Lục Ẩm Băng phụt cười.

Hạ Dĩ Đồng mang theo khuôn mặt đỏ như quả cà chua bước vào thang máy thì suýt nữa là vấp ngã.

Trong lòng cô thấy hơi giận mình, lúc nãy vẫn còn nói cô là người không liên quan, bây giờ người ta chỉ gọi đại ngươi là bảo bảo cộng thêm họ vào, sao ngươi......!đầu hàng nhanh vậy?
Sau khi tự mắng bản thân vài câu, Hạ Dĩ Đồng đã bình tĩnh trở lại.

Tiểu Tây sau khi bị Lục Ẩm Băng cảnh cáo, không dám nói nhiều thêm một câu, cùng Phương Hồi đi ở đằng sau, yên lặng.

Phương Hồi kỳ lạ nhìn cô ấy một cái, bình thường Tiểu Tây tỷ rất hoạt bát hôm nay đột nhiên ỉu xìu vậy nhỉ.

Thái độ của Phương Hồi thay đổi theo thái độ của Hạ Dĩ Đồng đối với Lục Ẩm Băng, nếu hai người họ đã làm lành rồi, cô cũng không tính toán với Tiểu Tây nữa.

Dựa vào mối quan hệ miễn cưỡng được coi là đồng nghiệp, Phương Hồi tỏ ra có thiện ý, hỏi: "Tiểu Tây tỷ, hôm qua ngủ không ngon hả?"
Tiểu Tây im lặng lắc đầu.

Phương Hồi lấy một thanh kẹo que từ trong túi ra, nhét vào tay cô ấy: "Ăn kẹo sẽ làm tâm trạng tốt lên."
Tiểu Tây chậm rãi chớp mắt một cái, khẽ nói: "Cảm ơn."
Trực giác của Phương Hồi cảm thấy vụ này có liên quan đến Lục Ẩm Băng, cô nghĩ bụng: "Tiểu Tây tỷ cũng không dễ dàng gì, Lục ảnh hậu vừa nhìn là biết người có tính khí không được tốt lắm, khi hầu hạ chắc chắn rất hao tâm, nghe nói có nhiều trợ lý y như bảo mẫu của nghệ sĩ vậy, Tiểu Tây tỷ chắc cũng thuộc loại này, thái độ của mình hôm qua cũng không tốt, không nên trút giận lên người chị ấy."
Tiểu Tây vẫn không biết là mình được người ta thông cảm, đang tự phản tỉnh lại mình.


Cô không phải là người không kín miệng, chỉ là không có kiêng dè gì với Hạ Dĩ Đồng, rõ ràng là thấy quan hệ giữa nghệ sĩ nhà mình với Hạ Dĩ Đồng đã rất tốt rồi mà, Lục Ẩm Băng có khi nào mà thân mật với bạn bè khác đến thế đâu, tại sao......!người sai lại là cô?
Một người tự hào biết quan sát sắc mặt người khác như Tiểu Tây bắt đầu nghi ngờ chính mình.

Đến phim trường, vào phòng hóa trang trước, ai vào phòng nấy, hai tổ hóa trang bắt đầu bận rộn, hôm nay hai người họ một người cảnh văn một người cảnh võ, Lục Ẩm Băng văn, Hạ Dĩ Đồng võ.

Đây là cảnh võ đầu tiên của Hạ Dĩ Đồng.

Trần Phi nương nương được sắc phong, vào cung ngày thứ hai, không cẩn thận rơi xuống nước, Lục hoàng tử bị cấm túc ba tháng.

Tháng ba, Lục hoàng tử chăm sóc hoa cỏ trong cung, cực kỳ nhàn hạ.

Trước sau đã có vài tốp người vào cung của cô, ngoài mặt Kinh Tú giả bộ rất thờ ơ, trong lòng thì lại biết rất rõ.

Chẳng qua là Sở Vương, mấy ca ca của cô đến xem cô có an phận hay không.

Khi diễn đến Lục điện hạ, cảnh tượng kinh điển là cầm bình phun nước tưới cây trong vườn, lần này không tưới cây nữa, mái tóc dài được cột đơn giản sau lưng, đầu đeo khăn bịt trán màu bạc, lấp la lấp lánh, hiển nhiên là một thiếu niên khôi ngô tuấn tú.

Thiếu niên này mặc hoa phục, đi nhặt trứng gà trong tổ gà do chính tay chàng dựng.

Tổ đạo cụ cũng rất chịu chơi, trứng gà không những vẫn còn nóng hổi thậm chí còn dính shit trên đó nữa.

Kinh Tú cầm trứng gà trong tay, bàn tay trắng như ngọc cùng trứng gà dính đầy shit, vốn sẽ cực kỳ không hài hòa, nhưng trong tay Kinh Tú lại có một sự thích hợp không nói ra được, giương cung bắn tên, nhàn hạ thì chăm hoa, đôi tay ấy đều rất thành thạo.

