Editor: Yuri Ilukh

Sau vài ngày đi đường thì mấy người Nhất Diệp cũng đến được trung tâm Quý La Thành.

Quý La Thành là một trong bốn thành phố phồn hoa nhất của giới tu tiên, nó được xây dựng lại sau trận người ma đại chiến mấy vạn năm trước, đây cũng là nơi vào của mấy cái bí cảnh nổi tiếng.

"Sao nhiều người vậy, chẳng lẽ sắp có bí cảnh nào mở cửa sao?" Nhất Diệp nhìn cảnh tượng tu sĩ đầy đường thì thắc mắc.

"Chắc là quang hoa bí cảnh sắp mở" Vũ Quân bấm tay tính toán.

"Quang hoa bí cảnh hả? Hồi xưa em suýt nữa thì vào đó rồi" Nhất Diệp nghe được cái tên quen thuộc thì nhớ về ký ức không tốt.

"Suýt nữa?" Vũ Quân nghi hoặc.

"Em biết, em biết" Từ khi Nhất Diệp chuyển sang cài cây trâm bằng long cốt mà Vũ Quân tặng thì Tiểu đằng yêu đã không biến thành trâm cài nữa mà thu nhỏ bản thể nằm trên vai Nhất Diệp hoặc Bạch Vũ, mà lúc này Tiểu đằng yêu nhảy từ vai Nhất Diệp đến vai Bạch Vũ nói với Vũ Quân, "Khoảng chừng 700 năm trước, Cửu Liên chân quân dẫn Nhất Diệp ra ngoài, bảo là muốn đi quang hoa bí cảnh rèn luyện, nhưng Nhất Diệp đi tận 400 năm mới về, sau khi về thì tu vi chuyển từ Kim Đan trung kỳ về Trúc Cơ hậu kỳ".

"Chính là 300 năm trước?" Bạch Vũ nói tiếp, "Cửu Liên chân quân mang Nhất Diệp tới tìm Thánh Anh Quả là khoảng 300 năm trước, sau khi sống lại thì tu vi của Nhất Diệp cũng ở Trúc Cơ hậu kỳ".

Bạch Vũ nói xong câu này thì ba người sáu con mắt cùng nhìn về phía Nhất Diệp đang xấu hổ.

"Ha ha ha.... Trời mới đó đã tối rồi, chúng ta tìm một chỗ nghỉ đêm trước đi, mai lại đi tiếp" Nhất Diệp nói xong thì chỉ vào một quán trọ quen thuộc nói, "Ở nhà này đi, em thấy chỗ này không tệ".

Vũ Quân nhìn Nhất Diệp lúng túng đi xa thì nhẹ nhàng nhíu mày.

"Vũ Quân, anh biết 400 năm đó Nhất Diệp đi đâu không?" Bạch Vũ ngửa đầu hỏi Vũ Quân.

"Không biết" Vũ Quân lắc đầu.

"Chị ấy không nói với anh sao?" Bạch Vũ ngạc nhiên.

"Tớ cảm thấy chắc chắn là Nhất Diệp đã tự mình gặp rắc rối gì đó, không được để chị ấy tái phạm được" Tiểu đằng yêu ở trên vai Bạch Vũ nói chắc chắn.

"Tại sao lại nói như vậy?" Bạch Vũ hỏi, Vũ Quân cũng thắc mắc nhìn qua.

"Giới tu tiên ai mà không biết người anh trai yêu em gái như mạng của Nhất Diệp, nếu có ai dám bắt nạt Nhất Diệp thì chắc người ta đã đồn khắp giang hồ rồi" Tiểu đằng yêu giải thích.

Bạch Vũ tỏ vẻ đã hiểu, Vũ Quân cũng cảm thấy mấy phần đúng.

"Mọi người nhanh lên, ở đây có đồ ăn nữa, chúng ta có thể ăn cơm trước" Nhất Diệp ló đầu ra từ quán trọ.

Bạch Vũ vừa nghe có đồ ăn thì nhấc đôi chân ngắn chạy nhanh về phía trước.

Vũ Quân đi đến cửa quán trọ thì cảm nhận được một tia linh lực dao động, sau đó cẩn thận điều tra thì mới phát hiện quán trọ này do một pháp khí không gian tạo thành.

