Editor: Yuri Ilukh

Khi kết giới bị vỡ, Tiểu đằng yêu lập tức vươn vô số cành cây của mình ra ngăn cản các tu sĩ muốn tấn công.

"Sư huynh, con đằng yêu này hình như có khoảng 6000 năm đạo hạnh, là một thứ tốt để luyện vũ khí" Một nam tu vừa dùng kiếm chém cành cây của Tiểu đằng yêu vừa nói.

"Vừa hay tiểu sư muội đang thiếu một cây roi" Nam tu cầm đầu lên tiếng, thả ra một luồng linh lực lên cây kiếm, chặt đứt một nửa số cành của Tiểu đằng yêu.

"Ui da" Tiểu đằng yêu nhịn đau không nổi.

"Tiểu đằng, tiểu đằng" Nhất Diệp sốt ruột gọi.

Nhất Diệp đã sống hơn ngàn năm ở giới tu tiên nhưng vẫn luôn được Cửu Liên chân quân bảo vệ chu đáo. Bình thường lúc gặp đối thủ khó giải quyết chỉ cần nói tên anh trai ra thì người ta đều chạy mất dép nên cô chưa từng thật sự giao đấu với ai.

"Diệp Tử cẩn thận" Tiểu đằng yêu đau lòng kêu, khi bỗng nhiên thấy một tia sét giáng thẳng xuống từ trên trời.

Cành cây của Tiểu đằng yêu nhiều nên miễn cưỡng có thể chặn được 2 người, người thứ 3 thì không ngăn nổi nên chỉ có thể lên tiếng nhắc nhở.

Nhất Diệp vốn sợ sét, nên khi nhìn thấy tia sét trắng sáng ghê người đánh xuống thì bị doạ đơ người.

"Ầm"

Bạch Vũ vẫn luôn tránh bên cạnh Nhất Diệp bỗng hét lớn rồi thân hình nhỏ bé hoá ra bản thể, một con rắn màu trắng lớn đón tia sét bay ra từ trung tâm nhánh cây.

Rầm!

Thân hình con rắn bị sét đánh quằn quại, sau đó hét lên một tiếng, ỷ vào hình thể to lớn dùng cái đuôi không ngừng quẫy về phía kẻ địch.

Tiểu Bạch Vũ vừa mới đạt tới Nguyên Anh Hậu Kỳ không lâu, lại bị tu giả làm bị thương hơn nửa năm nên bây giờ chỉ có thể dựa vào chút sức lực còn lại chiến đấu do đó nó không thể cầm cự được bao lâu.

"Diệp Tử, chị chạy đi, em sắp không kìm được nữa rồi" Tiểu đằng yêu truyền âm cho Nhất Diệp.

"Không, chị không thể bỏ lại các em được" Nhất Diệp vội vàng lắc đầu.

"Mục tiêu của bọn họ là Hoàng Vũ Xà, họ sẽ không làm khó dễ chị, chị mau chạy đi" Tiểu đằng yêu sốt ruột nói.

"Không được" Nhất Diệp vẫn không đồng ý.

"Nhất Diệp, chị chạy mau đi!" Bạch Vũ cả người chồng chất vết thương lên tiếng.

"Bạch Vũ" Nhất Diệp đau lòng nhìn thân hình đầy vết thương của Hoàng Vũ Xà.

"Em không muốn liên luỵ chị đâu, mau chạy đi" Bạch Vũ há mồm phun ra một luồng băng sương, làm mặt đất bị nhuộm thành màu trắng xoá, "Tiểu đằng yêu, cậu mang Nhất Diệp chạy đi"

"Không được" Nhất Diệp nghe thanh âm non nớt của Bạch Vũ, lắc đầu nói, "Bọn em kiên trì một chút nữa thôi, chồng chị sẽ về nhanh thôi"

"Diệp Tử, tu vi của Kính Hà chân nhân cũng là Hoá Thần hậu kỳ, Vũ Quân không thể trở về nhanh vậy được đâu" Tiểu đằng yêu nói, "Em đã đồng ý với Cửu Liên chân quân là sẽ bảo vệ chị"

Tiểu đằng yêu vừa nói vừa thu hồi một nửa cành lá, muốn bọc Nhất Diệp lại chạy trốn.