Kinh Tú quan sát chốc lát, hỏi: "Ảnh tử, ngươi nói nó giống cái gì?"
Ảnh tử áo đen nói: "Thuộc hạ không biết." Hắn chỉ cần biết chấp hành nhiệm vụ, và ở bên cạnh điện hạ giống như một cái bóng vậy, đoán tâm tư của chủ nhân không phải là chức trách của hắn.

Kinh Tú vẫn cười, một tay chắp sau lưng, đặt trứng gà trở về tổ, bên trong có 4 quả, Kinh Tú đặt chúng chung với nhau, sau đó lật cái tổ gà được làm bằng rơm lại, trứng gà trước tiên là lăn đi, chạm nhẹ vào nhau, sau đó là từng quả một rơi xuống.

Trong ánh mắt tĩnh lặng của cô, lóe lên một tia phức tạp nói không rõ ra được.

Tổ đổ thì trứng vỡ......!(Ý muốn nói là nước mất nhà tan)
Ảnh tử dùng tốc độ mắt thường không thấy được di chuyển, bắt lấy một quả trong tay, giao cho Lục điện hạ, là cái quả mà Kinh Tú đã cầm qua lúc nãy.

"Đây là ý gì?"
"Bảo vệ điện hạ."
Kinh Tú nhướng mày: "Trứng gà của ta mà ngươi cũng muốn bảo vệ?"
"Bảo vệ điện hạ!" khuôn mặt bịt kín mít của Ảnh tử đỏ lên, đầu cúi xuống cực thấp.

"Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"
"Thuộc hạ mười bảy."
"Mười bảy, lớn hơn ta hai tuổi," Kinh Tú cười rất ngây thơ, nói, "Tháo khăn bịt mặt của ngươi xuống cho ta xem xem?"

Ảnh tử bỗng quỳ xuống: "Thuộc hạ không dám."
"Được rồi được rồi." Kinh Tú xua tay, từ trên cao nhìn xuống đỉnh đầu của hắn, nụ cười vẫn còn trên mặt, nhưng ý cười trong mắt đã biến mất, không phải là cô thần hồn nát thần tính, thiên hạ đã bắt đầu rối loạn, người bên cạnh mình có thể dùng được chỉ có Ảnh tử mà thôi, hơn nữa Ảnh tử này tuy cực kỳ trung thành với cô, nhưng mười mấy năm nay lại không chịu cho cô xem bộ mặt thật.

Mắt cô lóe sáng lên, người giật dây ở đằng sau, rốt cuộc là ai?
"Có người!" Ảnh tử hét nhẹ lên, bên ngoài viện một góc áo xẹt qua, Ảnh tử lập tức đuổi theo!
"Cut! Qua----"
Tần Hàn Lâm thò đầu ra ở sau máy quay, Lục Ẩm Băng lập tức nhét quả trứng gà vào lại tổ gà, một giây cũng không chậm trễ, chân vội vã chạy đến cho trợ lý lấy nước rửa tay cho cô.

Hạ Dĩ Đồng thở phào, tuy biết Lục Ẩm Băng có biệt danh là "một lần qua", nhưng Hạ Dĩ Đồng vẫn thấy lo lắng cho cô ấy.

Chưa kịp đợi cô có biểu thị gì thì cô phải lên trận rồi.

Một góc áo đó chính là cô.

Mặc áo treo dây cáp, người trực tiếp bay lên không.

Trước khi lên trên, phó đạo diễn nhìn cô ấy da mỏng thịt mềm vậy, nói: "Cố nhịn chút xíu, có thể sẽ hơi đau.

Có kinh nghiệm không?"
"Có." Hạ Dĩ Đồng hoạt bát ra hiệu ok, "Yên tâm đi."
Người lần đầu tiên treo cáp sẽ không biết cáp treo siết trên người đau đến cỡ nào, đau giống như lấy một cọng dây siết chặt đến tận xương vậy, đến phổi cũng thở không ra hơi.

Cũng may Hạ Dĩ Đồng kinh nghiệm phong phú, thích ứng một lát trong không trung, rồi nói với Tần Hàn Lâm ở bên dưới: "Được rồi."
Chỉ đạo võ thuật nói lại động tác chủ yếu, thị phạm lại một lần, sau đó chuẩn bị sẵn tâm lý là sẽ quay đến hai tiếng đồng hồ rồi.

Hôm trước có một tiểu thịt tươi đóng vai phụ, dạy hết cả tiếng đồng hồ, miễn cưỡng học được chút, động tác yếu ớt không có sức, y như cái bình hoa.

Còn cô bé này, chắc sẽ cần thời gian nhiều hơn quá.

"Action!"
Ảnh tử đuổi theo một góc đó, hai người đánh nhau ở bên ngoài viện.

Ai ngờ động tác của Hạ Dĩ Đồng đánh rất chuẩn, thậm chí còn đánh rất đẹp nữa, động tác lả lướt, ra tay rất dứt khoát, chỉ đạo võ thuật vừa nhìn là biết ai mà chưa treo cáp qua hai lần tuyệt đối không làm được như vậy đâu, bản thân còn phải có nền tảng vũ đạo nữa.

