Editor: Yuri Ilukh
Thời điểm Cửu Liên chân quân phi thăng, linh khí cuồn cuộn lên cả núi Liên Sơn, 9x9 81 tia sét màu tím cuồn cuộn phóng xuống từ những đám mây giông, giáng xuống người của Cửu Liên chân quân, bổ nát cả núi đá dưới chân.
Bên ngoài phạm vi bao phủ của tầng mây, vô số người tu chân tập trung vây xem, mỗi lần lôi kiếp đánh xuống đều làm mọi người khiếp sợ, chỉ có Vũ Quân mặc bộ đồ tím lịm đứng dưới mây lôi kiếp, ngẩng đầu nhìn lên, giống như nơi đó chính là nơi anh nên đến.
Khi tia lôi kiếp cuối cùng rơi xuống người đầy vết thương của Cửu Liên chân quân thì anh tung Tiên khí mà Vũ Quân đã tặng ra, cả người bay lên không trung, đón nhận tia sét kia, trong mắt loé sáng.
Đến lúc rồi, Vũ Thiên Huyền bỗng chuyển động, một cảm giác mờ mịt truyền từ trên trời xuống, va chạm vào đạo tâm của anh, đó chính là chân ý của Thiên đạo.
Mây lôi kiếp từ từ tan đi, dải ánh sáng bảy màu rơi xuống từ không trung, tạo thành một thiên đồ chói loá, vô số tu giả tu luyện cả đời cũng chỉ vì mong ước được bước lên tiên đồ bảy màu này.
Nhất Diệp bảo Tiểu đằng yêu vươn nhánh cây của mình hết cỡ, nâng cô lên đến nơi cao nhất trong khả năng của nó, tại đây cô nhìn thấy được vô số tu giả ở dãy núi bên kia, nhìn tới trên đỉnh Cửu Liên, thấy trong tiên đồ bảy màu có một bóng dáng quen thuộc.
Cảm nhận được sự thúc giục của Thiên đạo, Cửu Liên chân quân đưa mắt về hướng đông, nhìn thấy bóng dáng lưu luyến không rời của em gái mình. Cửu Liên chân quân thu hồi ánh mắt nhìn về phía dưới chân. Ở đó có Vũ Quân vừa mới ngộ đạo tỉnh lại, trong mắt còn có tia sáng, dường như cảm nhận được ánh mắt của Cửu Liên chân quân nên Vũ Thiên Huyền ngửa đầu nhìn lên.
[Nhớ kỹ lời hứa của cậu] Cửu Liên chân quân truyền âm nói, [Trừ khi Thiên đạo luân hồi, tôi nhất định không để ai động vào một cộng tóc của Nhất Diệp].
Vũ Thiên Huyền chắp tay, đáp lại lời hứa của mình với Cửu Liên chân quân, cũng là cảm ơn ân tình truyền dẫn Thiên đạo của đối phương.
Cửu Liên chân quân yên lòng, lại một lần nữa nhìn về phía đông, chỗ đỉnh núi có một thân ảnh màu trắng mỏng manh, sao đó theo tiên đồ phi thăng lên thượng giới.
"Anh ơi!" Nhất Diệp không kìm nén nổi, hét lên với thân ảnh đang biến mất của Cửu Liên chân quân.
"Diệp Tử" Tiểu đằng yêu biến ra một nhánh cây nhẹ nhàng lau đi nước mắt nơi khoé mắt Nhất Diệp.
Nhất Diệp đứng ngơ ngác một lúc rồi nói với Tiểu đằng yêu, "Chúng ta xuống thôi".
Tiểu đằng yêu quơ quơ cành lá, cành cây to lớn chầm chậm ngắn lại, cuối cùng quay về vách đá ban đầu.
Nhất Diệp có chút mất mát, tựa vào trước nhà gỗ, để ổn định cảm xúc này chắc cô phải mất mấy ngày.
Dư vị của Thiên đạo quanh quẩn ở đài thăng tiên, ba ngày sau mới từ từ tiêu tán, các tu giả đều cưỡi pháp khí rời khỏi núi Cửu Liên, chỉ có Vũ Quân Vũ Thiên Huyền cưỡi pháp khí tới phía sau đỉnh núi.
Nơi này linh khí vô cùng dồi dào, đây là điều Vũ Quân cảm nhận được đầu tiên khi tới đây. Khác với cung điện phía trước, phía sau núi khắp nơi đều có linh khí, có rất nhiều bụi Hàn Lan mọc lên ở đây nhưng cũng chỉ có giá trị làm cảnh.
Vũ Thiên Huyền nhìn lướt qua vách đá, anh biết người vợ tương lai trong 20 năm tới của mình ở đó.
"Xin hỏi Nhất Diệp tiên tử có nhà không?"
Nhất Diệp đang nằm trên thân cây lặng lẽ đau lòng bỗng nghe được tiếng ai đó gọi mình thì bật dậy, "Tiểu đằng yêu, ai gọi chị vậy"
Tiểu đằng yêu quơ quơ dây leo nói, "Để em đi xem thử"
Tiểu đằng yêu lặng lẽ dùng dây lèo bò ra từ vách đá thăm dò, dây leo dừng trên vách đá một chút rồi nhẹ nhàng bò về, Vũ Thiên Huyền nhìn thấy cảnh này thì cười cười lắc đầu.
