Editor: Yuri Ilukh

"Cô chính là Hoa Nhất Diệp, em gái của Cửu Liên chân quân, vợ của Vũ Thiên Huyền?" Sau khi Nhất Diệp nói tên thì Lam Dạ Ma Quân có chút kinh ngạc hỏi.

"Thì ra tôi cũng nổi tiếng như vậy ở ma giới à" Nhất Diệp có chút ngại ngùng nói.

"Là anh trai và chồng cô nổi tiếng" Lam Dạ Ma Quân nhìn Nhất Diệp nói, "Nhưng hôm nay thấy cô tôi thấy cô cũng không giống như lời đồn là đẹp nhưng không xài được".

Đẹp chứ không xài được? Nhất Diệp chớp chớp mắt, rất tự mình hiểu mình nói, "Không phải đùi vàng của tôi đều phi thăng hết rồi sao, không còn cách nào cả, đành phải tay làm hàm nhai thôi".

Lam Dạ Ma Quân nghe Nhất Diệp tự giễu thì nhướng mày nói: "Thật ra cô cũng rất hiểu chuyện, rất tự mình hiểu lấy mình, không làm cao".

"Quá khen, quá khen" Nhất Diệp không có chút khiêm tốn nào đồng ý với khích lệ của Lam Dạ Ma Quân.


"Ha ha..." Lam Dạ Ma Quân cũng bật cười.

Bên kia khi Mã Nhã đang đợi người tới bói toán thì bất ngờ gặp phiền toái.

"Các người muốn làm gì?" Tằng Kỳ che chắn trước người Mã Nhã.

"Mấy huynh đệ chúng tôi mấy hôm trước có ném một quả trứng ma thú tới đây, tôi thấy quả trứng bên cạnh mấy người có chút giống, để chúng tôi lấy về kiểm tra một chút" Một người đàn ông đầu trọc hung ác nói.

"Ông nói bậy, Trứng Bảo Bảo là của nhà tôi" Mã Nhã ôm lấy Trứng Bảo Bảo nói.

"Chờ chúng tôi mang về kiểm tra một chút, nếu không phải của nhà chúng tôi thì sẽ mang lại trả cho mấy người" Người đàn ông đầu trọc cười đáng khinh.

"Rõ ràng là ông muốn cướp" Tằng Kỳ cau mày, muốn ra tay nhưng lại sợ bại lộ thân phận nên hơi do dự.

"Bảo Bảo, em đi nhanh đi" Mã Nhã nhỏ giọng nói với Trứng Bảo Bảo.


Trứng Bảo Bảo nghi hoặc nhìn xung quanh, hai đôi mắt to được vẽ ra phảng phất như có thể nhìn thấy mọi thứ, cậu rất khó hiểu nhìn lướt qua 3 con người yếu muốn chết kia, tại sao lại phải trốn?

"Nhanh đưa trứng ra đây, không là chúng tôi ra tay đó" Người đàn ông đầu trọc gào thét, 5 sư huynh đệ đứng sau cũng nháo loạn phụ hoạ.

Tằng Kỳ cau mày, đang định dùng nguyên thần trấn áp, nhưng anh còn chưa kịp ra tay thì Trứng Bảo Bảo phía sau đã nhảy tới, đạp một cái làm 6 ma tu Nguyên Anh hậu kỳ nằm liệt trên mặt đất không thể động đậy.

Trứng bảo Bảo đập người xong thì vui vẻ nhảy nhót bên người Mã Nhã cầu khích lệ.

"Đi trước đi" Một quả trứng tuỳ tiện tiêu diệt 6 ma tu Nguyên Anh hậu kỳ chắc chắn sẽ kinh động mọi người, vẫn nên về trước tìm Nhất Diệp thương lượng xem phải làm thế nào.


Mã Nhã gật gật đầu, thu dọn sạp hàng rời đi, nhưng mà đã muộn, thì ra lúc mới bắt đầu xung đột đã có người gọi lính canh tuần tra tới. Lúc này lính canh tuần tra vừa lúc đi tới nhìn 6 ma tu ngất xỉu trên mặt đất rồi lại nhìn một nam một nữ thoạt nhìn thực lực vô cùng yếu ớt trước mắt, đội trưởng đội lính canh nhíu mày, "Đây là mọi người làm ra?"

"Đại nhân, là quả trứng đứng sau kia".