"Tiểu Hạ lão sư, chỗ này, phải biểu hiện ra sự định liệu trước của em vì biết đối phương là ai, chỉ thủ không công, đánh nương tay.

Chỉ đạo võ thuật, là vậy phải không?"
"XX, cậu thì ngược lại, cậu phải xuất phát từ tình cảm thật, lo lắng cho điện hạ của cậu, đồng thời diệt trừ nguy hiểm."
"Ánh mắt đừng liếc tới liếc lui, phải nhắm vào đối phương."
"XX, mau cho tôi thấy sát khí của cậu! Sát---khí---!"
"Mắt đừng trợn to quá, đồng tử cũng đâu thể giết người được, dùng đao của cậu, thanh đao trong tay ấy."

"Tại sao cậu đóng phim toàn trợn mắt lên không vậy? Trợn mắt to vậy cũng đâu có tiền để lấy, tôi nói cho mà biết, ở chỗ tôi mà trợn mắt nghiêng đầu là không có tác dụng đâu á nha."
Hai người đều có kinh nghiệm phong phú, động tác đúng chỗ thì đơn giản, chứ ánh mắt đúng thần sắc thì lại không dễ, Tần Hàn Lâm chỉnh sửa hai người hết lần này đến lần khác, hôm nay ông cực kỳ kiên nhẫn, tốt hơn lúc trước, khi nói chuyện rất nhỏ nhẹ, lâu lâu còn làm động tác lan hoa chỉ nữa, có thể nói là gay đến độ nước tràn bờ đê, làm Hạ Dĩ Đồng thấy rất kinh hãi.

"Hai người tại sao lại không nhìn nhau? Sợ nhất kiến chung tình hay gì?" Tần Hàn Lâm nói, "Có chung tình thì cũng phải đối với Lục Ẩm Băng, Tiểu Hạ, mau nhìn soái ca trước mặt em đi chứ.

Nếu quả thật không được thì hai người nghỉ ngơi vài phút ấp ủ cảm xúc đi.

Tại sao lại không nhìn nhau vậy hở?"
Ông nói liên tục mấy cái tại sao, giọng điệu khi chỉ đạo nghe rất buồn cười, không những mấy người đang treo dây cáp cười, mà nhân viên công tác cũng cười luôn.

Lục Ẩm Băng đang đứng bên cạnh Tần Hàn Lâm tự nhiên bị dính đạn, quả thật chịu không nổi nữa, lên trước vỗ vai Tần Hàn Lâm, nói: "Ông mới là người cần phải nghỉ ngơi đó."
"Hở?"
"Tối qua có phải Chiêm Tổng qua đây không?"
"Đúng đó."
"Phim trường sắp bị xuân thủy của ông nhấn chìm rồi."
"Vậy hở?" Tần Hàn Lâm hoa dung thất sắc nhìn trái nhìn phải, mau mau lấy tay bịt chặt cổ áo mình lại.

"Mau đi rửa mặt bình tĩnh lại."
Lục Ẩm Băng nhân lúc Tần Hàn Lâm đi tát xuân thủy, vẫy tay kêu tổ đạo cụ thả Hạ Dĩ Đồng xuống, cô đứng trước mặt Hạ Dĩ Đồng vẫn đang treo dây cáp, nhìn từ đầu đến chân, nói: "Em xem tôi như Ảnh tử đi."
"Hả?"
"Hả cái gì? Giúp em tập luyện mà em còn kén chọn à?"
"Vâng."
Lục Ẩm Băng thị phạm hết một lần ánh mắt cần có cho mỗi chi tiết, Hạ Dĩ Đồng học theo, diễn viên đóng vai Ảnh tử vẫn còn treo ở phía trên, bi phẫn nói với nói: "Điện hạ, rốt cuộc ai mới là tâm phúc của ngài vậy!"
Lục Ẩm Băng ngưỡng đầu lên nói: "Cái tên gian tế này, ngươi còn dám mở miệng nói chuyện?"
Phim trường lại một trận cười to.

Có được sự chỉ đạo của Lục Ẩm Băng, Hạ Dĩ Đồng rất nhanh nắm vững được cốt lõi của cảnh này, Tần Hàn Lâm từ xa đi lại, Lục Ẩm Băng nói nhanh với cô một câu, rồi lại vẫy tay: "Treo lên."
Sau khi Hạ Dĩ Đồng nghe xong câu đó, cả người không còn bình tĩnh được nữa.

Vừa mới Action thì ăn ngay NG Tần Hàn Lâm: "Tiểu Hạ lão sư, tôi rất khó hiểu, em đang cười cái gì thế?"
Hạ Dĩ Đồng chắp tay lại, làm tư thế nhận lỗi: "Cảm xúc chưa đúng, xin lỗi."
Lục Ẩm Băng lúc nãy nói với cô: "Phàm chuyện gì xuất phát từ miệng Tiểu Tây đều được thêm mắm thêm muối vào, lần sau muốn biết cái gì có thể trực tiếp hỏi tôi."
Cô ấy còn nói: "Em không phải người không liên quan."