"Chồng ơi" Nhất Diệp dừng bên một bàn trống nói.

Vũ Quân hơi mỉm cười với Nhất Diệp, không để ý đến chuyện pháp khí nữa, đi nhanh về phía Nhất Diệp.

Chỉ chốc lát, bồi bàn đã mang gương mặt nhiệt tình đến rót ra 3 ly trà, cao giọng hỏi: "Quý khách muốn gọi món gì?"

"Ở chỗ này có những món gì?" Bạch Vũ hấp tấp hỏi.

Bồi bàn thấy Bạch Vũ tuy nhỏ tuổi nhưng tu vi không nhìn thấu được thì không dám chậm trễ, cung kính trả lời, "Dạ, ở quán chúng tôi có rất nhiều đồ ăn, các món nổi bật gồm mười sáu món, lần lượt là..."

"Đều mang hết lên đi" Bạch Vũ nghe cũng không thèm nghe, cứ mang lên hết là được rồi, "Các món đặc sản của quán đều mang lên đây, thêm ba chén cơm nữa".

"Vâng" Bồi bàn rất thích những vị khách không dài dòng thế này.

Tiểu đằng yêu bỗng nhảy từ vai Bạch Vũ lên bàn, vươn dây mây chạm vào ly trà nóng, đầy vẻ mất mát nói, "Khi nào thì em mới có thể ăn cơm cùng mọi người chứ".

"Hoá hình được là được" Bạch Vũ nói, "Đúng rồi, tu vi của cậu còn lớn hơn của tớ, sao lại không thể hoá hình?"

"Cậu cho rằng ai cũng tốt số như cậu à" Tiểu đằng yêu nói, "Cậu có ưu thế của chủng tộc, tu vi Nguyên Anh đã có thể hoá hình, thực vật bọn tớ muốn hoá hình thì phải tới Hoá Thần mới được".

"Ra là vậy, tớ còn tưởng cậu thích bản thể của mình hơn" Bạch Vũ an ủi, "Nhưng mà cậu cũng không cần đau lòng, ít ra không có một đống người xấu muốn bắt cậu đi luyện thuốc".

"Ai nói không có?" Tiểu đằng yêu trợn mắt nói, "Tớ là bị Cửu Liên chân quân bắt về".

"Cửu Liên chân quân bắt cậu làm gì?" Bạch Vũ tò mò.

"Ngài ấy nói em gái ngài ấy thiếu vũ khí, muốn bắt tớ về, dùng bản thể của tớ để luyện ra một cái roi dài" Nghĩ đến chuyện lúc đó thì Tiểu đằng yêu vẫn còn chút sợ hãi.

Bạch Vũ liếc nhìn về phía Nhất Diệp đang uống trà.

"Ai bắt em luyện vũ khí?" Nhất Diệp tức giận nói, "Rõ ràng là chỉ muốn cắt một cái dây leo của em thôi, còn cho em ở lại núi Cửu Liên tu luyện".

Bạch Vũ lại nhìn về phía Tiểu đằng yêu.

"Chị là muốn cắt rễ chính của em nha, thiếu một nhánh là tu vi của em sẽ giảm một trăm năm" Tiểu đằng yêu gào to nói, "Một trăm năm đó, rất dài, rất dài".

"Ha ha..... Sao em không kể chuyện em uống của chị bao nhiêu là thuốc, ghé ghé bên người chị hấp thu bao nhiêu linh lực hệ mộc" Nhất Diệp chất vấn.

"Mới hút được mấy thập niên thì chị đã mất tích, sau khi trở về thì đã biến thành như hiện tại, cũng không còn chút linh khí hệ mộc nào."

Nhất Diệp thấy đề tài lại chuyển tới chuyện cô mất tích 400 năm kia nên lập tức quay người gọi bồi bàn, "Bồi bàn, sao đồ ăn còn chưa lên vậy".

"Tới liền tới liền" Chắc là đồ ăn thật sự đã chuẩn bị xong nên chỉ chốc lát sau bồi bàn đã bưng một cái khay hình tròn ra, bên trên là một mâm gồm mười mấy món ăn.