"Diệp Tử, đứng bên đó có một nhân tu với tu vi vô cùng cao cường" Tiểu đằng yêu vội vàng nói.
"Hình dáng thế nào?"
"Mặc quần áo màu tím, vô cùng đẹp trai" Tiểu đằng yêu không gặp được nhiều con người lắm nghĩ nghĩ rồi nói, "Đẹp cỡ ngang ngang chân quân đó"
Đẹp ngang anh trai cô, chẳng lẽ là...
"Chúng ta nhanh đi thôi" Nhất Diệp vỗ vỗ Tiểu đằng yêu.
Vì vậy một nhánh dây leo xanh biếc mang theo một tiên tử mặc đồ trắng tinh chậm rãi dâng lên từ dưới vực sâu, vừa thấy người đứng trên thì giống như một gốc cây nở ra bông hoa đào.
"Vũ Quân" Nhất Diệp thấy người tới tìm thật sự là Vũ Quân thì giật mình nhảy xuống hành lễ, "Nhất Diệp đã từng gặp Vũ Quân"
"Không cần đa lễ" Một âm thanh nhẹ nhàng vang lên rồi đỡ Nhất Diệp đang quỳ gối lên, Vũ Thiên Huyền nhìn bốn phía rồi nói, "Đây là động phủ của tiên tử sao?"
"Đúng, đây là chỗ anh trai làm ra cho tôi tu luyện, nhưng Nhất Diệp tư chất kém cỏi, không tu ra thành tựu gì" Nhắc đến anh trai thì cảm xúc của Nhất Diệp cũng có chút trầm xuống.
"Em thích Hàn Lan à?" Vũ Thiên Huyền chỉ về Hàn Lan ở tứ phía hỏi.
"Vâng" Nhất Diệp nói, "Chỉ tiếc là đã qua thời kỳ hoa nở rồi, phải 10 năm sau mới tới lần nở hoa tiếp theo, không biết tôi có kịp về xem không".
Đây là hoa Hàn Lan, là một họ nhà Phong Lan
Đại ca đã phi thăng nên cô cũng không thể tiếp tục ở lại đỉnh Cửu Liên nữa, dù có ngốc thì cũng hiểu được ngọn núi phong thuỷ tốt như này không phải dành cho cô.
Vũ Thiên Huyền nhìn cô gái có chút đau buồn trước mặt, linh lực yểu ớt, tư chất bình thường, đại nạn sắp tới, người thân chia lìa, tuy rằng có chút cô đơn nhưng tâm tư lại vô cùng trong sáng.
Đã thế cô lại không quan tâm chuyện mình sắp phải rời khỏi nơi này mà chỉ để ý chuyện mình không còn gặp lại đám Hàn Lan này nữa.
Vũ Thiên Huyền nâng tay phải lên, đầu ngón tay tạo thành một cái pháp quyết, linh khí bàng bạc tản ra bốn phía, linh lực rung động khắp nơi, sau đó từ cành cây bắt đầu mọc ra nụ hoa rồi từng bông từng bông nở rộ khắp vách đá.
"Linh khí, linh khí, thật nhiều linh khí" Tiểu đằng yêu vui vẻ hấp thu linh khí đang điên cuồng vọt tới thân thể mình.
Nhất Diệp vô cùng kinh diễm nhìn Hàn Lan nở rộ khắp nơi.
Vũ Thiên Huyền thấy cô vui vẻ thì hơi mỉm cười, vươn tay dùng pháp lực ngắt một gốc Hàn Lan đẹp nhất về tay.
"Tiên tử" Vũ Thiên Huyền nhìn Nhất Diệp.
Nhất Diệp như tỉnh lại từ trong mộng nhìn Vũ Quân, khi thấy một gốc Hàn Lan trong tay nam thần thì trên mặt tràn đầy ý cười, hình ảnh anh đưa hoa đến trước mặt mình làm cô cảm thấy như mình lại bắt đầu nằm mơ.
"Tiên tử, nếu không ngại thì có thể kết làm vợ chồng với tôi không?"
Anh ấy đang nói gì vậy? Nam thần đang nói gì vậy? Nhất Diệp cảm thấy mình đứng không nổi nữa.
Tiểu đằng yêu kịp thời vươn dây leo chống sau eo Nhất Diệp, vội vàng truyền âm nói: [Diệp Tử, Diệp Tử, chị tỉnh lại đi]
"Tiên tử?" Vũ Thiên Huyền nghi ngờ gọi một tiếng.
Nhất Diệp ngơ ngác nhận gốc Hàn Lan trong tay Vũ Quân, ôm vào trong người rồi tiếp tục ngẩn người.
Đại ca, rốt cuộc là anh đang làm gì vậy?
"Tiên tử vầy là đồng ý rồi đúng không?" Vũ Thiên Huyền lại lần nữa hỏi lại.