"Đúng vậy, quả trứng đứng sau kia đặc biệt lợi hại, có khả năng là yêu tộc".

Những ma tu đứng xem xung quanh đều thấy bộ dáng đại phát thần uy của Trứng Bảo Bảo nên đang xốn xang báo cáo.

Đội trưởng đội lính canh là một ma tu Hoá Thần sơ kỳ, tu vi của ông ta cũng không thể đánh ngất 6 ma tu Nguyên Anh hậu kỳ trong nháy mắt được, lúc này nghe mọi người xung quanh tố cáo thì ông cũng lập tức cảnh giác nhìn về phía hai người một trứng, những lính canh phía sau cũng đồng thời bao vây xung quanh hai người một trứng.
"Làm sao bây giờ?" Mã Nhã lặng lẽ hỏi Tằng Kỳ.

"Đừng sợ" Trứng Bảo Bảo vẫn ở đây, Hàn Lâm thì ở quán trọ không xa nơi đây, vấn đề an toàn không cần lo lắng, nhưng mà náo loạn như vậy thì sau này muốn tìm Vu cụ cũng rất phiền phức.

Tằng Kỳ do dự một chút rồi dùng uy áp Hoá Thần trung kỳ phóng ra làm những người xung quanh đều rùng mình, nhìn Tằng Kỳ với ánh mắt sợ hãi. Tằng Kỳ nói, "Chúng tôi không muốn gây phiền toái, chỉ muốn nghỉ ở Lam Dạ Thành một thời gian ngắn thôi, không biết ngài có thể xem xét một chút không".

Đội trưởng đội lính canh nhìn về phía Tằng Kỳ, giơ tay thả ra một tấm truyền tin phù, tia sáng màu xanh lam bay về phía chân trời, Tằng Kỳ thấy một màn như vậy thì chỉ muốn chửi tục một câu.

Đội trưởng đội lính canh đẩy truyền tin phù đi xong thì giơ tay thi lễ với Tằng Kỳ nói, "Nếu tiền bối đã tới Lam Dạ Thành rồi thì chi bằng đến phủ chủ thành của chúng tôi làm khách một phen".
Tằng Kỳ mếu miệng, không phải Lam Dạ Ma Quân không ở đây sao? Nhưng tư thế của đội lính canh như thế này thì rõ ràng là có ở nhà mà.

Bên kia Lam Dạ Ma Quân đang bàn phương pháp chữa khỏi cho khu rừng đen với Nhất Diệp thì bỗng nhiên thu được truyền âm của cấp dưới, anh ta nhìn nhìn về phía Nhất Diệp rồi hỏi, "Lúc nãy cấp dưới mới truyền tin tức đến, nói phát hiện ở Lam Dạ Thành có hai người một trứng có tu vi cao thâm, bộ dáng khả nghi, không biết có phải người quen của tiên tử không".

"Ha ha.... là bạn của tôi" Nhất Diệp sửng sốt một chút rồi cười gượng.

"Vậy chúng ta qua đó đi" Lam Dạ Ma Quân cười cười mời.

Nhất Diệp gật đầu, hai người cùng bay về phía Lam Dạ Thành, chỉ chốc lát đã tới được nơi phát sinh sự việc. Tằng Kỳ nhìn thấy Lam Dạ Ma Quân với truyền tin phù trong tay đầu tiên, nhưng sau đó lại thấy Nhất Diệp đang cùng Lam Dạ Ma Quân tiến vào thì mày càng nhíu chặt.
"Nhất Diệp", Tằng Kỳ gọi.

"Chị Nhất Diệp" Mã Nhã kêu.

"Thịch Thịch" Trứng Bảo Bảo thấy mẹ thì vui vẻ nhảy nhót hai cái.

Nhất Diệp nhìn thoáng qua 6 ma tu ngất trên mặt đất, đi tới hỏi Trứng Bảo Bảo, "Con làm?"

"Thịch!" Trứng Bảo Bảo nhảy lên một cái.

"Không đạp chết, làm không tồi" Nhất Diệp khen ngợi.