"Xin mời mọi người từ từ dùng" Bồi bàn nói. Nhất Diệp nhìn cái khay trong tay bồi bàn rồi lại nhìn một bàn đồ ăn lớn trước mặt, kinh ngạc cảm thán, "Đồ ở đây cũng dùng pháp khí à?"

"Đây là lần đầu tiên khách quan đến cửa hàng của chúng tôi à?" Bồi bàn giải thích, "Đây là nét đặc sắc của cửa hàng chúng tôi. Ngài có phát hiện là bên ngoài nhìn vào thấy cửa hàng không lớn nhưng bên trong lại vô cùng rộng rãi không. Sảnh ăn cơm này có hai tầng, phía sau còn có thêm 300 căn phòng cho khách nữa".

"Phía sau còn có 300 phòng cho khách?" Nhất Diệp kinh ngạc.

"Đúng vậy, cửa hàng chúng tôi chính là một cái pháp khí không gian biến thành, nhìn ngoài không lớn nhưng bên trong thì rộng vô tận" Bồi bàn lại giới thiệu, "Dựa vào đặc tính của pháp khí, ông chủ của chúng tôi cũng làm một trận pháp cho khay bưng thức ăn, khi bỏ đồ ăn vào khay thì có thể thu nhỏ lại như vừa rồi".

"Ông chủ của cậu chính là thiên trận môn Tằng Kỳ hả?" Vũ Quân lên tiếng hỏi.

"Ngài quen với ông chủ chúng tôi sao?" Bồi bàn hỏi.

"Tôi chỉ nghe qua mà thôi" Vũ Quân cười.

"Vậy chúc quý khách ngon miệng" Bồi bàn nói, "Đúng rồi, nếu mọi người muốn đặt phòng thì cũng có thể tìm tôi".

Chờ bồi bàn đi rồi thì Nhất Diệp mới nói, "Em đã từng nhìn thấy Tằng Kỳ rồi".

"Ông ta rất nổi tiếng sao?" Bạch Vũ mới ra khỏi bí cảnh được một năm rưỡi, nửa năm đầu còn bị người ta bắt đi, sau nửa năm đó thì vẫn luôn sống ở trần gian nên cũng không quen thuộc với những thứ ở giới tu tiên.

"Nghe nói cậu ấy là một thiên tài về trận pháp" Nhất Diệp nói, "Nhưng mà em biết cậu ấy không phải vì trận pháp của cậu ấy lợi hại mà là vì vị hôn thê của cậu ta coi trọng anh trai em, ha ha..."

Nhất Diệp cười một lúc rồi nhìn thấy ba gương mặt lạnh lùng nhìn về phía cô thì có chút xấu hổ im lặng.

"Không buồn cười sao, vậy chúng ta ăn cơm thôi" Nhất Diệp vùi đầu ăn cơm.

"Cửu Liên chân quân cho người ta đội nón xanh sao?" Bạch Vũ đã sống ở trần gian được một năm nên sử dụng những từ ngữ của người phàm vô cùng thuần thục, lúc này cậu đã dùng một từ vô cùng chính xách hình dung chuyện của Cửu Liên chân quân.

*đội nón xanh tức là cắm sừng 

"Phụt..." Nhất Diệp phun ra một ngụm canh, "Nói bậy bạ gì đó, anh trai chị mà coi trọng vị hôn thê của Tằng Kỳ sao? Là cô gái kia yêu đơn phương anh trai rồi mới tự chạy tới giải trừ hôn ước với Tằng Kỳ".

"Bội tình bạc nghĩa" Bạch Vũ lại nghĩ ra một câu khác.

Nhất Diệp không thể nhịn được vươn tay cốc một cái lên đầu Bạch Vũ.

Bạch Vũ vuốt vuốt đầu khinh bỉ nói, "Từ lâu em đã muốn nói, chị chỉ là Kim Đan Kỳ, có đánh em cũng không đau, chị cứ không ngại phiền mà đánh làm gì".

"Em..." Nhất Diệp cạn lời, Bạch Vũ nói không sai, bản thể của cậu bé giống như một cái áo chống đạn, cái cốc đầu của cô cũng như viên đạn căn bản không thể xuyên qua được.

