thấy có thứ gì tốt thì đều thích cướp về".

"Giống như mẹ tớ thấy cha tớ sao?" Bảo Bảo từng nghe chú Tằng kể về quá trình kết hôn của cha và mẹ.

"..." Vấn đề này quá khó khăn, cô bé Vân Hoạ không biết nên trả lời thế nào.

"Nhưng mà tớ không thích bọn họ" Bảo Bảo rối rắm, mẹ nói, cha lúc đó cũng thích mẹ nên mới tình nguyện bị mẹ cướp đi, "Chúng ta chạy đi".
Bảo Bảo vỗ cánh, muốn bay đi.

"Không được, không được" Cô bé Vân Hoạ vội vàng ngăn cản nói, "Tu vi của bọn họ hình như đều lợi hại hơn cậu".

"Vậy phải làm sao bây giờ" Bảo Bảo buồn rầu nói.

"Chúng ta cứ ở lại đây đừng cử động, bọn họ không vào được kết giới đâu" Vân Hoạ biết tác dụng của kết giới bảy màu này.

"Nhưng cứ ở đây như vậy cũng không phải cách hay" Bảo Bảo buồn bực nói.

"Nhưng... tớ thật sự không biết phải làm sao" Cô bé Vân Hoạ bất lực nói, "Nếu có người hỗ trợ thì tốt rồi, nhưng mà... chúng ta không quen ai ở đây cả".

"Tớ có" Bảo Bảo được nhắc nhở thì kích động nói, "Mẹ tớ nói ông ngoại, bà ngoại, cậu, cha, ông nội, bà nội của tớ đều ở đây".

"Nhiều... nhiều người thân như vậy sao?" Cô bé Vân Hoạ hoảng sợ.

"Ừm" Bảo Bảo chính là có ô dù.
"Vậy... nhanh liên hệ với bọn họ đi" Vân Hoạ thúc giục.

Bảo Bảo nghĩ nghĩ, lấy ra một khối băng hình cầu màu xanh nói, "Đây là mẹ cho tớ, bảo là dùng cái này có thể gọi cậu tớ đến đón tớ".

"Vậy nhanh gọi cậu của cậu tới đón đi" Cô bé Vân Hoạ thúc giục.

"Ừm" Bảo Bảo rót yêu lực vào, Hàn Băng tinh phách bay vào không trung trong nháy mắt, tản ra ánh sáng lộng lẫy, vỡ vụn thành vô số bông tuyết rơi xuống mặt đất.

"Thật xinh đẹp" Hai mắt cô bé Vân Hoạ sáng lấp lánh.

"Mẹ nói cậu siêu cấp đẹp trai" Bảo Bảo nhớ rõ khi Nhất Diệp đưa viên cầu này cho cậu thì có nói qua, cách nhận ra cậu tốt nhất là tìm người đẹp trai nhất trong đám người, người đó chính là cậu.

Vì vậy Bảo Bảo và Vân Hoạ đợi khoảng mười lăm phút, trong vô số tu sĩ thì đã gặp được một người đẹp nhất, "Cậu ơi"
Cửu Liên chân quân lạnh lùng nhìn con-thân-thiết-gọi-mình-là-cậu-chim.