"..." Lam Dạ Ma Quân liếc mắt nhìn Nhất Diệp, trong lòng lại lần nữa nghi ngờ, người này rốt cuộc có phải giả nhân giả nghĩa xưng là nhân tu không. Anh ta nào đâu biết rằng, lúc trước ở đầm lầy sấm sét mỗi lần Trứng Bảo Bảo ra tay đập ma thú thì đều một phát chết luôn, sau khi rời khỏi đầm lầy sấm sét, Nhất Diệp sợ Trứng Bảo Bảo xuống tay quá nặng nên mới dặn dò Trứng Bảo Bảo ra tay nhẹ lại, do đó bây giờ mấy ma tu này mới còn thở, cho nên phải khen ngợi Trứng Bảo Bảo.
"Ma Quân", Đội trưởng đội lính canh thấy Lam Dạ Ma Quân thì khom mình hành lễ nhưng vẫn không quên cảnh giác nhìn về phía Nhất Diệp bỗng nhiên xuất hiện.

"Yến Thanh, ngươi cho người lui đi, mấy vị này là bạn của bốn quân" Lam Dạ Ma Quân nói.

"Vâng" Yến Thanh nghe Lam Dạ Ma Quân nói thế thì cũng không hề hỏi nhiều, dẫn người rời đi ngay lập tức. Những ma tu vây quanh hóng hớt thấy Lam Dạ Ma Quân bỗng nhiên xuất hiện thì cũng không dám nhìn lén hoặc bàn luận nữa mà dần dần tản ra.

Chỉ có Tằng Kỳ vẫn nhìn về phía Lam Dạ Ma Quân với vẻ cảnh giác như cũ, Lam Dạ Ma Quân liếc cậu một cái, tà khí cười.

"Nhất Diệp tiên tử, cô và tôi đã thương lượng xong thoả thuận, hay là dẫn bạn cô tới phủ chủ Thành ở được không?" Lam Dạ Ma Quân nói.

"Thoả thuận? Thoả thuận gì?" Tằng Kỳ nhìn về phía Nhất Diệp.
"Về rồi tôi nói với cậu sau" Nhất Diệp trấn an Tằng Kỳ xong thì nói với Lam Dạ, "Chúng tôi đã đặt quán trọ xong rồi, ở cũng rất thoải mái, chưa tính đến chuyện đổi chỗ khác. Thoả thuận với anh tôi cũng muốn bàn với bạn một chút, nếu Ma Quân không ngại thì ngày mai có thể tới quán trọ của chúng tôi bàn bạc không".

Đùa à, đi phủ chủ thành ư, ai biết bên trong đó có cái bẫy nào không.

Lam Dạ Ma Quân sao mà không nhìn ra tính toán trong lòng Nhất Diệp nhưng anh cũng chỉ híp mắt cười nói, "Cũng đúng, vậy trưa mai tôi sẽ tới đó".

Lam Dạ Ma Quân nói xong cũng không hề dừng lại, quay người đi về phủ chủ thành. Khi Nhất Diệp dẫn Tằng Kỳ, Mã Nhã về quán trọ thì liền gọi Hàn Lâm ra họp, kể về những chuyện xảy ra hôm nay.

"Nói cách khác, Lam Dạ Ma Quân đồng ý giúp chúng ta tìm Vu cụ, còn cô phụ trách giúp anh ta tìm nguyên nhân khiến rừng đen khô héo?" Tằng Kỳ nghe xong thì tổng kết mọi chuyện.
"Tôi không nói chuyện tìm Vu cụ, tôi chỉ nói chúng ta muốn tìm một người" Nhất Diệp nhìn về phía Mã Nhã nói, "Do đó Mã Nhã, em suy nghĩ một chút, sau khi Vu cụ hoá hình thì sẽ có đặc điểm gì để nói cho Lam Dạ Ma Quân, anh ta phải biết đặc tính của Vu Cụ thì mới có thể giúp chúng ta tìm người".

Mã Nhã nghe lời gật đầu.

"Lam Dạ Ma Quân này có thể tin tưởng không?" Hàn Lâm hỏi.

"Tớ cũng không biết" Nhất Diệp nói, "Tớ đồng ý cái thoả thuận này là do tớ cảm thấy chúng ta tự mình tìm Vu cụ thì không biết đến năm nào tháng nào mới thấy, hơn nữa nếu rừng đen thật sự khô héo thì sẽ xảy ra nhân ma đại chiến. Mặc kệ thế nào, vì ngăn cản nhân ma đại chiến thì tớ cũng sẽ nghĩ cách ngăn cản rừng đen khô héo. Lam Dạ Ma Quân giúp chúng ta tìm người chỉ là quà tặng kèm mà thôi. Nếu tính sâu xa thì, đánh không lại thì chúng ta vẫn có thể trốn chạy".
Mọi người nghe xong cũng cảm thấy không có biện pháp nào tốt hơn, vì vậy mỗi người đều yên tâm đi ngủ, chờ ngày mai Lam Dạ Ma Quân tới.