"Ai da" Bạch Vũ bỗng kêu lên một trận thảm thiết, che đầu nhìn về phía Vũ Quân bên cạnh Nhất Diệp.

Nhất Diệp nhìn Bạch Vũ vừa rồi còn đắc ý, bây giờ thì nhăn nhó mặt mày thì lập tức suиɠ sướиɠ khi người gặp hoạ cười ha hả.

"Vợ ơi, ăn cơm đi" Vũ Quân lắc đầu cười, gặp một ít đồ ăn bỏ vào chén Nhất Diệp.

"Chồng cũng ăn đi" Nhất Diệp lập tức ngừng cười, chuyển sang trạng thái dịu dàng trong một giây.

"Tớ hiểu được cảm giác của cậu lúc này" Tiểu đằng yêu yên lặng nhìn Bạch Vũ bị gõ đầu, nói ra lời thấm thía, nó cũng đã bao nhiêu lần bị Cửu Liên chân quân giáo huấn y hệt.

Bạch Vũ bĩu môi, cuối cùng hoá bi thương thành sức mạnh mà ăn, vùi đầu ăn hùng hục.

"Ting!"

Một tiếng động thật dài vang vọng toàn bộ đại sảnh, âm thanh không cao không thấp dừng lại bên tai mỗi người, Nhất Diệp tò mò nhìn lên, thấy khán đài lúc nãy còn trống bây giờ đã có đông người vây quanh, trên đó có một ông lão tay cầm quạt lông, nhìn giống một người kể chuyện.

Mắt Nhất Diệp sáng lên, "A, có chuyện xưa nghe".

"Khâu đạo hữu, hôm nay ông lại kể cho chúng tôi nghe chuyện về người nào vậy" Một người khách lên tiếng hỏi.

"Hôm nay tôi kể cho mọi người về một vị thiên tài xưa nay chưa từng có ở giới Tu tiên, chưa tới 1300 tuổi đã phi thăng thượng giới".

"Cửu Liên chân quân? Cửu Liên chân quân mới hơn ngàn năm đã phi thăng, chắc là phần lớn thời gian anh ta đều tu luyện, làm gì có chuyện gì mà kể" Một tu sĩ ngồi dưới nghe vậy liền nói ra.

"Đúng vậy, đúng vậy" Những người còn lại cũng hào hứng phụ hoạ.

Nhất Diệp vừa nghe nói đến chuyện về anh trai mình thì vô cùng hứng thú.

"Vị tiên sinh này nói Cửu Liên chân quân tuổi trẻ đã phi thăng thượng giới, nhưng chắc là chưa biết tuy bận chuyện tu luyện nhưng Cửu Liên chân quân đã từng 3 lần tới Quý La Thành" Khâu đạo hữu vươn 3 đầu ngón tay ra.

"Chuyện này thì có gì kỳ quái đâu, Quý La Thành là cửa vào của 3 bí cảnh lớn nhất, Cửu Liên chân quân chắc là cũng muốn tới bí cảnh rèn luyện thôi" Một người khác nói.

"Vị đạo hữu này nói không sai, nhưng ba lần này thì chỉ có một lần Cửu liên chân quân tới bí cảnh để rèn luyện, còn 2 lần khác thì đều không phải. Vậy anh ta tới để làm gì?" Khâu đạo hữu vuốt râu nhìn mọi người đang ăn uống.

"Tôi biết" Một tu sĩ Kim Đan sơ kỳ lên tiếng, "Nghe đồn Cửu Liên chân quân đã vì em gái Nhất Diệp tiên tử của mình mà một kiếm đánh tan diêm ma bí cảnh, từ cách đây hơn 300 năm, diêm ma bí cảnh chưa bao giờ mở ra thêm lần nào nữa".

"Vậy mọi người có biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì với em gái của Cửu Liên chân quân ở Diêm ma bí cảnh này không?" Khâu đạo hữu tiếp tục hỏi.

Những tu sĩ ở đây cũng không biết.

Người duy nhất biết chân tướng là Nhất Diệp thì đang vô cùng xấu hổ, không phải kể chuyện về anh trai cô sao? Tự nhiên nói tới nói lui cô lại thành vai chính vậy.