"Đúng đúng đúng" Nhất Diệp cuống quýt gật đầu, phảng phất giống như chậm một giây nữa thôi thì nam thần sẽ chạy mất.
"Bây giờ Cửu Liên chân quân đã phi thăng rồi, Nhất Diệp có bằng lòng theo chồng rời khỏi núi Cửu Liên không?"
Nhất Diệp? Chồng? Đại ca, rốt cuộc là anh muốn làm gì vậy? Trong lòng Nhất Diệp đã loạn cào cào cả lên.
"Được được được" Nhất Diệp đã mất đi năng lực giao tiếp, chỉ có thể gật đầu.
"Em có đồ gì cần thu xếp mang theo không?" Vũ Thiên Huyền tri kỷ hỏi.
"Có, nhưng rất nhanh thôi" Nhất Diệp vỗ vỗ Tiểu đằng yêu phía sau.
Tiểu đằng yêu thu nhánh dây leo về, mang nhà gỗ nhỏ trên vách đá và các đồ vật bên trong hoá thành một gốc cây nhỏ bằng bàn tay dừng trên vai Nhất Diệp vui vẻ nói, "Đã thu dọn xong rồi".
"Chúng ta đi thôi" Vũ Thiên Huyền thấy Nhất Diệp còn chưa hồi phục tinh thần thì cười lắc lắc đầu đi tới nắm lấy bàn tay Nhất Diệp.
Một tay khác ném ra một con Trường tình điểu mà mình đã điêu khắc, Trường tình điểu rơi xuống đất, một tia sáng loé lên rồi biến thành một pháp khí phi hành vô cùng lớn, Vũ Thiên Huyền mang theo Nhất Diệp ngơ ngẩn đứng lên trên, Trường tình điểu bay từ trên vách núi xuống, phá vỡ tầng mây bay về phía xa.
Nhất Diệp cúi đầu nhìn chăm chú vào đôi bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người, trong lòng âm thầm suy nghĩ: "Trước kia em cảm thấy có chỗ dựa thì không cần đi đường vòng, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới chỗ dựa to thì còn không cần phải đi luôn"
"Anh trai đã làm cho núi này trở nên đẹp đẽ thật" Nhất Diệp nhìn lại núi Cửu Liên, nước mắt tràn khoé mi.
"Nếu em nhớ nơi này thì lúc nào chồng cũng có thể mang em về đây chơi" Vũ Thiên Huyền thấy Nhất Diệp lệ quanh tròng, thì cho rằng vợ mình đang luyến tiếc núi Cửu Liên.
"Cảm ơn" Lại tự xưng là chồng, mặt Nhất Diệp có chút đỏ lên.
"Đây là lần đầu tiên anh làm chồng người khác, rất nhiều chỗ không hiểu nên nếu em có yêu cầu gì thì có thể nói thẳng với anh" Vũ Thiên Huyền suy tư một lát rồi nói.
"Em... em cũng lần đầu tiên làm vợ của người khác" Nhất Diệp thẹn thùng.
"Vậy... nếu ai cũng là lần đầu tiên thì cùng nhau học tập cũng tốt" Vũ Quân mỉm cười nói.
"Vâng" Nhất Diệp ngoài mặt rụt rè nhưng nội tâm lại đang điên cuồng la hét, "Nam thần thật dịu dàng, vô cùng dịu dàng"
Vũ Thiên Huyền thấy Nhất Diệp thẹn thùng thì cũng không dám ngẩng đầu, suy nghĩ một lúc rồi bỗng nhiên giơ tay đỡ lấy gáy Nhất Diệp, sau đó khẽ hôn lên trán Nhất Diệp.
Nhất Diệp chỉ cảm thấy một luồng ấm áp trên trán, sau đó một luồng hương cỏ xanh thơm mát từ chóp mũi chui thẳng vào tận đáy lòng, làm cả người cô đứng không yên nổi.
"Thời trẻ lúc còn đi khắp thế gian, anh thấy vợ chồng đều đối xử với nhau như vậy"
"Diệp Tử"
Theo tiếng la của Tiểu đằng yêu, Nhất Diệp bị nam thần hôn cho thần hồn điên đảo đứng không vững, trực tiếp rớt xuống từ trên lưng Trường tình điểu.
Vũ Thiên Huyền sửng sốt, dùng pháp lực, khống chế dẫn Trường tình điểu bay xuống, xuyên qua tầng mây đón được Nhất Diệp rơi xuống vào lồng ngực.
"Nhất Diệp? Vợ ơi?"
Vợ? Nhất Diệp kích động đến ngón tay cũng run rẩy: "Ch... chồng"
"Hình như vợ có chút không khoẻ thì phải, chúng ta tới đây nghỉ ngơi một lát đi" Vũ Thiên Huyền nhẹ nhàng cười, khống chế Trường tình điểu đáp xuống mặt đất.
Nhất Diệp kích động nhìn lên bầu trời, hận không thể hét to lên cho Cửu Liên chân quân nghe thấy.
Anh à, xem em nè.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.