Buổi trưa hôm sau, Lam Dạ Ma Quân đúng giờ xuất hiện ở quán trọ, vô cớ thấy nhiều thêm Hàn Lâm thì cũng không kinh ngạc, chỉ là khi thấy tu vi của Hàn Lâm thì hơi nhíu mày: "Theo tin tức ma giới tìm hiểu được thì Hoá thần hậu kỳ ở giới nhân tu chỉ có năm người mà thôi, không ngờ hôm nay thấy liên tiếp hai người, mà còn đều không thuộc danh sách năm người kia".

"Chúng tôi phần lớn đều là người khiêm tốn, ẩn sĩ đại năng nhiều lắm" Nhất Diệp nói.

"Cô cũng biết rằng mọi người tới đây có thể khơi mào nhân ma đại chiến chứ" Lam Dạ Ma Quân nói.

"Vì biết nên mới lén tới đó" Nhất Diệp trả lời.

"À...." Lam Dạ Ma Quân cười nói, "Dù sao thì không lâu nữa tôi phải phi thăng, khu rừng đen này mà không khô héo thì cũng không làm ảnh hưởng đến sự phát triển của Lam Dạ Thành, chuyện khác tôi cũng lười để ý".
"Chúng tôi cũng chỉ muốn tìm người, tìm được người sẽ lập tức rời đi" Nhất Diệp cũng nói.

Lam Dạ Ma Quân gõ gõ bàn nói, "Tìm người không phải không thể, mọi người nói đặc điểm của người muốn tìm cho tôi, tôi sẽ cho người đi tìm. Chỉ cần người đó hoạt động ở thành trấn của ma tộc thì trong vòng nửa tháng sẽ có tin tức cho mọi người".

Nhất Diệp nhìn thoáng qua Mã Nhã, Mã Nhã có chút sợ hãi nhìn Lam Dạ Ma Quân, nuốt nuốt nước miếng mới nói, "Tôi muốn tìm người thất lạc trong gia tộc chúng tôi, tôi không biết người đó bây giờ bao nhiêu tuổi, thậm chí không biết là nam hay nữ. Đặc thù duy nhất là có linh lực đặc biệt của gia tộc giống tôi".

Mã Nhã nói xong thì nâng tay lên ngưng tụ vu lực, sau đó nén lại trong một quả cầu trong suốt rồi nói, "Chỉ cần tìm thấy linh lực đặc thù trên người đó giống thế này thì chính là người tôi muốn tìm".
Lam Dạ nhìn Mã Nhã, biết cái gọi là linh lực đặc thù kia căn bản không phải linh lực, nhưng lại có cảm giác nó rất mạnh, mà anh cũng chỉ để việc này trong lòng. Ma Quân vẫy vẫy tay, Yến Thanh đứng sau lập tức duỗi tay tiếp nhận quả cầu thuỷ tinh trong tay Mã Nhã.

"Còn nữa..." Mã Nhã tiếp tục nói, "Người đó biết bói toán, hơn nữa bói rất linh, mọi người có thể tìm theo đặc điểm này".

"Những người biết bói toán trong ma giới không nhiều lắm, đặc điểm này dễ tìm hơn rất nhiều" Lam Dạ Ma Quân nói xong thì lại nhìn về phía Nhất Diệp hỏi, "Bây giờ có thể nói cho tôi cô nói chuyện gì với Ngàn Hồn Mộc kia chưa".

"Ngàn Hồn Mộc là cây cổ thụ kia?" Nhất Diệp lập tức phản ứng hỏi, "Hôm qua tôi có dùng linh lực điều tra bộ rễ của Ngàn Hồn Mộc, có một sức mạnh màu đen đang phá hư thân thể của cây".
"Sức mạnh gì?" Lam Dạ Ma Quân hỏi, anh cũng đã dùng linh lực của mình dò xét trong thân thể Ngàn Hồn Mộc rất nhiều năm nhưng không phát hiện ra gì cả.

"Tôi cũng không biết" Nhất Diệp thấy ánh mắt Lam Dạ Ma Quân biến đổi thì vội vàng nói, "Nhưng Ngàn Hồn Mộc nói với tôi là hình như nguồn nước có vấn đề. Anh hãy điều tra nguồn nước dưới nền đất của khu rừng đen một chút".