Khâu đạo hữu tỏ vẻ hết cách, Cửu Liên chân quân không có tai tiếng gì, chuyện có thể đồn đại duy nhất là về em gái thích gây chuyện này.

"À... em đã ăn no rồi, chúng ta đi xem phòng được không?" Nhất Diệp chuẩn bị đứng dậy.

"Chị đi đi, em muốn nghe kể chuyện" Bạch Vũ hứng thú bừng bừng nhìn về phía người kể chuyện.

"Em và Bạch Vũ tí nữa sẽ qua sau" Tiểu đằng yêu là con yêu quen thuộc với Nhất Diệp và Cửu Liên chân quân nhất, nó cũng muốn ở lại nghe xem người kể chuyện có nói đúng không.

Nhất Diệp không còn cách nào quay đầu nhìn về phía Vũ Quân.

Vũ Quân hơi mỉm cười, thản nhiên nói: "Anh cũng muốn nghe xem".

"..." Nhất Diệp đang phân vân giữa rời đi hay ngồi lại nghe đến khi người kể chuyện nói ra chuyện không đúng sự thật thì lên tiếng bác bỏ, bối rối cả buổi rồi quyết định chọn phương án sau.

"Khoảng 716 năm trước, đó cũng là lúc quang hoa bí cảnh chuẩn bị mở ra. Cửu Liên chân quân lúc đó mới tới Nguyên Anh Kỳ, em gái Nhất Diệp của ông ấy cũng mới tới Kim Đan trung kỳ", Khâu đạo hữu nói, "Nói tới đây, mọi người chắc cũng đoán được, Cửu-yêu-em-gái-như-mạng Liên chân quân tự mình hộ tống Nhất Diệp đến quang hoa bí cảnh để tu luyện".

"Nhưng kỳ lạ đó là khi quang hoa bí cảnh mở ra thì lại không ai thấy Nhất Diệp tiên tử đi vào, khi bí cảnh đóng lại thì cũng không ai thấy Nhất Diệp tiên tử đi ra. Cửu Liên chân quân lại không đợi bí cảnh đóng cửa đã quay về một mình" Khâu đạo hữu vuốt râu nói, "Dựa theo tính cách ai dám động vào một cộng tóc của em gái ta, ta diệt thần hồn người đó của Cửu Liên chân quân thì sao có thể mặc kệ Nhất Diệp tiên tử được".

"Đúng vậy"

"Không sai"

"Nghe nói đã từng có đạo hữu tuỳ ý nói một câu rằng tư chất của Nhất Diệp tiên tử quá kém làm mất mặt anh trai, Cửu Liên chân quân đi ngang qua nghe được thì liền huỷ đan điền của người ta".

"Tàn nhẫn vậy"

"Ai bảo người ta có anh trai lợi hại"

"Nói lung tung vớ vẩn" Nhất Diệp nghe tiếng phụ hoạ của những người xung quanh thì tức muốn chết, "Chuyện vốn không phải như vậy, mấy người này toàn phóng đại nó lên".

"Chỉ là chuyện cũ mà thôi" Vũ Quân nắm lấy đôi tay vì tức giận mà nắm chặt đến trắng bệch của Nhất Diệp, trấn an.

"Chồng à, anh đừng tin mấy lời ngày, anh trai em không phải người không nói đạo lý như vậy" Nhất Diệp thanh minh.

Vũ Quân nghĩ đến chuyện Cửu Liên chân quân đã đến tìm mình vào hôm trước khi phi thăng kia, nhìn vẻ mặt vội vàng của Nhất Diệp thì chỉ có thể im lặng cười.

"Theo hiểu biết của em với Cửu Liên chân quân thì em cảm thấy ngài ấy thật sự có thể làm vậy đó" Tiểu đằng yêu bình luận.

Bạch Vũ gật đầu phụ hoạ.

"Mọi người có thôi đi không, anh trai chị cũng không phải ma tu" Nhất Diệp quát nhẹ.

Lúc này Khâu đạo hữu tiếp tục kể chuyện, "Cửu Liên chân quân tuy là thiên tài nhưng lại là một người điên cuồng nuông chiều em gái..."

"...." Nếu không phải sợ bị bại lộ thân phận thì Nhất Diệp đã chạy lên đấu với ông già kia một trận rồi.