"Đúng rồi, anh trai" Nhất Diệp bỗng nhớ tới trước khi phi thăng anh trai đã cho cô một cái túi Càn Khôn, vì vậy cô lập tức ngăn cản Tiểu đằng yêu, "Chờ một chút, chờ một chút".

Nhất Diệp mở túi Càn Khôn ra, bên trong có một viên ngọc với ánh vàng vô cùng bắt mắt, Nhất Diệp không chút nghĩ ngợi, lập tức cầm viên ngọc ném về phía các đạo tu đang muốn chém đầu Bạch Vũ.

"Vèo!!!"

Một luồng sáng vàng hiện lên, 3 tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ bị một luồng sức mạnh khổng lồ đánh bay ra ngoài.

Tiểu đằng yêu và Bạch Vũ được ánh sáng che chở thì chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, Nhất Diệp ngẩng đầu nhìn viên ngọc, chỉ thấy một hình bóng quen thuộc chậm rãi hiện lên giữa không trung.

"Chân quân!!" Tiểu đằng yêu vui vẻ nói.

"Anh trai của Nhất Diệp" Bạch Vũ cũng vui vẻ chào.

"Anh?" Nhất Diệp lại càng kích động hơn.

"Ai dám làm tổn thương em gái tôi?" Trên khuôn mặt đẹp trai của Cửu Liên chân quân tràn đầy hàn khí, hai mắt chứa toàn sát ý.

"Cửu Liên chân quân??" Sắc mặt ba đạo tu tái mét.

"Không phải hắn ta phi thăng rồi sao?" Một người khác hỏi.

"Đây là thần niệm, mau chạy thôi" Cho dù chỉ là thần niệm của Hoá thần hậu kỳ trước khi phi thăng để lại nhưng 3 người họ cũng không thể đỡ được.

Cửu Liên chân quân làm sao có thể để họ chạy được, sức mạnh tụ lại trong tay rồi tản ra làm đóng băng trời đất, lấy Nhất Diệp làm trung tâm, toàn bộ sinh vật trong vòng 10 dặm đều bị đóng băng.

Ba đạo tu Nguyên Anh hậu kỳ vẫn còn đang ở tư thế chạy trốn với thần thái sợ hãi bị đông cứng tại chỗ mãi mãi.

Mọi thứ lại yên tĩnh lại.

Tầm mắt Cửu Liên chân quân chậm rãi dừng lại trên người Nhất Diệp, hai tròng mắt dần dần có chút độ ấm.

"Anh!" Nhất Diệp kích động muốn chạy tới ôm lấy anh trai mình nhưng cô biết người trước mặt cô chỉ là một luồng thần niệm mà thôi.

"Nha đầu, em lại gây hoạ rồi" Trong giọng nói quen thuộc của Cửu Liên chân quân chứa đầy sự bất đắc dĩ và cưng chiều.

"Anh ơi" Nghe được âm thanh quen thuộc của anh trai thì nước mắt Nhất Diệp lại dâng trào.

"Đừng khóc" Cửu Liên chân quân nâng tay áo lên muốn lau đi nước mắt của Nhất Diệp nhưng cuối cùng vẫn buông xuống, "Trong viên ngọc có chứa 3 luồng thần niệm của anh, trong mỗi thần niệm thì đều phong ấn tu vi một kích toàn lực của anh"

"Nếu gặp phải nguy hiểm thì em phải tự biết lấy ra bảo vệ mình biết không" Cửu Liên chân quân nói xong thì chậm rãi tan biến trong hư không.