"Nước ngầm dưới đất?" Lam Da Mạ Quân đã kiểm tra toàn bộ ngọn núi xung quanh khu rừng đen nhưng lại chưa bao giờ kiểm tra mạch nước ngầm, sau đó không biết nghĩ đến chuyện gì, sắc mặt Lam Dạ Ma Quân biến đổi lớn, lập tức đứng dậy rời đi.

"Sao bỗng nhiên lại đi rồi? Có ý gì?" Tằng Kỳ nhìn hai ma tộc bỗng nhiên rời đi rồi khó hiểu hỏi.

"Ai mà biết" Nhất Diệp cũng có chút khó hiểu.

"Mấy ngày này chúng ta tốt nhất không cần tản ra, đều ở lại quán trọ đi" Hàn lâm vẫn sợ có nguy hiểm.
Mọi người đều không có ý kiến, chỉ có Trứng Bảo Bảo có chút không vui, cậu không thích ở yên một chỗ không nhúc nhích, cuối cùng Mã Nhã phải tới ôm dỗ dành làm Tằng Kỳ đỏ mắt.

Nửa tháng trôi qua, Lam Dạ Ma Quân lại lần nữa đi tới quán trọ.

"Đã có tin tức của người mọi người muốn tìm" Lam Dạ Ma Quân nói.

"Thật sao? Ở đâu?" Mã Nhã kích động hỏi, những người khác cũng có vẻ mặt kinh hỉ.

"Ở Bành Lạc Thành, khoảng chừng 50 năm trước, ở đó bỗng nhiên xuất hiện một thầy bói mặc áo choàng đen toàn thân, khả năng bói toán vô cùng linh nghiệm, cũng coi như có chút danh tiéng ở đó, nghe nói linh lực sử dụng cũng vô cùng lạ thường" Lam Dạ Ma Quân nói.

"Không biết có thể làm phiền Ma Quân dẫn chúng tôi đi Bành Lạc Thành một chuyến để tìm người được không?" Nhất Diệp hỏi.
"Có thể" Lam Dạ Ma Quân nhìn Nhất Diệp nói, "Bọn họ có thể đi, còn cô thì không được".

Hàn Lâm đứng lên chất vấn, "Dựa vào đâu?"

Lam Dạ Ma Quân hoàn toàn không để ý đến khiêu khích của Hàn Lâm, chỉ khẽ cười nói, "Với tu vi của mọi người, muốn rời khỏi Ma giới là chuyện dễ như trở bàn tay. Nếu mấy người tìm được người xong liền rời đi thì không phải tôi mất công toi à"

"Vậy anh muốn thế nào?" Tằng Kỳ hỏi.

"Không phải tôi đã nói rồi sao?" Lam Dạ Ma Quân cười nói, "Mọi người có thể đi tìm người mọi người muốn tìm, còn Nhất Diệp tiên tử phải ở lại giúp tôi trị liệu cho Ngàn Hồn Mộc".

Bốn người liếc mắt nhìn nhau một cái, Nhất Diệp quay đầu hỏi Lam Dạ Ma Quân, "Anh đã tìm được nguồn nước xảy ra vấn đề?"

"Tìm được rồi, cũng giải quyết rồi, bây giờ chỉ cần khôi phục sự sống cho Ngàn Hồn Mộc thì khu rừng đen sẽ từ từ hồi phục lại" Lam Dạ Ma Quân trả lời.
"Được" Nhất Diệp tự hỏi một lát rồi nói, "Hàn Lâm, cậu dẫn bọn họ đi tìm người, tớ ở lại trị liệu cho Ngàn Hồn Mộc".

"Không được, không thể để cậu ở lại đây một mình" Hàn Lâm cảnh giác nhìn về phía Lam Dạ Ma Quân.

Lam Dạ Ma Quân không để ý chút nào, chỉ cúi đầu uống trà.

"Tớ ở lại với cậu, để Tằng Kỳ, Mã Nhã và Trứng Bảo Bảo đi tìm người" Hàn Lâm nói.

Nhất Diệp nghĩ Trứng Bảo Bảo có khả năng tự giải trừ kết giới thì do dự một chút nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

"Quyết định như vậy rồi" Lam Dạ Ma Quân đứng lên nói, "Thì ngày mai tôi tới đón mọi người".