"Em gái tự nhiên mất tích, làm gì có chuyện Cửu Liên chân quân sẽ một mình quay về môn phái, chỉ có một cách giải thích là anh ta biết em gái mình ở đâu". Nói đến chỗ cao trào, Khâu đạo hữu nhấp một ngụm trà rồi nói tiếp. "Do đó 365 năm trước, Cửu Liên chân quân đã đạt đến Hoá Thần trung kỳ lại đến Quý La Thành lần nữa. Vào lúc ban đêm, một tiếng động vang trời nổ ra, Diêm ma bí cảnh bị Cửu Liên chân quân dùng một kiếm chém nát".

Mọi người thấy Khâu đạo hữu lại kể chuyện này thì bất mãn nói, "Chúng tôi đều biết Cửu Liên chân quân vì em gái mới chém nát diêm ma bí cảnh, nhưng nguyên nhân là gì, Nhất Diệp tiên tử có liên quan gì đến diêm ma bí cảnh?"

"Nghe đồn rằng, khi Cửu Liên chân quân bay ra từ diêm ma bí cảnh thì trong tay có cầm bình sưu hồn". Khâu đạo hữu nói, "Kết hợp với chuyện trước đó thì tôi đoán rằng nhất định là lần đầu tiên khi Nhất Diệp tiên tử tới Quý La Thành, không rõ nguyên nhân gì đã bị tiêu tán nguyên thần trong diêm ma bí cảnh".

"Có lý đó, bình sưu hồn ngoại trừ có tác dụng thu gom hồn phách và nguyên thần phân tán thì cũng không có tác dụng gì".

"Tôi nghe nói, mấy trăm năm đó cũng không ai từng gặp Nhất Diệp tiên tử".

"Lỡ như người ta bế quan thì sao?"

"Không đâu, Nhất Diệp tiên tử thích đi khắp nơi du lịch, không thích tu luyện".

"..." Chẳng lẽ chuyện cô không thích tu luyện có thể truyền xa như vậy sao? Không phải giới tu chân đều là trạch nam trạch nữ sao? Sao mọi người cũng hóng chuyện vậy à.

*trạch nam, trạch nữ: những người chỉ thích ở trong nhà, không thích ra ngoài giao tiếp với xã hội.

"Bình sưu hồn có phải là một cái bình màu xanh lục, bên trên có linh quang (ánh sáng linh lực), quanh thân bình có khắc trận pháp, to khoảng bằng cái chai kia phải không?" Bạch Vũ bỗng nhiên lên tiếng hỏi.

"Đúng vậy" Vũ Quân gật đầu.

"Lúc Nhất Diệp được đưa đến nhà em thì chính là ở trong cái bình như vậy", Bạch Vũ trả lời, "Ông lão kia đoán đúng hả".

Ba người sáu con mắt lại lần nữa nhìn về phía Nhất Diệp.

Nhất Diệp... Nhất Diệp bật dậy khỏi bàn nói, "Em đi đặt hai phòng đây, không lát nữa hết phòng mất, ha ha"

"Xem ra là đúng rồi" Tiểu đằng yêu nhìn Nhất Diệp chạy trối chết kết luận.

Bạch Vũ gật đầu còn Vũ Quân chỉ im lặng.

"Vậy tại sao Nhất Diệp tiên tử lại ngã xuống ở Diêm ma bí cảnh?"

"Đúng vậy, diêm ma bí cảnh là nơi các tu giả Nguyên Anh Kỳ tu luyện, hơn nữa lúc đó Diêm ma bí cảnh cũng không có mở ra".

Khâu đạo hữu nghe tiếng nghi hoặc của mọi người thì lên tiếng, "Chuyện này tôi cũng không biết".

"Đi thôi" Vũ Quân nghe xong chuyện xưa thì đứng dậy nói.

Nghĩ đến ngày về nhà càng lúc càng gần thì Bạch Vũ muốn tranh thủ thời gian đi chơi thật nhiều nên lắc đầu nói, "Em ra ngoài đi dạo, lát nữa sẽ về".

"Em cũng đi" Tiểu đằng yêu nhảy lên vai Bạch Vũ nói.

Vũ Quân hơi gật đầu, quay người đi về hậu viện.