"Anh à, anh ở lại nói chuyện với Nhất Diệp đi" Nhất Diệp thấy thần niệm của Cửu Liên chân quân quay lại viên ngọc thì lập tức lưu luyến nói.

"Anh vẫn luôn ở bên cạnh em" Cửu Liên chân quân nhìn Tiểu đằng yêu chồng chất vết thương phía sau nói, "Bảo vệ chủ nhân của ngươi cho tốt"

"Vâng, chân quân" Tiểu đằng yêu gật gật cành lá.

Ánh sáng vừa thu lại thì viên ngọc lập tức rơi xuống tay Nhất Diệp, cô nhìn viên ngọc đang có luồng sáng vàng nhẹ nhẹ âm thầm chảy bên trong thì có chút đau lòng.

"Ầm"

Đã không còn gì uy hiếp tính mạng nữa thì Hoàng Vũ Xà rốt cuộc cũng không chịu nổi, thân thể to lớn rơi trên mặt đất tạo ra âm thanh thật lớn, chấn động mặt đất, đồng thời gọi tâm trí Nhất Diệp quay về.

"Bạch Vũ" Nhất Diệp vội vàng bỏ viên ngọc vào túi Càn Khôn rồi chạy tới ôm đầu Bạch Vũ gọi.

"Nhất Diệp.... Đau quá..." Giọng nói của Bạch Vũ lộ ra vẻ khó chịu, sau đó ánh sáng loé lên, thân thể to lớn hoá nhỏ cỡ lòng bàn tay, yêu lực không chống đỡ nổi, Bạch Vũ lâm vào hôn mê.

___

Kính Hà chân nhân tuy không đánh thắng được Vũ Quân, nhưng 2 người đều là Hoá Thần hậu kỳ nên Vũ Quân cũng không thể tiêu diệt được đối phương trong thời gian ngắn. Hai người giao đấu một hồi lâu. 

Đến tận khi Vũ Quân cảm nhận được kết giới của mình bị phá, biết mình trúng kế điệu hổ ly sơn của Kính Hà chân nhân thì tức giận, động sát niệm.

Linh căn của Vũ Quân là biến dị hệ lôi, trời sinh thân thiết với lôi điện, mà lôi điện lại là thiên địch của tu giả, do đó Vũ Quân tức giận gọi tới vô số mây sét, dùng vô số tia sét đánh lên người Kính Hà chân nhân.

Kính Hà chân nhân phun máu, thanh kiếm trong tay không chống đỡ được lôi áp nên lập tức vỡ vụn.

"Vũ Quân tha mạng!" Tu vi của Kính Hà chân nhân là dựa vào vô số thuốc quý nên làm sao so được với một thân tu vi do chính mình tu luyện của Vũ Quân.

"Tôi căn bản không muốn lấy mạng ông nhưng ông lại tự tìm đường chết" Âm thanh của Vũ Quân lạnh lùng không có một chút tình cảm nào.

Sắc mặt Kính Hà chân nhân đại biến, Nguyên Anh lập tức phá vỡ đan điền bỏ chạy.

Một luồng thật lớn chứa những tia sét màu tím giáng từ trên trời xuống đỉnh đầu Nguyên Anh của Kính Hà chân nhân, gần 3 vạn năm tu vi của ông ta bị phá huỷ trong nháy mắt, thần hồn từ đây tiêu tán trong trời đất.

"Một luồng sét cũng không đỡ được mà đòi phi thăng" Vũ Quân thu hồi kiếm điện lôi, bay về phương hướng của Nhất Diệp.

"Vợ ơi" Từ xa Vũ Quân đã cảm nhận được một luồng sức mạnh hệ băng cực lớn, thêm tình trạng hiện trường thì liền biết là Cửu Liên chân quân đã để lại đồ phòng thân cho Nhất Diệp.

"Chồng ơi, chồng ơi, Bạch Vũ bị thương rồi" Nhất Diệp thấy Vũ Quân trở về thì lập tức đưa con rắn nhỏ không nhúc nhích trong tay lên, sốt ruột hỏi Vũ Quân.

Vũ Quân không nhìn đến Hoàng Vũ Xà trong tay Nhất Diệp mà chỉ vươn tay vuốt vuốt mái tóc có chút rối bù của vợ mình, dịu dàng hỏi, "Vợ có bị thương không?"

"Không, em không sao" Nhất Diệp vội vàng lắc đầu, "Nhưng Tiểu đằng và Bạch Vũ đều bị thương nặng".

Tiểu đằng yêu thấy Vũ Quân trở về thì run rẩy thân thể cao lớn, quay về túi Càn Khôn của Nhất Diệp dưỡng thương.

"Không sao đâu" Vũ Quân xem xét tình trạng của rắn nhỏ một chút rồi lấy một bình ngọc mà trắng đổ ra một viên thuốc, bẻ nhỏ bỏ vào miệng con rắn, "Hoàng Vũ Xà có khả năng tự chữa trị rất mạnh, ngủ mấy ngày sẽ tỉnh thôi".

"Vậy thì tốt rồi" Nhất Diệp lập tức yên lòng, cẩn thận bỏ rắn nhỏ vào túi Càn Khôn.

Vũ Quân lại lấy ra một viên đan dược đưa cho Nhất Diệp nói: "Đưa cho tiểu đằng yêu một viên"

Nhất Diệp thấy viên thuốc này có mùi hương, linh khí nồng đậm, còn tốt hơn vài phần so với đan dược trước đây anh trai đưa cho cô thì biết chắc đây không phải đồ thường. Tuy nhìn ra được đan dược cấp cao nhưng nghĩ đến vết thương của Tiểu đằng yêu thì Nhất Diệp vẫn bỏ đan dược vào túi Càn Khôn, truyền âm cho Tiểu đằng yêu bảo nó ăn vào.

"Để chồng phải tiêu pha rồi" Nhất Diệp có chút ngượng ngùng nói.

"Vợ ơi" Vũ Quân nhìn cô gái đứng giữa trời đất đầy sương tuyết, ánh mắt không giấu được sự yêu thích, trên mặt cô gái chứa đầy sự cảm kích với anh.

"Em đừng nhìn anh như vậy" Vũ Quân vươn bàn tay thon dài vuốt vuốt má Nhất Diệp nói, "Cũng không cần cảm kích anh"

Vũ Quân không biết chút không thoải mái trong lòng kia là gì, anh chỉ nghĩ nói cho cô gái trước mặt, "Anh sẽ bảo vệ vợ, sẽ không để vợ phải sợ hãi nữa"

"Chồng..." Nước mắt Nhất Diệp vất vả lắm mới kìm lại được bây giờ lại vỡ đê, cô nức nở nhào vào lồng ngực Vũ Quân, ôm chặt lấy eo chồng mình. 

Vũ Quân nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Nhất Diệp, mãi đến khi tâm tình Nhất Diệp bình phục mới bế ngang lên, điều khiển pháp khí tìm một hang động nghỉ ngơi.

Vũ Quân yên lặng nhìn Nhất Diệp đang ngủ say, trích một giọt tinh huyết từ giữa trán mình, chậm rãi dẫn vào giữa trán Nhất Diệp. Ngón tay trắng nõn của Vũ Quân phác hoạ trên làn da trơn bóng, mềm mịn của Nhất Diệp một trận đồ phức tạp ánh vàng.

Đây là phương pháp lấy tinh huyết truyền tống truyền thống, sau này chỉ cần Nhất Diệp gặp phải nguy hiểm thì dù có cách bao xa thì Vũ Quân cũng sẽ được kéo đến bên cạnh Nhất Diệp trong nháy mắt thông qua Truyền Tống Trận này.

Vũ Quân làm xong mọi việc thì cười khẽ một cái rồi cúi người xuống ôm lấy vợ mình vào trong ngực.

Tư thế nằm ôm nhau của hai người đẹp như một bức tranh.